Kiều Âu hơi nâng tay lên che lỗ tai Lam Thiên Tình, anh không hy vọng những tâm tình tối tăm nghiêm trọng của mình sẽ ảnh hưởng đến tâm hồn cô. Mà Lam Thiên Tình được anh bảo hộ trong ngực, hơi ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng toàn tâm bảo vệ cô, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Trong nhà kính thủy tinh xinh đẹp, xung quanh tràn ngập mùi hương hoa, thời gian buổi trưa vui vẻ cỡ nào, lại bị vẻ mặt xanh mét của Cung Bách Hợp phá hỏng khung cảnh xuân ý dồi dào thành từng mảnh.
Bà lạnh lùng nhìn Lam Thiên Tình, không để ý đến con trai mình, án mắt gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Nhất Phàm, gằn từng chữ:
“Kiều Nhất Phàm, tôi chỉ hỏi ông một câu, ông có dám ngay trước mặt mọi người, mang Lam Thiên Tình đi làm xét nghiệm DNA không?”.
Dám, hay không dám?
Đối với điệu bộ gây sự của Cung Bách Hợp, Kiều Nhất Phàm đột nhiên an tĩnh lại.
Loại an tĩnh ngắn ngủi này làm trong lòng Kiều Âu chợt sinh ra một liên tưởng không tốt. Trước đó anh vẫn cảm thấy mẹ có khúc mắc với Lam Thiên Tình, hơn nữa kể từ khi cha biết có Lam Thiên Tình, mọi chuyện đều ưu tiên nghĩ cho Lam Thiên Tình trước tiên, quan tâm đến suy nghĩ của cô, lo lắng cho thân thể của cô, thậm chí còn phá lệ đồng ý cho hai người bọn họ lĩnh giấy hôn thú hợp pháp không thể lộ ra ngoài, điều này không thể tưởng tượng nổi!
Trong đầu giật mình một cái!
Kiều Âu chợt nhớ mùa đông năm mình chín tuổi, trước cửa lớn nhà họ Kiều có xảy ra một chuyện, chuyện đó cách bây giờ vừa đúng 16 năm, giống với tuổi của Lam Thiên Tình!
Đáy mắt xẹt qua một tia hoảng sợ, Kiều Âu cứng ngắc ôm chặt lấy Lam Thiên Tình, nghiêm túc nhìn Kiều Nhất Phàm:
“Ba, ba đừng làm con sợ!”.
Kiều Nhất Phàm bất đắc dĩ thở ra một hơi, cau mày nhìn Cung Bách Hợp, sau đó thản nhiên nhìn vào mắt Kiều Âu:
“Ba đã không có cách với mẹ con rồi, sao con cũng gây khó dễ cho ba? Kiều Âu, mẹ con chỉ vì Tình Tình giống một cô gái mà lúc trẻ ba thích, nên nhất định cho rằng Tình Tình là con gái riêng của ba, con nói xem, đó là chuyện gì? Lại còn làm thị trưởng, cũng không biết bà ấy làm thị trưởng như thế nào?”
Kiều Âu nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Cung Bách Hợp:
“Mẹ, thật sự chỉ vì Tình Tình giống với người ba từng yêu, cho nên mẹ vu cho ba? Mẹ, chuyện này không thể nói giỡn được!”
Lúc nói những lời này, giọng của Kiều Âu khá là nghiêm khắc, thậm chí Lam Thiên Tình có thể cảm nhận được sự kêu gào trong máu, cô tuyệt đối tin tưởng, nếu như bây giờ có ai ngăn cản anh cưới cô, Kiều Âu nhất định sẽ gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.
Bàn tay nhỏ lại có sức lực rất lớn, cô nhẹ nhàng đưa tay đặt vào gò má căng thẳng của Kiều Âu, khi anh kinh ngạc cúi đầu chớp mắt một cái, cô cười với anh một tiếng.
Cả người lệ khí, trong nháy mắt bị nụ cười của cô gái trong ngực làm biến mất.
“Hừ, đừng có nói những lời vô dụng này với tôi, tôi đã sớm nói, tôi chỉ hỏi ông một câu, rốt cuộc ông có dám đi xét nghiệm DNA với Lam Thiên Tình không?”
Cung Bách Hợp từng bước ép lại, bà tiến lại gần Kiều Nhất Phàm một bước, cũng khiến tim Kiều Âu vọt lên họng.
Kiều Nhất Phàm chợt thu lại vẻ mặt, đặt mông ngồi xuống, giơ tay bưng chén trà của mình uống một hớp, sau đó sắc mặt thản nhiên, không nhanh không chậm nói:
“Hừ! Bà trực tiếp cho Kiều Âu và Tình Tình đi nghiệm DNA không phải tốt hơn sao? Không phải bà nói hai đứa nó là anh em sao? Tôi đã giải thích vô số lần, bà không nghe, không nên đem ảo tưởng của mình thành thực tế, nếu đã như vậy thì để cho sự thật nói chuyện đi, để cho Kiều Âu và Tình Tình đi nghiệm DNA, kết quả của hai đứa sẽ nói.”
Nhìn cha nói năng hùng hồn, lòng Kiều Âu rốt cuộc cũng buông xuống.
Trong mắt nhìn người trong ngực một chút, Kiều Âu chợt bật cười, anh làm sao thế, Tình Tình làm sao có thể làm em gái anh được, cha rõ ràng nhất, nếu cha đã nói như vậy, hơn nữa còn đồng ý anh với Tình Tình, vậy thì nhất định không như mẹ nghĩ.
“Nhàm chán!”
Kiều Âu khẽ nói hai chữ, ôm ngang người trong ngực, cứ như vậy thoải mái nhẹ nhàng đi ra khỏi tầm mắt của cha mẹ. Lúc đi ra khỏi nhà kính, bên tai còn truyền đến giọng nói cuồng loạn của Cung Bách Hợp, nhưng Kiều Âu thấy phiền, thấy mệt mỏi.
“Tình Tình, mẹ anh có khúc mắc của bà, thêm việc bà hay suy nghĩ lung tung, cho nên em đừng để trong lòng. Sau này chúng ta ở riêng, nếu mẹ không thích em vậy thì chúng ta cũng không gặp bà. Không chọc được thì tránh, biết không?”
Kiều Âu nói những lời này với Lam Thiên Tình, ý ở ngoài lời chính là cho cô biết, sau này dù Cung Bách hợp nói cái gì thì cứ coi như không nghe thấy, nếu ngoài ý muốn gặp Cung Bách Hợp, thì cũng đi đường vòng.
Lam Thiên Tình là cô gái huệ chất lan tâm, đương nhiên hiểu suy nghĩ trong lòng anh, cười ngọt ngào, gật đầu một cái.
Buổi tối, Kiều Âu lại bưng một cốc sữa tươi, Lam Thiên Tinh cười cười, thuận miệng nói một câu:
“Anh, mỗi lần uống xong sữa bò anh pha, bụng của em đều hết đau”.
Kiều Âu hiểu, trong sữa có thuốc tiêu viêm, chẳng qua cô không biết mà thôi. Anh dịu dàng xoa xoa mái tóc cô, ánh mắt ôn nhu chuyên chú:
“Tình Tình ngoan, thân thể không thoải mái, uống nhiều sữa để bổ sung”.
Đợi đến khi Lam Thiên Tình uống xong sữa tươi, Kiều Âu nhận cái cốc không để lên tủ ở đầu giường, rất tự nhien vén chăn chui vào. Mấy ngày nay Lam Thiên Tình tới cái đó, đều là Kiều Âu ngủ với cô. Dần dần, Lam Thiên Tình cũng có thói quen, phòng của cô, ngoại trừ thời gian thay quần áo, dường như cô đều không vào.
“Tình Tình có mệt không? Anh xoa xoa vai, hoặc đấm lưng cho em?”
Giống như trong một quyển sách anh đã đọc, thời gian phụ nữ ở cữ, phải cẩn thận bảo vệ thắt lưng, xương cổ cũng thế, một khi mệt nhọc thì sau này sẽ rất phiền toái.
“A?”
Lam Thiên Tình kinh ngạc nhìn anh, cô không phải bà lão bảy mươi tám mươi, không cần thiết.
“Reng reng, reng reng”.
Điện thoại trong nhà đột nhiên reo lên.
Kiều Âu nhìn chằm chằm điện thoại bên cạnh giường, nhíu mày, không nghĩ ai sẽ gọi điện thoại tìm anh. Nghĩ lại, trước kia em gái anh học cấp ba yêu sớm, chính là dùng điện thoại bàn, cậu con trai gọi điện tới nấu cháo điện thoại với em gái, cuối cùng bị Kiều Nhất Phàm phát hiện, mắng cho cô một trận.
Đôi mắt ranh mãnh lóe lên, chẳng lẽ con thỏ nhỏ cũng yêu sớm?
Lâu hơn một chút, anh bắt máy điện thoại, nhưng không nói gì.
“Alo, xin chào, đây là bệnh viện phụ khoa, xin hỏi Lam tiểu thư có ở đây không?”
Kiều Âu sửng sốt, chẳng lẽ bệnh viện làm xong giải phẫu, vẫn liên hệ lại?