Kiều Ân nói, với sự thông minh của cô, hai tháng nghỉ hè nhất định sẽ học xong kiến thức của năm thứ nhất, nói như vậy là sau khi trường quân đội chính thức mở khóa mới, các tiết lý thuyết cô sẽ học cùng các đàn anh đàn chị năm hai, các tiết thực tế và thể năng, cô sẽ học cùng với các học sinh năm nhất.
Đối với sự sắp xếp của Kiều Ân và Kiều Nhất Phàm, Lam Thiên Tình đều mỉm cười chấp nhận.
Cô hiểu, mình một chữ cũng không biết về chuyện bộ đội, mà Kiều Ân lại yêu cô sâu sắc như vậy, những bước anh sắp xếp cho cô nhất định là đường ít quanh co nhất, có hiệu quả nhất cũng nhẹ nhàng nhất.
Đối với cha con nhà họ Kiều, Lam Thiên Tình thỏa mãn mà cảm ơn. Cô thường xuyên nghĩ, nếu như cuộc sống kinh nghiệm gian khó trong 16 năm qua mới có thể đổi lấy hạnh phúc hôm nay, nếu như từ đầu một lần nữa lại phải trải qua gian khổ ở nhà họ Lam, cô cũng sẽ không oán hận, cũng sẽ không rơi nước mắt. Cô sẽ ngoan ngoãn chờ đợi, chờ Kiều Ân tới đón cô.
“Lam tiểu thư, đã đến.”
Tư Đằng dừng xe trước cửa lớn bộ quốc phòng, nơi này chỉ có một số biển xe cố định có thể dừng lại, ví như chiếc xe mà Lam Thiên Tình đang ngồi.
Một Thượng úy đang đứng ở cửa dường như đã đợi lâu, anh ta vừa nhìn thấy Tư Đằng, vội vàng bước từ trên thềm đá xuống, tự mình mở cửa xe cho Lam Thiên Tình.
“Xin chào thiếu phu nhân!”
Chàng trai đột nhiên đứng thẳng tắp, làm quân lễ với Lam Thiên Tình, hơn nữa còn dùng khí thế gào lớn một câu, dọa cho Lam Thiên Tình sợ đến nỗi đang định đứng lên lại đặt mông ngồi xuống.
“A, cái đó… anh không cần phải nghiêm túc như vậy đâu.”
Cô phát khiếp nhìn anh, ánh mắt con thỏ nhỏ vô tội mềm mại, lại nhận được một câu gào khác của Thượng úy:
“Vì nhân dân phục vụ!”
“Xì!”
Tư Đằng cười nghiêng ngả, anh liếc nhìn biểu tình bị hù dọa của Lam Thiên Tình trong kính chiếu hậu, sau đó lắc lắc đầu, mở cửa xe lôi vị Thượng úy nào đó đi, mỉm cười nói với Lam Thiên Tình.
“Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta cả người cơ bắp, để anh dẫn em lên.”
“Vâng”.
Gật đầu một cái với Tư Đằng, rốt cuộc Lam Thiên Tình lại đưa chân ra ngoài.
Thật ra trong quân đội Tư Đằng cũng có cấp bậc, nhưng điều này đều để tiện cho anh chăm sóc Kiều Ân, vì vậy với địa vị hiện giờ của nhà họ Kiều, đưa Lam Thiên Tình đi làm quân tịch, phân chia cấp bậc, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng mà Kiều Ân lại quá hiểu Lam Thiên Tình, cô có kiêu ngạo của cô, mà Kiều Nhất Phàm cũng hi vọng Lam Thiên Tình có thể duy trì ý chí vươn lên trong nghịch cảnh. Đặc điểm này trên người cô lại rất thích hợp làm quân nhân.
Trong phòng làm việc của Kiều Ân đang cầm bút trong tay, điền từng điều theo mẫu mà Kiều Nhất Phàm đã tự mình làm mẫu điền giúp cô một số phiếu.
Ánh mắt Kiều Nhất Phàm an tĩnh nhìn bộ dạng Lam Thiên Tình nghiêm túc viết, trong lòng đau như bị cứa.
Ánh mắt nhìn vào chữ viết của cô, xinh đẹp như những giọt nước, lại có sự trong trẻo không câu nệ. Khoan hãy nói, cô bé này, không chỉ xinh đẹp, học tập tốt mà chữ cũng đẹp.
Rất giống với mẹ của con bé.
“Ba, con điền xong rồi, ba nhìn xem có được không?”
Lam Thiên Tình cong miệng thổi mực trên giấy, đây là thói quen mỗi lần cô giao bài thi. Cô cảm thấy bề mặt sạch sẽ một chút thì giáo viên chấm bài mới có thể khá được, lúc phải tính điểm, mới có thể cho cô điểm số cao hơn.
Bàn tay dày của Kiều Nhất Phàm nhận lấy xem từng tờ một, nhìn một chút, ông hài lòng gật đầu.
“Ừ, được rồi, tiếp theo là chụp hình, còn cả kiểm tra sức khỏe. Để Tư Đằng đưa con đi, ba đã sắp xếp xong xuôi rồi, con có thể trực tiếp qua đó.”
Nói xong, nhân viên bảo vệ ngoài cửa đi vào, trong tay cầm một bộ quân phục mới tinh.
“Tư Đằng, con đưa Tình Tình đi cắt tóc, sau đó đổi quân trang rồi đi chụp ảnh.”
Lam Thiên Tình sững sốt, còn phải cắt tóc?