“Tình Tình, em đừng như vậy, anh không thèm để ý, một chút cũng không để ý, chuyện không phải như em nghĩ đâu, thật đấy! Cho dù thế nào thì anh chỉ cần em, trước sau như một chỉ thích em!”.
Kiều Âu khẳng định lòng mình với Lam Thiên Tình nhưng làm sao anh biết, cho dù Kiều Âu có xuất hiện trong cuộc đời cô hay không, một cô gái bị người chuốc say đưa lên giường, lại còn nghe được tình trạng như Bùi Thanh Đình, bóng ma trong lòng Lam Thiên Tình khiến bi thương càng rõ ràng.
Kiều Âu càng không hiểu, khi anh toàn tâm toàn ý bỏ ra cho Lam Thiên Tình đồng thời lại không có cách nào nhận được điều tương tự từ cô, ngay cả mình sạch sẽ cũng không thể cho anh, như vậy trong lòng anh sẽ đau thế nào!
Hơn nữa mỗi người phụ nữ đều mong mỏi, mình ở trong lòng người đàn ông mình yêu mến là độc nhất vô nhị.
Trong phòng làm việc an tĩnh, may mà hiệu quả cách âm tốt, nếu không Kiều Âu không biết Cung Ngọc Gia nghe thấy Lam Thiên Tình khóc thút thít như vậy, có liều lình mà xông vào hay không.
Cả người Lam Thiên Tình co thành một khối, run rẩy, cô cắn răng rốt cuộc nói ra khỏi miệng:
“Anh, em có chuyện, vẫn hu hu~ không nói cho hu hu ~ vẫn không nói cho anh biết ~ em, hu hu ~ lần đầu tiên của em là ở trong một câu lạc bộ, bị người ta chuốc say, hu hu ~ em không biết cái gì cả, hu hu hu ~”.
Nghe tiếng nói nghẹn ngào của cô, Kiều Âu đột nhiên cảm thấy mình thật khốn kiếp. Tại sao vừa mới đầu không nói cho cô biết, tại sao phải làm người tốt đến bắt lấy trái tim cô. Nước mắt cô giống như thanh đao sắc bén đâm vào lòng anh.
Anh để cô khóc trong ngực mình, yên lặng không nói gì, vừa ôm cô vừa vỗ nhẹ phía sau lưng cô trấn an, ý muốn nói cho cô biết không sao cả, anh vẫn quan tâm cưng chiều cô.
Nhưng mà trong lòng Kiều Âu lại rối rắm, đang ồn ào, rốt cuộc có nói hay không?
Có một số việc, vừa mới đầu uốn cho nó thành bí mật, đó là cách xử lý tốt nhất, để cho nó vĩnh viễn được giấu kín! Đột nhiên bại lộ, ngược lại sẽ ảnh hướng tới cục diện vất vả mãi mới thắng được.
Kiều Âu biết rõ đạo lý này nhưng nhìn Lam Thiên Tình thương tâm anh lại không đành lòng.
Trời mời biết, anh muốn đánh thật mạnh cho mình vài cái bạt tai!
Lam Thiên Tình khóc trong chốc lát, ánh mắt sưng đỏ lên, cô nhìn Kiều Âu,trong cuộc sống cô đã chịu đủ sự lo lắng hãi hùng. Cô lo lắng những hạnh phúc vất vả mới có được sẽ vỡ vụn khi gặp Bùi Thanh Đình lần nữa hoặc Kiều Âu gặp Bùi Thanh Đình.
Trái tim ngổn ngang, cô quyết định tự mình nói ra:
“Anh, lần trước vào ngày sinh nhật anh, hu hu ~ trước khi em gặp mẹ anh, em còn gặp Bùi Thanh Đình trong siêu thị, hu hu ~”.
Hai hàng lông mày Kiều Âu nhíu chặt lại, có một dự cảm xấu, sau đó anh hỏi thành lời:
“Cô ta nói gì rồi hả?”.
Lam Thiên Tình nức nở nói:
“Cô ấy nói, lần đó em bị người chuốc say hic hic, cô ấy nói, cô biết ông chủ Chu Tuấn của câu lạc bộ đó, hu hu ~ còn nói lần đó”.
Lam Thiên Tình chợt tự mình lau những giợt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, rõ ràng không ngừng được nước mắt nhưng lại không ngừng lau đi, bộ dạng chật vật giãy dụa khiến tâm Kiều Âu như bị xé rách.
“Cô ấy nói, em bị rất nhiều người đàn ông đồng thời, hu hu, cô ấy còn nói cô ấy có hình! Muốn em phải rời khỏi anh, nếu không, hu hu~ nếu không sẽ đem những bức hình đó cho anh xem, hu hu ~”.
“Cô ta đáng chết!”.
Kiều Âu tức giận hô to một câu, lại dọa đến Lam Thiên Tình.
Lúc anh nói xong, Lam Thiên Tình như bị mất dây thần kinh, cô khóc như điên, đẩy Kiều Âu ra, vội vàng chạy về phía cửa, trong miệng còn khóc kêu:
“Là em không xứng với anh, hu hu hu ~ em biết hu hu ~ em vẫn luôn nghĩ thế!”.
Cô không dám tưởng tượng lần đầu tiên của mình là hình ảnh thê thảm như thế nào, bóng dáng mảnh khảnh lảo đảo đi về phía cánh cửa, bàn tay nhỏ bé hốt hoảng cầm lên núm cửa. Một giây sau, hai cánh tay không cho cô tránh thoát, ôm chặt cô vào ngực, những nụ hôn tràn đầy áy náy, tự trách, thương tiếc, hối hận, từng ly từng tí giống như mưa rền gió lớn, không hề có quy tắc rơi lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô.
Kiều Âu cứ ôm chặt cô như vậy, điên cuồng dùng nụ hôn nuốt lấy nước mắt của cô, cô chảy bao nhiêu nước mắt anh cũng nuốt vào bấy nhiêu. Thời gian trôi qua, không biết bao lâu sau, tiếng khóc của cô ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành tiếng nghẹn ngào.
Kiều Âu đau lòng, so với sự thẳng thắn và dũng khí của Lam Thiên Tình, anh là đàn ông vậy mà lại không bằng cô....
Mới đầu kế hoạch nuôi Lam Thiên Tình tốt lắm, anh hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có một ngày Lam Thiên Tình sẽ bị người khác lấy chuyện này để uy hiếp, cô sẽ bị tổn thương.
Kiều Âu nhìn Lam Thiên Tình khóc lớn, môi mím chặt, trong lòng nổi lên tàn nhẫn, không phải với ai khác mà là đối với Bùi Thanh Đình!
Trong lòng anh đau dữ dội, hóa ra trước khi thỏ con gặp Cung Bách Hợp đọc báo cáo DNA giả, còn bị Bùi Thanh Đình uy hiếp và giễu cợt. Kiều Âu không cần suy nghĩ cũng biết, thiên kim tiểu thư như Bùi Thanh Đình sẽ dùng tư thái nào nói chuyện này với Lam Thiên Tình.
Yêu sâu như vậy, nhưng đột nhiên lại tuyệt tình như vậy, quả nhiên là có nguyên nhân.
Lúc sau Kiều Âu thấy cô không còn giãy giụa nữa, anh ngậm cánh môi cô triền miên, nụ hôn dịu dàng đến kỳ lạ, kéo dài thật lâu, dường như chỉ có thế mới biểu đạt được sự thương tiếc và tình yêu say đắm của Kiều Âu dành cho cô.
Cuối cùng, Lam Thiên Tình khó thở, cô nghiêng đầu đẩy nhẹ Kiều Âu, thở hổn hển, không dám mở miệng nói chuyện.
Mà như vậy càng làm Kiều Âu không dám nói thật. Lúc này trong lòng anh hèn nhát, không vì cái gì khác, chỉ vì anh không muốn hình tượng mình trong lòng Lam Thiên Tình có chút biến hóa.
Đau lòng càng lớn, anh ghé sát vào tai cô, một lần lại một lần nỉ non gọi tên cô, cuối cùng hôn lên gương mặt cô, nghiêm túc thề:
“Tình Tình, chuyện đã qua, chúng ta không cần phải nhắc lại, ở trong lòng anh, Tình Tình vĩnh viễn đều là Tình Tình, Tình Tình, Tình Tình của anh ~”.
Giống như để chứng minh cái gì, Kiều Âu liều lĩnh hôn lên môi cô, cuồng dã lốc xoáy, không hề dịu dàng như vừa rồi. Anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô, ép thân thể đơn bạc của cô lên cánh cửa, nâng cao một chân của cô, vừa lấp đầy cô, vừa gọi tên cô, một lần lại một lần cho đến cuối cùng anh cũng điên rồi, giống như nghiện nâng thân thể cô lên, lần lượt ra vào. Rốt cuộc Lam Thiên Tình không chống đỡ được, hai thân thể kết hợp, cô hoàn toàn bại trận.
Cuối cùng, cô rúc vào ngực anh, không nói nên lời, mà anh vẫn gọi tên cô, cam kết sẽ vĩnh viễn yêu cô như vậy, vĩnh viễn, vĩnh viễn.
Bên kia, Tử Đằng được Kiều Âu ra lệnh, không thể không đến sân huấn luyện tìm Ngũ Họa Nhu.
Trên đỉnh đầu là mặt trời chiếu bốn mươi độ, Tư Đằng cẩn thận vừa lái xe dọc theo sân huấn luyện vừa tìm kiếm bóng dáng cô bé kia. Nói thật, vào lúc này Tư Đằng cảm thấy có chút như đang nằm mơ.
Những cô gái đang tập đánh tập kích tốc độ nhanh, từng bóng quân phục chạy khiến bụi đất tung bay khiến Tư Đằng mờ mắt, cuối cùng anh nhìn thấy đội trưởng của Ngũ Họa Nhu, một vị Thượng úy.
Xe chạy theo tốc độ chạy của Thượng Úy, Tư Đằng hạ cửa xe gọi anh ta lại, hơn nữa còn muốn nói tìm Ngũ Họa Nhu. Vị Thượng úy đó làm quân lễ với Tư Đằng, sau đó hô to về phía đội ngũ:
“Ngũ Họa Nhu! Bước ra khỏi hàng!”
“Báo cáo! Có!”
Giọng nữ thanh thúy xen lẫn nhiều tiếng thở gấp, trước tiên đáp lại câu lệnh của đội trưởng.
Khi Ngũ Họa Nhu được gọi ra từ đoạn đường chạy nhanh đeo vật nặng, trên khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, quần áo quân phục bó sát người thiếu nữ xinh đẹp, cô thở hổn hển, vừa lau mồ hôi trên mặt, vừa nhìn theo ánh mắt của đội trưởng, chạy đến bên cạnh Tư Đằng, ngượng ngùng hỏi:
“Thủ trưởng, có chuyện gì sao?”
Tư Đằng bị cô gọi là thủ trưởng, đột nhiên cảm giác không được tự nhiên. Anh đi từ trong xe ra ngoài, đi vòng cốp sau, lấy một chai nước ngọt từ trong tủ lạnh sau xe đưa cho cô. Khi cô nhận lấy, nhìn khuôn mặt chật vật đầy bụi bặm và mồ hôi, anh thở dài, thân xui quỷ khiến thế nào lại đưa ra một tờ giấy ướt:
“Lau mặt đi rồi uống nước.”
Sau khi làm xong tất cả, Tư Đằng mới nhớ, cô bé này lúc đầu đã đạp một cước vào mệnh căn của mình! Anh đang làm thế này là lấy đức báo oán?
Suy nghĩ một chút thấy không đúng, bởi vì những lời nói của anh sắp tới nói với cô, sợ là sẽ làm cô khóc nhè!
Ngũ Họa Nhu cũng không ngại ngùng vì vừa rồi tập thoát nước, cô nhận lấy bình nước uống ừng ực. Trong lòng cũng đoán được mục đích của Tư Đằng, nhất định là Lam Thiên Tình nói cái gì với anh, nếu không làm sao đột nhiên anh lại tới tìm mình. Nhưng mà, rốt cuộc Tư Đằng đối với tâm ý của cô, là tiếp nhận hay từ chối, cô cùng không biết được.
Cô vốn là cô gái phương Bắc tính tình cởi mở, Tư Đằng vẫn đang tốt bụng chờ cô khôi phục lại hô hấp, nhưng cô đã vội vàng mở miệng:
“Thủ trưởng, là công vụ hay là việc riêng?”
Tư Đằng chớp mắt mấy cái, thở dài:
“Coi như là chuyện riêng đi.”
Trong lòng anh thật sự muốn mắng chửi người, cuộc sống đúng là con mẹ nó ép người, đột nhiên chạy tới chính vì từ chối một cô gái, chính anh cũng có chút không tiếp nhận được.
“Thủ trưởng nói đi tôi đang nghe!”
Tư Đằng ngước mắt nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của cô, đơn thuần như vậy, vội vàng như vậy, một bụng suy nghĩ của anh bị ghìm trong cổ họng, tiến thoái lưỡng nan.
Anh phiền não quay mặt đi chỗ khác, không muốn bị ánh mắt của cô ảnh hưởng, quyết định từ từ, phải hệ thống lại từ ngữ:
“Khụ, không vội, trước tiên cô cứ uống nước giải khát đi.”
Ngũ Họa Nhu tùy ý vuốt tóc hai cái, cười cười, cho rằng Tư Đằng đang ngượng ngùng. Bộ dạng khi anh chuyển khan giấy và nước ngọt, trong suy nghĩ của Ngũ Họa Nhu, đó là một sự quan tâm nam giới dành cho nữ giới.
Cô suy nghĩ đơn giản, nhất định là Tư Đằng nguyện ý tiếp nhận cô, ít nhất thì anh cũng nguyện ý thử qua lại với cô.
Hai người đều có tâm sự, đứng ở nơi đó, chỉ có ánh mặt trời nóng hừng hực biết suy nghĩ của bọn họ, một trái một phải tạo thành một sự hiểu lầm đẹp.
Ngũ Họa Nhu nhìn bộ dáng có chút phiền não của anh cũng không giận, lấy lại bình tĩnh, học bộ dạng của anh ho khan hai tiếng, sau đó ngoắc ngoắc tay với anh:
“Thủ trưởng, anh tới đây, em có câu muốn nói với anh.”
Một chiêu này là Ngũ Họa Nhu học được từ phim Hàn. Trong tình huống bình thường, chỉ cần là người có kinh nghiệm yêu sẽ biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tư Đằng lại chưa từng xem qua những cái đó, cũng chưa từng trải qua việc như vậy, buồn bực cho rằng cô thật sự có điều muốn nói, hơn nữa còn ngại không cho người khác nghe. Trong lòng anh hơi do dự một chút, dùng dằng nhưng vẫn khom người xuống, đưa mặt ra.
Ngũ Họa Nhu như kẻ trộm cười mờ ám một tiếng, khi Tư Đằng cảm giác có gì đó không đúng, cô lại ôm lấy cổ anh, nâng đầu dán miệng mình lên.
Cả người Tư Đằng cứng lại mà hai cánh tay trên cổ giống như gấu Koala, ôm chặt không buông.
Trong não như có gì đó điên cuồng muốn thoát ra, ngay cả trái tim anh cũng run lên một chút!
Anh không biết hôn, cô cũng sẽ không, nhưng cô khá hơn anh một chút là đã xem qua phim truyền hình. Vì vậy, cô thấy cả người anh căng thẳng không nhúc nhích thì mở miệng ra, lè lưỡi, ngây ngô mà vụng về liếm cánh môi anh. Bộ dạng thành kính siêng năng.
Tư Đằng bối rối, anh rất muốn đập một cái cho cô gái này chết tươi, lại dám ở dưới ánh mặt trời vô lễ với anh! Nhưng nghĩ đến cô là bạn tốt của Lam Thiên Tình, muốn diệt cô anh lại có chút “ném chuột sợ vỡ bình.”
Khi anh định dứt khoát đẩy cô ra, cô chợt bất mãn nói ra:
“Nhắm mắt lại!”
“…………….”
Lời oán giận của cô, giống như cô vợ nhỏ oán giận chồng mình, giọng nói chuyện đương nhiên, phiêu đãng trong không khí, hòa vào trong nhiệt độ sinh ra một phản ứng hóa học kỳ quái, tràn ngập trong người Tư Đằng.
Được rồi, sát thủ lạnh lùng Tư Đằng, cứ như vậy giữa ban ngày ban mặt bị một cô bé mới trưởng thành cường hôn.
Thời gian là một thứ gì đó quá mức kỳ diệu, Tư Đằng không biết sau đó phát sinh như thế nào, dù sao đến khi anh kịp phản ứng thì anh đã thật sự nhắm mắt lại, hơn nữa đầu lưỡi của anh và Ngũ Họa Nhu quấn chặt triền miên ở một chỗ, truy đuổi lẫn nhau, khó bỏ khó phân.
Mà cánh tay anh đang bỏ xuống cũng đã ôm sát lấy vòng eo nhỏ gọn của cô.
Chính anh cũng cảm thấy không biết có phải mình đang mộng du, hay là bị cô bé trước mắt hạ độc.
Cho đến khi Ngũ Họa Nhu thở gấp rời khỏi cánh môi anh, giọng nói như mang một nửa oán trách:
“Sao anh lại hôn e lâu như vậy, em không thể thở được.”
Đúng là ý ở ngoài lời, nếu như cô không miễn cưỡng, sau khi đầu óc dừng suy nghĩ, Tư Đằng còn có thể vẫn hôn, vẫn hôn nữa, hơn nữa không có ý dừng lại.
Tư Đằng hết ý kiến, đây là ai đang hôn ai hả?
Khuôn mặt Ngũ Họa Nhu nhỏ nhắn đỏ hồng kiều mỵ, còn có trên trán, bên tai lưu lại chút mồ hôi trong suốt, hiện rõ ràng trước mắt Tư Đằng. Cô chớp mắt, nhìn vẻ mặt có chút ngạc nhiên của Tư Đằng, chợt ôm chặt lấy anh, dán đầu mình vào ngực anh, hờn dỗi nói:
“Em biết anh tìm em vì việc riêng. Được rồi, em đáp ứng anh, chúng ta qua lại đi!”
Vì vậy, sát thủ lạnh lùng Tư Đằng, cứ như vậy giữa ban ngày ban mặt bị một cô bé lừa lên thuyền giặc.
Bởi vì bộ dạng cô da mặt dày và đơn thuần vô tội khiến Tư Đằng không thể nào mở miệng nói từ chối với cô. Hơn nữa, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, chiếm tiện nghi của người ta, sau đó quay đầu lại nói xin lỗi, cô đã lầm, tôi đến vì muốn từ chối cô.
Tư Đằng nghĩ nghĩ, nếu anh thật sự nói những lời này, Ngũ Họa Nhu khóc thảm, lúc trở về Lam Thiên Tình còn không bắt anh thảm hơn!
Thật sự là muốn chết!
Trong lúc nhất thời, đầu óc Tư Đằng bay theo gió. Giơ tay xoa xoa mặt mình như mèo rửa mặt, Tư Đằng rối rắm, tiếp theo anh nên làm cái gì bây giờ?
“Bây giờ các thời gian tan học khá sớm, anh đón em đi hẹn hò sao?”
Trong không khí lúng túng, cô gái vô liêm sỉ nào đỏ được voi đòi tiên, sử dụng chiêu thức cười vô tội híp mắt nhìn anh, nháy nháy mắt. Tư Đằng nâng trán, nhìn đoạn đường cũng cách khu huấn luyện khá xa, suy nghĩ một chút, để một mình cô ở lại nửa đường như vậy không thích hợp, hẹn hò với cô không phải là ý định ban đầu. Vì vậy, anh nâng trán, đầu anh rất đau, anh giãy dụa trong đầu vài giây, anh cảm thấy cả đời mình chưa từng đau đầu như vậy, nhàn nhạt nói một câu:
“Tôi đưa cô về ký túc xá nghỉ ngơi.”
“Được!”
Ngũ Họa Nhu cũng không cự tuyêt, vui vẻ đáp ứng.
Trên khuôn mặt Tư Đằng không có biểu tình gì, buồn bực đi phía sau cô, nhưng sau đó anh lại bị một lực dẫn dắt anh. Anh vừa cúi đầu nhìn, anh muốn điên rồi, cô bé này, lại dám dắt tay anh, nhảy nhót đi về phía xe.
Cô thật sự nghĩ rằng cô đang hẹn hò với anh sao?
Xe chạy dọc theo đường đi, Ngũ Họa Nhu ngồi vị trí bên cạnh tài xế, một đường liến thoắng hỏi anh, thích màu gì nhất, thích động vật gì nhất, thích nước trái cây gì nhất, bình thường thích làm gì, vân vân, hỏi một đống lớn như vậy, ngay cả chòm sao nào, loại máu gì… những thứ bình thường con gái thích nghiên cứu, có thể hỏi cô đều hỏi.
Tư Đằng bị cô quậy đến nỗi tâm phiền ý loạn, câu có câu không thuận tiện đáp, nhưng mà Ngũ Họa Nhu vẫn thật tâm ghi nhớ.
Vất vả lắm mới chịu được đến dưới ký túc xá, Tư Đằng suy nghĩ, rốt cuộc tạm thoài đã được giải thoát, còn tiếp theo nên làm như thế nào anh vẫn nên về tìm Kiều Âu và Lam Thiên Tình, nói chân tướng sự việc cho bọn họ là tốt nhất.
Bởi vì anh không thể không thừa nhận một sự thật, chính là cô bé Ngũ Họa Nhu này quá khó choi, không chỉ có như thế, còn làm những việc không theo lẽ thường. Anh hoàn toàn không nắm được quy luật suy nghĩ của cô, cũng hoàn toàn không theo kịp được suy nghĩ của cô. Anh ở trước mặt cô chỉ có thể bị động.
Trong lòng than thở, nếu không phải nể mặt Lam Thiên Tình, anh cần gì phải lo trước lo sau như thế?
Nhưng mà xe của anh dừng đã lâu, Ngũ Họa Nhu dường như không có ý muốn xuống xe.
Tư Đằng không nhịn được, tốt bụng nhắc nhở:
“Đến rồi.”
Cô thẹn thùng gật đầu:
“Ừm.”
Sau đó, lại một thời gian im lặng trôi qua, năm phút đồng hồ sau, Tư Đằng lại cẩn thận nhắc nhở:
“Đến.”
Cô vẫn thẹn thùng gật đầu:
“Ừm!”
Đối với bộ dạng vững như núi Thái Sơn của cô, Tư Đằng lại một lần nữa không thể ý kiến, anh hít sâu một hơi, mở cửa xe đi xuống, bóng dáng cao lớn vòng qua nửa đầu xe giúp cô mở cửa x era.
Ngũ Họa Nhu cũng không tức giận, ngược lại cô cảm thấy động tác anh mở cửa xe rất lịch sự, cũng rất mê người. Cô thoải mái xuống xe, đi tới trước mặt Tư Đằng, nhón chân hôn lên gương mặt anh một cái, học nữ chính trong phim truyền hình sau khi hẹn hò xong, vô cùng dịu dàng thỏa mãn nói:
“Cảm ơn anh, hôm nay e rất vui!”
Sau đó không đợi Tư Đằng lần nữa đuổi cô đi, chính cô cũng chạy đi như một làn khói.
Tư Đằng có cảm giác khóc không ra nước mắt, anh đưa tay sờ hai má của mình, nơi cô bị hôn lên dường như có hơi thở trong veo như hoa lê.
Tư Đằng trở về phòng làm việc Kiều Âu với tốc độ con rùa, Kiều Âu và Lam Thiên Tình cũng vừa xong chiến trân, hơi thở bình thường được một lúc.
Tư Đằng là một người không nói láo, Kiều Âu hiểu rõ. Anh nói rõ từng câu từng chữ, ngọn nguồn sự việc, Lam Thiên Tình há to miệng nhưng cũng hiểu chuyện này đúng là chuyện mà Ngũ Họa Nhu có thể làm ra.
Kiều Âu ôm bụng cười, mà Lam Thiên Tình sau khi cười xong thì bắt đầu lo lắng cho Ngũ Họa Nhu, còn sắc mặt Tư Đằng lại quẫn, không nói lời nào chờ Kiều Âu nói chuyện.
Ánh mắt sâu thẳm của Kiều Âu nhìn chăm chú vào Tư Đằng, hồi lâu, anh nửa hài hước nửa nghiêm túc, hỏi:
“Cảm giác nụ hôn đầu, như thế nào?”.
Tư Đằng liếc anh một cái, buồn bực không lên tiếng.
Kiều Âu dường như nhìn ra được gì đó, nghiêng đầu nói với Lam Thiên Tình:
“Như vậy thì trưa nay gọi bạn em đến cùng ăn cơm đi, dù sao cũng đến giờ rồi, bốn chúng ta ăn cơm cùng nhau”.
Nhắc đến cơm trưa, tâm tình Lam Thiên Tình mới hồi phục lại xẹt qua chút gợn sóng, sau cơm trưa, chính là họp đội.
Kiều Âu biết suy nghĩ trong lòng cô, bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô, dịu dàng nói:
“An tâm đi, không có chuyện gì”.
Cô tin anh, nhưng vẫn hơi lo lắng. Lam Thiên Tình gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Lam Thiên Tình kéo tay Ngũ Họa Nhu xuất hiện ở dưới ký túc xá, Lam Thiên Tình vốn muốn ngồi cùng Ngũ Họa Nhu ở sau xe nhưng Kiều Âu không cho, anh quấn cô, ôm cô, dụ dỗ cô, nói rằng cô nên ngồi phía sau với anh, để cho Ngũ Họa Nhu ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.
Đoạn đường này, Tư Đằng vẫn trầm mặc không nói mà Ngũ Họa Nhu lại thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn về phía anh, trên mặt là vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.
Kiều Âu nhìn tất cả ở trong mắt đồng thời cũng không quên ăn đậu hũ của Lam Thiên Tình, sờ sờ cô một chút, lại cắn cắn cô một chút.
Chiếc xe dừng lại ở quán cơm đối diện với trường quân đội, Tư Đằng theo thói quen bao một căn phòng riêng yên tĩnh, sau đó bốn người ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Kiều Âu gọi thức ăn, đương nhiên đều là những món Lam Thiên Tình thích ăn nhất. Sau khi gọi xong, anh rất tốt bụng giao thực đơn cho Tư Đằng, khi Tư Đằng chuẩn bị trả thực đơn lại cho người phục vụ thì anh nói một câu:
“Tư Đằng, cậu không hỏi xem Ngũ tiểu thư thích ăn cái gì?”.
Sắc mặt Tư Đằng cứng đờ nhưng cũng ngoan ngoãn đưa thực đơn tới trước mặt Ngũ Họa Nhu:
“Cô xem một chút, thích ăn cái gì?”.
“Lạt tử thố!”.
Ngũ Họa Nhu bật thốt lên, sau đó mang vẻ mặt mong đợi vui vẻ nhẹ nhàng nhìn anh.
Trong khoảnh khắc đó, Tư Đằng hoảng hốt. Bởi vì trên đường đưa Ngũ Họa Nhu về ký túc xá, cô liên thoắng hỏi anh, hình như anh đã từng nói qua mình thích ăn nhất là lạt tử thố.
Không ngờ cô bé này lại thật tâm nhớ.
Kiều Âu chớp mắt mấy cái, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình tinh tế thưởng thức. Anh và Tư Đằng đã ở cùng nhau bao lâu, tình nghĩa chủ tớ, đương nhiên anh biết, Tư Đằng thích ăn nhất là lạt tử thố.
Lúc này, chuyện quỷ dị xảy ra, gò má Tư Đằng hơi đỏ lên một chút, sau đó chuyển thực đơn tới trước mặt Ngũ Họa Nhu:
“Khụ, cô cứ xem một chút, cô còn muốn ăn gì không?”.
“Không có, em muốn ăn lạt tử thố”.
“Cô?”.
Đột nhiên Tư Đằng không biết nói gì, Lam Thiên Tình cũng cảm thấy không khí có chút quỷ dị, chớp mắt mấy cái, rất vô tội nhìn Ngũ Họa Nhu:
“Tiểu Nhu, mình nhớ là cậu không thể ăn cay mà”.
Rốt cuộc khóe miệng Kiều Âu cong lên, nửa đùa giỡn, nửa chế giễu nói:
“Không sao, sức mạnh tình yêu rất vĩ đại”.
Lời này vừa nói ra, Tư Đằng chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào. Mà Ngũ Họa Nhu thì rũ đầu xuống, không dám nói cái gì nữa.
Món ăn nhanh chóng được đưa lên đủ, Kiều Âu vẫn trước sau như một gắp thức ăn cho Lam Thiên Tình, nhìn cô ăn hai miếng thịt thì dù thế nào cũng bắt cô ăn một miếng rau. Mà Ngũ Họa Nhu lại lấy lòng Tư Đằng, bộ dạng cẩn thận, rất giống bộ dạng ban đầu Kiều Âu với Lam Thiên Tình.
Một bữa cơm mau chóng kết thúc, Kiều Âu nói muốn Tư Đằng theo anh đến phòng rửa tay.
Tư Đằng đương nhiên hiểu được ý của chủ. Vừa vào phòng rửa tay, không đợi Kiều Âu mở miệng, Tư Đằng đã nói:
“Ngay hôm nay tôi sẽ nói rõ với cô ấy, nhất định sẽ nói rõ ràng. Chuyện tôi đáp ứng tôi vẫn luôn nhớ”.
Anh chỉ là trợ thủ, hộ vệ, sát thủ, bảo mẫu linh tinh của Kiều Âu. Kiều Âu chính là một đời một thế của Tư Đằng, từ khi Tư Đằng được người nhà họ Kiều đưa ra khỏi cô nhi viện đã nhận định như vậy, điều đó không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Tư Đằng, không lâu sau, không ngờ điều đó đã thâm căn cố đế trong lòng Tư Đằng.
Kiều Âu không nói gì, chỉ nhìn anh, lúc sau mới hỏi một câu:
“Có thể bỏ được hay không?”.
Tư Đằng sửng sốt, ngượng ngùng cười cười:
“Làm sao có thể chứ!”.
Kiều Âu cười, nhìn Tư Đằng có chút rụt rè.
Tư Đằng là ai, tính tình thật ra cũng gần giống anh, ngoại trừ với người mình thích, nếu không lạnh lùng, nếu như không phải vì rung động thì một Ngũ Họa Nhu nho nhỏ làm sao có thể nhiều lần xuống tay với cậu ấy? Đương nhiên Kiều Âu rõ ràng lòng trung thành của Tư Đằng với anh nhưng mà nếu như Lam Thiên Tình nói, cho dù Tư Đằng kết hôn sinh con thì vẫn có thể ở bên cạnh anh được.
“Tư Đằng, không chỉ một lần tôi tự hỏi mình, đối với tôi mà nói, rốt cuộc tôi coi cậu là cái gì?”.
Tư Đằng sửng sốt, nhìn ánh mắt kích động của Kiều Âu, không nhịn được run lên:
“Tôi van cậu, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cậu có thể đừng buồn nôn như vậy không, tôi cũng không phải thỏ con của cậu!”.
“Ha ha, Tư Đằng, cậu cảm thấy, nếu như có việc cần bỏ giá cao là sinh mạng nhưng ngoại trừ cậu thì không ai làm được, mà chuyện thành bại đó rất quan trọng với tôi. Liệu Kiều Âu tôi, có thể để cậu đi làm không?”.
Tư Đằng sửng sốt không nói lời nào.
Anh hiểu được, nếu như một ngày có chuyện như vậy xảy ra, không đợi Kiều Âu mở miệng, anh đương nhiên sẽ không chùn bước mà xông lên.
Mà ánh mắt Kiều Âu lại lóe lóe, thở dài:
“Thật ra thì cậu ở trong lòng tôi cũng quan trọng như Tình Tình vậy. Chẳng qua là tình cảm khác nhau. Cậu có thể thử yêu Ngũ Họa Nhu, tôi thật lòng cảm thấy hai người rất xứng đôi, hơn nữa, sau khi cậu yêu cô ấy sẽ phát hiện ra, địa vị của tôi trong lòng cậu cũng không hề thay đổi bởi vì tình cảm khác nhau”.
Một là tình yêu, một người khác, là tình thân.
“Kiều thiếu, cậu?”.
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay, đối với Tư Đằng mà nói, dường như đã quá nhiều, anh có chút loạn.
Đứng ở góc độ của mình mà nói, anh chỉ là cô nhi, không có bạn bè, không có người thân, không có người yêu. Những thứ như tình thân, tình yêu mà các nhà văn nhà thơ ca tụng trong thi từ ca phú, đối với anh mà nói, tât cả đều là xa xỉ. Anh nghĩ, cả đời này anh chỉ đi theo Kiều Âu, đi theo Kiều Âu là tốt rồi. Mặc dù có lúc anh sẽ hâm mộ người khác, cũng sẽ tịch mịch, cũng sẽ cô độc.
Kiều Âu vươn tay, mập mờ xoa hai gò má của anh, nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành hại nước hại dân, phóng đại vô hạn trước mặt Tư Đằng, với tư thái mập mờ, sau đó dừng lại. Trong phòng rửa tay nhỏ hẹp, vang lên những câu nói chân thật cảm động nhất từ tận đáy lòng Kiều Âu đối với Tư Đằng:
“Tôi không cần một người tự coi mình là trợ thủ hi sinh sinh mạng, cậu làm như vậy tôi sẽ có áp lực, tôi sẽ cảm thấy là tôi làm trễ nải hạnh phúc của cậu. Tôi cần một người anh em có cuộc sống đầy đủ. Tư Đằng, nếu cõi đời này có người gây bất lợi cho Tình Tình, cho dù bỏ cả tính mạng tôi cũng sẽ ngăn cản; nếu trên cõi đời này có người làm hại tới Kiều Lộ, tôi cũng sẽ cản mọi thứ; nếu như có người gây bất lợi cho cậu, Kiều Âu tôi cũng sẽ như vậy. Tư Đằng, tình thân, tình bạn, tình yêu, chỉ khi cậu đồng thời có bọn họ thì cuộc đời của cậu mới có thể coi là đầy đủ. Mà chỉ khi cậu có cuộc sống đầy đủ, là anh em tôi mới có thể an tâm.”
Nói cách khác, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cùng làm bạn qua nhiều năm tháng, Tư Đằng ở trong lòng Kiều Âu đã là anh em.
Đây không phải là coi trọng, mà là thổ lộ chân tình.
Kiều Âu nói xong đi ra ngoài luôn. Còn Tư Đằng đứng ngây ngốc trong phòng rửa tay một lúc thật lâu. Đến khi anh suy nghĩ được vừa rồi có chuyện gì xảy ra, vành mắt của anh đỏ lên.
Chủ nhân cả đời này của anh nói cho anh biết, cậu ấy hi vọng anh có cuộc sống đầy đủ, hơn nữa Kiều Âu không ngại anh không tuân theo ước định với nhà họ Kiều, hơn nữa ủng hộ anh giống như người bình thường, có quyền lập gia đình.
Hít hít mũi, Tư Đằng cười cười, một người đàn ông lớn như vậy, giết người lần đầu tiên năm mười ba tuổi mới khóc một lần, không ngờ lần nữa xúc động muốn khóc lại vì một lời từ tận đáy lòng của chủ.
Rửa mặt bằng nước lạnh, Tư Đằng lại trở lại phòng ăn, phát hiện Kiều Âu đã đưa Lam Thiên Tình đi trước còn Ngũ họa Nhu đang khéo léo ngồi một bên chờ anh.
Ngũ Họa Nhu nhìn Tư Đằng chậm rãi đến gần, trong nháy mắt gò má sáng lên, vui vẻ nói:
“Thủ trưởng, phó đoàn trưởng nói, chỉ cần đưa em về trước ba giờ chiều họp đội là được.”
Ngũ Họa Nhu khéo léo đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, hơi ngượng ngùng rối rắm. Gò má cô ửng đỏ, phiếm ý cười ngọt ngào, đôi mắt to xinh đẹp, nhìn kỹ có chút giống Lam Thiên Tình. Chỉ là viền mắt Lam Thiên Tình hơi lộ vẻ đẹp lẳng lơ còn Ngũ Họa Nhu lại lớn hơn một chút, không hề che giấu phần trong suốt chưa hiểu sự đời.
Tư Đằng lẳng lặng nhìn cô, nghe cô nói xong, gật nhẹ đầu.
“Ừ.”
Nói xong, anh thuận miệng hỏi một câu:
“Mấy giờ rồi?”
Ngũ Họa Nhu ngượng ngùng cười, khẽ lè lưỡi, biểu tình cực kỳ vô tội:
“Điện thoại di động của e trước quân huấn đã bị tịch thu, em lại không có đồng hồ đeo tay, em không biết.”
Tư Đằng nháy mắt mấy cái, đưa tay lấy điện thoại di động ra nhìn sau đó nhăn mặt. Bây giờ mới mười hai giờ, cách họp đội còn ba giờ, ba giờ này phải trôi qua như thế nào?
Trong đầu tìm kiếm tất cả các đầu mối có liên quan đến hẹn hò, mặc dù không có kinh nghiệm nhưng Tư Đằng vẫn biết muốn một cô gái vui vẻ thì đầu tiên nên tặng quà.
Nếu cô ấy nói không có đồng hồ đeo tay, vậy thì đưa cô ấy đi mua đồng hồ đeo tay đi.
------- -------
Ba giờ chiều, như thường lệ họp đội vụ được mở, lần này trọng điểm Cung Ngọc Gia và Kiều Âu đặt vào nhóm học sinh mới. Bởi vì hôm nay nhóm học sinh mới sẽ tuyên bố danh sách nhóm nòng cốt đầu tiên.
Lam Thiên Tình và các đồng đội ngồi trên ghế nhỏ, ẩn trong đám người, bộ thường phục màu xanh nhạt nổi bật sự mềm mại của cô như măng mọc sau mưa. Mái tóc ngắn tinh xảo bay trong gió, ôm trọn lấy cái trán trơn bóng, thỉnh thoảng lộ vẻ nghịch ngợm, làn da khỏe mạnh do tắng nắng mặt trời.
Trong lòng cô vẫn thấp thỏm bất an, từng là số một ở trường trung học đến thứ nhất từ dưới lên ở trường quân đội, mức nước chênh lệch của mặt sông và mặt biển, trong lòng cô vẫn chưa tìm được điểm thăng bằng. Bây giờ lại đặt cô ở một độ cao lúng túng như vậy, cô hiểu được ý định của Kiều Nhất Phàm, nhưng mà chuyện Lam Thiên Tình quyết định làm, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, đây là ý chí và tinh thần, điều đầu tiên mà Lam Thiên Tình học được sau khi đến trường quân đội.
Họp đội vụ được một nửa, Cung Ngọc Gia chỉ đơn giản tổng kết tình hình quân huấn của học sinh mới, sau đó dùng ánh mắt ý nói Kiều Âu mở miệng nói chuyện. Kiều Âu chuyển micro tới trước mặt, sau đó theo như Cung Ngọc Gia yêu cầu đọc danh sách học sinh nòng cốt mới của liên đội. Lam Thiên Tình ngồi dưới, khẩn trương suýt chút nữa thì ngất đi, mà không khí xung quanh là một mảnh tĩnh mịch. Trong lòng mọi người đều rõ ràng, phần danh sách này gần như là chọn những người đầu tiên vào Đảng. Người nào được chọn trúng, sau này ở trong quân cũng được lấy cấp bậc trước tiên.
Vất vả lắm mới đợi đến khi Kiều Âu đọc trung đọi trưởng đội hai lên, Kiều Âu dừng một chút, Lam Thiên Tình nhắm hai mắt lại, chờ đợi quanh mình là những lời chất vấn và âm thanh khinh bỉ, nhưng Kiều Âu dừng một giây, sau đó cái tên được đọc ra là Ngũ Họa Nhu.
Lam Thiên Tình cho là mình nghe nhầm, đột nhiên mở hai mắt ra nhìn người đang đứng trước micro. Cùng lúc đó Cung Ngọc Gia cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn Kiều Âu.
Trong chớp mắt này, Lam Thiên Tình hiểu hết, là Kiều Âu mạo hiểm tự sửa lại phần đó, hơn nữa còn tuyên bố trước mặt mọi người, khiến nó biến thành một chuyện chắc chắn.
Trong lòng Lam Thiên Tình cảm động, đồng thời cũng tự trách và lo lắng cho Kiều Âu, bởi vì ánh mắt Cung Ngọc Gia nhìn Kiều Âu, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là giận dữ và coi thường.
Nói cách khác, đoàn trưởng mất hứng, bởi vì phó đoàn trưởng làm sai chuyện.
Lam Thiên Tình nhớ rõ lần trước Kiều Âu đã nói, quan lơn hơn một cấp đè chết người.
Lam Thiên Tình thở dài, trái tim mới vừa rồi cầu nguyện cho mình đổi thành cầu nguyện cho Kiều Âu.
Quả nhiên, sau khi kết thúc họp đội vụ, khuôn mặt Cung Ngọc Gia đen xì nói gì đó với Kiều Âu, sau đó Kiều Âu đi theo anh ta. Lam Thiên Tình xách ghế đi về theo đội ngũ, sau khi trở lại phòng ngủ, các bạn cùng phòng rối rít chúc mừng Ngũ Họa Nhu mà Ngũ Họa Nhu cũng rất vui vẻ.
Cô ấy nói cảm ơn với mọi người, sau đó kéo cánh tay Lam Thiên Tình sang một bên, rất nghiêm túc nhìn cô:
“Tình Tình, có phải Tư Đằng ở bên ngoài nuôi rất nhiều phụ nữ không?”
Lam Thiên Tình vừa nghe, không hiểu được, cười lắc đầu:
“Không có, cậu suy nghĩ nhiều quá.”
Nói xong, cô lại cảm thấy Ngũ Họa Nhu không phải là cô gái suy nghĩ như vậy mở miệng hỏi:
“Thế nào?”
Ngũ Họ Nhu thở dài, cau mày nói:
“Hôm nay sau khi hai người đi, anh ấy lái xe đưa tớ vào thành phố, muốn mua đồ cho tớ, đồng hồ đeo tay, điện thoại di động, mỹ phẩm, cả giày, mua hơn một giờ, anh ấy chỉ nói với tớ một câu ‘Mua cho em cái này có tốt không?’. Tình Tình, tớ không thích như vậy, tớ không phải là con gái anh ấy nuôi, tớ muốn hẹn hò, không cần những thứ đồ này, không sợ anh ấy không nói gì với tớ, chỉ cần anh ấy ngồi bên cạnh tớ, cùng nhau ngồi trong xe ngắm phong cảnh, hoặc cùng nhau sóng vai đi trên đường, vậy là tớ đã rất vui vẻ rồi. Nhưng buổi chiều hôm nay, chỉ một chút thời gian, anh ấy lái xe đưa tớ đi thành phố, giống như chạy đi đầu thai, không ngừng mua đồ, không ngừng đổi cửa hàng, suýt nữa tớ đã khóc lên, vậy mà anh ấy cũng không phát hiện tâm tình tớ không đúng.”
Lam Thiên Tình nghe Ngũ Họa Nhu nói lại, trong nháy mắt liền hiểu.
Cô cũng rất kinh ngạc, bình thường Tư Đằng cũng cơ trí, còn khôn khéo hơn Kiều Âu, tại sao khi nói chuyện yêu đương lại có những cử chỉ kỳ quái như thế. Vừa mới bắt đầu ai chẳng tìm nơi tâm sự, anh ta thì ngược lại, chỉ sợ mình không tiêu hết tiền, thật là ký quái!
“Ừ, tớ biết rồi, tớ sẽ nói với anh ấy. Có thể cách anh ấy yêu có vấn đề nhưng anh ấy tuyệt đối không phải loại đàn ông sẽ nuôi nhiều phụ nữ ở bên ngoài. Về mặt tình cảm, Tư Đằng rất thuần khiết.”
Lam Thiên Tình an ủi Ngũ Họa Nhu, không ngờ được lên làm trung đội trưởng cô ấy lại không hề vui mừng, ngược lại trong lòng lo nghĩ rất nhiều, là lo chuyện của Tư Đằng. Lam Thiên Tình nhìn Ngũ Họa Nhu đối với Tư Đằng như vậy, trong lòng cũng cao hứng thay Tư Đằng.
Sau này khi cô ở cùng với Kiều Âu, Tư Đằng cũng không còn lo là kỳ đà cản mũi nữa, anh ấy cũng có thể ở bên cạnh Ngũ Họa Nhu, ngọt ngào, dính lấy nhau.
Nào ngờ Ngũ Họa Nhu đỏ vành mắt, đáy mắt hiện lên một tầng sương mù.
Lam Thiên Tình lập tức an ủi:
“Thật đấy, anh ấy không có người phụ nữ khác đâu, cậu là bạn gái đầu tiên của anh ấy. Cậu đừng như vậy, tớ đảm bảo đấy, thật sự, Tư Đằng rất tốt.”
Ngũ Họa Nhu khàn khàn nói:
“Tình Tình, tớ biết, anh ấy là vì thể diện của cậu và phó đoàn trưởng nên mới thử kết giao với tớ, nhưng nếu trong lòng anh ấy không có tớ, làm sao tớ có thể miễn cưỡng anh ấy. Lúc anh ấy ở cùng tớ, chưa từng cười lần nào, cũng sẽ không chủ động nói chuyện với tớ, Tình Tình, ngoại trừ mua đồ cho tớ, không làm cái gì hết.”
Nói xong, Ngũ Họa Nhu lau nước mắt, lấy chi phiếu ở trong ví của mình:
“Trong thẻ này có hai vạn đồng, lúc anh ấy mua cho tớ cũng là bằng này, mật mã là sáu chữ số cuối cùng. Tình Tình, cậu giúp tớ trả lại tiền cho anh ấy đi. Có mấy lời tớ không có dung khi nói trước mặt anh ấy nên cậu nói cho anh ấy biết, tớ rất vui vì biết anh ấy, tớ thích anh ấy nhưng nếu anh không thích tớ thì tớ cũng không miễn cưỡng. Tớ chỉ hi vọng anh được vui vẻ, nếu ở cùng với tớ anh không vui thì tớ thà rời khỏi anh còn hơn.”
Nói đến đây, Ngũ Họa Nhu lau lau nước mắt:
“Tình Tình, tớ chúc cho anh ấy tìm được người thật lòng thích.”
Ngũ Họa Nhu nói xong, nhét thẻ vào trong tay Lam Thiên Tình rồi chạy đi.
Cùng là con gái, Lam Thiên Tình đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Ngũ Họa Nhu, người đàn ông này không thương mình, đi chơi với mình không vui thì làm sao có thể thu lễ vật của người ta, đương nhiên phải trả lại. Nếu là Lam Thiên Tình, cô nghĩ cô cũng sẽ làm như Ngũ Họa Nhu.
Chỉ là, Tư Đằng này, trong một giờ tiêu hai vạn đồng mua đồ cho nữ binh, Lam Thiên Tình nhắm mắt, rốt cuộc Tư Đằng có biết học viên nữ binh muốn có hai vạn đồng thì phải mất bao lâu mới có không!
Lam Thiên Tình im lặng lấy di động ra, thở phì phò gọi cho Tư Đằng:
“Thiếu phu nhân, có chuyện gì sao?”
“Anh ở đâu?”
“Trong phòng làm việc của Kiều thiếu, Cung thiếu và Kiều thiếu đến phòng họp, tôi là thư kí của Kiều thiếu, đương nhiên phải ở lại giữ cửa cho cậu ấy, ha ha.”
Lam Thiên Tình nghe lời nói ung dung của Tư Đằng, nghĩ đến nước mắt của Ngũ Họa Nhu, tức giận. Buồn bực nói một câu:
“Anh chờ đó!”
Nói điện thoại xong, trong chốc lát, Lam Thiên Tình đã đứng trước mặt Tư Đằng, cô tức sùi bọt mép nhét thẻ vào trong tay Tư Đằng. Sau đó không giải thích gì, chạy thẳng về phía tủ lạnh, lấy ra một chai nước ngọt lạnh uống ừng ực, đôi mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào Tư Đằng khiến trong lòng Tư Đằng thấy sợ hãi.
“Cái đó, thiếu phu nhân, có chuyện gì em cứ nói thẳng.”
Lam Thiên Tình nặng nề đặt chai nước lên bàn, liếc mắt nhìn anh:
“Anh có thích Ngũ Họa Nhu không? Rốt cuộc có cảm giác gì với cô ấy không?”
Tư Đằng sửng sốt, có chút không hiểu nổi. Nếu như anh không thích cô ấy, chắc chắn sẽ không đưa cô đi mua đồ, cũng sẽ không lãng phí tiền và thời gian trên người cô rồi. Nhưng khi nhìn Lam Thiên Tình thế này, dường như có chút gì đó không đúng.
“Sao thế?”
“Cái em đưa cho anh là thẻ của Ngũ Họa Nhu, bên trong là hai vạn đồng, vừa với số tiền buổi chiều anh mua đồ cho cậu ấy, trả lại cho anh.”
Lam Thiên Tình buồn bực, rốt cuộc là Tư Đằng nghĩ thế nào, vì vậy cô chơi xấu, lúc nói tới đó lấy điện thoại di động ra, bày ra vẻ không để ý nhìn thời gian nhưng thật ra đang mở chức năng ghi âm của điện thoại.
Tiện tay đặt điện thoại di động lên mặt bàn, Lam Thiên Tình không cho Tư Đằng sắc mặt tốt, ai bảo anh hại bạn tốt của cô thương tâm rơi lệ!
Tư Đằng vừa nghe những lời này, phản ứng đầu tiên chính là:
“Sao thế, mua những cái đó cô ấy không thích sao?”
Lam Thiên Tình như vậy là tương đối ít thấy, ánh mắt lạnh thấu xương, trầm mặc ít nói, thân thể nho nhỏ lại phát ra lực uy hiếp cực lớn, dường như trong xương đã chảy dòng máu cao quý.
Tư Đằng sững sờ trong chốc lát, còn nói:
“Hay là, anh đưa cô ấy đi mua cái khác!”