“Kiều thiếu, phải về đơn vị không muộn”.
Hôm nay Kiều Ân có một cuộc thi khảo sát rất quan trọng, huấn luyện vác nặng 30kg chạy việt dã 25km. Đang chuẩn bị đối quần áo ngụy trang thì nhận được điện thoại của Lam Thiên Tình, vội vàng tới nên chậm trễ thời gian khảo sát. Trên đường đi, Kiều Ân đã gọi điện nói với giám khảo, đưa tên của anh xuống dưới cùng, anh nhất định sẽ về kịp lúc.
Bây giờ còn ăn cơm cùng Lam Thiên Tình, nếu không nhanh đi về thì sợ là không kịp rồi.
Kiều Ân lưu luyến không rời nhìn cô bé trước mặt, hôm nay mặc kệ là cô ấy có muốn lợi dụng anh hay không, ít nhất, quan hệ giữa cô và mình lại thân mật hơn một chút. Đối với Kiều Ân mà nói, đây đúng là một niềm vui rất lớn.
“Anh, anh có việc thì mau đi đi, tự em có thể trở về”.
Lam Thiên Tình nghiêm trang nhìn anh, đột nhiên phải xa cách khiến Kiều Ân cảm thấy không thích ứng. Cô bé này, không phải vừa rồi còn lợi dụng mình sao, bây giờ đã qua cầu rút ván nhanh như vậy! Làm tổn thương tới lòng anh rồi.
“Tình Tình, hay là em đến doanh trại với anh đi.Hôm nay anh có một cuộc họp rất quan trọng, nếu như có Tình Tình ở bên cạnh thì anh không còn sợ rồi.
Đôi mắt hoa đào yêu nghiệt quyến rũ ái muội, lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến Lam Thiên Tình có cảm giác nhìn không ra. Ngay lúc cô còn đang kinh ngạc, Kiều Ân đã dắt bàn tay cô, kéo cô cùng ngồi vào trong xe.
Trên đường về đơn vị, đầu tiên là Kiều Ân nắm lấy bàn tay ấm áp của cô, ngồi một lát lại cảm thấy không đủ, cả người lại ngồi gần lại cạnh cô, sau đó vươn tay kéo bờ vài cô, ôm cô vào trong ngực.
Kiều Ân cảm giác mình đúng là sinh bệnh rồi, mỗi ngày đều đứng ngồi không yên, lo được lo mất, chỉ có ôm cô, cảm nhận được sự ấm áp và trong trẻo trên người cô, anh mới cảm thấy lòng mình được ổn định.
Còn Lam Thiên Tình trên đường đi không dám nói, càng không dám ngẩng đầu lên, có hai lần vô tình cô nhìn thoáng thấy Kiều Ân thâm tình nhìn cô, cô suýt chết chìm trong sự dịu dàng của anh, tước vũ khí đầu hàng.
Xe hơi chậm rãi đi vào quân khu, vẻ mặt Kiều Ân đưa đám, luyến tiếc khi phải buông cô ra.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, nắm lấy cằm Lam Thiên Tình, sau đó cúi đầu, anh muốn thưởng thức hương thơm của cô. Nhưng mà anh vừa mới nhắm mắt, anh lại nhận thấy không thích hợp, hai mắt trợn tròn. Lam Thiên Tình kinh ngạc trừng mắt nhìn anh. Môi của hai bọn họ cách lòng bàn tay ấm áp của cô.
“Tình Tình?”
“Anh, anh đã nói mỗi ngày hôn một lần, hôm nay anh đã vượt kế hoạch, không thể làm như vậy nữa”.
Lam Thiên Tình chớp đôi mắt to, nói xong cô buông tay ra, nở nụ cười vô tột ngọt ngào. Bộ dạng này như muốn nhắc nhở Kiều Ân, nếu hôm nay anh lại ăn đậu hũ của cô, vậy thì anh không quân tử rồi.
Tư Đồng ngồi trước suýt thì cười lớn, cô gái cự tuyệt Kiều Ân như vậy, sợ là trên dưới cả nước chỉ còn mình Lam Thiên Tình rồi. Quan trọng hơn, lúc cô gái này cần Kiều thiếu sẽ chủ động yếu thế, ngã vào lòng, đợi đến khi lợi dụng xong rồi, sẽ bày ra bộ dạng bông hoa sen thuần khiết không tỳ vết, giọng nói và từ ngữ chính nghĩa, hơn nữa còn là tuổi vị thành niên, cho dù Kiều thiếu đói khát sợ là cũng không bỏ mặt mũi thật sự ép buộc cô.
Dám nói NO với Kiều thiếu, cô gái này đủ can đảm.
“Kiều thiếu, đến rồi!”.
Tư Đằng mở miệng đúng lúc, giải vây cho ông chủ của mình, anh đỗ xe lại cửa doanh đội của Kiều Ân, Kiều Ân nháy mắt mấy cái, buông Lam Thiên Tình ra, xuống xe, anh nói khẽ:
“Chờ anh ở trên xe, anh về ký túc xá thay quần áo”.
Ước chừng khoảng 4 phút, lúc Kiều Ân mặc bộ quần áo dã chiến ngụy trang mở cửa xe, Lam Thiên Tình rụt người lại theo bản năng, suýt nữa cô không nhận ra anh.