Kiều Âu chăm sóc Lam Thiên Tình như thế nào, Tư Đằng nhìn rất rõ ràng, anh thật sự rất đau lòng cho cậu chủ nhà mình, một năm chỉ có một lần sinh nhật, lại còn sợ con thỏ nhỏ nhức đầu tìm quà tặng mà không nói cho cô ấy, đó là có chuyện gì chứ!
Lam Thiên Tình gật đầu liên tục:
“Vâng vâng, em sẽ không nói là anh nói, em nói là ba cho em biết”.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, mở ví tiề trong túi sách ra, vừa mở ra thì cô nhìn thấy hình ảnh ngọt ngào lúc cô và Kiều Âu đi dạo phố chụp lại, cô luyến tiếc liếc mắt một cái, ngay sau đó bắt đầu lật thẻ tín dụng của mình. Kiều Nhất Phàm cho cô một thẻ, Kiều Âu cũng cho cô một thẻ. Chỉ là, Kiều Nhất Phàm cho cô là thẻ tín dụng của riêng cô, thẻ vàng. Còn Kiều Âu cho cô, là thẻ phụ thuộc vào thẻ của Kiều Âu, thẻ bạc.
Tư Đằng khẽ nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn cô bé đang cau mày, lắc đầu:
“Thiếu phu nhân không cần phải phí tâm như vậy, thật ra chỉ cần thiếu phu nhân nguyện ý nói với Kiều thiếu ba chữ, chính là món quà sinh nhật tốt nhất đời này Kiều thiếu nhận được rồi”.
Đáng thương cho cậu chủ nhà mình, móc tim móc phổi ra với cô, nhưng đến bây giờ, hôn lễ của hai người cũng đã được định, cô bé này không chịu nới với Kiều Âu một câu: Em yêu anh.
Vì cái bày, Kiều Âu đã oán than không ít với Tư Đằng.
Kiều Âu nói, anh biết con thỏ nhỏ thật lòng nói với anh, nhưng mà anh rất muốn chính tai nghe cô nói một lần.
Nhưng mà lúc này cô bé ngồi sau xe vẫn ngơ ngác như cũ:
“Ba chữ đó?”.
Tư Đằng vừa muốn mở miệng, chợt phát hiện nếu như anh cứ như vậy mà nói ra, lại vừa nghe như có mấy phần thú thật với con thỏ nhỏ. Trong đầu anh nhớ tới trước kia, con thỏ nhỏ chỉ khen anh làm món ăn ngon, Kiều Âu đã hận không thể dùng ánh mắt giết chết anh, vì vậy cho là lúc này có nguyên nhân, là thiện ý nhắc nhở nhưng ba chữ kia Tư Đằng chỉ cắm trong họng, cũng không dám nói ra!
Vì vậy, anh chỉ có thể cười khổ:
“Thiếu phu nhân thông minh, tự mình nghĩ đi!”.
Đến trung tâm thương mại, Lam Thiên Tình muốn tự mình mua vài món áo lót, cũng muốn mua quà tặng gì đó tương đối thích hợp cho Kiều Âu. Nếu như đưa Tư Đằng theo, một là không dễ dàng, hai là sợ Tư Đằng tiết lộ bí mật cho Kiều Âu, cho nên cô bày ra dáng vẻ thiếu phu nhân đuổi Tư Đằng chờ ở một quán cà phê.
Tư Đằng rất vui vẻ, anh không có kiên nhẫn đưa con gái đi dạo phố!
Nhưng mà Lam Thiên Tình vừa đi thang máy đến tầng trang phục của con gái, thì đụng phải Bùi Thanh Đình và Lara. Trong thang máy hẹp, ba người phụ nữa, có thể nhường nhịn nhau được không?
“Đã lâu không gặp?”.
Bùi Thanh Đình nở nụ cười quỷ dị với Lam Thiên Tình, sau đó liếc mắt về phía trợ thủ của mình, lười biếng nói tiếp:
“Nhờ Lam tiểu thư ban tặng, tay của Yo Yo đã bị phế, Lara, cô phải mở to mắt nhìn cho rõ, đừng đắc tội người không nên đắc tội, đến lúc đó tôi cũng không giúp được cô”.
Lara hiểu ý, vuốt cằm nói:
“Lam tiểu thư, xin cô chỉ giáo nhiều”.
Lam thiên Tình lạnh nhạt nhìn hai chủ tớ một lần, nghĩ thầm, tại sao lại không khéo, vừa lúc Tư Đằng ở dưới lầu thì lại đụng phải hai oan gia chướng mắt. Trong lòng tính toán một chút, cho dù là ngẫu nhiên gặp nhưng mồm mép hai người này có thể thấy, cô ta đến là có chuẩn bị.
Vì vậy cho dù ra tay hay là nói chuyện, một mình cô thế lực đơn bạc, cách ứng đối tốt nhất chính là lựa chọn trầm mặc, hoặc là nói không nhịn.
Bùi Thanh Đình thấy Lam Thiên Tình không có phản ứng gì, cong miệng lên tiến tới nói một câu vào tai cô:
“Lam tiểu thư, cô có nhớ rõ Bích Hải Hoàng Đình không? Có nhớ rõ Chu Tuấn không?”.
Không khí quỷ dị nhanh chóng bị phá vỡ, lam Thiên Tình nhanh chóng ngước mắt nhìn Bùi Thanh Đình, nghênh đón cô là một đôi mắt giảo hoạt.
“Cô muốn nói cái gì?”.
“Không phải là tôi muốn nói cái gì, mà là, nếu như Kiều Âu biết chuyện này, anh ta sẽ nói gì?”.
Thang máy dừng lại.
Lara đứng sau lung Bùi Thanh Đình, ấn vào nút tạm khóa.
Một dự cảm xấu xuất hiện trong đầu, Lam Thiên Tình siết chặt quả đấm, tinh tế nhìn cô ta:
“Anh nói, anh không ngại”.
Bùi Thanh Đình sửng sốt, dường như hiểu ra, vẫn không xác định hỏi lại một câu:
“Cô, cô và Kiều Âu, hai người đã?”. Đã làm?
Gò má Lam Thiên Tình đỏ lên, mơ hồ hiểu được ám chỉ của Bùi Thanh Đình, nói trúng điểm quan trọng:
“Đúng vậy, Kiều Âu đã là người của tôi rồi. Anh ấy nói anh ấy không ngại, cho nên cô không cần uổng phí tâm cơ”.
Bùi Thanh Đình kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại được thần trí, cố nén sự ghen tuông xuống, cô ta tự an ủi mình, trong hào môn có vài người phụ nữ là bình thường, không cần quá để ý. Cô ta lại nhặt ngọn lửa chiến tranh lên, cao ngạo nhìn Lam Thiên Tình:
“Nghe nói lúc cô làm bị chuốc say, cái này có tính là gian trá không? Cô nói đi, coi như Kiều Âu không ngại cô là xử nữ, nhưng nếu như lúc cô làm bị một đám đàn ông tốt xấu thay nhau ra trận, cô nói xem, Kiều Âu có ngại không?”.
Lam Thiên Tình bị dọa sợ lui về sau một bước.
“Cô!”.
Đây gần như là huyệt tử của cô! Cô luôn luôn rối rắm về lần đầu tiên của mình, đến cuối cùng là như thế nào, phát hiện đang đối mặt với chất vấn của Bùi Thanh Đình, lòng cô lập tức luống cuống.
“Tôi và Chu Tuấn đã nói chuyện điện thoại, sáng hôm nay ông ta đã nói cho tôi biết, chiều hôm cô say rượu, là tám người đàn ông mang cô đi, cô bị lăn qua lộn lại cả một buổi chiều và buổi tối phải không? Cô có biết không trong những người đàn ông đó, người lớn nhất cũng đã 60 tuổi?”