• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Thiên Tình vừa ảo não, vừa không nhịn được định vươn tay mở cửa xe, Tư Đằng thấy vậy, bất đắc dĩ cười cười:

“Lam tiểu thư, chúng ta vẫn nên ngồi trong xe chờ xem, Kiều thiếu mới chạy xong, sẽ phải đi lại một lát cho nhuận khí, với lại chỗ này là trường thi, bỗng nhiên cô xuất hiện bên cạnh cậu ấy, giám khảo và chiến hữu của cậu ấy nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt lắm”.

Lam Thiên Tình nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên trong nháy mắt, xấu hổ rũ mắt xuống, đôi mắt nhìn thoáng qua bàn tay, rốt cuộc cô cũng phát hiện, mình đã để ý đến anh vậy sao?

Chỉ là, ai đến nói cho cô biết, cảm giác rung động và tim đập rộn lên, rốt cuộc có phải là tình yêu trong truyền thuyết hay không?

“Lam tiểu thư, sáng mai Kiều thiếu còn có một cuộc thi xuyên qua 30 thước lưới sắt sau đó lại xuyên qua 300 dụng cụ thể năng, buổi chiều còn phải tham gia cuộc thi nhảy thẳng 8000 thước. Qua cuộc khảo hạch này, cậu ấy sẽ có thời gian nghỉ là 4 ngày, đến lúc đó cậu ấy có thể ở cùng với Lam tiểu thư rồi”.

Những lời này của Tư Đằng tuyệt đối là có ý đồ riêng, nửa đoạn trước nghiêm túc, như là trình bày báo cáo công tác, đoạn sau lại giống như bạn bè mở miệng chế giễu, còn có một chút trêu tức.

Kỳ thật, anh cũng phát hiện ra Lam Thiên Tình đột nhiên thẹn thùng và câu nệ, cho nên muốn cô ấy thả lỏng tâm tình.

Tư Đằng là người đầu tiên có thể cười nói đùa với Kiều Ân, anh và Kiều Ân cùng nhau lớn lên. Thoạt nhìn anh là lái xe kiêm trợ thủ, kỳ thật, từ khi học nhà trẻ, anh chính là người được nhà họ Kiều tuyển chọn để đi theo Kiều Ân mãi đến khi hết cấp ba. Sau khi thi đại học, Kiều Ân tiến vào trường quân đội, còn Tư Đằng được nhà họ Kiều đưa đi học chuyên ngành khác. Kiều Ân tốt nghiệp đại học thì ở lại trong quân đội, lúc đó nhà họ Kiều lại gọi Tư Đằng về, tiếp tục ở bên cạnh Kiều Ân.

Nói cách khác, Tư Đằng giống như Lam Thiên Tình, đều đến từ cô nhi viện. Khác nhau ở chỗ, anh là đứa nhỏ từ nhỏ được nhà họ Kiều nuôi vì sau này phục vụ Kiều Ân, còn Lam Thiên Tình là người mà Kiều Ân coi trọng, phải là người con gái Kiều Ân muốn kết hôn.

“Cuối tuần là họp phụ huynh, sau khi họp phụ huynh, em còn phải lên lớp hàng ngày, không có thời gian luôn luôn ở cùng anh ấy”.

Dù sao cũng là cô gái nhỏ, nghe Tư Đằng nói vậy, cô vẫn sẽ cảm thấy hơi xấu hổ.

Tư Đằng cũng không nói gì nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghiêm mặt nói:

“Kiều thiếu”.

Lam Thiên Tình nghe vậy thì vụt ngẩng đầu lên, cô thấy Kiều Ân đã gỡ những vật nặng trên người, hai, ba bước bước lên từ đường đất, vòng qua thân xe, trực tiếp ngồi vào ghế phụ.

Nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ người anh toàn mồ hôi rất thối, hơn nữa mặt xám mày tro, anh không muốn Lam Thiên Tình ở quá gần với mình, hơn nữa bây giờ anh thật sự rất mệt, rất muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Tha thiết mong anh tới gần nhưng anh lại không lựa chọn ngồi cạnh lại kết hợp với sự lạnh lùng của anh sau khi đổi quân trang, Lam Thiên Tình nảy ra những suy nghĩ tiêu cực.

Cô cắn môi cúi đầu, đau lòng với ủy khuất bị bỏ rơi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Nhìn bộ dạng anh vất vả như vậy, cô rất đau lòng.

Đây là lần đầu tiên từ khi cô chào đời tới nay, cô đau lòng một người.

Loại cảm giác khác thường này tràn ngập trong cơ thể nhỏ bé của cô, sinh ra một phản ứng lớn, không hiểu sao lại khiến cô bị phiền chán, bất an, không thể trút ra.

Cuối cùng, cô cũng đành nhắm hai mắt lại, nghiêng người ngủ ở ghế sau.

“Khụ khụ, Kiều thiếu, Lam tiểu thư vừa rồi rất lo lắng cho cậu, cậu chạy ở dưới đường bao lâu thì cô ấy khẩn trương bấy lâu. Vừa rồi nhìn thấy cậu là người đầu tiên chạy qua đích, cô ấy hưng phấn nhảy dựng lên trong xe, sau đó đập đầu vào mui xe, đau suýt thì khóc. Cô ấy còn nói, không chuẩn bị nước và khăn cho cậu nên cô ấy vẫn tự trách”.

Tư Đằng vẻ mặt không biểu cảm báo lại, giống như đang báo cáo công tác nhưng trong lòng lại buồn cười, hai người này, rõ ràng là thích nhau, lại còn muốn xoay vòng vòng.

Kiều Ân nghe vậy, nhanh chóng quay người lại nhìn cô, phát hiện thân mình nhỏ nhắn lung linh của cô đang ngủ ở ghế sau, hai mắt nhắm lại, nhìn như đang ngủ. Nhưng khuôn mặt càng lúc càng đỏ bừng, hơn nữa hai tròng mắt ở dưới mí mắt mềm mại đang lúng liếng chuyển động.

Khóe miệng toét ra một nụ cười thoải mái, Kiều Ân biết, trong lòng cô bé là thương anh, cô bé đang thẹn thùng đây.

“Ai ôi! Cánh tay của tôi rút gân! Đau quá!”.

Người đàn ông xấu xa nào đó, trong mắt ánh lên một tia trêu chọc tà ác, bỗng nhiên ôm một cánh tay, vẻ mặt thống khổ rên lên.

Lam Thiên Tình mở to mắt, nhìn biểu cảm của anh, không giống như đang giả vờ, sợ đến mức hốc mắt đỏ lên, bỗng chốc bổ nhào vào cạnh người Kiều Ân, bắt lấy bàn tay của anh, nghẹn ngào:

“Anh! Làm sao thế, chạy lâu như vậy, nhất định không thoải mái, anh rất đau à? Làm sao bây giờ, anh muốn đi gặp bác sĩ không?”.

“Tình Tình”.

Kiều Ân cúi đầu gọi cô một tiếng, sau đó vòng tay ôm lấy hai vai cô, nhấc nửa người cô về phía trước, cúi đầu hôn.

Bàn tay trắng nõn của cô vừa vươn ra bảo vệ cái miệng nhỏ anh đào, đáy mắt Kiều Ân xẹt qua chút ý cười trêu tức.

Anh dán vào tai cô, nhẹ giọng nỉ non:

“Ngoan, để cho anh hôn một cái, hôm nay đã hưởng qua nhưng còn chưa đủ!”.

“U7m~!”.

Sức lực của con thỏ nhỏ làm sao có thể là đối thủ của sói xám? Kiều Ân kéo cổ tay cô, chính xác cắn lên đôi môi kiều diễm.

Vừa mới chạy một đoạn đường dài, cả người toàn mùi mồ hôi đàn ông, hòa với cảm xúc nóng bỏng mà cuồng dã của anh, bỗng chốc khiến Lam Thiên Tình xụi lơ trong lòng anh, mặc cho anh chiếm đoạt môi cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK