"Xem ra thật đúng là đem em làm hư rồi, Tư Đằng, book vé máy bay cho đại tiểu thư, ngày mai đưa đại tiểu thư trở về đi học!"
"Dạ, Kiều Thiếu."
"Anh? !"
Kiều Lộ đến bây giờ còn không dám tin cái tát vừa rồi do Kiều Âu đánh, nước mắt ý vị rơi xuống .
Cung Bách Hợp nghe bằng hữu nói, ở một góc đại sảnh hai con hình như đang cãi vả, liền lập tức chạy tới, không ngờ vừa đến đã nhìn thấy Kiều Âu đánh Kiều Lộ một bạt tai.
Sải bước xông lên, Cung Bách Hợp đem ôm con gái vào trong ngực, đau lòng nhìn dấu tay màu đỏ trên mặt con gái, quắc mắt nhìn trừng trừng con trai đang đứng phía trước:
"Kiều u! Con điên cái gì ! Tự nhiên giúp người ngoài khi dễ người nhà mình? !"
"Mẹ! Thật là đau! Anh đánh thật là đau! Đều là Lam Thiên Tình khích bác đấy! Thật là đau!"
Kiều Lộ vừa thấy có người che chở mình, lập tức lên tiếng khóc, nắm thật chặt tay Cung Bách Hợp.
Cung Bách Hợp nhìn con gái khóc không để ý đến hình tượng, ánh mắt sắc bén lập tức quét về phía Lam Thiên Tình, giống như hận không thể bắn ra gần vạn phi tiêu, đem vạn tên xuyên tim.
Kiều Âu kéo tay Lam Thiên Tình thuận thế ôm cô vào trong ngực ôm, có chút bá đạo mà dịu dàng đem đầu cô nhấn vào trong ngực, không cho phép cô xem Cung Bách Hợp , lại càng không cho phép cô tiếp nhận ánh mắt vũ nhục của Cung Bách Hợp.
Lam Thiên Tình rõ ràng có thể cảm thấy lực độ của anh trên người mình không để cho cô ngọ ngoạy nhưng khiến trái tim cô vô cùng ấm áp.
Giống như vì cô tạo ra một mảnh thế giới, đem những mưa gió chắn bên ngoài, chỉ đem ấm áp cùng nhu tình để lại cho cô.
Bên tai, là Kiều Âu hùng hồn:
"Mẹ không phát hiện ư, trước kia một tuần lễ ít nhất sẽ một lần điện thoại thăm hỏi , tại sao bây giờ bỗng nhiên ít liên lạc? Nếu như mẹ còn muốn để cho con gọi là mẹ thì đừng có ý đồ chia rẽ con và Tình Tình. Con đã nói rồi, cô ấy là người phụ nữ của con, con sẽ che chở cô ấy cả đời. Đúng là mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng nhưng mà con một mình trôi qua, mọi người nên tự lo thân, nếu không coi như có yêu con đến thế nào cũng khó bảo đảm sẽ không mất đi con!"
"Kiều u!"
Cung Bách Hợp tức giận vô cùng, không nhìn Lam Thiên Tình nữa , nhìn con gái một chút, cắn răng nghiến lợi hỏi:
"Vậy con liền vì người khác như vậy thương tổn em gái con ?"
Kiều Âu cúi đầu hôn mái tóc Lam Thiên Tình, đạm mạc nói:
"Một tát này nó phải bị sớm hơn mới phải, nếu không nó cũng không sẽ tới bây giờ còn chưa trưởng thành!"
Nói xong, Kiều Âu cũng không quản sắc mặt mẹ và em gái, kêu Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu, sau đó ôm Lam Thiên Tình liền xuyên qua phòng khách đi lên lầu.
Mấy người cùng nhau trở lại phòng Lam Thiên Tình, trừ Kiều Âu ra còn tất cả bọn họ cho đến bây giờ vẫn cảm thấy chuyện xảy ra khi nãy như một giấc mơ.
Ngũ Hoạ Nhu ngượng ngùng cười:
"Tôi đi lấy chút đồ ăn đi lên."
Tư Đằng dắt tay Ngũ Hoạ Nhu:
"Anh đi cùng em."
Thức thời lui ra ngoài, trong phòng ngủ cũng chỉ còn lại có Lam Thiên Tình cùng Kiều u.
Kiều Âu nhìn khắp phòng của Lam Thiên Tình, đi tới trước giường, tò mò ngồi xuống thử một chút, rất mềm, nằm xuống nhắm mắt lại, sau đó khóe miệng khẽ nhếch, lại ngồi dậy.
Lam Thiên Tình nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn hắn, nói không ra trong lòng là cảm giác gì.
Cô muốn nói, Kiều Âu cứ che chở cô như vậy sẽ tốt biết bao nhiêu?
Xem như tâm tư của hai người giống như nhau, anh cười đểu tiến lên trước, kéo tay nhỏ bé của cô:
"Lão bà, vừa rồi lão công biểu hiện như thế nào?"
Nháy mắt mấy cái, cô hất tay của anh ra:
"Chưa ra hình dáng gì!"
"Ha ha."
Giữ chặt eo cô, ngửi mùi thơm trên người cô, trong lòng anh vô cùng thỏa mãn:
"Những bức hình kia, em định xử lý như thế nào?"
Lam Thiên Tình trong đầu chợt thoáng qua lời Kiều Lộ nói Bùi Thanh Đình cùng Kiều Âu đã làm. Mặc dù trong lòng có tính toán, Bùi Thanh Đình nhầm tưởng mấy tên đàn ông kia thành Kiều Âu rồi, nhưng nghe người khác nói như thật trong lòng cũng từng trận khó chịu!
"Một lát nữa anh sẽ biết!"
"Ha ha, được, một lát nữa anh biết ngay rồi."
Kiều Âu tùy tiện ôm cô, bởi vì theo ý anh mặc kệ cô làm cái gì mọi người sẽ che chở cô, coi chừng cô. Hôm nay ở thủ đô này có chuyện gì mà Lam Thiên Tình không dám làm.
Có lẽ là sau khi tách ra đã quá lâu chưa từng có cảm giác an tâm thỏa mãn như vậy, Kiều Âu cư nhiên cứ như vậy ngủ thiếp đi, hơn nữa ngủ rất sâu.
Lam Thiên Tình không nói than thở, giúp anh cởi áo khoác ra đắp thêm chăn mỏng.
Cầm đĩa CD trong tay, liếc nhìn Kiều u, đi ra ngoài.
Lúc này Lam Thiên Tình nằm mơ cũng không nhớ đến trước khi cô động thủ, đã có người động thủ trước. Cô nâng váy cẩn thận từng li từng tí đi trong hành lang ở lầu bốn, lại nghe thấy âm thanh khó nghe từ một gian phòng truyền tới.
Đi tới cửa thò đầu liếc nhìn thấy cửa phòng khép hờ, bên trong tối đen thùi lùi một mảnh, nhìn không thấy cái gì.
Nhưng trong miệng đàn ông kia lại kêu:
"Tình Tình ~ ~ bình tĩnh ~!"
"Ô ô ~ mau cho ta ~ ừ ~ a ~!"
Lam Thiên Tình sợ hãi vội vàng che miệng, người đàn ông kia là Cung Ngọc Gia!
Đầu nhỏ nhanh chóng vòng vo, ở nơi này trong nhà, có thể giở thủ đoạn thì trừ người nhà họ Đoàn sẽ không có ai dám. Nhưng cô không xác định, vì vậy nhẹ nhàng đứng ở cửa ra vào gọi hai tiếng:
“Cung Ngọc Gia! Cung Ngọc Gia~!”
Âm thanh bên trong lập tức không đúng, người đàn ông vội đẩy người phụ nữ đang đòi hỏi ra sau đó kéo kéo y phục chạy ra cửa thời điểm nhìn thấy Lam Thiên Tình, bị sợ đến trợn mắt hốc mồm!
“Tình Tình?”
Nhìn hắn nhìn Lam Thiên Tình, lại nghi hoặc nhìn nhìn trong phòng, người trên giường lớn chưa thỏa mãn dục vọng chú ý đang tự chơi đùa, vỗ đùi:
“Có một quản gia nói em ở chỗ này chờ tôi… tôi vừa mở cửa đi vào, người phụ nữ này liền,…”
Câu nói kế tiếp, không cần phải nói, tất cả mọi người đều hiểu, là bị tính toán.
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái:
“Anh đi mau! Không đi nữa sợ là không kịp rồi!”
Rất rõ ràng đó là mục đích thiết kế của người ta chính là muốn bắt gian tại trận hơn nữa truyền tin!
Cung Ngọc Gia phản ứng kịp, lôi kéo Lam Thiên Tình nghĩ giải thích, Lam Thiên Tình lại nói:
“Nếu anh không đi, sẽ không còn kịp, nơi này giao cho tôi!”
Cái này Cung Ngọc Gia rốt cuộc cũng bởi yêu caao, vừa mới nghe đó là cô là lập tức nhào lên, liền lập tức tương kế tựu kế, Lam Thiên Tình lắc đầu cười khổ, tình yêu quả nhiên là mất lý trí, mù quáng, mà đàn ông gặp phải loại chuyện như vậy, quả nhiên là không có đầu óc chỉ biết dùng nửa người dưới suy tính.
Cung Ngọc Gia trong lòng biết nếu bỏ lỡ sẽ rất nghiêm trọng, chỉnh sửa quần áo một chút, liếc nhìn Lam Thiên Tình, ngay sau đó liền xoay người chạy mất.
Lam Thiên Tình nhìn quần áo Cung Ngọc Gia, bọn họ vừa mới bắt đầu, nếu người ta có lòng muốn bắt gian cũng phải đợi đến hai người bọn họ xong chuyện, gạo sống nấu thành cơm chin đã chứ?
Nháy mắt mấy cái, đem cửa phòng đóng chặt, sau đó cẩn thận từng li từng tí lui ra ngoài.
Năm phút sau, quản gia lao thẳng đến phòng VIP gõ cửa, Đoàn Hề Trạch ra ngoài, cho là chuyện Bùi Thanh Đình và Cung Ngọc Gia đã xong, ai ngờ lại nghe thấy chuyện khiến ông càng khiếp sợ hơn, hơn nữa trong lòng âm thầm vui mừng. Lập tức gọi Bùi Đồng Tuyên, Kiều Nhất Phàm nói tiếng chào với tổng thống sau đó liền vội vã chạy đến đại sảnh.
Giờ phút này trên màn ảnh trong đại sảnh, giống như là trong máy vi tính không ngừng chiếu hình ảnh Bùi Thanh Đình bị bầy nam NP đủ loại bất nhã, không chỉ có như thế, tất cả màn hình ngoài trời trong biệt viện nhà họ Đoàn cũng đồng loạt trình chiếu.
Đoàn Hề Trạch trong lòng thầm nghĩ nếu sớm biết còn có chuyện kinh bạo như vậy ông cần gì phải làm điều thừa đem Bùi Thanh Đình làm điên và đổ xuân dược?
Nguyên do bởi nghĩ tới đứa con Cung gia là Cung Ngọc Gia không đủ lỗi lạc, nếu chọn để làm xì căng đan cũng đỡ phiền toái, dù thế nào đi nữa nhà họ Đoàn không thể có con rể như vậy.
Kiều Nhất Phàm trợn mắt hốc mồm nhìn, trong lòng thầm nghĩ, may mắn con trai mình không đính hôn với Bùi Thanh Đình, loại người phụ nữ này lấy về nhà, không phải sẽ phá hủy Kiều gia chứ?
Mà sắc mặt Bùi Đồng Tuyên càng khó coi, trong lòng biết đây là có người cố ý, nhưng hình ảnh chất lượng cao động tác rõ ràng như vậy, thế nào cũng không giống là PS ra ngoài.
Đoàn Hề Trạch mặt không chút thay đổi, nhưng nhìn mọi người xung quanh vây tới, vẫn còn truyền thông đang làm truyền hình trực tiếp, trong lòng biết hiệu quả sẽ không sai biệt lắm. Vì vậy rống lớn một câu:
“Người đâu, làm thế nào lại có chuyện này? Đây đâu phải chỗ để lộn xộn. Ngắt nguồn điện cho tôi!”
Đang lúc mọi người ở dưới lầu vội vàng luống cuống tay chân bể đầu sứt trán, Lam Thiên Tình ăn gan hùm mật gấu rồi, nhìn tất cả mọi người ở dưới lầu đại sảnh vội vàng, cô mở cửa phòng đem Bùi Thanh Đình đang phát xuân nổi điên, đưa đến cửa phòng tổng thống tiên sinh.
Gian phòng này phòng VIP có khóa mật mã, không phải dùng chìa khóa mở.
Lam Thiên Tình cắn răng một cái, nghĩ tới mật mã can phòng của mình, hạ quyết tâm suy tính ấn mã nhưng không đúng, nếu may mắn tìm đúng mật mã đúng là trời tính, đưa người phụ nữ này vào phòng cho tổng thống tiên sinh còn nếu sai mã cùng lắm thì cô ta về phòng.
Thầm nghĩ đơn giản như vậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhún nhảy mấy cái, sau đó rất thần kỳ, “Tí tách” một tiếng, cửa mở ra.
Vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, Lam Thiên Tình vừa lôi vừa kéo liền đem Bùi Thanh Đình đẩy đi vào, sau đó dụng lực khép cửa phòng lại!
Rất muốn đứng ngoài cửa nghe ngóng một chút động tĩnh bên trong, nhưng lại không dám, hai ba lần nhấc chân chạy lúc trở lại phòng ngủ vẫn còn thở hổn hển.
Đi tới cái bàn bên cầm lên một ly nước uống uống một hơi cạn sạch nhưng vẫn chưa tỉnh hồn, đây là lần đầu tiên làm chuyện này,
“Đi làm trộm sao?”
Âm thanh lười biếng từ phía sau Lam Thiên Tình dọa cô không nhẹ, giống như cắn thuốc lắc xoay người lại, kinh hãi nhìn thấy Kiều Âu mới nhớ tới chuyện Kiều Âu ngủ trên giường mình.
“Thế nào?”
Nhìn ra Lam Thiên Tình có cái gì không đúng, Kiều Âu ân cần hỏi một câu.
Lam Thiên Tình hai tay đều đang phát run, khiếp khiếp nói một câu:
“Cái đó, vậy, cái đó, em phát hiện Bùi Thanh Đình bị người bỏ thuốc kích dục, sau đó em liền thuận nước đẩy thuyền, thừa dịp tất cả mọi người ở dưới lầu nhìn cảnh em chiếu trong đĩa CD anh đưa, em… em, em liền thuận chuyện đó đem cô ta đưa đến phòng tổng thống tiên sinh rồi!”
Tĩnh mật năm giây sau, Kiều Âu chợt lập tức từ trên giường bật lên, kinh hoàng nhìn cô:
“Em nói cái gì?”
Nhìn bộ dạng của Kiều Âu lúc này còn khiếp đảm hơn so với gặp quỷ, Lam Thiên Tình nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng biết mình đã gây rắc rối lớn!
Cố làm vẻ trấn định bắt đầu đẩy trách nhiệm, chớp mắt to nhìn anh:
“Không phải anh đã nói mặc kệ em làm cái gì thì Kiều gia và nhà họ Đoàn cũng che chở em sao? Anh nói thế để cho e buông ra lá gan tùy tiện đi làm! Chính anh nói dù xảy ra chuyện gì mọi người sẽ thay em ôm lấy đấy!”
Kiều Âu nhìn bộ dáng lý luận hùng hồn trốn tránh của cô, hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi. Nâng tay xoa trán biết mình đã gặp trở ngại lớn rồi!
Lời này, chính xác do anh nói!
“Tình Tình, em có biết hay không đó là tổng thống tiên sinh? Khái niệm Tổng Thống em có hiểu không? Ông ấy là quốc phụ! Quốc phụ không thể có xì căng đan đấy!”
Lam Thiên Tình đặt mông ngồi trên ghế salon, gật đầu một cái:
“Em hiểu biết rõ!”
Kiều Âu im lặng, lung tung vò rối mái tóc, sau đó ba hai bước vọt lên trước mặt cô, ngồi xổm người xuống nghiêm túc nhìn cô:
“Làm sao em đi vào được?”
Cô đáp rành mạch dứt khoát:
“Mật mã phòng đó giống mật mã phòng em, em chỉ thử nhìn một chút, ai ngờ mới một lần liền mở ra.”
“…………”
“Có phải hay không, rất quá đáng?”
Lam Thiên Tình hèn nhát hỏi một câu, Kiều Âu nhắm mắt suy nghĩ sâu xa.
“Cửa phòng của Tổng thống tiên sinh tất nhiên sẽ có camera, hành động việc làm của em hôm nay tất nhiên sẽ để cho bác em, ba anh và tổng thống tiên sinh biết. Em trốn không thoát đâu.”