Khi Thù Man tỉnh lại, đã là hơn bảy giờ sáng. Sắc trời sáng trong, sau cơn mưa thì lại càng sáng hơn, mang theo màn sương mỏng, cửa sổ mở nên cả căn phòng đều có thể ngửi được mùi vị của ánh sáng mặt trời.
Hơi vặn vẹo thân thể đang chuẩn bị duỗi lưng, thì bên hông có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô, sau đó Thù Man liền bị ôm vào trong một lồng ngực rắn chắc, phía sau mông cô là vật cứng rắn nóng bỏng, nó đang đâm vào cô, cọ xát.
Thù Man xoay người lại liền nhăn mi, trong lúc lơ đãng cô lại ma sát với cái cứng rắn kia vài cái, đổi lại là tiếng kêu rên của anh. Vừa mới chuyển dịch thân thể, môi của anh đã hôn xuống dưới, liền chộp được môi của cô, cuồng dã gặm cắn, đầu lưỡi tham lam tiến vào miệng cô, hút nước bọt trong miệng và nuốt không khí trong miệng của Thù Man.
Sau khi rời khỏi môi cô, liền có một sợi chỉ bạc trong suốt kéo ra, bốn cánh môi hai người đều sưng đỏ-Thù Man liền tham lam hít thở không khí, giảm bớt sự căng thẳng do hít thở không thông mang lại.
Cả hai người đều là vẻ mặt mê ly, đôi môi kiều diễm ướt át đỏ mọng, bộ ngực phập phồng lên xuống-tỏ rõ khát vọng** đối với đối phương.
Lưu Nhiên liền gắt gao ôm người yêu vào lòng: “Yêu tinh….Nó đã vì em mà đứng chào cả một buổi tối, em cũng nên quan tâm tới nói một chút chứ, hử?” Anh thở phì phò nhìn Thù Man, trong mắt đen tối âm u là một con thú tà ác đang ẩn nấp.
Nhìn vào mắt của anh, khóe môi của cô liền xẹt qua nụ cười nhạt, đáy mắt tràn ra tia tà khí, cô tiếp sát khuôn mặt tuấn tú của anh, cái lưỡi liền phấn nộn khẽ liếm qua cánh môi có chút khô khốc, rồi cố ý đảo quanh khóe môi của anh, lông mi dài khẽ chớp, cô giống như kẻ cực kỳ vô tội, thực ra thì động tác đùa giỡn của Thù Man làm cực kỳ thuần thục.
“Văn Hoa….” Thù Man lại khẽ gọi tên của anh.
Mới tỉnh lại vào sáng sớm, liền bị tiếng nói gợi cảm của Thù Man hấp dẫn, đáy mắt của cô đầy ánh sáng nhu hòa, lại pha chút mị hoặc, mà Thù Man liền cố ý phun khí tại vành tai của anh, tay cô đột nhiên đánh úp về giữa hai chân của Lưu Nhiên, cầm vật cứng rắn của anh, vuốt ve, khiêu khích, là sở trường chọc người khác tức giận của cô.
“Ừhm….” Lưu Nhiên liền kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay của anh to đè lại bàn tay nhỏ của cô, động tác trong tay cô lại nhanh hơn, ngăn cách lớp quần ngủ cô liền khuấy động lên xuống, ngay lập tức trong miệng anh tràn ra tiếng rên phong tình: “Ừhm…Thật thoải mái…yêu tinh….Nhanh lên…Ừhm….Thù Man của anh…”
“Ha ha….” Thù Man cười xấu xa, cô đột nhiên rút tay ra, một động tác xoay người liền lưu loát trơn tuột như cát trượt xuống giường một phen, hai chân cô đứng trên sàn , cười xấu xa liếc nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường.
Lưu Nhiên sắc mặt ửng hồng, vẻ mặt của anh không cam lòng, dục vọng không được thỏa mãn, đáy mắt liền tái đi, nói với người tình đang cười xấu xa ở đối diện: “Yêu tinh, hành hạ anh vui vẻ sao, hử?”
“Ha ha ha…Đó là đương nhiện.” Thù Man nắm chặt cổ chân, vẻ mặt lơ đãng , ánh mắt ngạo mạn, giọng điệu của cô nhẹ nhàng: “Nhìn mặt nạ ôn hòa của anh bị phá vỡ, cảm giác thật là sung sướng.” Nói xong cô liền đưa ra một ánh mắt khiêu khích, môi liền khép mở, tràn ra một nụ cười xấu xa: “Ha ha….”
Tiếng cười còn chưa dừng lại, người đàn ông đã bổ nhào lên người Thù Man, cánh tay thon dài có lực của anh đã bóp chặt eo cô, ôm cô lên khỏi mặt đất, , Thù Man liền bị ném lên trên giường, thân thể vừa nhẹ nhàng đặt xuống, người của anh đã rất nặng mà đè lên, cô đã bị anh khóa dưới thân, không thể động đậy được.
Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.
Thù Man cũng không muốn thoát đi, dù sao nháo cũng đã đủ, loại ** này không cần phải miễn cưỡng, chỉ cần thuận theo thân thể là được, giờ phút này, cô cũng muốn anh, ** đêm đó, cái cảm giác kỳ diệu này, cô cũng muốn hưởng thụ và trầm mê.
Không thể phủ nhận, người đàn ông trước mặt luôn nho nhã ôn nhu này, khi ở trên giường, bất kể là sức mạnh hay kỹ thuật đều thật mạnh mẽ.
Cánh tay cô liền vòng qua cổ anh, kéo anh xuống, đưa chính môi mình lên, hôn lên vành tai anh, rồi đến yết hầu, trầm thấp lẩm bẩm: “Văn Hoa, yêu em….”
Quần áo liền bị xé nát, hai thân thể xích lõa gặp nhau, người đàn ông to lớn thon dài, thân thể cô gái như bạch ngọc.
Ánh mắt anh có lửa, si mê.
Ánh mắt cô mênh mông, mê ly.
Trong mắt bọn họ giờ đây đều có loại ma quỷ tươi đẹp, tràn đầy ** mãnh liệt, lúc này-bọn họ cần dung nhập, xé rách, va chạm lẫn nhau.
Người đàn ông tinh tế hôn lên da thịt trắng nõn nhẵn nhụi của cô gái, không buông tha một tấc nào, mỗi chỗ đều lưu lại ấn ký của Lưu Nhiên.
Nghe Thù Man ngâm nga như mèo, làm cho ** trong cơ thể anh lại càng thêm thô bạo, nó đang kêu gào, muốn cắn nuốt cô gái bên dưới, dung nhập vào thân thể của anh, hung hăng, dùng sức, muốn cô-muốn cô.
Giờ phút này, Thù Man đã bị ** làm cho chìm đắm, cô khó nhịn liền vặn vẹo thân thể, eo nhỏ nâng lên cao, cọ sát cái cực nóng của anh: “Văn Hoa, nóng quá.”
“Văn Hoa….Em muốn anh.,….”
Trước mặt anh, cô gái ở dưới thân mắt đang bị sương mù che phủ, cô nhìn anh, nhưng trong mắt không có anh-thân thể cô phiếm hồng, dung nhan diễm lệ, toàn bộ thân thể cô đều tản ra yêu khí, phóng đãng , mị hoặc, quyến rũ anh, quyến rũ anh gặm cắn cô.
Huyết dịch bốc hơi, ** kêu gào, anh rốt cuộc khắc chế không được, liền kiên định cọ xát ** ở nơi ướt át: “Thù Man…”
Anh gầm nhẹ một tiếng, thắt lưng mạnh mẽ liền đâm vào, tất cả bị nơi ẩm ướt ấm áp của cô bao bọc, một loại điện giật chảy vào huyết mạch làm run rẩy cả hai người.
“Ưhm…..!” Hai người đồng thời kêu rên ra tiếng, là thỏa mãn, là thán phục đối phương.