• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi đêm, trong căn phòng tối đen như mực.

Ánh đèn ảm đạm chiếu trên hành lang lạnh lẽo, bên ngoài là trận mưa rất lớn.

Bên trong phòng bệnh đang cực kỳ yên tĩnh,

Đã năm ngày năm đêm trôi qua, người nằm trên giường vẫn ngủ say như cũ, không hề có dấu hiệu nào cho thấy cô sẽ tỉnh lại.

Dù Thù Man đang ngủ say nhưng ý thức của cô lại vẫn thức tỉnh, cô vẫn nhận biết được đối với mọi việc xảy ra xung quanh mình.

Trong lúc cô hôn mê, ba mẹ của các nhà liên tục đến thăm, lúc họ rời đi đều liên tục thở dài bi thương,

Ông nội cảm than từng tiếng bất đắc dĩ, mẹ thì khóc nghẹn ngào, thỉnh thoảng ba lại đến an ủi bà, anh cả chỉ ngồi im lặng bên giường bệnh, còn những người đàn ông kia luôn túc trực ở đây, một tấc cũng không rời.

Thù Man có thể tưởng tượngtrong đầu chính xác dáng vẻ của họ.

Ngạn Thủ đến, anh không gõ cửa mà trực tiếp đi vào phòng bệnh. Anh đến để thăm cô gái mà anh yêu say đắm, ngày đêm mong nhớ tới cô.

Nhìn quanh một lượt, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà mấy người đàn ông kia đã gầy rộc hẳn đi, đôi mắt đầy quầng thâm không có tiêu cự, tinh thần sa sút, không hề rời mắt khỏi người nằm trên giường.

Hiện tại, “kiếp số” của anh đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô vẫn toát lên vẻ lạnh lùng như cũ.

Ngạn Thủ cũng không nói chuyện với mấy người kia, anh liền đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống mỉm cười vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của cô,tinh tế miêu tả hình dáng đôi môi nứt nẻ rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Cô biết được tình cảm của anh đối với cô, và cũng hiểu anh không cần cô phải đáp lại. Thời gian mà họ ở chung không nhiều lắm, cộng lại hết cũng không đủ hai ngày hai đêm, nhưng mỗi phút mỗi giây đều vô cùng hòa hợp, không tồn tại bất cứ khoảng cách nào, rất thẳng thắn nhưng cũng rất chân thành.

Có lẽ là bọn họ đã quen nhau từ kiếp trước rồi chăng!

Đó là một phương thứ ở chung khác, mỗi lần bọn họ hôn môi nhưng chưa từng vượt quá giới hạn, chỉ là dựa sát vào nhau thật tình cảm, dường như có một làn gió ấm áp thổi qua.

Khoảng khắc mà cô và anh ở chung không hề giống với khi cô và những người đàn ông khác ở chung, đó là một loạiquy luật “linh hồn giống nhau”.

Lại nhớ, lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau khi cô bị mất trí nhớ, cô và anh đã đứng nhìn nhau mỉm cười thật lâu.

Trong mắt cô, anh chính là người đàn ông “thuần khiết như hoa sen” nhưng lại sinh trưởng trong mê muội.

Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen như ngọc của anh, thấy được luồng sáng rực rỡ.

Rồi anh liền đi qua ôm lấy cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, nói: Tiểu kiếp số của anh, mỗi ngày qua anh đều học theo bộ dáng của em đứng bên cửa sổ hút thuốc và nhớ em, hơn nữa trong giấc mơ mỗi đêm đều có hình bóng của em, cùng em ôm hôn.

Cô cười nhẹ rồi hôn trả lại anh, nhìn anh bằng ánh mắt bình thản: Ngạn Thủ à, em không có thời gian để nhớ tới anh đâu, vìmỗi ngày bọn họ đều tới để làm em vui, chỉ là khi đi ngang qua đây đột nhiên nhớ tới anh nên em mới vào thăm anh đấy.

Lúc đó anh đã cười và trả lời rằng: Không sao cả, tóm lại là em đã nhớ tới anh, vậy là được rồi!

Cô liền mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng ôm anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chui vào tóc anh, ma sát, từ trên người cô tỏa ra mùi thơm của hoa nhài.

Cô gái này, chính là người duy nhất mà anh không muốn buông tay, chính là một phần thân thể mà anh không muốn từ bỏ.

Khi đó cô đã mang thai được năm tháng, đang nằm cuộn mình phơi nắng trên chiếc xích đu được đặt ở giữa sân, giống như một con mèo to béo, lười biếng mà quyến rũ.

Ngạn Thủ biết rằng ánh mắt của mình nhìn cô khi ấy chính là vô cùng si mê chăm chú, hơn nữa trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn khi nhìn ngắm khuôn mặt cô lúc ngủ.

Lại nhớ tới buổi chiều trước khi rời khỏi đây, cô đã nói với anh rằng: Ngạn Thủ à, anh hãy trở thành cái bóng của em đi, cái bóng và linh hồn đều giống nhau, cho dù chết cũng sẽ không bị tách rời. Chúng ta rất giống nhau, đều vô sỉ, đen tối, tham lam, tàn nhẫn, cho nên cần ai đó tới an ủi vết thương của mình, đây chính là mối liên hệ ngắn ngủi!

Lúc đó anh đã cười và trả lời cô rằng: Được, chờ khi em trở về thì anh sẽ ở bên cạnh em, về sau chính là cái bóng và một phần linh hồn của em.

Mà lúc này, anh biết rõ là cô sẽ không cần đến anh, bởi vì cô và người ấy còn chưa kịp hưởng hạnh phúc chưa tới một năm thì nó đã bị phá hủy thành tro, còn người đàn ông đó đã qua đời. Hiện tại bây giờ, cô chỉ còn là một cái xác biết thở, tuy nhiên lại không có trái tim.

Môi của Ngạn Thủ nhẹ nhàng đặt bên tai của Thù Man, nhỏ giọng thì thầm, không muốn đánh thức cô, anh nói: Cô gái của anh, em rất đau lòng phải không? Anh biết là em đã không còn lưu luyến thế giới này nữa rồi, nếu thật sự không muốn tỉnh lại thì hãy đi cùng anh ta đi!

Lần nói chuyện cùng với A Nhiên đó, anh ta đã mỉm cười nói với anh là: Đời này kiếp này, Lưu Nhiên nhất định phải ở bên cạnh Thù Man, mãi cho đến đời đời kiếp kiếp! Hiện tại cậu ấy đã làm được rồi, nên hẳn là chết mà không còn tiếc nuối gì nữa chăng!

Thù Man à, em hẳn là đã biết như vậy rồi phải không? Em giống như một con bướm có đôi cánh to lớn đến từ tinh cầu khác vậy, đến rất nhanh mà đi cũng nhanh. Nếu như em muốn đi thì hẳn là những người đàn ông ở trong phòng này sẽ cùng đi theo em, nhưng Ngạn[Preiya] Thủ anh thì không.

Đôi tay của anh mặc cho em ỷ lại, đôi mắt của anh sẽ nhìn em rời đi. Nhưng bươm bướm thì không thể bay vượt biển được, cho nên sẽ không ai trách móc sự tùy hứng của em đâu. Mặc dù như vậy thì anh sẽ sống cô độc, vẫn hoài niệm về em, về nụ cười của em trong lòng. Cả đời này Ngạn Thủ đã đi theo em rồi.

Nếu như em và bọn họ đều chết, anh sẽ chôn nhóm người bọn em chung một chỗ, tụng kinh Chú Đại Bi đủ 49 ngày, nhưng chỉ là chúc phúc, không phải là siêu độ.

Những người đàn ông chỉ lẳng lặng đứng nhìn Ngạn Thủ đang ôm vợ mình thì thầm, họ không hề có biểu hiện dao động nào vì linh hồn đã rơi vào tịch mịch.

Giữa họ, không cần phải trao đổi ánh mắt với nhau thì trong lòng cũng đã ngầm nhận định,

ở sâu trong tâm hồn của Thù Man có một góc hoa viên nhỏ mà bọn họ không thể với tới được,

Giờ phút này, có lẽ cô đang cô độc bay lượn trong đó giữa đêm tối,vẻ mặt ưu thương nhà nhạt, mang theo yêu khí- không có nước mắt, không còn độ ấm cơ thể, cô không cho phép bọn họ được tới gần, chỉ có đứng từ xa quan sát mà thôi.

Hiện tại, họ không thể cùng tham gia với cô trong giấc mơ đó, toàn thân cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, nhưng không hề sợ hãi,

Bọn họ rất yêu cô, cho dù chết cũng không thể tách rời, đây là một loại gần gũi, tuy nhiên lại vô vọng.

Thứ tình cảm chết non ai oán này chỉ có thể vang lên trong một đêm khuya thanh vắng,

Vẻ đẹp bi thương đó khiến người ta phải hít thở không thông, tiếng khóc nức nở sâu xa trầm thấp như tiếng nhạc, lên án sự ly sầu biệt ly. Vang vọng đây đó là tiếng gió cùng phụ họa theo.

Đôi mắt u oán của mình giống như có thể nhìn thấy được đường về mù mịt, và cả nỗi oán hện không thể giải thích được,

Đóa hoa xinh đẹp của bọn họ trước kia giờ đây đã hóa thành nước mắt, tiêu tán tại nơi trần thế.

Năm tháng sẽ xoa dịu nỗi đau của họ, thời gian sẽ làm mờ đi những khuôn mặt quen thuộc. Những người thân yêu của con ơi, xin mọi người hãy tha thứ cho sự tùy hứng của chúng con, mất đi Thù Man rồi thì sống còn không bằng chết.

Cho nên chúng ta sẽ bỏ qua sự đau đớn của người thân nếu chúng ta chết đi, nỗi đau đó cả đời không thể tiêu tán được.

Rồi họ nhớ lại từng ký ức khi ở cùng cô: cùng nhau triền miên, nhu tình mật ý, thì thầm nỉ non,

Hiện giờ, người đã ra đi rồi, tình không thể giữ lại được.

Nỗi đau triệt để trong lòng này giống như một tấm lưới vô hình vậy, bị vướng mắc, dây dưa cả đời mà không thể tự thoát ra được. Linh hồn giống như bị rút đi, trải qua nhiều lần đau khổ, từng đợt rồi lại từng đợt, khiến họ không thể trốn thoát được.

Bọn họ đã không dưới một lần tự hỏi ông trời rằng, vì cái gì mà chúng tôi lại không tránh khỏi “tình yêu chết non” ở kiếp này.

Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Lưu Huyền đứng ở chỗ cửa ra vào, lạnh lùng quét quanh một vòng những người đàn ông tiều tụy trong phòng bệnh, sau cùng dừng lại ở người phụ nữ trong lòng Ngạn Thủ, trong lòng liền không khỏi cười lạnh.

Đây chính là người vừa mới được gả cho em trai anh, là “em dâu” của anh sao? Rốt cuộc là cô ta có tất cả bao nhiêu người đàn ông mà anh còn chưa từng nhìn thấy vậy? Đến Tiểu Phật Ngạn Thủ vang danh khắp chốn mà cũng là bề tôi dưới váy cô ta hay sao?

Mị lực của người đàn bà dơ bẩn dối trá này thật không thể xem thường được!

Một dâm phụ như vậy, sao có thể trở thành vợ của A Nhiên được chứ?

Em ấy vừa trẻ tuổi, lại còn rất ưu tú,

Còn người phụ nữ này quá dâm tiện, cho nên không xứng, hoàn toàn không xứng.

Tôi sẽ chờ cô tỉnh lại xong,

Loại người như cô có thể buông bỏ được những người đàn ông ở bên cạnh mình sao? Tôi đang chờ đợi đến lúc hành hạ cô, vô cùng gấp gáp, muốn cho cô sống không bằng chết, như vậy sẽ an ủi được A Nhiên!

Nếu như cô thật sự không muốn tỉnh lại, vậy thì được thôi, tôi sẽ cho cô được toại nguyện!

Hiện giờ, Thù Man đang đứng song song cùng với cô ta trong bóng tối,

Cô ta nghe được tiếng thì thầm của Ngạn Thủ thì cười đến mức run rẩy, nước mắt trào ra, đôi mắt liền phát sáng giống như đá quý,

Sau đó cô ta cười cười và ngã vào đầu vai của cô, nói: Thù Man à, cô đang chờ đợi cái chết tới sao? Giống như kiếp trước vậy à?

Thù Man gật đầu: “Đúng vậy, tôi đang đợi nó đến!”

Cô ta liền ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự thất vọng, giơ tay lên gạt nước mắt rồi chất vấn cô: Sao cô có thể làm như vậy được? Cô còn có tôi mà?

Cô không để ý đến cô ta, chỉ thờ ơ nhìn thân thể, ý thức và linh hồn của mình bị đập vỡ ra thành từng mảnh, lại nhìn miệng vết thương, nhưng không hề thấy máu và có cảm giác đau đớn.

“Tại sao vậy?”

Thù Man liền hỏi cô ta: “Tại sao hiện tại tôi lại không đau nữa rồi?”

“Ha ha...”, cô ta cười lên, nói một cách châm chọc: “Thù Man à, sao cô có thể mau quên như vậy chứ, cô đã sớm không có trái tim nữa rồi, bây giờ thì trái tim cô đã được tự do và có ý thức, nó chính là tôi đây!”

Cô đem hết đau đớn đưa quan cho tôi, thì làm sao còn có cảm giác đau được nữa?

Toàn thân Thù Man toát lên vẻ lạnh lùng, cô đứng trong góc tối chật hẹp nhìn chính bản thân mình, bây giờ cô ta đang gào khóc nức nở, giống như là không chịu nổi bi thương vậy.

Nhìn thấy cô ta như vậy, cô chỉ còn biết thở dài- bất luận là kiếp trước hay kiếp này, bản thân cô đều chính là một phần mộ biết hoạt động.

Tỉnh lại thì sao chứ? Không phải chỉ là một xác chết biết đi thôi sao?

A Nhiên của cô đã ra đi, nhưng cô đã đồng ý với anh rằng cô sẽ sống mất rồi!

“Bây giờ để cho tôi ngủ thêm một lúc nữa đi, đừng quấy rầy tôi, sẽ ổn thôi, tôi muốn nhìn thấy anh ấy trong giấc mơ.”

Thù Man nói với cô ta như vậy, cô vừa mớt dứt lời thì bóng dáng cô ta đã biến mất trong bóng tối.

Khi cô mở mắt ra thì như lại thấy được quang cảnh lúc đó,thời tiết vô cùng ấm áp và dễ chịu. Trong sân, hoa lê đã nở tràn ngập khắp nơi, từng bông hoarơi xuống người cô, như một cơn mưa nhỏ.

A Nhiên của Thù Man đang đứng trong mưa hoa, toàn thân anh mặc một chiếc áo dài màu trắng, vô cùng nho nhã phong độ, đẹp đến kinh ngạc!

Thù Man liền mỉm cười, hai người nhìn nhau, trong mắt đều là tình yêu say đắm, cô nhẹ nhàng nói, có chút ủy khuất nho nhỏ: “A Nhiên, anh đã trở về rồi sao? Đã lâu rồi, chúng ta...Đã lâu...”

Anh vẫn mỉm cười ôn hòa như xưa rồi đi đến bên cạnh cô, cúi xuống ôm lấy cô cùng ôm nhau.

Bọn họ giống như hai nhánh dây mây quấn lấy nhau, được sinh ra trong chốn hồng trần mù mịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK