di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Hội quán Hoàng Cung cực kỳ phồn hoa ở trung tâm của Đại lộ HongKong. Nội thất xa xỉ, bên trong yêu quái hoành hành, ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc đủ hết cả, là một nơi cực kỳ bỉ ổi, tới đây chơi đùa đều là thiếu gia Phú Nhị Đại hoặc là khốn khiếp của Đại viện.
Tóm lại một câu, không có tiền, thì phải có quyền-----
Bên trong ghế lô cũng không có ồn ào như xưa, âm nhạc cũng không có, năm yêu nghiệt với tư thế tao nhã đang ngồi trên sofa, cầm ly rượu khẽ uống, không nói chuyện.
Yên tĩnh như vậy từ lúc ba giờ chiều vẫn bảo trì nguyên vẹn như vậy đến gì cũng gần hai giờ.
Mấy yêu nghiệt đều nhàm chán hết sức, xương cốt đều đang kêu gào, muốn điên cuồng, muốn phóng thích, nhưng trong Hoàng Cung đều là đại bản danh sơn trại của bọn họ, đã sớm chơi hết ngàn lần không ngừng, thật không hiểu đến còn cái gì có thể làm cho bọn họ cảm thấy kích thích.
“Thực là TMD nhàm chán, lão tử phải che đậy lông rậm rồi.” Bạch Thành giận dữ than thở ra tiếng.
Mấy người khác thấy bộ dáng anh như vậy, đều lắc đầu cười nhẹ----
Phú Tu đột nhiên nhìn qua Lưu Nhiên, ngừng nháy mắt với Nam Tạm, hiển nhiên là nghĩ tới việc gì hay----
Nam Tạm hiểu được, dù bận vẫn ung dung đặt ly rượu xuống, không có ý tốt nhìn về phía Lưu Nhiên toàn thân tao nhã---
“Văn Hoa, không phải ngày đó nha đầu rất quan tâm tới chú hay sao, vì sao đến giờ vẫn chưa gọi điện thoại cho chú?” Nam Tạm liền lim dim mắt nhỏ dài, nhìn chăm chú vào vẻ mặt ôn nhã của người nào đó.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn, ở mọi trang web khác chỉ là hàng coppy.
“Cô ấy thay đổi không phải là rõ như ban ngày hay sao, anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Lưu Nhiên bắt chéo hai chân, thưởng thức ly rượu trong tay, vẻ mặt không biết.
“Cái kia, hay là cậu gọi điện thoại cho cô ấy đi?” Phú Tu khẩn trương liền đề nghị trước.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy được đấy.” Lý Khanh cười yếu ớt tham gia.
“Cắt, tôi nói mấy người các cậu, TMD ăn no rửng mỡ, nha đầu kia không dễ dàng quấn lấy các cậu, trái lại các cậu bị coi thường, chủ động đi trêu chọc cô ấy.” Bạch Thành vẻ mặt khinh miệt, nhìn quét qua một vòng.
“Ha ha…..” Nam Tạm cười nhẹ ra tiếng, nhìn về phía Bạch Thành, trong mắt lóe ra tia sáng: “Cậu không phải không biết đấy chứ? Thật là thú vị nha, nha đầu kia đã khai chiến trắng trợn với Văn Hoa đó.”
Vẻ mặt Bạch Thành mờ mịt, nhìn về phía anh em tốt, tâm tư xem như đã hiểu được, nhóm người này ai mà không hiểu, chỉ là thứ đồ chơi linh tinh thôi.
“NND, đúng là JJ không tốt mà, kẻ biết chuyện lại đi lừa gạt huynh đệ, quá không có suy nghĩ.” Bạch Thành oán giận nói một câu.
“Vậy….Nghĩa là, tôi phải gọi điện thoại cho cô ấy sao?” Lưu Nhiên ôn nhu cười, nhìn về phía mọi người, đáng đánh đòn vì biết rồi mà còn cố hỏi.
Nhất thời liền nhận được mấy tiếng khinh thường----trong lòng liền nói thế này: “Còn giả bộ nữa!”
Lưu Nhiên lấy điện thoại trong túi quần ra, nhấn vài nút, để điện thoại vào tai---mí mắt buông xuống, khóe môi hơi nhếch lên----Edit bởi Rea
Tuy mấy yêu nghiệt kia trong lòng mắng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Lưu Nhiên đã lấy ra điện thoại----di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Chu gia-----
Thù Man toàn thân lười biếng, thoải mái cuộn mình trên sofa dưới cửa sổ, đầu gối vào gối, chân duỗi ra trong lòng của Chu Nham Hải. Thù Man đang xem một tác phẩm nước ngoài, hai ly trà lài thơm ngát mùi thơm xông vào mũi, vẫn bốc lên hơi nóng----
Chu Nham Hải dựa vào lưng sofa, chuyên chú xem văn kiện trên tay, có khi giương mắt nhìn người đang lười biếng như mèo kia, nhìn đôi chân đang khép lại trong lòng mình, ý cười không tự giác lan tràn trên đáy mắt, mang theo sủng nịch----
di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Nham Hinh như vậy, từ nội tâm làm cho anh hết sức thích----
Có lẽ đôi khi anh cũng muốn, cũng sẽ tự hỏi, từ lúc nào mà bọn họ lại thân thiết như vậy nha-----
Mỗi lần gặp vấn đề này, hai người sẽ từng chút từng chút suy nghĩ lại, lần lượt trở về lúc-----
Từ ngày cô xuất viện đến nay, từ lần gặp nhau trong thư phòng, đến nay đã được một tháng, cô giống như rất thích nơi này, luôn ở trong thư phòng tại lầu hai đọc sách, khi anh không đi công ty cũng sẽ ở lại đây, mỗi lần đều có thể gặp cô.
Mỗi lần nhìn thấy, cũng chỉ cười chào hỏi, tương trợ lẫn nhau, sau khi ở chung, anh cảm thấy được ở cùng cô trong một nơi, cảm giác rất tốt.
Sự an tĩnh của cô, nụ cười nhàn nhạt trên mặt, như gió mát mơn trớn đôi má, cực kỳ thoải mái, dễ dàng làm cho người ta cảm thấy thân thiết, sinh ra hảo cảm, muốn tiếp xúc gần hơn.
di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Bởi vì nụ cười như gió nên trên người cô tản ra loại cảm giác bình yên, luôn thoải mái như vậy, từ từ anh cũng bắt đầu nở rộng nụ cười với cô, không keo kiệt ngôn ngữ giống như trước kia nữa, bắt đầu nói chuyện với nhau.
Lâu ngày, bắt đầu đụng chạm, liền có vẻ tự nhiên. Chẳng biết từ lúc nào, cô bắt đầu kề cận với anh, xem như anh là người đặc biệt trong nhà.
Cuối cùng thì cô vẫn thích đọc sách, hoặc là thiêm thiếp ngủ trên chân anh, hoặc là bò vào lòng anh sưởi ấm, mặc dù đã là cuối mùa xuân, nhưng chân tay của cô lại luôn lạnh lẽo.
Nhớ rõ khi anh đụng vào bàn tay lạnh như băng của cô, liền hỏi cô: Hinh Nhi, sao tay em lại lạnh như vậy? Chẳng lẽ em lạnh sao?”
di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Vậy mà cô lại cười một phen, khờ dại lại hơi chút tự giễu nói: “Em là động vật máu lạnh mà, cho nên rất lạnh đó, bên trong máu cũng rất lạnh đó, đây là cực kỳ không bình thường nha. Cho nên tay chân lạnh đều là điều bình thường mà.”
Lúc ấy anh cũng cười, cũng không nói gì, chỉ là mỗi lần ở chung một chỗ, lại theo thói quen giúp cô giữ ấm tay chân---
Thù Man nhìn bộ dáng không thèm để ý của anh, thầm nghĩ: “Sao anh lại tin tôi? Tôi cũng không phải gạt người, đó đều là lời thật, tôi thật sự là người máu lạnh.”