Bảo bối Thù Man của anh, em có biết mình bây giờ có nhiêu chói mắt không?
Sự trấn định thản nhiên này, sự lạnh nhạt này, dưới lớp quần áo đơn thuần là sự xinh đẹp ma mị, phóng đãng.
Ngọc thể đẫy đà làm cho anh điên rồ, anh yêu em, yêu bất kỳ thần thái nào của em khi ở trên giường, yêu đóa hoa mỹ lệ khít khao ở giữa hai chân của em bao bọc lấy căn nguyên sinh mạng của anh!
Khiến cho anh chìm ngập trong cái chết đang đến gần! Làm cho anh tình nguyện bán linh hồn đang say mê của mình cho nội tâm đầy sương mù của em, không muốn rời đi!
Nghiệt chướng của anh, sinh mạng của em chính là một tang lễ hoa lệ lộng lẫy, tuyệt vọng, nhưng vẫn cố chấp tồn tại trên mảnh đất này như cũ.
Anh và bọn họ ngày xưa không ai bì nổi, biết rõ là vạn kiếp bất phục nhưng vẫn dứt khoát lựa chọn, dù biết cuối cùng là hồn bay phách tán vẫn muốn lao đến bên cạnh em, không hề hối hận!
Cố chấp còn sót lại trong ý thức của Lưu Nhiên anh sẽ luôn ở bên cạnh em, không có thuốc nào có thể chữa được sự cố chấp của anh đối với em! Đời đời kiếp kiếp!
Nam Tạm đã hoàn toàn điên cuồng, đột nhiên anh giống như phát điên nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngồi vững vàng bên cạnh, hai tay anh liền vòng qua hông cô bế cô ngồi lên trên đùi anh, muốn đem eo thon không đầy hai nắm tay của cô chặt đứt.
Nghe được cô đau đớn hừ nhẹ, lòng của anh mới có cảm giác thực một chút.
Là ở ngày hôm đó, cái cô gái y hệt như yêu tinh này đã yên lặng không tiếng động mà chiếm lấy tầm mắt của anh, lại càng chiếm giữ sinh mệnh của anh, làm cho anh si mê điên cuồng sự tốt đẹp của cô.
“3000 phồn hoa không bằng hoa nhan rượu ngon, đóa Phù Dung trắng trên tuyết trắng chính là đôi mắt trong veo của em. Một khắc khi ánh mắt của em chiếm lấy tầm mắt của anh, anh liền cam nguyện ở lại vĩnh viễn trong đôi mắt đó.”
Mặt anh liền chôn thật sâu vào cổ cô, Nam Tạm dùng sức hít vào mùi hương trên người cô, anh cảm thấy linh hồn bé nhỏ của mình đã phiêu tán trên nóc nhà rồi, không có rơi xuống đất nữa
Anh ngẩng mặt lên, tay anh lắc lắc thân thể của cô, anh lớn tiếng bằng giọng nói run rẩy: “Thù Man, Thù Man, nhìn anh 1 lần đi, nhìn anh thật kỹ 1 lần đi!” Đáy lòng anh rất kinh sợ, cô đẹp như vậy, lạnh nhạt như vậy, Nam Tạm có cảm giác cô sẽ biến mất bất kỳ lúc nào.
Không được, loại cảm giác này không được, mẹ nó quá không tốt.
Anh còn chưa cho phép, anh còn chưa chạm vào cô, còn chưa có thân phận đối với cô, còn chưa in lại dấu vết của Nam Tạm trong lòng cô.
Sao cô chỉ có thể cho anh sự bất an như vậy?
Anh còn chưa kịp nói yêu cô….
Anh vẫn còn cố kỵ, sợ mình nói ra cô sẽ mất hứng, sợ nói ra thì mình sẽ cách cô ngày càng xa….
Nhưng giờ phút này, lão tử mặc kệ, cô không để ý tới anh, không quan tâm anh thì lão tử chính là keo dính bôi trên da chó cầm chân cô lại, dính lấy cô, chết cũng không buông tay ra!
Mấy ý nghĩ xấu xa trong đầu của Nam Tạm liền tuôn ra ngoài, anh đã quyết định rồi.
Ừ, muons thì liền làm thôi.... ........
Hôm nay, bất cứ giá nào lão tử sẽ xem mọi người như người xa lạ, kể cả mấy người Lưu Nhiên trước mặt này, đem mẹ kiếp cái gì tôn nghiêm, cao ngạo, còn có gương mặt này, tất cả đều đem đạp nát dưới lòng bàn chân.
Bày tỏ tình yêu với cô, lấy máu khắc sâu trong lòng! Dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra!
Anh muốn hung ác, tuyệt đối hung ác,
Mặc dù cô không trả lời anh, không để ý tới anh, không nhìn anh đi nữa….
Đó chính là biểu đạt tình yêu của anh
Anh muốn cho yêu tinh đang hại chết người này nhớ kỹ, khắc sâu người đã dùng phương thức quyết tuyệt như vậy, là Nam Tạm!
Anh muốn Lưu Nhiên biết được anh ta không có đủ lòng trung thành cùng với quyết tâm! Hừ anh sẽ để cho anh ta không cam lòng ghen tỵ với anh!
Lão tử nhất định phải để cho cô gái cả người bốc lên yêu khí này biết, Nam Tạm anh có bao nhiêu quan tâm cô, yêu cô, có thể vì cô vứt bỏ tất cả!
Vì cô, anh sẽ điên cuồng hủy diệt, cả lương tri cũng sẽ không hối tiếc!
Mặt mũi tôn nghiêm, dao găm đâm thấy máu, anh đã tính toán cả rồi….
Một giây sau….
Đây là nhà hàng!Người ở đây rất nhiều, mười mấy đôi mắt đều nhìn thấy…
Ai bảo bàn này toàn những người xinh đẹp kinh người, có thể nào không mê hoặc ánh mắt của mọi người chứ……
Lại nói, Nam Tạm mới là hỗn thế Ma Vương, anh mặc kệ bao nhiêu người đang nhìn mình…
Anh liền ôm Thù Man đứng dậy, đem cô thả cẩn thận vào chỗ ngồi của mình, động tác của anh hết sức dịu dàng, trong đôi mắt anh là 1 vũng nước ôn nhu chết người…..
Mọi người thấy anh đứng trước mặt Thù Man, sửa sang lại quân trang trên người mình, cài nút móc gài nghiêm túc lại, trên mặt anh là sự nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, hết sức chân thành, lại càng thêm cẩn trọng, nhìn Thù Man.
Ba người đàn ông cũng đồng thời nhẹ chau mày lại, anh ta muốn làm gì vậy?
Nghi ngờ…….
Tầm mắt của mọi người đang soi mói, Nam Tạm một thân quân trang, chân thon dài khẽ cong, hai đầu gối quỳ mạnh mẽ một cái! Qùy gối trước mặt Thù Man!
“Hả?” Đếm không hết tiếng hút không khí, bữa ăn trong phòng ăn không được phục vụ, ngay cả nhân viên phục vụ cũng đang kinh ngạc há to miệng!
Thật kinh ngạc, người đàn ông mặc quân trang kia thật đẹp trai nha!
Nhìn thấy anh như vậy, lông mày Chu Nham Hải liền nhăn lại thành một đoàn, đến ruột cũng thắt lại, anh ta làm như vậy, đây chính là muốn thổ lộ trước mặt mọi người.
Trong đầu anh liền khinh thường Nam Tạm, hận mà mắng: thật là mẹ nó không biết xấu hổ, Nam Đại thiếu, lão tử nhà ngươi mà biết không dùng súng bắn chết ngươi mới là lạ.
Khuynh Hữu hận không thể đứng lên đạp anh ta một cước, thật là quá mất mặt, mình với anh ta ngồi cùng một bàn, toàn thể quần chúng đều nhìn thấy cả rồi, y như khỉ diễn trò, còn toàn thân quân trang, mất hết mặt mũi quân giải phóng.
Lưu Nhiên cười như không cười nhìn Nam Tạm đang quỳ dưới đất, trong lòng hiểu ra tên Vương bát đản này đã có chủ ý gì rồi, anh ta đã bắt đầu giở trò, thật là quá trâu bò!
Mặt mày Lưu Nhiên cong cong, ánh mắt mang ý châm biếm liền đưa tay giơ ngón cái lên lắc lắc với Nam Tạm, mở miệng nói mấy câu độc địa: “Nam Tạm, ý định thật thông minh, da mặt cậu cũng đủ dày, ngoan độc, thật mẹ nó ngoan độc, lão tử bội phục!” Vẻ mặt anh dịu dàng nho nhã nhưng lại nói tục, nhưng cũng phải đột ngột, chỉ là cảm thấy không kềm chế được.
Nam Tạm không để ý đến anh, cái này sao gọi là ngoan độc được, một lát nữa lão tử sẽ cho anh ngạc nhiên.
Ánh mắt của anh chuyên chú thâm tình, cố chấp nhìn Thù Man, hai đầu gối đặt trên mặt đất liền kéo lê đến trước mặt cô.
Hai cánh tay liền mở lớn, anh ngẩng đầu lên, mắt chuyển thành si mê nhìn cô, ôm chặt lấy hông Thù Man, mặt dính vào bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Khi anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ bừng, nước mắt từ mắt phượng xinh đẹp của Nam [lqđ]Tạm chảy xuống, từng giọt từng giọt, theo mặt rơi vào vạt áo quân trang trước ngực, chậc chậc, là khóc thật đó.
Mọi người không khỏi cảm động, một người đàn ông đẹp trai tuấn tú, trên người còn mặt quân trang, hai gạch ba sao, bộ dáng ngàn dặm mới tìm được 1 người.
Anh, cứ như vậy sao? Hoàn toàn từ bỏ khí phách cứng rắn của một người đàn ông, chỉ vì một cô gái?
Vì để thể hiện tình yêu hết sức chân thành từ trong xương với một cô gái, phương thức như vậy khiến người ta khiếp sợ, cô gái kia hẳn là cảm động rất nhiều!
“Thù Man, anh yêu em! Thật sự rất yêu, hãy cho anh một cơ hội, một lần thôi, được không?” Nam Tạm mặt đầy nước mắt, nâng 1 tay Thù Man lên ma sát trên mặt mình, khẽ cọ, anh nhìn cô van xin, bộ dáng rất đáng thương.
Trong lòng ba người đàn ông kia liền hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn người nào đó, cũng thực biết diễn trò! Cũng xem như không lỗ vốn!
Khụ, cũng không mấy đáng tin!
Không chỉ là không đáng tin, mà còn là triệt để không nên tin.... .....