• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Rea

Lưu Nhiên oán hận nhìn cô gái trước mặt, một bên anh vừa giúp cô băng bó vết thương, một bên vừa oán hận lầm bẩm: “Thù Man, em là cô gái chết tiệt, đem chính mình tổn thương thành như vậy em không thấy đau sao?”

“Ha ha…” Thù Man hơi khép hờ mắt, cười mê hoặc bất thường, giọng điệu của cô ngạo mạn liền nhìn lại anh: “Anh không nhìn thấy sao, em đang cực kỳ thích loại cảm giác này, thích cái cảm giác run rẩy khi lưỡi dao chạm vào da thịt.”

“TMD em không phải là người, em là kẻ điên!”

Lưu Nhiên liền gào thét, trừng mắt nhìn Thù Man, anh thật muốn xét nát những yêu khí này, cô gái của anh thật đáng đánh đòn.

“Em nói thật mà.” Thù Man vẫn cười nhạt như cũ.

“Hừ….” Lưu Nhiên phun ra hờn dỗi tích tụ sâu trong ngực,cố gắng chế trụ lửa giận từ trong đáy lòng, thật lâu sau giọng điệu của anh mới khôi phục lại ôn nhu cũ, liền nhẹ nhàng dụ dỗ: “Thù Man, em nghe lời anh, ngày mai chúng ta liền trở về Bắc Kinh, anh biết một tiến sĩ tâm lý học nổi tiếng rất nhiều kinh nghiệm, mọi chứng bệnh anh ta đều chữa khỏi, anh ấy là bạn của anh.”Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.com

“…..” Thù Man chỉ nhắm mắt, không thèm để ý tới lời khuyên giải an ủi của anh. “Thù Man, em làm tổn thương mình như vậy, anh rất đau, so với làm bị thương chính mình còn đau hơn.”

Lưu Nhiên nhìn thẳng vào cô gái đã nhắm mắt, biết chính mình đã không thể khuyên nhủ được gì, anh lại chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Lưu Nhiên liền ngồi xuống giường, đem cô gái mà anh giận gần chết nhẹ nhàng ôm lên chân mình, cầm lấy khăn lông ướt chà nhẹ xung quanh vết thương trên mu bàn tay, lên vết máu đã khô của cô.

Lưu Nhiên lại đau lòng nhìn Thù Man, gương mặt nhỏ nhắn của cô vì bệnh nên tái xanh, lần này lại chảy nhiều máu như vậy lại càng trắng bệch như tờ giấy. Giờ phút này cô đang rất an tĩnh, từ từ nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng anh, thân thể vừa gầy lại vừa nhỏ nhưng vẫn không nhúc nhích.

REA

Cô giống như một con mèo nhỏ ốm yếu làm người ta yêu thương và đau lòng. Lại giống một con gấu bông yếu ớt, vừa đụng vào đã ngã, cô như vậy đã giày vò tâm anh khiến anh cảm thấy đau lòng.

Yêu cái cách cô tự ngược, yêu cái cố chấp của cô, càng yêu bộ dáng yếu ớt của cô lúc này, gương mặt trắng xanh không có chút máu chẳng những không hề cảm kích, lại tỏ ra lạnh lùng với anh.

Bạn nói xem,thật là làm cho người ta phải tức giận mà! Tức chết còn phải thỏa hiệp.

“Không muốn đi thì không đi, em chính là định mệnh của lão tử, về sau Lưu Nhiên sẽ đem Thù Man trở thành tổ tông, biết không?”Truyện được edit bởi Rea và chỉ được đăng tại diendanlequydon.com

Nghe anh nói xong, Thù Man thật muốn cho anh một cái xem thường thật lớn, cả nửa ngày anh mới nói ra một câu như vậy, chẳng phải là làm cô sợ sao?

“Ngày mai chúng ta liền trở vể Bắc Kinh, vết thương của em làm tổn thương đến mạch máu, lại rất sâu, chảy nhiều máu thế thì thì không leo núi được, sau khi tịnh dưỡng khỏe thì lúc nào em muốn chúng ta sẽ quay lại đây, được không?”

Thù Man liền mở mắt, cánh tay không bị thương liền xoa lên mặt anh: “Văn Hoa, em như vậy, anh không sợ sao?”

“Vậy thì sao, muốn anh buông tay ư?” Lông mày của Lưu Nhiên liền nhăn lại, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo: “Thù Man, em không làm anh sợ đâu, Lưu Nhiên anh không dễ dàng động tâm, đã động rồi thì từ trước tới nay không thay đổi, nếu muốn anh bỏ em, trừ phi em chết đi.”

Người đàn ông đang đứng trước mặt cô thật sự rất cố chấp, nếu anh không sợ, vậy thì cô sợ cái gì,ví dụ như cùng anh ở chung một chỗ, cô phản đối cũng vô dụng. Người đàn ông này cũng cố chấp giống mình.

Nguyệt Linh Nhi: Nam chính đã ra gần đủ hết rồi đó bạn, chỉ còn 1 anh đang dấu hàng ở mấy chương sau

Chỉ là anh muốn đáp lại, nhưng cô không có khả năng cho lại càng không có biện pháp đáp lại tình yêu của anh, về sau bọn họ cùng nhau quấn quýt si mê cùng một chỗ chỉ có một kết quả, đó chính là tổn thương, cô sẽ làm tổn thương anh.

“Văn Hoa, em nói rồi, em không có tâm, máu cũng đã đóng thành băng đá, anh thật cố chấp cùng em ở chung một chỗ thì kết quả em không nói thì anh cũng biết...” Trong lời nói của Thù Man chỉ có sự lạnh lùng.

“Thì sao, em cũng nói rồi mà, đến lúc đó anh vẫn không lùi bước thì em sẽ cùng anh bắt đầu lại. Anh vẫn muốn biết, lần này em tự ngược có phải vì em làm theo lời nói khi đó không?”

“Không phải.” Khi đó Thù Man còn đáng sợ hơn tối nay rất nhiều, cô không muốn nhớ lại chuyện đó nữa.

“Anh sẽ chờ, chờ nhìn em đáng sợ đến đâu nhưng anh phải nói cho em biết anh sẽ không sợ...”

“Tốt! Đúng là Văn Hoa, hẳn là em không nên chỉ có một người đàn ông là anh, có lẽ là hai, ba người, hoặc là nhiều hơn....” Thù Man liền bình tĩnh nhìn vào mắt anh.

Sắc mặt người đàn ông đột nhiên trầm xuống, ngữ khí mang theo tia nguy hiểm: “Chẳng lẽ anh không thỏa mãn được em sao. Thù Man?”

Coi như không thấy tia âm trầm trong mắt anh, Thù Man lại cười nhạt: “Em chỉ là muốn nhiệt độ cơ thể đàn ông, thích loại cảm giác tươi mới nguy hiểm.”

Trong mắt cô liền tràn ra sự khiêu khích nhìn về phía anh, tiếp tục khiêu khích: “Thế nào, anh không tiếp nhận được sao? Em chưa bao giờ hứa hẹn là của anh cả, không phải sao?”

Thù Man bước xuống giường, đi chân trần bước trên sàn nhà đến cạnh bàn, liền đốt một điếu thuốc, tư thế của cô thong thả mà tao nhã.

Miễn cưỡng dựa vào mép bàn, đôi mắt tà khí liền liếc nhìn người đàn ông ngồi trên giường, sau khi đã thở nhẹ ra một tia khói trắng, trên gương mặt trắng xanh ẩn sau màn khói của cô nhìn không thấy biểu tình.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ có âm thanh của cô gái đang cất lên.

“Văn Hoa.....”

“Chẳng lẽ anh không tiếp nhận được, hay là anh không muốn thừa nhận?”

“Thù Man vốn chính là người như vậy, ở trong linh hồn cô ta là một ma quỷ tươi đẹp không biết thỏa mãn, thích phóng đãng **, yêu điên cuồng không sợ thế tục, mê luyến sự nguy hiểm và kích thích, nội tâm điên cuồng nhưng lại phủ đầy sương mù, chỉ cần là hắc ám, em đều thích cả.”

“Cho nên, em đang sống trong địa ngục, không ai có thể cứu được em hết!”

Lưu Nhiên nhìn cô gái đang ẩn mình trong làn khói, anh thấy trong mắt cô là một loại điên cuồng, phóng đãng, mang theo sự xinh đẹp bức người, môi cô đang vẽ ra một độ cung hoàn mỹ, một vẻ diêm dúa lẳng lơ mị hoặc, cô chính là một đóa hoa xinh đẹp, sống ở địa ngục, từ trong thân thể cô tản ra một loại tử vong trí mạng.

Thù Man, cô ấy là một yêu tinh cắn nuốt linh hồn và máu của đàn ông.

Cô ấy chính là đóa hoa của địa ngục, giống như tên của cô, đó là một yêu tinh đột lốt người!

Một hóa thân của yêu nghiệt xinh đẹp, không phải chính mình đã bị trúng độc của cô ấy rồi sao.

Không buông tay được, cô ấy như vậy, làm sao anh có thể bỏ mặc được, làm sao có thể buông tay, mặc dù giờ phút này cô ấy đang nói những lời này......

“Ha ha....” Đột nhiên Lưu Nhiên cười như gió xuân, anh liền đi xuống giường, động tác của anh cực kỳ tao nhã phong độ, đôi chân thon dài di chuyển vài bước liền đến bên cạnh Thù Man, ngón tay trắng nõn thon dài chạm vào người cô liền tinh tế vuốt ve.

Độ cong ở khóe môi của anh lại càng thêm sâu, khuôn mặt tuấn duật đang phát sáng, anh cười mà không hề mang theo độ ấm, trong nháy mắt liền trở nên diễm lệ, tà mị, Lưu Nhiên đang nhìn Thù Man, giờ phút này anh giống hệt như một con rắn xinh đẹp, đang khạc ra cái lưỡi đỏ tươi như máu của mình

“Thù Man, chúng ta cùng xuống địa ngục đi!” Lời nói của anh liền biến mất giữa những kẻ răng.

.............................................

Môi của cô chủ động chạm vào môi của anh, cô liền vươn lưỡi ra miêu tả hình môi của anh: “Văn Hoa.... muốn em....”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK