Bây giờ là vào giữa mùa hè, sau buổi trưa thời tiết lại càng nóng nực hơn, ánh mặt trời vô cùng nóng cháy.
Làn gió khô nóng thổi vào bên trong cửa sổ đang mở rộng, ngang qua đại sảnh có những người đàn ông đang ngồi, vẻ mặt họ bình tĩnh, tuy nhiên trong lòng lại vô cùng rét buốt, thê lương, tuyệt vọng.
Hôm nay, người con gái mà tôi yêu chân thành,
Nghiệp chướng của kiếp số tôi,
Yêu tinh trở thành chấp niệm của tôi,
Sắp rời khỏi tôi rồi,
Rời khỏi tầm mắt của tôi,
Rời khỏi sinh mệnh của tôi,
Vĩnh viễn!
Cô ấy vẫn như trước kia, giữa hai đầu lông mày là nụ cười nhạt thanh thản, thái độ lạnh lùng, không cho phép tôi phản bác lại.
Trước khi cô ấy chết đi, trong hai tháng cuối cùng này, cho dù là sau đó, cô ấy cũng không cho phép chúng tôi gặp mặt.
Trừ Chu Nham Hải ra. Anh ta không những là người đàn ông của cô, mà còn có thêm một mối quan hệ huyết thống nữa.
Đây là thỉnh cầu của cô ấy.
Đêm qua, yêu tinh của tôi mặc một chiếc váy màu xanh lục mới tinh. Áo ngắn cổ tròn làm từ sợi gai, váy xanh nhạt dài chấm đất, trên vạt áo và váy có hình thêu thủ công tinh xảo, là một cây trúc đào lớn đang nở hoa màu trắng, từ quần áo tỏa một mùi thơm nhẹ nhàng mà thanh đạm. Chân cô mang một đôi giày thêu bằng vải màu đỏ tươi, trên mũi giày thêu hình uyên ương và hoa sen. Tóc được búi bằng một cây trâm đào.
Thù Man như vậy nhìn giống như hệt như khi đang còn sống ở thế giới trước đây, những thứ này là do cô muốn bọn họ đặt mua sau khi cô tỉnh lại từ lúc hôn mê khi từ bệnh viện trở về nhà.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất mà cô tự mở miệng nói với bọn họ rằng mình muốn một thứ gì đó.
Khi đó bọn họ cũng không hề hỏi xem tại sao đột nhiên cô lại muốn mua những thứ này.
Chỉ cần là thứ cô muốn, bất luận là cái gì thì bọn họ đều cho, không cần phải hỏi tới lý do.
Hiện giờ họ đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của nó rồi, đầu liền giống như bị búa tạ đánh trúng.
Đột nhiên họ nhớ lại lúc mà Lưu Nhiên còn sống, anh đã từng kể lại giấc mơ trùng lặp của mình với họ: Thù Man nằm trong quan tài…….Cái mà anh miêu tả không phải là rất giống với lúc này hay sao?
Thì ra đây là lễ phục vẫn hằng tồn tại trong ý thức mà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho tang lễ của chính mình.
Hơn nữa cô cũng đã từng mặc nó rất nhiều lần rồi.
Dưới ánh đèn của phòng khách, yêu tinh của tôi vẫn mỉm cười, toàn bộ thân thể đang cuộn mình trên sô pha, giữa hai ngón tay trắng nõn mảnh khảnh là điếu thuốc lá đang cháy. Từng ngụm khói được phun ra từ đôi môi trắng bệch của cô ấy, cô ấy đang nhẹ nhàng hút vào từng ngụm khói rồi phun ra. Cả người đều toát ra vẻ hấp dẫn và quyến rũ nở rộ, phiêu tán trong không khí, truyền vào hơi thở, làm người ta say mê.
Hút xong một điếu, cô ngước mắt lên nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy chân thành, tha thiết và ôn nhu.
Giọng nói của cô vô cùng mềm mại, trong trẻo, lại xa xôi như vậy.
Cô nói: “Em đã đối xử với các anh không tốt, cuộc đời này không thể trả hết tội lỗi được. Từ trước đến giờ, các anh đều biết tính cách lạnh bạc của em, khoảng thời gian còn lại các anh không cần tới để gặp em nữa, tang lễ cũng không được phép tới dự.”
Lời nói của cô khiến tim bọn họ vỡ vụn thành từng mảnh, lý trí cũng mất đi, thân thể trở nên cứng ngắc.
Lại chỉ có thể nhìn cô một cách tuyệt vọng.
Một khắc đó, bọn họ vô cùng thiếu từ ngữ, dù môi đang khép mở cũng không thể nói tròn một câu.
Cô nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt họ và cả thân thể cứng ngắc nữa, nhưng lại làm như không nhìn thấy gì.
Thù lqd Man lại tiếp tục mỉm cười, giọng điệu vẫn bình thản và ôn nhu như trước: “Em biết các anh đều yêu em, cũng có thể hiểu được lời em nói mà.”
Rồi cô ấy đứng dậy đi đến cạnh tôi, thân thể mềm mại liền tiến sát vào lòng tôi, dịu dàng nhìn mặt tôi tôi với đôi mắt sáng như những vì sao được lông mi dày che khuất, dùng những ngón tay lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt, đôi môi và tóc…. của tôi. Trong đôi mắt ấy dường như đang quyến luyến…Cô vuốt ve chúng thật lâu….thật lâu……….
Đây là cách từ biệt, cũng là cách xa nhau.
“Hãy sống cho thật tốt, trở về bên ba mẹ và gia đình của anh. Nếu như các anh đi theo em, thì những người nhà họ Chu yêu thương em thật lòng sẽ phải gánh chịu sự chỉ trích của người nhà các anh. Thù Man này đã tạo ra quá nhiều tội nghiệt rồi, em không muốn trước khi chết lại để lại thêm một tội nghiệt nữa. Tôn nghiêm của em đã sớm mất đi không còn lại bao nhiêu, cho nên em muốn mang theo một chút tôn nghiêm cuối cùng này, các anh sẽ thành toàn cho em chứ?”
“Đây là mong muốn ích kỷ sau cùng của Thù Man với các anh rồi!” Đôi mắt của cô sáng như sao, phát ra tia long lanh, rạng rỡ lại đâm vào mắt họ, nhưng họ lại không thể khóc được, chỉ có vết thương trong lòng đang âm thầm chảy máu.
Trong bầu không khí im lặng tịch mịch thật lâu, bọn họ cùng cô đứng sóng đôi, cuối cùng đã bại trận.
Đúng vậy, bọn họ sẽ đáp ứng cho cô, cho dù trong lòng trăm ngàn lần không tình nguyện.
Bởi vì tình yêu đối với cô đã chiến thắng sinh mệnh và cả sự tôn nghiêm!
Bởi vì lời thỉnh cầu chân thành của cô!
Là sự tôn nghiêm cuối cùng của cô!
Là lời thỉnh cầu cuối cùng của cô!
Thể xác và tinh thần của tôi đã sớm vì cô mà bể nát đến nỗi không thể khôi phục lại được, mất đi tri giác.
Cái chết của cô khiến cho linh hồn và ** bọn họ đều tê liệt, sự đau đớn không còn tồn tại nữa, vĩnh viễn không thể thay đổi được.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, phá tan sự yên tĩnh và thê lương của căn phòng.
Mấy người đàn ông liền liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy rõ trong mắt đối phương đều là đau khổ và ảm đạm, họ biết Lưu lqd Huyền đã đến- bọn họ cũng không thể ngăn cản hắn ta được.
Tuy lý trí đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn không thể che giấu được việc trong lòng đang rạn nứt.
Lý Khanh đứng dậy đi đến mở cửa, đối diện với anh là khuôn mặt Lưu Huyền đang mỉm cười nhạt.
Anh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, im lặng không nói gì rồi xoay người đến chỗ sô pha và ngồi xuống.
Sau đó Lưu Huyền liền tiến vào bên trong nhà, dùng ánh mắt đánh giá những người kia một chút. Trong lòng anh hơi kinh ngạc, sao bọn họ đối với sự xuất hiện của anh lại bình tĩnh như vậy? Trong mắt không hề có chút kinh ngạc, địch ý và phẫn nộ nào.
Chỉ có lạnh nhạt và bình tĩnh thôi ư?
Có phải bọn họ đã sớm biết anh sẽ xuất hiện và đã chuẩn bị tốt để đáp lại rồi không?
Chắc chắn là bọn họ sẽ không để cho Lưu Huyền anh một đường sống. Hoặc là cam nguyện để anh mang cô gái kia rời đi.
Đúng rồi, chắc hẳn sẽ là vế sau. Bởi vì khi anh nhìn thấy bọn họ, chỗ ngồi dành cho anh là một chiếc ghế sô pha được đặt riêng ở một nơi…..Là một dạng chống đỡ khác.
Lưu Huyền thản nhiên đi đến chỗ chiếc ghế rồi ngồi xuống, hai chân bắt chéo đầy tao nhã. Anh lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa đốt, hút lấy một hơi và phun ra từng ngụm khói. Mắt anh hơi híp lại, nhìn những người đàn ông ngồi đối diện qua màn khói.
Anh trực tiếp mở miệng hỏi: “Tôi tới để đón Thù Man về lại nhà.” Nhà ở đây, đương nhiên là chỉ nhà họ Lưu rồi.
“Được.” Có giọng nữ bình thản, ôn hòa từ phía sau những người đàn ông truyền đến.
Những người kia hơi ngẩn ra rồi chầm chậm quay đầu lại, cùng gọi tên “Thù Man” bằng giọng khô khốc khàn khàn, trong đó có sự ôn nhu quyến luyến vô hạn.
Thù Man mỉm cười bước tới, nhìn họ bằng ánh mắt sâu xa, cô đi qua và dùng môi của mình hôn lên trán, lên đôi môi đang run rẩy của họ, một cái hôn rất nhanh rồi rời khỏi: “Không cần phải nhớ đến em đâu, kết cục này đã được định sẵn rồi.”
Ánh mắt cô vẫn chăm chú nhìn họ không rời, vì cô đang đợi câu trả lời của họ.
Cô muốn câu trả lời, đối với bọn họ mà nói có biết bao nhiêu là tàn nhẫn, nhưng họ vẫn không thể né tránh được.
Thật lâu sau,
“Được….” Rặng được một chữ đơn giản này từ trong cổ họng ra quả là quá sức nặng nề.
Có được câu trả lời rồi, Thù Man mới quay đầu lại mỉm cười nhìn người đàn ông kia: “Có thể đi được rồi.”
Lưu Huyền liền cười lạnh rồi đứng dậy, hỏi những người đàn ông của Thù Man: “Các người có muốn nói gì nữa không?”
“Còn lời nào để nói nữa ư?” Nam Tạm trào phúng cười hỏi.
“À, dĩ nhiên là không rồi.” Lưu Huyền cười cười, nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Đây rõ ràng là khiêu khích, anh rất muốn xé nát vẻ trấn định, bình tĩnh của bọn họ ra.
Nhưng,
Anh liền rất nhanh đã thất vọng, bởi vì giờ đây những khiêu khích của anh đã trở nên vô hiệu với bọn họ.
Lưu Phỉ Huyền nhún nhún vai đầy thất vọng, anh liền xoay người đi ra cửa, Thù Man cũng xoay người đuổi theo anh, chưa từng quay đầu lại.
Mấy người đàn ông đồng loạt đứng dậy, vươn hai tay ra, cánh tay đã cứng ngắc trong không khí theo hướng mà cô bước đi……
Cô ấy đã đi tới cửa,
Cô ấy bước xuống cầu thang…..
Khi bóng dáng Thù Man đã biến mất, cánh tay mà họ duỗi ra trong không khí liền run rẩy kịch liệt. Họ cắn chặt răng, thân thể không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa trống không. Thân thể họ hơi loạng choạng, không đủ sức để đứng nổi nữa, tham lam nhìn bóng lưng của cô cho đến khi nó biến mất.
Rốt cuộc đã không thể nhìn thấy được nữa….
Bóng lưng gầy yếu xinh đẹp của cô ấy, là hình bóng xinh đẹp cuối cùng mà cô để lại khi chúng tôi xa nhau….
Thù Man được Lưu Huyền đến đón đi. Mấy người đàn ông ở lại biệt thự cả đêm, ngồi một mình trên ghế sô pha mà cô đã cùng bọn họ ngồi dựa sát vào nhau, ngủ trong căn phòng mà bọn họ đã từng ôm nhau ngủ. Trong không khí vẫn còn lưu lại hương hoa nhài trên người cô.
Tình cảm mà cô ấy mang đến, giống như ánh lửa đốt cháy, khói lửa nở rộ đầy trời. Lúc nó tắt, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng hoang vu suy tàn nhanh chóng. Rõ ràng là tôi đã đáp ứng nguyện vọng của Thù Man, là tự mình buông tay. Tôi thật khó có thể tưởng tượng là, về sau tôi phải sống như thế nào đây?
Lúc mặt trời mọc, bọn họ rời khỏi biệt thực, ai về nhà nấy. Cửa sổ của căn biệt thự này đã bị bọn dọ dùng gỗ niêm phong lại, trong đây là vùng không gian trong lòng của riêng họ, không cho phép bất kỳ ai xâm nhập, cho dù là động vật đi nữa.
Chu Nham Hải về đến nhà, bình tĩnh nói lại cho ba mẹ, ông nội và anh trai biết rằng: Thù Man đã trở về nhà họ Lưu. Đây chính là yêu cầu cuối cùng của cô.
Ngay lập tức, ba mẹ và ông nội liền khóc rống thất thanh, lại chỉ có thể thỏa hiệp trong bất lực, không thể bác bỏ, bởi vì đây là yêu cầu cuối cùng của con gái (cháu gái) mình.
Nam Tạm vừa vào đến phòng khách đã nhìn thấy tất cả người thân của anh tề tựu đông đủ ở đây. Ba mẹ, ông nội, các cô dì chú bác đều mang vẻ mặt kinh dị nhìn anh. Anh nhìn mọi người, chỉ cười ảm đạm, nói bằng giọng điệu cao ngạo, bất kính: “Làm sao vậy? Việc con trở về khiến mọi người kinh ngạc đến thế ư?” Nói xong anh cũng không nhìn đến phản ứng của mọi người, nhanh chóng trở về phòng ngủ của mình.
Khi người trong nhà nhìn thấy Nam Tạm trở về, họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi.
Trước giờ anh đều cố chấp, yêu nha đầu kia đến thế mà sao giờ lại trở về được nhỉ?
Bọn họ còn đang suy nghĩ xem nên lấy cớ gì để lừa anh về nhà, vậy mà anh lại…..
Những ba mẹ ở nhà khác khi nhìn thấy con mình trở về, biểu hiện cũng không khác gì so với nhà họ Nam.
Chu Nam Hải ngồi trong căn phòng sách mà anh và cô đều yêu thích nhất, nhìn bức tranh Thangka vẫn diễm lệm, tinh xảo được treo trên tường kia thật lâu. Nó vẫn là thứ mà Thù Man yêu thích,nhưng cô không bao giờ muốn giữ lấy, nó chỉ đơn thuần là một bức tranh Thangka mà thôi.
Lúc màn đêm buông xuống, anh yên lặng đốt một điếu thuốc, tinh thế thưởng thức hương vị của nó. Đây là nhãn hiệu thuốc là mà cô yêu thích nhất. Khói thuốc dày đặc tràn và cổ họng khiến ngực anh cảm thấy đau đớn. Giống như việc người ta lấy giấy bồi ra để quấn thuốc hút, khiến người ta cảm thấy không được thoải mái, theo bản năng phải nhíu mày vì khói quá nhiều.
Nhưng Thù Man lại thích như vậy, mỗi lần hút thuốc vẻ mặt của cô lại rất hưởng thụ, bộ dạng cực kỳ lười biếng.
Thần thái của cô, cho dù là ở vẻ mặt nào cũng đều khiến cho anh dễ dàng mê muội, điên cuồng.
Cô từng nói: Anh à, bản thân em được tạo thành từ một loại kết cấu rất khó xác định, quá nhiều góc cạnh hỗn loạn, cần được nhiều thứ mãnh liệt tới kích thích. Cho nên em thích nó, bởi vì chúng nó có sức mạnh rất lớn.
Chu Nham Hải lại nhớ tới mối liên hệ giữa anh và cô, đó là nội tâm đều hang vắng, tịch mịch. Đó là thứ duy nhất mà anh có thể tìm lại được khi nhìn thấy cô, cho dù là thi thể sau khi cô qua đời. Anh biết, người nhà họ Lưu đã đồng ý rằng việc tang lễ sẽ do người nhà họ Chu lo liệu.
Anh gọi điện thoại cho mấy người khác, cũng đã đi tìm Ngạn Thủ, nói cho cậu ta biết toàn bộ sự thật. Ngạn Thủ hẳn là nên biết hết tất cả các tin tức và quyết định của Thù Man.
Ngày thứ mười sau khi Thù Man rời khỏi, bọn họ bắt đầu làm những việc để chuẩn bị cho hậu sự của cô.
Mỗi một giây một phút, họ biết rõ là cô vẫn luôn ở chỗ này, nhưng chỉ cần qua mọt chút thời gian là khoảng cách lại tăng thêm; cô và bọn họ vẫn hít thở chung bầu không khí, cùng thấy được khoảnh khắc mặt trời mọc và màn đêm buông xuống, nhưng lại không thể nhìn thấy nhau.
Trong lòng giống như bị một bàn tay nhéo chặt lại, đến nỗi không thể thở được.
** đau đớn, tinh thần suy yếu không thể tự chủ được. Mọt loại phương thức hút lấy sinh khí từ trong ra ngoài. Cảm giác bất lực không thành tiếng, không thể suy nghĩ. Thân thể, trái tim bị áp bức đến gần hết, chỉ còn lại bản năng sống sót để chống đỡ.
Ngày tiếp nối đêm vội vàng đến với chính mình, thể lực sắp tiêu hao hết, chỉ còn bản thân lấy bình rượu mạnh để đối kháng thời gian trong vô vọng.
Trừ bỏ say rượu để làm tê liệt ra, bọn họ không hề tìm thấy bất kỳ một cách thức nào để ngăn cản sự điên cuồng khi muốn gặp cô.
Nhiều năm sau khi những người đàn ông nhớ lại đoạn thời giankhiến bọn họ bị giày vò, tuyệt vọng, thống khổ này vẫn thấy kinh hoàng như cũ.
Khi đó Thù Man đã sống cùng với bọn họ, trở thành vợ hiền yêu dấu và mẹ của những đứa trẻ, con của họ.
Họ đã sống cùng rất hạnh phúc, gia đình viên mãn.
Họ luôn luôn cảm kích một người, là người đã cứu cô sống lại, người đã cứu vớt linh hồn hoang vu tịch mịch cùng ** của họ.
Sở dĩ bọn họ có thể có được một ngày hạnh phúc như vậy là vì không phải được ông trời thương hại hay Phật Tổ từ bi, hoặc bất cứ một vị thần ban cho,
Mà là vì cô ấy đã trở về!
Nghiệp chướng của họ lại có được ma tính và thi triển hấp dẫn như xưa!