• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Preiya

Quỷ Chủng ghé sát mặt mình vào khuôn mặt của Thù[ddlqd] Man, anh liền hôn lên đôi môi lạnh như băng của cô, cảm giác lúc này của anh chính là mình giống như một cái bao tải rỗng bị vứt bỏ. Sinh mệnh trở nên già nua trong nháy mắt, máu chảy chậm lại rồi cuối cùng cũng phải chết đi.

Vào thời niên thiếu, ý chí kiên định nhất của anh chính là sống sót, cho dù là sống bằng thân phận cực kỳ hèn mọn. Anh chính là vô tình và máu lạnh như vậy cho đến khi gặp cô, ý chí kiên định của anh đã bị cô vô tình phá hủy. Cô khiến cho anh quên dần ý chí liều lĩnh cùng kiếp sống phiêu bạt, khiến cho nội tâm của anh trở nên mềm yếu không chịu nổi và sa sút dần, không thể trở lại như cũ nữa.[highlight=#548DD4][/highlight]

Hình thức mà anh và cô ở chung chính là thân mật nhưng lại xa cách lạnh lùng. Anh đã từng ôm hôn cô, họ cùng nhau ngủ chung một giường, xây dựng sức sống từ cơ thể khuyết tật của cô.

Tuy nhiên họ chưa từng gần gũi thân thể với nhau mặc dù anh rất muốn chiếm giữ thân thể của cô. Cho dù là thân thể thôi cũng được, bởi vì anh biết rõ anh không thể xâm nhập vào nội tâm của cô được.

Anh đã nhìn thấy cô chết đi và rồi sau khi cô chết, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, không hề có nét bi thương, chỉ có trong lòng mới thấy đau kịch liệt. Nhưng cũng vô dụng, hiện thực đang ở trước mắt anh, không có cách nào có thể cứu vãn được nữa.

Lúc này đây anh không thể nào biểu lộ ra nỗi đau kịch liệt sâu sắc từ trong lòng mình. Môi anh đang run rẩy đến mức không thể phát ra âm thanh, mí mắt nặng trĩu đến mức không thể mở ra được, trái tim trong lồng ngực đang đập liên hồi.

Anh đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.[highlight=#548DD4][/highlight]

Trong bóng đêm anh nhìn thấy thân thể của cô cô đang lơ lửng trên mặt đất rồi từ từ hạ xuống. Cô liền ngồi xuống sôpha rồi đốt một điếu thuốc rồi phun ra một vòng khói trắng từ trong bóng đêm, cô đang cười với anh, ánh mắt sáng trong như ngọc.

Không chỉ là đôi môi khép mở vô thanh nữa mà là cô đã có thể nói chuyện được, giọng nói của côtrong trẻo nghe cực kỳ êm tai.

Cô nói: “Qủy Chủng, tôi không chết đâu mà chỉ là thay đổi thân xác để sống lại lần nữa thôi. Gia thế của thân xác này quá tốt, thân xác cũng vậy. Đây là lần cuối tôi đến gặp anh, về sau có lẽ là không đến được nữa rồi.”

Về sau anh sẽ càng thêm cô độc nhưng điều đó chẳng liên quan gì tới tôi cả.

Tôi vẫn rất ích kỷ như trước, không lo được chuyện người khác, anh biết mà.

Có lẽ tôi sẽ có được những thứ mình muốn, rất nhiều thứ…..

Cũng có lẽ tôi sẽ hãm sâu vào địa ngục u tối lần nữa.

Anh vẫn khỏe chứ? Tôi rất khỏe và chưa từng nhớ anh cho dù chỉ một lần.

Âm thanh của cô vẫn còn nhưng hình bóng dần đã biến mất trong không khí.

Từ trong mơ anh liền giật mình tỉnh lại, trong căn phòng tối như mực anh cảm nhận được thân thể bên cạnh mình đã cứng ngắc và lạnh như băng.

Trong bóng tối, anh liền ôm chặt lấy thân thể của cô mà thì thào: “Thù[ddlqd]Man, sao em lại không đưa tôi đi cùng chứ? Tôi chưa bao giờ biết thì ra sống một mình lại mệt mỏi như vậy, em nói rất đúng, tôi thật sự rất cô độc, cô độc…”

Cho tới bây giờ anh đều tin tưởng toàn bộ những điều mà cô nói.

Cô đã từng nói: “Trí nhớ của con người quá ngắn, không nhớ chính mình lại đi nhớ người khác. Quên đi chính là phương pháp tốt nhất bởi vì mặc kệ là điều gì thì sau cùng toàn bộ đều phải trả lại cho thời gian hết. Tro tàn cũng sẽ theo gió bay đi rồi biến mất, không còn để lại một dấu vết nào.”

Anh và cô giống nhau khủng khiếp, họ đều có một tinh thần chịu đựng cứng cỏi. Họ đều chưa bao giờ để tâm đến cảm nhận của người bên cạnh cũng như nội tâm họ đều âm trầm, lạnh lùng. Mặc dù nghèo khổ, thấp hèn như vậy nhưng họ cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc tự sát. Họ chỉ hung hăng tự làm tổn thương chính mình, và cũng làm tổn thương người khác.

Hiện giờ cái thế gian này chỉ còn lại kẻ đau thương vô vọng là anh, nội tâm anh cũng không thể trở lại nhu hòa như xưa nữa, cuối cùng để mặc cho thời gian phán xử.

Hy vọng sau khi anh chết, ông trời sẽ cho anh cơ hội được sinh ra lần nữa.[highlight=#548DD4][/highlight]

Ở sinh mệnh mới đó, anh sẽ lại gặp được cô lần nữa, Thù Man.

Khi đó có lẽ anh sẽ có tư cách được yêu cô chăng?

Trong bóng đêm, Qủy Chủng liền đứng dậy bước xuống giường, anh ngồi trên ghế dựa cạnh giường đốt một điếu thuốc rồi yên lặng hút. Phòng vẫn tối đen như mực nhưng anh không muốn bật đèn. Ngọn đèn chói mắt kia sẽ quấy rầy đến cô, đó không phải là điều mà anh muốn.

Anh bình tĩnh gọi điện thoại đến cửa hàng đặt làm áo và giày thêu mà cô thích nhất. Đó chính là áo trơn bằng vải bông thêu hoa màu hồng đơn giản, chính là màu sắc mà cô vẫn thích. Anh muốn sáng sớm ngày mai bọn họ phải đưa tới, nếu không hậu quả bọn họ tự gánh lấy.

Sau khi cúp điện thoại xong, anh đi tới cạnh giường giường nâng thân thể cứng ngắc của cô dậy, sau lưng cô có lót gối mềm giống như khi cô còn sống, anh đối đãi với cô đang đối đãi với cô lúc bình thường[highlight=#548DD4][/highlight]

Qủy Chủng lấy cái lược làm bằng gỗ đào trong túi tiền bất ly thân của mình ra. Đó là cái lược mà cô yêu thích nhất, độ cong cầm trong tay cực kỳ vừa vặn. Đây chính là vật dụng mà cô dùng lâu nhất, anh vĩnh viễn đều cho rằng trên chiếc lược còn lưu lại mùi thơm nhàn nhạt trên người cô.

Đây là lễ vật duy nhất mà cô đã đưa cho anh, mặc dù là thứ mà anh yêu cầu cô đưa cho mình.

Anh mở búi tóc có chút hỗn độn của cô ra, dùng cây lược gỗ nhẹ nhàng chải lại mái tóc đen tuyền của cô rồi buộc lại thành một bím tóc. Tuy anh không biết cách búi tóc nhưng anh vẫn làm cực kỳ cẩn thận, tinh tế.

Thái độ anh đối với cô vĩnh viễn là dịu dàng cẩn thận, mặc cho cô không hề quan tâm đến thái độ của anh.

Sau khi buộc chặt sợi dây, anh liền đứng dậy rời khỏi giường đi đến bên tủ quần áo rồi lấy ra một bộ tây trang mới tinh, anh thay nó vào rồi lấy hộp quà đã được phủ lụa đỏ sau đó trở lại đứng trước giường bằng bộ dáng trịnh trọng.

Lễ vật trong hộp chính là một chiếc vòng tay được làm bằng ngọc phỉ thúy, sờ vào liền thấy mát mẻ dễ chịu. Thù[ddlqd] Man không hề giống với những cô gái khác, cô không dùng trang sức cho dù chỉ 1 cái cho nên anh mới tự mình mua cho cô nhưng vẫn chưa kịp dùng tới.

Anh muốn một ngày nào đó sẽ vào dịp thích hợp để đưa cho cô, nhưng chưa hề nghĩ là cô sẽ chết vào hôm nay.

Đầu ngón tay của Qủy Chủng quyến luyến miêu tả khuôn mặt của Thù Man, thật lâu sau đó anh liền quỳ một gối xuống, hai tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô rồi đeo vòng ngọc vào. Anh cảm thấy nó vô cùng thích hợp với cổ tay mảnh khảnh của cô, cô đeo nó rất hợp, điều này anh đã đoán trước được rồi.

Anh nhìn vào đôi mắt đang nhắm nghiền của cô, dùng giọng điệu cực kỳ chân thành để cầu hôn với cô:“Thù Man, em gả cho anh nhé?”

“Em không nói gì tức là đồng ý rồi phải không?”

“Em có biết, cả đời này anh khó mà kết hôn được.”

“Có thể lấy được em thật là tốt, Thù Man, anh đang rất vui đấy.”

“Chúng ta có một đám cưới giản dị và chân thành, mặc dù không có người chủ hôn và cũng không có khách mời.”

“Nhưng anh sẽ yêu em, cực kỳ yêu.”

“Anh biết, vào lúc em còn sống thì anh không xứng đáng để thích em, cực kỳ không xứng.”

“Nhưng lúc này đã khác rồi, em đã chết chắc sẽ không mở mắt ra để nhìn thấy anh bần thỉu như thế này, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.”

“Anh yêu em, sẽ mãi yêu em.”

Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có giọng nói trầm trầm của người đàn ông đang phiêu đãng trong không khí…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK