• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách đó một khoảng…

Chu Nham Hải đã đi đến cạnh sô pha rồi quỳ xuống đất, ánh mắt si mê của anh nhìn vào gương mặt của Thù Man, trên khuôn mặt anh tuấn tiều tụy của anh giống như đang phát một vầng sáng nhạt, gần như một tín ngưỡng thần thánh.

Tay anh chạm vào cô rất dịu dàng, hơi thở ấm áp của anh đang phun trên mặt của Thù Man.

Thù Man nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, cô cảm thấy ánh mắt của chính mình giống như bị anh bắt được vậy.

“Thù Man, anh thật là may mắn vì thân thể của Hinh Nhi cho em”, trên gương mặt tuấn mỹ của anh là nụ cười sáng lạn, “Anh muốn Hinh Nhi như vậy, bên trong là linh hồn của Thù Man, chỉ cần là em.” Trong lòng anh liền có một đóa hoa đang nở rộ, tản ra một mùi thơm mê người, ánh mắt của anh đầy mê ly, hoảng hốt.

“Ừ, mình cũng cảm thấy may mắn.” Trong lòng mấy kẻ gây họa đang lên tiếng, vẫn là cùng nhau tán thành.

Khuynh Hữu đang khinh bỉ nhìn vào người nào đó, anh nói thầm trong lòng: “Không thể như vậy được, Chu Nham Hải đồng ý chính là tìm đường chết, đó là em gái ruột của cậu, nếu cậu cứ như vậy thì….”.

Thật là may…..Thân thể này cho em….

Khụ….Anh liền quay đầu đi, nhìn những người khác mang bộ dạng đồng ý với kẻ không bình thường đang gật đầu kia…

Ở sâu trong nội tâm của Khuynh Hữu hình như cũng đang ấp úng nói: Mình…cũng cực kỳ may mắn….

Âm thanh tuy nhẹ, nhưng từng chữ lại rõ ràng, có lực.

Khụ, Khuynh Hữu bị âm thanh thành thực triệt để từ đáy lòng đánh bại, cũng phải thỏa hiệp rồi.

Toàn bộ đều đã hóa thành âm thanh thở dài trong im lặng……….

Trong nhà này, thực mẹ nó không ai có đầu óc bình thường cả, chỉ còn mình lão tử.

Khuynh Hữu liền thừa nhận, chính mình không còn cách nào khác để kiềm chế bản thân không phát điên vì cô gái này, chẳng qua là một bữa tối thôi mà?

Đã bao lâu rồi mới có chuyện này? Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời!

“Anh thật sự không cần sao?” Đầu ngón tay Thù Man chạm nhẹ vào mặt của anh, nhẹ giọng hỏi.

“Ừ!” Anh lắc đầu vô cùng kiên định, không hề có nửa điểm do dự.

“Nhưng anh chính là anh trai của thân thể này, tuy nhiên linh hồn lại thay đổi là Thù Man….

Ha ha…Không phải sao?” Thù Man liền cười ha ha, cực kỳ độc ác nhắc nhở anh giữa bọn họ không có khả năng vượt qua ranh giới huyết thống, cho dù chỉ là khối thân thể này.

Lời nói ra giống như dao găm liền hung hăng đâm thủng trái tim anh.

Làm cho anh đau khổ, Thù Man liền cảm thấy rất có khoái cảm…

“Anh không quan tâm, anh không quan tâm….” Anh liền nhấn mạnh, bàn tay to của anh cầm lấy tay cô đặt lên môi hôn, “Thù Man, không cần từ chối anh, đừng vứt bỏ anh, được không?” Tất cả tội lỗi anh đều sẽ chịu trách nhiệm.” Trong lòng anh cảm thấy không yên, anh sợ cô không đáp ứng mình sẽ liền từ chối anh, một câu nói của cô sẽ giết chết Chu Nham Hải.

Anh đang nhìn cô một cách đầy cẩn trọng, trong mắt đều là cầu khẩn lại càng thêm kiên định dứt khoát.

“Tôi không đồng ý thì sao?” Thù Man liền cười đến lạnh nhạt, cô lại lắc đầu nhẹ giọng thở dài, bộ dáng cực kỳ bất đắc dĩ: “Haizz….”

Cô rút bàn tay đang bị Chu Nham Hải nắm ra, “Anh…” Thù Man liền vươn ngón trỏ, chọc chọc vào trán của anh rồi lại rút tay ra.

Cô lại nhìn khắp một lượt xung quanh, trừ Tô Khuynh Hữu mà hôm nay cô mới gặp lần đầu tiên ra, còn lại thì đồng ý.

Khuynh Hữu liền nhíu mày, cô ấy tránh né mình sao?

Thù Man nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Các người, trong căn nhà này toàn một đám **!” Lời nói thô tục theo đôi môi đỏ mọng khép mở của cô bung ra, mang theo một phần lửa giận.

Giọng nói thật mềm mại, nhẹ nhàng…..

Khụ, rất êm tai.

Những người đàn ông hiểu được, trên mặt lại mang ý cười, đôi mắt của họ đang lim dim suy nghĩ, bộ dáng giống như đang hưởng thụ.

Chậc, điều này thì….Đâu chỉ là cử chỉ điên rồ, quả thực là quá hoang đường không thể vãn hồi!

Mấy kẻ họa thủy liền bật cười, nhất thời lộ ra hàm răng trắng nhìn cô bằng ánh mắt sủng nịch.

Trong trái tim họ đang nói: Muốn cưng chiều cô!

Lại vẫn cảm thấy cô nói vô cùng đúng! Mình vốn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ thiên hạ không loạn thôi.

“Nhìn những sắc mặt kia xem, trừ bỏ thân thể đẹp đẽ có thể miễn cưỡng vừa mắt ra, trong tim đều là trùng độc, không có lúc nào là không muốn bò ra để hại người.”

“Các người tự nghĩ lại đi, thế nào mới là hạng người tốt, ai lại không có lúc phải tùy tiện làm liều chứ?”

“A!” Thù Man liền cười nhẹ, lông mày đang nhíu lập tức giãn ra, lời nói mang một chút tự giễu: “Đối phó tôi? Tôi đây còn không phải thức ăn ư, tôi hiểu rõ nhất.”

“Giống như lần trước…” Thù Man ý liền tứ liếc bọn Nam Tạm Bạch Thành một cái mang theo ý tứ hàm súc, ý tứ trong đó mấy kẻ kia làm sao lại không biết chứ?

Cô là đang nhắc nhở bọn họ, cô còn nhớ rõ lần trước ở Hoàng Cung bọn họ đã hạ dược cô, về sau lúc thời điểm bọn họ thời điểm dễ chịu, cô cũng không vội…

“Hoặc là nói, nếu muốn đạt được tôi thì chỉ sợ thủ đoạn sẽ đếm không hết đi, sao có thể dễ dàng vậy chứ.” Thù Man thu hồi tầm mắt lại, đốt một điếu thuốc, cô hít một hơi rồi tiếp tục nói.

Thái dương của bọn đàn ông đều giật giật, ánh mắt đang nhìn Thù Man liền trở nên u oán.

Hàm ý khiếu nại trong mắt họ đang hiện lên rõ ràng: Tôi kém cỏi vậy sao? Tại sao trong mắt em tiền bạc không đáng giá rồi hả? Hay chỉ có cái thân đẹp đẽ này?

Tuy nhiên lần hạ dược đó…Thủ đoạn tuy có chút hạ lưu nhưng chúng tôi không hề hối hận chút nào!

Khụ, nếu bà cô đây muốn nhắc lại, chúng ta còn dám nói không được sao?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng không thể không nói, bảo bối của bọn họ đúng là đã nhìn thấu được bản chất của bọn họ, thật sự là đúng với câu nói kia: xuyên qua hiện tượng để nhìn thấu bản chất!

Chậc, điều này đã xảy ra nhiều lần rồi!

Còn tự mình biết mình, biết không trốn được dây dưa của chúng ta,

Xem ra, ngày hôm nay là một thu hoạch lớn.

Nghe cô nói những lời này, mình cho rằng không phải không có khả năng, cô ấy định sẽ hoàn toàn tiếp nhận mình.

Mình cũng thừa nhận rằng, chậc…Những thứ sinh từ đáy lòng kia, giữ lấy ** của cô, dù là vẫn không thể áp dụng, thì thật đúng là đê tiện hạ lưu, còn có chút xấu xa, nhưng ngay từ đầu đàn ông căn bản chính là kẻ khốn kiếp!

Chẳng qua, chỉ đối tốt với một mình cô thôi…Đối với người khác, đáng cho bọn họ phí tâm tư suy nghĩ sao?

Cái việc này trong lòng thật rất ủy khuất mà!

“Thôi được, cái trò chơi kia các người đã không muốn tiếp tục nữa, không muốn chơi thì không chơi, hiện tại tôi cũng không nghĩ sẽ cùng các người chơi tiếp.” Cô lấy tay dập tắt điếu thuốc đang cầm xuống.

Thù Man liền nhìn những người đàn ông trong phòng, cô vẫn cười nhạt, môi tùy tiện vẽ ra một nụ cười mang theo thâm ý mơ hồ: “Nếu không sợ bị thương hay đau đớn…Bất cứ lúc nào cũng sẽ bị tôi vứt bỏ, lại càng không lưu tâm việc tôi hướng về một ai đó trong số các người, có lẽ sau này sẽ còn có cái khác, có thêm những người đàn ông khác…”

Mấy kẻ họa thủy không khỏi nhíu mày, trong lòng….Đó là sự đồng ý không mấy thoải mái.

Trong số bọn họ, mày của Chu Nham Hải là nhăn lại nhiều nhất, trong lòng anh cảm thấy sự tàn nhẫn đang lan ra “Bị thương? Đau đớn?” Lại cười khổ trong lòng, Chu Nham Hải anh vẫn đang chìm trong lưỡng giả chi trung đây, trái tim đều đã vỡ nát, còn có thể sợ sao?

Nhưng anh thật không cam lòng khi có người cùng chia sẻ cô mà…Thật sự…Không cam lòng…

Anh thấy được sự thâm tình trong mắt những người đàn ông kia, cũng thấy được chí nguyện của họ.

Cũng như chú ý đến sự biến hóa nhỏ bé của Khuynh Hữu…..

Lại nhìn sang cô, cô động lòng người như vậy, kinh diễm, cuốn hút, tốt đẹp như vậy.

“Có vài người chúng ta…Cô ấy…Còn không đủ sao?” Nam Tạm, Bạch Thành cho ý kiến.

Nghĩ lại, thì cũng đúng là vậy…

Đúng rồi, ngày đó không phải cô đã nói cực kỳ rõ ràng rồi sao?

Lại giật mình một cái, Nam Tạm và Bạch Thành cũng bình thường trở lại, nội tâm hầu như cũng không phản kháng nữa.

Phú Tu, Lý Khanh và Lưu Nhiên ba người liền liếc nhau, môi khẽ cong lên, trong đầu vốn đã hiểu rõ rồi….

Thù Man, bọn anh không sợ bị thương, bởi vì bọn anh đã chuẩn bị kỹ càng rồi, chúng tôi chỉ sợ em bị tổn thương thôi…

Những điều này, sự đau đớn mà em dành cho, chúng tôi cũng sẽ vô điều kiện mà tiếp thu, chỉ cần là em cho, chúng tôi sẽ nhận, bất luận là cái gì.

Chỉ cần em muốn chúng tôi, chúng tôi sẽ cho em, cái gì cũng không quan trọng, không sao cả…

Đời này, em là kiếp số của tôi, là sự cố chấp ngang bướng của tôi, cũng là chấp niệm của tim tôi.

Không thể lung lay được.

“Đó là điều mà cô ấy muốn sao, thật sự rất bộc trực, thản nhiên, khoan nói tới chuyện liều lĩnh hay vô nghĩa.” Mình thật sự động tâm với Thù Man, Tô Khuynh Hữu liền nhìn cô nói trong im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK