Ánh sáng ảm đạm phát ra từ ngọn đèn trong góc tường bao phủ bức tranh đen trắng được vẽ bằng bút chì mang lại cho nó một loại áp lực nặng nề nhưng vẫn tươi đẹp. Thù Man liền đi tới, điều chỉ lại góc độ của bức tranh để có thể thấy rõ ràng nét vẽ của nó.
Trong đêm khuya chỉ nghe thấy âm thanh mềm mại khàn khàn của cô đang chậm rãi nói chuyện, thì thầm với đáy lòng của mình:
“Cô xem đi, giờ phút này nó thật an tĩnh nhưng lại rất đẹp phải không, có rừng cây xanh ngắt, có bầu trời cao, có bông hoa xinh đẹp, có mây trắng, và có Văn Hoa của tôi nữa, Văn Hoa của Thù Man.”
“….” Cô ta vẫn đang duy trì sự im lặng, giống như đang cười nhạo Thù Man ngây thơ.
“Phì…..” Trong phòng chợt vang lên tiếng cười nhạo trào phúng của Thù Man: “Như thế nào? Cô cực kỳ hâm mộ tôi phải không? Cũng cực kỳ ghen tỵ, bởi vì cô cô đơn lâu như thế rồi, không có ai để ý tới, cô chỉ có thể ở trong địa ngục hắc ám đầy sương mù, nhìn Thù Man đang sống vui vẻ.” Truyện chỉ được đăng tại *******************.
“……..”
“Không muốn trả lời sao? Cũng được, cô cũng nên trở về cái góc u ám của mình rồi.”
Thù Man dựa vào tường đốt một điếu thuốc, dưới ngọn đèn mờ nhạt cô lặng lẽ tháo băng vải rồi mở vết thương ra. Miệng vết thương bên dưới băng gạc đã khép miệng, nhưng lại có thêm một vết thương mới, từ trong thịt vẫn chảy ra máu tươi, từ từ hội tụ thành từng giọt, từng giọt theo cổ tay trắng muốt vẽ ra thành từng đường lan dưới khuỷu tay, dính vào cổ tay áo màu trắng của cô.
Miệng vết thương hở, máu đỏ tươi,những thứ này đều làm trái tim cô hưng phấn, sự an tĩnh của cô lại bắt đầu xao động…....
“Sao vậy, không ngủ được sao?” Thù Man nhẹ giọng nỉ non, cô liền tắt đèn đi, thoáng chốc căn phòng lại chìm trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có nghe được tiếng hít thở của một mình cô.
Thù Man khẽ cười, cô đi đến bên cửa sổ tối đen rồi dập tắt điếu thuốc trong tay. Trên mặt cô vẫn là nụ cười nhạt, nhạt cực kỳ nhưng trong đáy mắt không hề có ý cười.
“Cô không nói lời nào là không hài lòng sao? Vậy thì cô muốn cái gì? Không phải là đau đớn sao?” Thù Man bất đắc dĩ than nhẹ, cho dù cô ta không nói, cô không phải cũng vẫn biết hay sao......
Cô ta trừ bỏ đau đớn ra, còn có thể muốn có được thứ tình cảm xa xỉ, cô ta biết rõ chính cô không cho cô ta được, vậy mà vẫn cứ vô sỉ yêu cầu.
Cô ta không lúc nào mà không nói với cô là: “Tôi cần tình cảm Thù Man! Rất nhiều rất nhiều tình cảm, tôi vô cùng hâm mộ và ghen tỵ đối với nó. Tôi ảo tưởng một ngày có thể nhìn thấy cha mẹ mình, nhìn thấy anh chị em hòa thuận ở chung một chỗ, có thể cùng tiếp xúc với nhiều người rồi có quan hệ thân mật....
“Cô cũng biết mà, Thù Mam, cái này rất khó, tôi nhìn thấy trong lòng mình là một thế giới đen tối trống rỗng, tôi luôn muốn lấp đầy nó lại nhưng lấy cái gì để lấp bây giờ? Tôi không muốn cho ai thấy được cũng như chạm được đến cái động này. Tôi chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với ai, tôi cũng muốn chứng minh với họ rằng tôi bình thường nhưng chưa bao giờ được thỏa mãn, tôi thực sự chán ghét chính bản thân mình như vậy.”
Trong bóng đêm Thù Mam lắng nghe cô ta đang nhẹ nhàng nói chuyện, nhất thời cũng không biết nên đáp lại cô ta như thế nào. Cô liền vô cùng lý trí nhắc nhở cô ta: “Cô quên rồi sao, cha mẹ mà cô khát vọng đã giết chết Thù Man vào đêm sinh nhật của tuổi 23.”
Cô ta nói: “Tôi không biết nữa, có lẽ với tôi mà nói chỉ là tạm thời nhớ lại thôi.”
“A...” Thù Man liền cười đến khổ sởm, thê lương.
Cô ta nói đến tình cảm, thật ra cũng là khát vọng của cô không phải sao. Kỳ thật người vô sỉ chính là cô, Thù Man!
Năm hai mươi tuổi sau khi cô xuống núi đã mất hơn ba năm khổ sở tìm kiếm, dùng tất cả các phương pháp mới tìm được người nhà và cha mẹ đã nhẫn tâm vứt bỏ mình năm đó.
Thời khắc Thù Man bước vào cửa nhà, bọn họ chỉ là sửng sốt một phen sau đó chính là rơi lệ, khóc lóc thương tâm, hối hận rồi ôm cô xin lỗi. Bọn họ khóc rống lên nói rằng không có cách nào khác, nếu không sẽ không bỏ rơi cô, trong nhà còn hai đứa trẻ gào khóc đòi ăn đều bị đói đến gần chết.
Hiện tại thấy được cô còn sống còn trưởng thành thành thành một cô gái thanh tú. Bọn họ cảm ơn trời xanh đã nhân từ che chở cho cô.
Lúc ấy Thù Man lạnh lùng trước kia đã tha thứ cho bọn họ. Khi đó trái tim của cô hẳn là sung sướng đi, lần đầu tiên cảm giác được gia đình là gì, tuy chỉ là một căn nhà ngói hai gian đơn sơ.
Lần đầu tiên cô được nghe cha mẹ gọi nhũ danh của mình là “Tiểu Yên!”
Lần đầu tiên được nghe hai em trai gọi mình là “Chị!” Thù Man nghĩ, có lẽ đây là hạnh phúc đầu tiên của cô đi!
Thù Man bắt đầu có nhà để sống, em trai ở lại nhà hai ngày rồi ra ngoài đi học, trong nhà chỉ còn lại ba mẹ và Thù Man. Bọn họ đối với cô rất tốt, không cho cô làm việc nhà và cho cô ăn tốt lắm, tuy chỉ là rau dại, những món ăn thôn quê nhưng khoảnh khắc này Thù Man cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc, cực kỳ may mắn vì mình đã quyết định tìm bọn họ và tìm thấy được họ.
Ai ngờ thế sự vô thường, lòng người máu lạnh vô tình, ba mẹ ruột thịt lại chính là như vậy?
Đó là một buổi chiều sau khi Thù Man ở thôn trang trên núi được một tháng. Ngày đó, ba mẹ đối với cô rất nhiệt tình, đã sớm chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, trên bàn là những món ăn cực kỳ hiếm lạ mà ở trong núi rất hiếm gặp, trừ phi là việc đại sự, hoặc là có khách quý cực kỳ quan trọng.
Khi đó cô không hề nghi ngờ, sao cô sẽ lại nghĩ ba mẹ có thể vô tình như vậy, đối xử tàn nhẫn với cô như thế, chỉ vì cô đã sớm mỉm cười với bọn họ, họ cũng quan tâm tới cô, bù đắp cho cô, vô hình chung đã làm mất đi sự cảnh giác của cô.
Trong bữa cơm, ba mẹ vô cùng ân cần gấp thức ăn cho Thù Man, lại còn lấy ra một ít rượu gạo tự nhà làm cho cô uống một ít. Ăn cơm được một nửa, trước mặt Thù Man bỗng nhiên tối sầm, sau đó cái gì cô cũng không biết.
Lúc tỉnh lại, cô đang ngồi trên một cái giường thấp bé, cổ dựa vào trên thành giường, bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ. Toàn thân đang mặc vải thô màu đỏ, tay chân đều bị dây nilon cột chặt, trong phòng cực kỳ tốt, trên bàn là một cây đen dầu cũ nát. Bên ngoài sân thì cực kỳ náo nhiệt, thỉnh thoảng truyền đến tiếng đàn ông cười thô bỉ kể các câu chuyện cười dung tục pha lẫn với tiếng cười the thé của phụ nữ.
Mãi đến thời khắc đó, Thù Man mới biết được, cái người gọi là ba mẹ kia đã làm gì với cô.
Thời khắc đó trái tim cô đã vỡ tan rồi chết, đã không còn đau đớn gì nữa.
Vết thương vô hình đang chảy máu, chìm ngập trong lục phủ ngũ tạng của cô làm cho cô không thể hô hấp. Thù Man ngồi yên tĩnh trên giường, không hề vùng vẫy cũng không rơi lệ, chờ người đàn ông cưới mình bước vào phòng.
Dần dần, bên ngoài không còn ồn ào nữa, người cũng tản đi hết, gió xuyên qua khe cửa thổi vào làm đèn dầu cũng bắt đầu lúc sáng lúc tối.
Không lâu sau, cửa bị đẩy từ bên ngoài vào, đập vào mặt cô là một mùi rượu kém chất lượng.
Một người đàn ông trung niên say khướt, toàn thân là trang phục lôi thôi đã nhăn nhúm không còn hình dáng đang liêu xiêu bước vào phòng, bên nách hải đang chống một cây nạng được làm một cách xấu xí thô kệch, chỉ là một cây gỗ đã gọt lớp vỏ ngoài.