Không có em, anh giống như bị nhốt trong một nhà lao đầy bóng tối, giẫy chết vùng vẫy chỉ là vô dụng.
Không có cô ở bên cạnh, lòng anh cứ trõng rỗng, cứ như vậy mà ngồi thật lâu trong căn phòng chưa bật đèn, mỗi ngày đều chịu đựng sự im lặng lạnh lẽo. Đã qua bao lâu rồi? Chính anh cũng không nhớ nữa, hình như là bắt đầu từ ngày mà anh ra khỏi bệnh viện!
Ngày đó sau khi rời khỏi bệnh viện, anh đã nhanh chóng làm thủ tục để trở về Anh quốc để xin được nghỉ việc. Trở thành một người nhàn rỗi vô tích sự, không còn quyền lực trong tay, đây là việc mà anh đã nói rõ với người nhà, cho đến tận bây giờ gia đình vẫn luôn trọng sự lựa chọn của anh.
Từ giã những sinh hoạt bận rộn của trước kia, không cần phải ngày ngày làm việc cho đến tận đêm khuya. Vào thời gian rảnh rỗi, anh thích ngồi yên tĩnh một mình, trong tay cầm một ly trà xanh, nhìn nước trà trong vắt, có nước trà nổi lên, tinh tế cảm nhận tâm hồn trống vắng dần dần bị nỗi nhớ cắn nuốt.
Khi hoàng hôn phủ xuống, anh sẽ ngồi bên cạnh cửa sổ lớn sát đất, nhìn cảnh chiều bên ngoài cửa sổ, xem ánh nắng cuối ngày xuyên qua lớp thủy tinh mà chiếu lên người mình. Sau đó, biến mất từng chút, từng chút một tại đường chân trời, mãi cho đến khi trời tối.
Chuyện A Nhiên còn sống, anh chưa nói cho người trong nhà biết. Anh hiểu em trai mình, hẳn là A Nhiên không muốncó bất kỳ mối lên hệnào với gia đình nữa, nó đã được sinh ra một lần nữa.
“Lưu Nhiên” kia đã chết đi, hóa thành tro tàn, được chôn cất vào trong huyệt, vĩnh viễn ngủ say.
Bóng tối dần buông xuống…....
Lưu Huyền hơi cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn hai bàn tay trắng nõn của mình, anh vẫn đứng ở nơi đó chưa hề nhúc nhích, như muốn duy trì tư thế này đến thật lâu.
Trong phòng cực kỳ trống trải, chỉ một mình anh ngồi nhớ tới cô, thầm yêu cô trong tận đáy lòng.
Giờ phút này, trong lòng anh chỉ còn tồi tại: Chỉ có ký ức giữa cô và anh, nụ cười nhạt của Thù Man mà anh yêu, sự châm chọc của anh đối với cô, lời than thở của cô…...
Anh vô cùng ích kỷ đem toàn bộ những người khác vứt bỏ hết, chỉ để lại toàn bộ mối liên hệ giữa hai người.
Làm như vậy, sẽ không ai có thể quấy rầy bọn họ được nữa, cái gì anh cũng không muốn nghĩ tới, chỉ muốn được yêu cô, yêu một mình cô mà thôi!
Có một loại tình yêu, gọi là nhớ!
Thời gian thấm thoắt trôi qua rất nhanh, đảo mắt là đã sắp tới năm sau rồi.
Thù[DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn] Man đã cùng những người đó tới Provence. Cô ấy vẫn chưa hề gả cho bất kỳ một người đàn ông nào, nhưng từ nay về sau, cô ấy hoàn toàn thuộc về bọn họ, không còn liên quan gì đến anh nữa.
Đóa hoa Mạn Đà La tên là Thù Man đó đã phát triển trong lòng anh, hiện giờ đã bị nhổ triệt để và được trồng ở một nơi mà anh không thể chạm tới được.
Anh biết được tin tức về cuộc sống an nhàn và hạnh phúc viễn mãn của bọn họ. Mấy người đàn ông đó vì cô ấy mà từ bỏ Tổ quốc, đến nước ngoài làm lại từ đầu. Chỉ đến dịp sinh nhật của ba mẹ trong nhà thì mới về nước thăm người thân một lần, nhưng Thù Man thì chưa bao giờ trở về.
Hàng năm, người nhà họ Chu vẫn thường bay sang Pháp để ở và thăm nom những đứa con chung của bọn họ.
Ba năm nay, bọn họ đã sinh được ba đứa bé, hai đứa bé trai và một đứa bé gái.
Hai đứa bé trai giờ đã được ba tuổi, lại còn là một cặp song sinh, là con của Diêm Sơ- không, có lẽ là con của A Nhiên. Bé gái là con của Nam Tạm, tháng trước vừa tròn một tuổi, có đôi mắt xếch rất giống ba mình, khí chất thì giống mẹ, ở khóe môi luôn có nụ cười nhạt.
Anh vẫn luôn biết được tình hình gần đây của bọn họ thông qua nguồn tin tức, biết từng chút một về cô và những đứa trẻ.
Hạ Liên đẩy cửa đi vào, trong bóng đêm anh không nhìn thấy rõ sắc mặt của người kia, nhưng có thể cảm nhận được sự run rẩy và vẻ đau thương, nặng nề của anh.
“Huyền Tử à, cậu vẫn khỏe chứ?”
Chỉ có sự yên tĩnh đáp lại lời nói của Hạ Liên, người kia vẫn còn đang im lặng.
Thật lâu sau, giọng nói vẫn còn mang theo sự run rẩy của anh mới truyền tới trong bóng tối: “Trước kia khi cô ấy vẫn chưa xuất hiện, tôi cũng chỉ có một mình như lại không hề cảm thấy cô độc, bây giờ cô ấy rời khỏi tôi rồi, tôi cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên cô độc, từng phút từng giây đều trôi qua quá khó khăn, tuổi già của tôi không lẽ cứ phải chịu đựng thế này mãi sao?”
“Hạ Liên, cậu nói gì đi chứ?”
Lưu Huyền không cần đến câu trả lời của Hạ Liên, nước mắt của anh chảy xuống thành dòng, trong bóng tối rất im lặng, không hề có một âm thanh nào xuất hiện.
Hạ Liên liền khẽ thở dài, nói: “Huyền Tử à, cậu hà tất phải làm như vậy, cậu có biết là cô ấy vốn không phải là người của cậu rồi mà, sự khác biệt giữa hai người đã được định sẵn, vướng mắc ngày xưa của các cậu đã qua…Đã năm năm rồi mà cậu vẫn……Bây giờ là lúc nên buông tay, không phải bây giờ cô ấy đã rất hạnh phúc rồi sao?”
“Nếu như cậu thật sự thấy khó chịu thì cứ khóc một trận cho thoải mái đi, sau khi khóc xong thì bắt đầu lại từ đầu một lần nữa, cậu nên có một cuộc sống của chính mình.” Nói xong những gì cần nói, Hạ Liên DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn xoay người rời khỏi phòng, anh đứng dựa lưng vào cánh cửa, mơ hồ nghe thấy trong phòng dường như có một tiếng khóc truyền ra.
Trong căn nhà vẫn tối đen như mực. Người bạn tốt nhất của anh vẫn còn ở lại trong bóng tối, để cho những thống khổ này dần sinh ra, sau đó bị nó cắn nuốt.
Ngày hôm sau, Lưu Huyền đã ra khỏi phòng, trừ hai mắt chứa đầy tơ máu ra thì khí chất trên người anh đã khôi phục lại vẻ nho nha,x cao quý như cũ. Hạ Liên chờ anh rửa mặt xong xuôi hết, sau đó mới cùng anh đến tham dự tiệc đầy tháng con của Lưu Phái.
Xe đang chạy băng băng trên đường, nhìn qua kính chiếu hậu, Hạ Liên thấy Lưu Huyền đang ngồi tựa lưng vào ghế, cả người cứng ngắc như một bức tượng, anh ta vẫn luôn duy trì sự trầm lặng.
Anh lại âm thầm thở dài trong lòng rồi mở miệng: “Mấy ngày nữa tiệc mừng sinh nhật Chu lão gia tròn 70 tuổi, cả nhà bọn họ đều sẽ trở về đây, cậu…thật sự có thể nhìn thấy cô ấy rồi.”
Màn hình TV đặt trên xe đang phát sóng hình ảnh một bóng người kèm theo ánh sáng vinh quang chói lọi, nhưng ánh mắt Lưu Huyền vẫn đen tối trầm mặc, kéo dài đến thật lâu.
Giống như anh chưa từng nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ ngồi mở mắt trong im lặng
Trong lòng Hạ Liên đang rất khó chịu, anh liền cau mày, mắng: “Huyền Tử à, mẹ nó cậu đúng là người đần độn mà.”
Sao lại có thể yêu một người đến như vậy, không chừa cho mình một con đường sống chứ?
Lưu[DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn] Huyền nhẹ nhàng tựa đầu ra phía sau ghế, cả người nằm ngửa ra, anh nói: “Tôi đã đồng ý với ông nội là sẽ đính hôn cùng đứa con gái nhỏ của nhà họ Cố rồi, tôi không còn đường lui nữa, nhưng cũng không muốn để cho ông nội phải đau lòng, bởi vì đây là trách nhiệm của thân con trưởng của nhà họ Lưu. Nhìn thấy cô ấy lần này nữa thôi, về sau nhất định tôi sẽ sống tốt.”
Cho dù lần này có đau đến triệt tâm đi nữa, anh vẫn muốn nhìn thấy cô.
Để cho đóa hoa kiều diễm trong lòng mình bị nhổ đi thật triệt để, không còn xinh đẹp, diễm lệ mị hoặc như xưa nữa.
Về sau, anh cũng sẽ có vợ và con của mình.
Anh sẽ đem tình yêu của mình dành cho cô mai táng trong nơi sâu thẳm nhất của nội tâm, hóa thành nỗi nhớ im lặng!