Năm trước Trương Khiếu vừa cưới thê tử, nên đương nhiên hai vợ chồng hắn cùng ở một phòng.
Trong phòng của Hoàng Lân, hắn lúc này đang vuốt vuốt một chén rượu được làm rất tinh xảo, thờ ơ nhìn sư đệ Trương Khiếu của mình đang lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
"Ngươi khẩn trương cái gì, cho dù Thân sư phó thu nhận tên Tôn Hằng kia làm đồ đệ, thì thế nào? Hắn có thể làm gì ngươi?"
"Hoàng sư huynh!"
Trương Khiếu dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Hoàng Lân, mặt hắn lo lắng: "Tiểu tử Tôn Hằng kia thiên phú cao hơn ngươi, thủ đoạn lại cao hơn hai chúng ta, hắn có thể từ trong tay chúng ta cướp đoạt lợi nhuận đưa về cho Thân sư phó, ta không tin ngươi không quan tâm hắn!"
"Huống hồ, mấy năm gần đây ngươi luôn bị sư phó răn dạy, vì cái gì? Còn không phải vì tiểu tử kia sao!"
"Vậy thì như thế nào?"
Hoàng Lân vẫn không có cử động, thậm chí mắt của hắn còn mang theo khinh thường: "Nếu theo lời của ngươi, xử lý hắn, vậy chính là không đem Thân sư phó để vào mắt, đến lúc đó ngươi nghĩ Thân sư phó sẽ bỏ qua cho chúng ta? Lôi sư phó sẽ vì hai người chúng ta, mà đắc tội với Thân sư phó sao?"
"Ngươi quá coi thường sư phó của chúng ta rồi!"
Trương Khiếu lạnh lùng cười cười: "Hắn cũng đã xem tiểu tử Tôn Hằng kia như cái gai trong mắt vậy, chỉ là tiểu tử kia khi không có việc gì làm liền chạy lên núi, cho nên hắn mới không hạ thủ mà thôi!"
Hoàng lân trợn trắng mắt, khinh thường hừ lạnh: "Ngươi đang dụ dỗ ta?"
"Ngươi cho rằng ta đang dụ dỗ ngươi à?"
Trương Khiếu chỉ vào mặt mình, sau đó đi tới bên người Hoàng Lân, ghé miệng vào tai của hắn: "Vậy ngươi có biết, ngày hôm qua sư phó nói với ta những gì không?"
"Nói gì?"
Trong lòng của Hoàng Lân hiện lên lo lắng, mấy năm gần đây, sư phó ngày càng coi trọng Trương Khiếu, khiến hắn cảm thấy lo lắng về địa vị của mình.
Ngày hôm qua sư phó lại gọi một mình Trương Khiếu vào phòng, an bài hơn nửa ngày. Việc này càng làm cho trong lòng của hắn dấy lên sự lo lắng.
"Sư phó kêu ta xử lý mụ đàn bà họ Đinh kia."
Trương Khiếu chỉ ra ngoài, nhẹ nhàng ra hiệu, hắn còn sợ Hoàng Lân không nhận ra, lần nữa nhắc nhở: "Chính là mụ đàn bà chủ chốt trong việc chế tạo được Lang Độc Tiên một ngàn rèn."
"Ta biết mụ ta!"
Hoàng Lân đứng thẳng dậy, mặt của hắn biến sắc: "Sư phó thật sự kêu ngươi làm vậy? Hắn không sợ đắc tội với Thân Độc sao?"
"Cho dù đắc tội hắn, sư phó cũng phải kiếm lợi nhuận từ việc bán Lang Độc Tiên một ngàn rèn, ta với ngươi đều biết, đó là bao nhiêu tiền mà!"
Trương Khiếu cười lạnh: "Mụ đó mà chết, thì chỉ còn lại duy nhất một người có thể thay vào vị trí của mụ ta, chúng ta chỉ cần đem người đó khống chế, còn sợ Thân Độc không thỏa hiệp sao?"
Đôi mắt của Hoàng Lân chuyển động: "Thật?"
"Trong lòng ngươi cũng biết, ta nói có thật hay không!"
Trương Khiếu hừ một tiếng: "Vì lợi ích, sư phó sẽ không sợ đắc tội với Thân Độc! Nếu giết Tôn Hằng, lợi nhuận của sư phó sẽ càng đạt được nhiều hơn, số tiền chia về chúng ta cũng theo đó mà tăng lên!"
"..."
Hoàng Lân híp mắt, im lặng một chút, một lúc sau mới chậm rãi ngồi xuống: "Chuyện này, hậu quả quá nghiêm trọng, ta muốn suy nghĩ một chút."
"Không còn kịp rồi!"
Trương Khiếu gầm nhẹ: "Tôn Hằng sắp chính thức bái sư rồi, khoảng cách giữa học đồ và đệ tử chân truyền là bao nhiêu, khỏi nói thì chắc ngươi cũng hiểu rõ! Chỉ có bây giờ xử lý hắn, thì may ra sư phó còn chống được lửa giận của Thân Độc. Nếu không..."
"A..."
Hoàng Lân cười lạnh: "Nói nhiều như vậy, tại sao ngươi không tự động thủ đi mà kêu ta động thủ?"
"Ta..."
Trương Khiếu ngẩn người, há to miệng, cuối cùng xấu hổ vỗ bàn một cái: "Ta sợ ta không phải là đối thủ của hắn, ngươi cũng biết, ta không có khiếu luyện võ, mà tên kia suốt ngày ở trên núi, võ nghệ cao cường, ta sợ giết người không thành công, ngược lại còn tiết lộ bí mật này ra ngoài."
"Đồ vô dụng!"
Hoàng Lân nhỏ giọng mắng một câu, nhưng trong lòng hắn dần buông lỏng, ít nhất hắn biết, những lời Trương Khiếu nói nãy giờ đều là thật.
Nhưng mà, sư phó thật sự đã xếp cho hắn làm việc này.
Chẳng lẽ sư phó bắt đầu không tin tưởng ta rồi sao?
Tất cả cũng do tên họ Tôn Hằng đó, thường xuyên giở trò bịp bợm, cũng vì vậy mà làm cho mấy năm gần đây, sư phó thiên vị loại tiểu nhân âm hiểm như Trương Khiếu!
Giết Tôn Hằng…
Hoàng Lân híp mắt, trong đầu của hắn bây giờ liên tục cân nhắc lợi và hại, sát ý cũng chầm chậm dâng lên.
"Hai mươi lượng bạc!"
Trương Khiếu đột nhiên mở miệng cắt dòng suy nghĩ của hắn: "Ta xuất ra hai mươi lượng bạc, mời sư huynh ra tay có được không? Hắn không chết, lòng của ta không thể bình an được!"
"Hai mươi lượng?"
Hoàng Lân lặp lại, sau đó lắc đầu: "Không được, một trăm lượng, ngươi xuất ra một trăm lượng ta liền xuất thủ!"
"Một trăm lượng?"
Trương Khiếu thiếu chút nữa là nhảy dựng lên: "Sư huynh, dù ngươi có bán ta cũng không có nổi một trăm lượng nha!
Hắn đi tới đi lui, sau đó khẽ cắn răng: "Như vậy đi! Năm mươi lượng, ta chỉ có thể xuất ra từng này tiền thôi!"
"Năm mươi lượng?"
Hoàng lân mấp máy miệng, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới gật đầu: "Được, năm mươi lượng thì năm mươi lượng!"
"Thành giao!"
Đuổi Trương Khiếu đi, Hoàng Lân cười tủm tỉm vuốt ve hai mươi lượng bạc tiền đặt cọc, vẻ mặt thỏa mãn.
"Ra đi, hắn đã đi rồi."
Vừa dứt lời, trong tủ quần áo của hắn, một tên nam tử mặt đỏ bừng bừng đẩy cửa bước ra.
"Hoàng sư huynh, giỏi tính toán nha!"
Người bước ra, chính là Chu Cảnh, hắn nhìn chằm chằm vào hai mươi lượng bạc trước mặt của Hoàng Lân. Hồi lâu, ánh mắt hắn cố gắng thoát ra khỏi đó, nói: "Dựa vào ta kiếm năm mươi lượng, rồi còn muốn kiếm của Trương sư huynh thêm năm mươi lượng, quả nhiên không hổ danh là Đại sư huynh!"
"Ha ha..."
Hoàng Lân cười khẽ: "Ngươi dám không cho sao, ngươi có tin là ta sẽ tố giác ngươi với Thân sư phó, nói ngươi vì đố kỵ người khác nên mới thuê người, muốn giết Tôn Hằng."
Chu Cảnh biến sắc: "Vậy ngươi không sợ ta nói ra đầu đuôi câu chuyện này sao? Ngươi đã nhận tiền của ta cùng với Trương sư huynh đó thôi!"
"Nhận thì sao? Ta chưa xuất thủ mà."
Hoàng Lân giơ hai tay của mình lên: "Đến lúc đó người không may là ngươi cùng với Trương Khiếu, còn ta thì bị cái gì?"
"Ngươi..."
Sắc mặt của Chu Cảnh dần biến sắc, hắn nhìn chằm chằm Hoàng Lân, sau đó mới nhẹ nhàng cười, buông lỏng nói:"Hoàng sư huynh là người hiểu chuyện, nên sẽ biết kẻ thù của chúng ta là ai, Tôn Hằng không chết, ngươi có an tâm được không?"
Hoàng Lân biến sắc, im lặng không nói, cuối cùng mới gật đầu một cách nặng nề:"Ngươi nói đúng, tên họ Tôn không chết, không ai trong ba người chúng ta an tâm cả!"
...
Trong phòng của Trương Khiếu.
Lúc này hắn đang nằm trên giường vuốt ve thê tử của mình.
"Đông Nhi, may mắn là có nàng nghĩ cách, nếu không, một chút nữa là ta rơi vào cạm bẫy này rồi."
Thê tử của Trương Khiếu nằm trong ngực của hắn, nhẹ nhàng dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên ngực của hắn. Dịu dàng nói: "Hai người chúng ta là người một nhà, ta không giúp chàng, thì giúp ai?"
"Đúng vậy!"
Trương Khiếu cảm động gật đầu: "Quả thật, chỉ có người một nhà, mới thật tâm giúp nhau. Ta đi theo Lôi Thiên nhiều năm như vậy, hắn vẫn muốn hại chết ta, kêu ta đi giết mụ đàn bà họ Đinh kia, việc này là chặn đường kinh doanh của Thân Độc, đây chẳng khác gì đẩy ta vào chỗ chết!"
"Hừ!"
Đông Nhi hừ lạnh một tiếng: "Nói không chừng, sợ rằng không chờ đến lúc Thân sư phó tìm đến chàng, thì chính Lôi Thiên đã giết chàng trước, sau đó tạ tội với Thân Độc, dù sao thì chuyện này thành công, hắn cũng không có tổn thất gì nhiều. Mà kế hoạch này thành công, thì mỗi năm hắn có thể kiếm thêm mấy trăm lượng bạc!"
"Đúng vậy!"
Trương Khiếu lạnh lùng gật đầu: "Hắn thật đúng là thương Hoàng sư huynh nha! Việc như vậy, kêu ta đi làm. Đáng tiếc, ta không có thù ghét gì tên Tôn Hằng này cả, cản đường của ta, không phải là Tôn Hằng, mà chính là Hoàng Lân!"
"Sau lần mượn đao giết người này, Hoàng Lân đi giết Tôn Hằng, Thân Độc tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn, sau đó ngươi chính là người duy nhất mà Lôi Thiên có thể tin tưởng rồi."
Đông Nhi cười khanh khách: "Đến lúc đó, chính là ngày tốt của chúng ta."
"Ha ha... Ha ha..."
Thanh âm cười khẽ vang lên, sau đó ánh đèn liền chập chờn, hai bóng người vần nhau trong căn phòng nhỏ này.