Móng quỷ lặng lẽ bay tới, tốc độ kinh người, càng có tiếng gầm rú quanh quẩn bên tai, rất dễ gây rối loạn tâm thần người khác.
"Sát Thân!"
Tôn Hằng nghiêm mặt, trong đầu hắn có bóng vượn nhảy lên, bên ngoài cơ thể thì sát khí ngưng tụ lại, biến cơ thể của hắn thành một con vượn dữ tợn.
Đối mặt với những quỷ vật như vậy, thì Sát Thân hoàn toàn khắc chế được.
"XÌ......"
Móng vuốt của quỷ giống như ảo ảnh, Sát Thân cũng không phải là đồ thật.
Cả hai chạm vào nhau, phát ra những tiếng vang kỳ dị.
Cái móng vuốt của quỷ kia, chạm vào sát khí, bị chuyển hóa thành từng luồng khói khí, bay về lại Bích Lân Quỷ Lan Yên, trong chớp mắt phục hồi lại thành vuốt quỷ.
Mà Sát Thân của Tôn Hằng thì liên tục lay động, khiến cho cả người hắn lạnh run, không thể không vận chuyển Kim Cương Bất Hoại Thần Công, mới có thể chống lại cỗ ý lạnh này.
Nhưng khi liếc mắt nhìn xung quanh, sắc mặt của Tôn Hằng trầm xuống.
Khe núi này bị Bích Lân Quỷ La Yên bao phủ, trở nên đen kịt, thỉnh thoảng có đốm lửa ma trơi xuất hiện.
Hơn nữa, Quỷ La Yên trộn lẫn Bích Lân Quỷ Hỏa, hai thứ này dung hợp vào nhau, uy lực tăng gấp đôi, lúc này khẽ quấn, bao bọc khắp người Tôn Hằng.
Một cỗ lực lượng vô hình có thể ăn mòn tất cả, bao phủ bốn phương tám hướng, không cho Tôn Hằng đường lui!
"Vù..."
Trong bóng tối, tiếng gió nổi lên, tựa như gió bão, vô số ánh đao, trong chớp mắt chiếu rọi khe núi này.
Cuồng Phong Loạn Vũ!
Ánh đao kia, chém đứt gió mạnh, càng mang theo tia lửa điện, bổ dọc đêm tối, bọc quanh người Tôn Hằng, rồi phóng lên cao hơn mười trượng.
Vù!
Vù!
Ánh đao liên tục lóe lên rồi biến mất, khí thế điên cuồng xông loạn trong đám sương mù này.
Nhưng làm gì được, mặc cho ánh đao đánh trái đánh phải, nhưng vẫn không thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của Bích Lân Quỷ Hỏa.
"Coong..."
Tiếng đao ngân vang lên, chém một cái vuốt quỷ đang muốn đánh lén từ phía sau thành một luồng khói xanh.
Tôn Hằng cũng dừng bước lại,
Sắc mặt âm trầm nhìn bốn phương.
Vẫn là một mảnh đen kịt như cũ!
Cho dù thị lực của hắn rất tốt, nhưng cũng không có nhìn rõ quá một mét, tất cả phản ứng trong cơ thể của hắn, đều dựa vào cảm giác của cơ thể.
Luồng khói Bích Lân Quỷ La Yên này, còn có khả năng mê hồn, vừa vào trong đó, là khó có thể tìm được phương hướng!
Nếu không, dựa vào tốc độ của hắn, đã sớm đi mấy dặm rồi, chứ đâu có phải bị vây trong đám mây đen này.
Thủ đoạn của người tu pháp, quả thật rất khó chơi!
"Ô..."
Tiếng quỷ khóc ai oán, không cam lòng, phảng phất vang lên bên cạnh tai Tôn Hằng, tuy không thể mê hoặc tâm trí của hắn, nhưng cũng khiến cho hắn cảm thấy bực bội, không còn tỉnh táo như trước nữa.
Trừ những thứ đó ra, thì xung quanh người hắn đều là Bích Lân Quỷ La Yên, đám khói này liên tục mài mòn Sát Thân, Kim Thân của hắn.
Càng có vài luồng khí âm lãnh, bất thình lình lặng lẽ đánh tới.
Đó là những oan hồn bên trong Bích Lân Quỷ La Yên.
Chúng không có cơ thể thực chất, chúng bất tử bất diệt, móng vuốt quỷ liên tục cọ tới cọ lui, khiến cho kim thân của Tôn Hằng ảm đạm, chỗ nó đụng nào, cơ bắp của Tôn Hằng cứng ngắc, gần như mất đi khả năng khống chế.
Giống như lúc này, gió lạnh lại nổi lên, mang theo một chút Bích Lân Quỷ Hỏa, giống như búa tạ, từ bốn phương tám hướng đập vào người Tôn Hằng.
Sắc mặt của Tôn Hằng siết chặt, liên tục cầm đao chém tới.
"Nghịch Phong Thất Sát thức!"
Bành!
Lôi Vẫn Đao có khả năng phá pháp thuật, sát khí cũng có thể khắc chế những oan hồn này, chỉ thấy ánh đao lóe lên, vài con oan hồn đang đánh úp tới, đã bị chém thành khói xanh, bay về phía đám mây đen kia.
Những đám khói này bay tán loạn một chút, rơi vào trong đá núi, lập tức để lại những lỗ hổng lớn.
Nhưng những oan hồn này, chỉ cần bay về đám mây màu đen kia, là có thể khôi phục lại như cũ, cơ hồ khiến người khác tuyệt vọng.
"Hả?"
Ở bên ngoài.
Địch Phược đang đứng dựa vào một cây đại thụ, sắc mặt của hắn ảm đạm bóp ấn quyết, nhìn về đám Bích Lân Quỷ La Yên kia, biểu cảm âm trầm.
Uy lực của Bích Lân Quỷ La Yên, hắn rất rõ ràng.
Coi như là tiên thiên cao thủ, bị oan hồn, lửa ma trơi cuốn lấy, thì cũng bị biến thành một vũng máu, hồn phi phách tán, bị Âm Hồn Hồ Lô luyện hóa.
Nhưng người này, còn chưa tới tiên thiên, lại có thể chống cự lâu như vậy, mà vẫn vui vẻ nhảy nhót, không có dấu hiệu mất sức!
"Mặc kệ, ngươi càng mạnh, thì máu tươi của ngươi càng là thứ tốt để bồi dưỡng Âm Hồn Hồ Lô!"
Địch Phược nhếch miệng cười, nhưng động tác này của hắn lại kích thích miệng vết thương dưới ngực, làm cho khuôn mặt của hắn trở nên vặn vẹo vì đau đớn!
"Đi chết đi!"
Gầm nhẹ một tiếng, động tác tay của hắn thay đổi, luồng khói Bích Lân Quỷ La Yên kia biến hóa theo đó.
Hai mươi mấy con oan hồn đột nhiên tụ lại, hóa thành một cái đầu người, xuất hiện trong đám lốc xoáy này.
Khí thế âm trầm lạnh lẽo, hóa thành thực chất bao bọc lấy nó!
"Ô..."
Tiếng gầm rú như tiếng kêu của quỷ, khiến cho đám mây bao phủ hơn nửa mẫu rung động.
Vù...
Tiếng gió gào thét, cái đầu người dữ tợn kia, đột nhiên tháo chạy, chui vào trong đám mây đen này.
Uy thế của nó hung mãnh, dường như có thể đụng thành một cái hố lớn trên mặt đất.
Địch Phược cười lạnh: "Xem ngươi có sống nổi không!"
Nhưng sau một khắc, nét cười trên mặt hắn cứng đờ lại.
Đám mây đen không có che tầm mắt của hắn, cho nên hắn nhìn thấy rất rõ ràng.
Hắn thấy được, Tôn Hằng đang bị đám mây đen bao bọc này, đột nhiên chùn gối xuống, mặt đất cũng lún xuống một chút, vô số sóng khí bay ra từ trong chân của hắn.
Mà Tôn Hằng, thì chia làm bảy, liên tục vung đao, chân đạp nứt đất, đụng thẳng vào con quỷ kia.
"Bành!"
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, con quỷ kia đã bị nổ thành một luồng khói khí, chui vào trong Bích Lân Quỷ La Yên.
Sắc mặt của Địch Phược trở nên đông cứng, đôi mắt của hắn liên tục lóe sáng, một lát sau mới hừ lạnh một tiếng: "Cho dù vậy thì sao? Oan hồn bất tử bất diệt, mà chiêu thức như vậy, ngươi có thể thi triển mấy lần?"
"Lần này, cho dù cơ thể của ngươi mạnh mẽ hơn nữa, cũng chạy trời không khỏi nắng!"
Giọng của hắn vang lên, hai con mắt của hắn tiếp tục sáng lên, dường như hắn rất tin tưởng vào khả năng của mình.
Trong khe núi, những cái oan hồn bị đánh nổ kia, dưới sự trợ giúp của Bích Lân Quỷ La Yên, tiếp tục khôi phục lại như cũ.
Mà lúc này, Tôn Hằng cũng ngưng trọng đứng yên ở trong sân, tuy mắt không thể nhìn ra được gì, nhưng cảm giác của hắn báo cho hắn biết rằng những cái oan hồn này đang dần dần khôi phục.
Không ngờ tới, bị chém đến như vậy, mà chúng vẫn không biến mất!
Bây giờ muốn giết được chúng, thì phải chém sạch đám mây Quỷ La Yên này?
Sát Thân với Lôi Vẫn Đao của hắn, có thể đánh được những cái oan hồn và Bích Lân Quỷ La Yên này.
Nhưng nếu muốn dựa vào những thứ này mà đánh tan đám mây đen này, thì Tôn Hằng cảm thấy không làm được!
Hơi hơi trầm tư, Tôn Hằng nhắm mắt lại, thu hồi Sát Thân, ngay cả kim thân của hắn cũng không còn vàng chóe như trước.
Không khí quanh người hắn di chuyển, hóa thành từng dòng nước màu trắng, bay về mũi của hắn.
Ở bên ngoài, không chỗ nào mà không có Bích Lân Quỷ La Yên, từng luồng khí âm lãnh hung ác, lặng yên đánh tới.
Mà lúc này, Tôn Hằng nhắm hai mắt lại, dựa vào cơ thể để cảm giác xung quanh.
Trong bụng của hắn, từng dòng khí từ bên ngoài chui vào đang hòa nhập vào trong, đè nén xuống, xoay tròn.
Cơ thể của Tôn Hằng hơi chùn xuống, trước khi những oan hồn kia đánh tới, thì bụng và ngực của hắn co mạnh lại, mở ra miệng lớn.
"Rống..."
Sóng âm mênh mông cuồn cuộn, bùng nổ trên không trung!
Sư Hống Công!
Sóng âm khủng bố, giống như tiếng sấm lúc khai sinh thiên địa, mang theo một cảm giác chí cương chí dương, quét ngang tất cả.
Những nơi sóng âm lướt qua, thì đá núi cây cối trong khe núi này, bị xé rách đánh tan thành nhiều mảnh!
Sau một khắc.
"Ầm ầm..."
Tiếng vang đinh tai nhức óc, văng vẳng quanh khe núi này, cỏ cây rung lắc, cành khô văng tung tóe, mặt đất rạn nứt.
Sóng âm cuồng bạo, điên cuồng càn quét xung quanh khe núi này.
Địa hình nơi này đặc thù, nên nó gia tăng sát thương Sư Hống Công đến cực hạn!
Âm Ba Công của Tôn Hằng rất mạnh, đây đều do khả năng điều khiển cơ thể tới mức cực hạn của hắn.
Hắn có thể dùng một chiếc sáo huân bị rách nát thổi ra một ca khúc hoàn mỹ, thì cũng có thể đem một môn Âm Ba Công mạnh mẽ, khai thác đến cực hạn!
Thể năng cường hãn của hắn, trợ giúp cho hắn có thể phát ra uy năng khủng bố của Sư Hống Công này!
Nhất là sau khi dùng Lôi Quả, Tôn Hằng cảm nhận được những tiếng sét từ thuở khai thiên lập địa, hắn áp dụng vào trong Sư Hống Công, khiến cho Sư Hống Công mang thêm một lực lượng chí dương chí cương!
Tiếng gào to này phát ra, sóng âm quanh quẩn khắp khe núi này, những luồng khí oan hồn kia, bị đánh bay không còn chút gì.
Bích Lân Quỷ La Yên cũng mỏng hơn rất nhiều, mà những oan hồn trên trong đó, cũng mờ nhạt đi.
Tôn Hằng mở hai mắt ra, chân đạp mạnh một cái, cơ thể giống như một cơn gió bão, một con rồng xanh uốn lượn, chia ra làm bảy phần, phóng tới xung quanh.
Trong tay của hắn, Lôi Vẫn Đao lóe lên ánh điện, trường đao nhảy múa trên không trung, ánh điện hiện rõ.
Vân Long Thất Biến!
Nghịch Phong Thất Sát thức!
Bảy bảy bốn mươi chín ánh đao, mang theo lực lượng của sấm sét, quét ngang hẻm núi này.
Đùng...
Ánh điện ánh chớp lấp lóe, trong sân đột nhiên có tiếng quỷ gào thê lương, mây đen co rụt lại, một cái hồ lô đen kịt rớt xuống đất.
Trời đất, trở về màu xanh vốn có của nó.
"Rầm rầm..."
Cách đó không xa, cành lá bay tán loạn, một bóng người chật vật điên cuồng chạy về phía đỉnh núi.
Hai mắt của Địch Phược kinh hoảng, bối rối, ở miệng hắn còn có máu tươi.
Hắn không ngờ tới được, một tên người tập võ chưa tới tiên thiên, bị hắn coi là đồ chơi, lại có thể mở ra miệng rộng, lộ ra hai hàm răng nhanh sắc bén chuẩn bị nuốt hắn!
Chạy trốn!
Nhanh chóng chạy trốn!
"Coong!"
Đột nhiên có tiếng đao ngân vang lên bên tai.
Địch Phược trợn trắng mắt, đột nhiên quay người, chỉ thấy hơn mười đường đao chém tới, muốn chém hắn thành nhiều mảnh.
"Tật!"
Hắn rống lên một tiếng, cái lá cây màu xám kia lại xuất hiện, lá cây tung bay trong gió, một biến thành hai, hai chia làm bốn, bốn chia làm tám, trong nháy mắt, vây kín người của hắn lại.
Ánh đao điên cuồng bay tới, nhanh như chớp chém tới, mà cái lá cây kia chỉ lay động, phát ra những gợn sóng khí, lại có thể ngăn những đường đao này lại.
"Đinh..."
Âm thanh thanh thúy vang lên, Tôn Hằng bị đẩy lùi về sau.
"Ngăn được... Ngăn được rồi!"
Địch Phược vui mừng, tay của hắn run rẩy điều khiển chiếc lá kia.
Nhưng sau một khắc, một cơn sóng khí cuồng bạo, đột nhiên bay tới, giống như tiếng sấm rền, trong chớp mắt cuốn hắn vào trong.
Sư Hống Công!
Nhưng mà lần này không giống với lần trước, lần này, sóng âm hội tụ lại thành một, đánh về một hướng nhất định.
Mà sóng âm lướt qua, ép tới cơ thể của Địch Phược!
Ép thành cặn bã!