Hang động không thấy ánh nắng, đen như mực, nếu như người thường đi vào, sợ là không cách nào xác định phương hướng.
Có điều hai người là tiên thiên cao thủ, thị lực vượt xa người thường, chỉ cần một chút là có thể thích ứng với bóng tối.
Hai mắt của bọn họ bây giờ, sáng rõ như ban ngày.
"Tôn huynh đệ."
Chung Thái cẩn thận từng li từng tí đi dọc vào trong hang động này, không quên mở miệng hỏi Tôn Hằng: "Nghe nói ngươi còn chưa có hôn ước?"
Nghe vậy, Tôn Hằng chỉ bất đắc dĩ thở dài.
Từ lúc uy vọng hắn lên cao, thì lời như vậy, hắn đã nghe tới phát chán rồi!
Thậm chí, chỉ cần đối phương hỏi như vậy, hắn đã có biết bao nhiêu cách từ chối.
Không biết vị này muốn giới thiệu ai cho mình.
Có điều nơi này âm khí dày đặc, không hợp nói chuyện này, như vậy sẽ rất dễ mang tới áp lực cho mình.
Lúc này Tôn Hằng nhẹ gật đầu, nói: "Tại hạ một mực tập võ, không có tính qua chuyện lập gia đình."
"Hôn nhân chính là việc lớn của đời người, sao có thể quên được!"
Chung Thái Nghiêm mặt, nói: "Trước kia Tôn huynh đệ chuyên tâm nghiên cứu võ nghệ, thì cũng thôi, nhưng bây giờ võ nghệ đã thành, thì cũng là lúc quan tâm tới việc chung thân đại sự."
"Ừ."
Giọng nói của Tôn Hằng như có như không, không biết có đang để ý không.
"Khục khục..."
Chung Thái ho nhẹ một tiếng, tiếp tục mời chào: "Lão phu có một đứa con gái, tuổi vừa mười tám, ôn nhu nhàn thục, là khuê nữ (Con gái chưa chồng), ta thấy Tôn huynh đệ còn chưa có người trong lòng, hay là thử đi gặp gặp xem?"
Trâu già gặm cỏ non à?
Mặc dù nhìn Chung Thái như bốn mươi tuổi, nhưng thực ra hắn đã bảy tám mươi rồi, lúc này mà vẫn có một đứa con gái mười tám tuổi?
Cho dù tính cánh của Tôn Hằng trầm tĩnh, nhưng lúc này cũng không thể không than nhẹ một câu.
"Không vội!"
Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu,
Nói: "Chuyện hôn nhân, tại hạ còn phải thận trọng một chút, nên cứ chờ thêm một ít năm nữa rồi nói."
"Đúng là nên thận trọng một chút."
Chung Thái gật đầu, nói: "Nhưng mà thân phận địa vị của Tôn huynh đệ, cưới vợ nạp thiếp, một hai người là chuyện bình thường. Mà người như Tôn huynh đệ, thì phải cưới vợ hiền, rồi tính cách dịu dàng ngoan ngoãn nha!"
Tôn Hằng dừng bước lại.
"Như thế nào?"
Chung Thái nở nụ cười, nói: "Không phải lão phu muốn khoe khoang đâu, tướng mạo của con gái ta, tuyệt đối không làm cho ngươi thất vọng đâu. Nếu như rảnh rỗi, thì các ngươi gặp nhau một bữa? Chúng ta đều là người giang hồ, cần gì phải lễ nghi phiền phức…"
"Phía trước có người!"
Tôn Hằng buồn bực nói, cắt đứt lời nói của đối phương.
"Hả?"
Chung Thái sững sờ, sau đó ngưng tụ khí thế, hai người liếc nhau, chậm rãi đi về phía trước.
Một lát sau.
"Tần Vạn!"
Nhìn một cái thi thể đang nằm dưới đất, ngực bị người khác đào ra một lỗ, chết đến mức không thể chết lại, sắc mặt của Chung Thái trở nên xanh mép.
Vị này là vị tiên thiên cao thủ trông coi sườn núi với Khâu Khang, không ngờ tới hắn đã bị người khác moi tim móc ruột tới chết!
"Đi thôi!"
Khẽ lắc đầu, Tôn Hằng nghiêm túc nhìn về phía trước, trong lòng hắn liên tục báo động.
Chung Thái híp mắt nhìn về thi thể của Tần Vạn hơn nửa ngày, rồi mới cẩn thận đi về phía trước.
Trong tai của bọn họ, dường như nghe được tiếng chém giết từ sâu trong hang động, như có như không truyền tới.
"Hả?"
Đang di chuyển trong hang động, thì Tôn Hằng lại nhíu mày, lộ ra vẻ nghi ngờ.
"Làm sao vậy?"
Chung Thái trầm giọng nói.
Tôn Hằng lắc đầu, chỉ về phía trước, nói: "Đi chỗ đó nhìn xem."
Hai người lập tức tăng tốc, bước về phía trước, một lát sau, ở trên mặt đất lại xuất hiện một bóng người.
Khi thấy rõ thi thể trên mặt đất, sắc mặt của bọn họ trở nên rất khó coi.
Thi thể trước mặt bọn họ, lại là Tần Vạn!
"Quỷ Đả Tường!"
Sắc mặt của Chung Thái trở nên xanh mép.
Cho dù là tiên thiên cao thủ, thì đối với thủ đoạn của người tu pháp, cũng không có bao nhiêu sức chống cự.
Khẽ cắn răng, hắn đấm mạnh vào trong đá núi, mượn cái này để phát tiết sự tức giận trong lòng.
"Bành..."
Núi đá bắn tung tóe, bụi đất bay đầy trời.
"Cẩn thận!"
Đôi mắt của Tôn Hằng chuyển động, Lôi Vẫn Đao mang theo ánh điện, chém về phía bụi mù kia.
Mà Chung Thái, thì cũng phản ứng cực nhanh, hắn cảm thấy một luồng khí lạnh đánh tới, cơ thể đã nhanh chóng lùi về sau, đồng thời vung kiếm lên, ánh kiếm lấp lánh, tạo thành một tầng sóng nước trước người.
"Phốc!"
Ánh đao bóng kiếm đánh lên một cái bóng mở, cái bóng màu tím kia lóe lên, tỏa ra khói xanh, bay vào trong đá núi rồi biến mất.
"Oan hồn!"
Chung Thái đứng yên tại chỗ, sắc mặt âm trầm: "Không may rồi!"
Oan hồn vô hình, có thể tùy ý nhập vào trong đá núi, đi qua đi lại tự nhiên, bọn họ ở trong hang động này, đã rơi vào trong thế bị động bị đánh.
Cho dù là Tôn Hằng, cũng hơi hơi trầm mặt xuống.
"Tôn huynh đệ phải cẩn thận."
Chung Thái dừng một chút, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Tôn Hằng: "Loại vật như oan hồn này, coi như chúng ta là tiên thiên, thì cũng không thể sờ vào chúng. Nếu không, thì sẽ bị âm hàn xâm thể, thực lực giảm mạnh!"
"Ta hiểu rồi!"
Tôn Hằng nặng nề gật đầu.
Đáng tiếc, bây giờ hắn không tiện dùng Âm Hồn Hồ Lô, nếu không, thì sẽ có thể luyện hóa thứ này rồi!
"Ừ."
Ánh mắt của Chung Thái trở nên nghiêm trọng, móc từ trong ngực ra một viên bảo châu ánh sáng chìm vào bên trong, sau đó duỗi ra ngón giữa, đưa lên răng cắn một cái, rồi nhỏ một giọt máu tươi xuống bảo châu này.
"Ong..."
Ánh sáng xuất hiện, một quầng sáng nhàn nhạt, hiện lên từ trong bảo châu kia, trong thời gian ngắn bao phủ hơn một trượng.
Nơi quầng sáng này bao phủ, dường như có tác dụng ôn hòa, khiến cho người khác trở nên nhẹ nhõm, một chút phiền muộn tối tăm ở trong lòng, cũng biến mất sạch sành sanh.
"Chúng ta đi thôi!"
Làm xong động tác trên tay, sắc mặt của Chung Thái cũng thả lỏng, sau đó nói: "Thử dùng món này, xem có thể mang chúng ta khỏi ảo cảnh của Quỷ Đả Tường gây ra không."
Tôn Hằng gật đầu, hai người bước qua cái thi thể này, đi về phía trước.
Lần này, hai người nín thở ngưng thần, phát huy tới mức tối đa sự cảm giác thiên địa khí tức của tiên thiên cao thủ, không buông tha một chút thay đổi nào của không khí.
Quỷ Đả Tường có thần kỳ thế nào, thì cũng phải vận chuyển thiên địa khí tức, nhờ cái này mê hoặc phương hướng của người khác.
"Bành!"
"Bành!"
Hai người Tôn Hằng đang tiến lên, bỗng nhiên nghe được một tiếng động gì đó, ngày càng tới gần ngày càng rõ ràng.
Âm thanh này, khiến cho người khác không thể không liên tưởng tới vật gì đó…
"Cương thi?"
Chung Thái tay cầm bảo châu, tiến lên một bước: "Tôn huynh đệ, ta đi trước."
Tôn Hằng gật đầu, nhường đường cho hắn: "Chung huynh cẩn thận."
Viên bảo châu trong tay Chung Thái, có thể khắc chế những vật không rõ ràng này.
Âm thanh này càng tới gần, sắc mặt của hai người cũng càng trở nên ngưng trọng.
Cùng với âm thanh nhảy rầm rầm này, còn có một hơi thở giống như hoang cổ cự thú truyền tới, áp lực to lớn, đặt trong lòng hai người.
"Có gì đó không đúng!"
Khóe miệng của Chung Thái co quắp, trên trán đã chảy ra mồ hôi lạnh.
Mặc dù thiết thi mạnh mẽ, nhưng không có thể tạo ra áp lực to lớn như vậy.
Trừ phi...
"Bành!"
Mặt đất rung chuyển, một vật từ phía trước bay lên cao, hai tay giơ ra phía trước, chọc thẳng vào người Chung Thái, mang theo gió mạnh gào thét, ầm ầm đụng tới.
"Đồng Thi!"
Chung Thái sợ hãi rống lên một tiếng, trường kiếm trong tay giống như nước chảy, dũng mãnh lao tới.
Thái Hồ Nhất Kiếm!
"Rầm!"
Một tiếng vang thật lớn, núi đá xung quanh run rẩy, Chung Thái lảo đảo, lui về phía sau mấy trượng mới dừng lại.
Hơn nữa, tuy hắn ngăn được một chiêu này của đối phương, nhưng tay cầm kiếm của hắn đã run rẩy, trên mặt kinh khủng, trong lòng điên cuồng kinh hoàng.
Cùng với sự xuất hiện của vật kia, thì một cỗ âm trầm sát khí, cũng trong chớp mắt bao phủ xung quanh, bao phủ toàn bộ hang động này.
Hang động này vốn đã tối đen như mực, mà bây giờ lại giống như bịt thêm một tấm lụa màu đen, cảm giác u ám khủng bố, trong chớp mặt đặt ở trong lòng hai người.
Khi nhìn thấy vật này, đôi mắt của Tôn Hằng co rụt lại.
Đây là một con cương thi, không giống những con thiết thi mà hắn thường gặp.
Làn da màu đồng cổ khô quắt, màu tro chìm, lộ ra một cảm giác chết chóc.
Răng nanh nhô lên, vẻ mặt dữ tợn, hai mắt màu xanh lam, khi bị hắn nhìn chằm chằm, thì một luồng khí lạnh không biết từ đâu tới xông vào trong đầu.
Thiết thi hư thối, rách nát, nhìn một cái là có thể biết là vật chết, mà đồng thi lại có ánh mắt màu xanh lam, giống như có linh tính vậy.
Với lại, con đồng thi này cũng không bình thường.
Bộ ngực của hắn bị lưỡi đao sắc bén xé toạc ra, nội tạng bị lửa đốt thành cháy đen, hơi thở hỗn loạn, ngay cả khí tức âm trầm quanh người của nó cũng không thể ngưng tụ lại được.
Mà điều quan trọng nhất, là Tôn Hằng đã từng gặp con đồng thi rồi.
Nhưng mà gặp lúc hắn còn sống.
Con đồng thi này, là tên nô bộc tiên thiên trung kỳ của vị Hắc Vân thượng nhân kia!
Xem ra, người này bị giết chết, sau đó Ma Môn dùng thi thể của hắn luyện thành đồng thi.
Có điều, luyện đồng thi, thì phải cần thời gian rất lâu.
Mà con đồng thi này, chỉ là một cái bán thành phẩm mà thôi.
Cho dù như vậy, lại có thể đánh cho tiên thiên cao thủ như Chung Thái rơi xuống hạ phong.
"Ô ô ô..."
Cùng lúc đó, phía sau có gió lạnh gào thét, mấy cái bóng đen, lặng lẽ chui ra từ trong đá núi.
Oan hồn!