Không thể nghi ngờ, sát thân là một môn võ công cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng cùng với sự nguy hiểm của nó, thì uy lực của nó lại rất mạnh mẽ.
Lương quốc có thể chiến đấu với Đại Ung suốt mấy trăm năm qua, ngoại trừ dựa vào vị trí hiểm trở, thì sức mạnh của binh lính là không thể thiếu.
Sát thân mạnh mẽ, là điều không thể nghi ngờ!
Sát khí, phải có phương pháp phá giải hiệu quả mới được!
Giờ phút này, Tôn Hằng có một chút chần chờ.
Tuy nói mấy năm nay, tu vi của hắn tiến bộ nhanh chóng, nhưng sức mạnh, lại không tính là lớn.
Dựa vào khả năng trời ban, hắn đã tu luyện Kim Cương Bất Hoại thần công đến tầng thứ bảy.
Nhưng nội lực lại chưa từng đột phá, thần công bị kẹt ở tầng thứ bảy, mấy năm trôi qua cũng không tiến thêm được nữa."
Tôn Hằng đoán rằng, trừ khi hắn trở thành Tiên Thiên cao thủ, trong cơ thể có được Tiên Thiên chân khí, thì Kim Cương Bất Hoại thần công mới có thể đột phá.
Mà nội khí phát triển, đối với thực lực của hắn, cũng sẽ phát triển theo.
"Đây là một ít sát khí ta mua được từ trong tay của người khác."
Đinh Tĩnh nhìn Tôn Hằng, hơi đau lòng móc ra một cái bình nhỏ.
Bình nhỏ đen xì, bên trên có vài đường vân mờ nhạt, miệng bình được bịt bằng một lá bùa, để tránh sát khí bị rò rỉ.
"Một phần sát khí này, đủ để ngươi tiến vào cửa của Sát Thân!"
Dừng một chút, nàng mới tiếp tục mở miệng, nói: "Về phần linh hồn, ngươi có một viên Luyện Hồn Châu mà, ta có thể dùng nó giúp ngươi thu thập linh hồn thú dữ. Đương nhiên, thú dữ là do ngươi giết!"
"Ừ."
Tôn Hằng nhận lấy bình nhỏ, đặt trước người, âm thanh trầm xuống nói: "Ta muốn suy nghĩ một chút."
"Tùy ngươi!"
Đinh Tĩnh vung tay lên, nói: "Nhưng mà, đồ vật đều đưa cho người rồi, ngươi phải đưa Chân Ngôn Quyết cho ta."
Tôn Hằng ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái, thu đồ vật lại, nói: "Nếu như những thứ này không dùng được, lần giao dịch này sẽ không tính."
"Ngươi..."
Đinh Tĩnh trở nên giận dữ.
"Ngươi đi về trước đi!"
Tôn Hằng vung tay, chặn lại lời nàng, nói: "Chậm nhất là bảy ngày, ta sẽ trả lời ngươi."
Đinh Tĩnh vẻ mặt hậm hực, giậm chân tại chỗ bước ra khỏi đại điện.
Tôn Hằng ra lệnh một tiếng, tất cả tin tức, tin đồn về Sát Thân và Lương Quốc của Tam Hà Bang, đều xuất hiện trong phòng đọc sách của hắn.
Đây chính là cái lợi của việc làm trong thế lực lớn.
Tuy Trần quận cách Lương Quốc rất xa, cộng thêm triều đình nghiêm cấm tuyên truyền về Lương Quốc, cho nên thông tin mà hắn thu được phần nhiều là tin đồn, cũng không phải là tin tức đáng tin cậy.
Nhưng từ đó, Tôn Hằng có thể hiểu ra một ít.
Trong đó những ghi chép về Sát Thân, lại càng được hắn chú ý.
Giống như lời Đinh Tĩnh nói, binh sĩ Lương Quốc chủ yếu tu luyện sát thân.
Lương Quốc nhiều rừng núi, trong núi có nhiều thú dữ, người miền núi có cơ thể to lớn, nhưng lại yếu ớt, thường không sống được đến khi trưởng thành.
Nhưng tu luyện Sát Thân, lại là truyền thống của bọn họ.
Đương nhiên, đó chỉ là bản đơn giản của Sát Thân, kém xa tấm da thú Đinh Tĩnh mang tới.
Nghe đồn.
Mỗi một người thiếu niên ở Lương Quốc, đều phải giết chết một con thú dữ, dùng cái này để chứng minh bản thân đã trưởng thành.
Mà bọn họ giết thú dữ, chính là khởi nguồn của việc tu luyện Sát Thân.
Máu của mãnh thú, linh hồn, cùng với sát khí trong núi kết hợp lại, sẽ cùng với thân thể của những người Lương Quốc trở thành một, chỉ cần có thể chịu được sát khí, cùng với sự phản kháng của linh hồn thú dữ, sau đó sẽ có thể tu thành Sát Thân
Một khi đã đạt thành tựu Sát Thân, mỗi lần giơ tay nhấc chân sẽ có sức mạnh to lớn, thông qua chém giết, có thể hấp thu sát khí, mà tăng thực lực.
Nhưng sát khí lại rất nguy hiểm, người Lương Quốc tuy có thể dựa vào chém giết để trở nên mạnh mẽ, nhưng sức chịu đựng của cơ thể có hạn.
Đến cuối cùng, những người tu luyện Sát Thân, không phải mất đi lý trí, trở nên tàn ác, thì cũng bị nổ tung cơ thể.
Cũng vì lẽ đó, người Lương Quốc có tuổi thọ không dài, người qua được tuổi bốn mươi, cực kỳ hiếm thấy!
"Bộp!"
Tôn Hằng khép sách lại, hai mắt nhắm hờ hững, dựa vào lưng ghê mà trầm tư.
Người của Đại Ung cũng tu luyện Sát Thân, công pháp này, chỉ cần liên tục giết chóc sẽ trở nên mạnh mẽ, nhưng rất nhiều người sẽ bị lạc ở trong đó.
Hơn nữa, sát khí, linh hồn hung ác sẽ từng giây phút ảnh hưởng tới thần trí của người tu luyện, chỉ một chút sơ sẩy, sẽ không thể quay đầu lại!
Một khi không khống chế được, sẽ càng nguy hiểm hơn!
Đương nhiên, chỉ cần ý chí kiên định, khống chế được sát khí, thì sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Bắc Đạị tướng quân của Đại Ung, là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, nghe nói cũng tu luyện Sát Thân!
"Sát thân..., hung thú..."
Tôn Hằng nhắm mắt, thì thào nói.
Tu luyện Sát Thân, đầu tiên cần phải có một con thú dữ.
Vốn dĩ cần phải có thú dữ, là vì chỉ có tự bản thân giết chết con thú dữ đó, trong lòng mới không sợ hãi, lại càng dễ dàng khống chế được linh hồn của chúng.
Mà con thú dữ đó càng mạnh, Sát Thân cũng càng mạnh, tiềm lực càng lớn!
Như vị Đại Tướng Quân kia, Sát Thân chính là một con Hổ Trắng, thực lực cực mạnh, giết cao thủ Tiên Thiên là chuyện bình thường.
Một con thú dữ như vậy, tạo ra Sát Thân như vậy, sức mạnh cực kỳ lớn!
Đương nhiên con thú càng mạnh, càng khó khống chế, sẽ ảnh hưởng rất lớn với cơ thể, linh hồn!
Sẽ cực kỳ nguy hiểm!
Đến bây giờ, lựa chọn một con thú phù hợp, cũng trở thành một vấn đề quan trọng.
Giây phút này, Tôn Hằng đã có quyết định.
"Khúc Thắng, vào đây!"
"Kẽo kẹt..."
Âm thanh vừa dứt, một người trung niên cầm thương đi vào.
"Đường chủ!"
Người tới chắp tay, cung kính, khí thế trên người mạnh mẽ đứng trước người Tôn Hằng, là nhất lưu cao thủ.
Tôn Hằng khẽ gật đầu, hỏi người kia: "Ngươi rất quen địa hình của Nhạn Phù Sơn, có biết trên núi có thú dữ gì không?"
"Thú dữ?"
"Ừ, thực lực càng mạnh càng tốt."
"Mạnh nhất, phải kể tới Đầm Hắc Long có một con thuồng luồng cực kì hung ác."
Khúc Thắng hơi trầm ngâm, nói ngay: "Con thuồng luồng này chiếm giữ Đầm Hắc Long trên trăm năm, không ai dám đụng vào, nghe nói dài đến chục trượng, thân mình to lớn, da cứng vảy cứng, cho dù là cao thủ Tiên Thiên, cũng không làm gì được nó."
Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Đầm Hắc Long quá sâu, con thuồng luồng này rất dễ thoát, không được."
"Hỏa Ưng (chim lửa), Hỏa Viên (vượn lửa), hai con thú này cũng rất đáng sợ."
Khúc Thắng suy tư: "Hỏa Ưng là một con chim ưng, bay cực kỳ nhanh, ở trong núi có một cặp. Nghe nói có người tu pháp đã thử thu phục chúng, kết quả lại chả được gì, hơn nữa chúng không ở một chỗ cố định, rất khó tìm."
"Hắc Viên thì sao?"
"Hắc Viên chiếm giữ núi khỉ, con thú này có thể đánh chết cả hổ, tàn nhẫn, thích giết chóc. Hơn nữa chúng sống theo đàn, tụ tập với nhau, có thể nói là lợi hại nhất Nhạn Phù Sơn!"
Khúc Thắng nhíu mày nói: "Mặt khác, chúng có hai thủ lĩnh, mỗi một con đều mạnh như cao thủ Tiên Thiên, năm đó Nhạn Phù Phái đã từng cho người tiêu diệt chúng, cuối cùng không được."
"Núi khỉ!"
Tôn Hằng đứng dậy, trầm tư một chút rồi nói: "Ta biết chỗ đó, gần đường núi, cách đây vài ngày đi đường phải không?"
"Đúng vậy."
Khúc Thắng gật đầu, ngạc nhiên nhìn về phía Tôn Hằng: "Đường chủ, nếu ngài muốn đối phó chúng, thuộc hạ cho rằng, như vậy không ổn. Sông hẹp đường nhỏ khó đi, cho dù không có Hắc Vượn chiếm giữ thì cũng khó lòng đi qua được."
"Ta tự có suy tính riêng."
Tôn Hằng không giả thích nhiều, nói thẳng: "Ngươi truyền lệnh xuống, những cao thủ trong Nội Các, nếu như không có việc quan trọng, thì gác lại một thời gian, mấy ngày nữa đi với ta tới núi khỉ!"
"Mang theo Kình Nỗ, lần này ít nhất phải có ba trăm người đi theo."
"Vâng!"
Khúc Thắng gật đầu, không dám hỏi nhiều, khom người đi ra ngoài.
Sau khi hắn rồi đi, Tôn Hằng tìm kiếm một chút, sau đó cầm một viên bảo châu sáng lấp lánh lên.
Vật này có tên là Luyện Hồn Châu, tác dụng giống như tên, có thể dung luyện linh hồn!
Hơn nữa, chỉ cần là cùng một loại huyết mạch, đều có thể hấp thu, thậm chí còn luyện ra một linh hồn mạnh hơn nữa!
Vốn tưởng vật này không có tác dụng với mình, chỉ có thể dùng để đổi vài thứ với người tu pháp, không nghĩ rằng hôm nay lại sử dụng tới nó!