Một ngày sau.
Trong một khe núi dốc đứng, vô số con ong vàng che kín bầu trời bên trên, chúng chúi người xuống, bắn ra vô số châm độc.
Phốc phốc phốc!
Những cây châm độc này dài khoảng vài tấc, hiện ra màu xanh lam lạnh lẽo, lực có thể xuyên qua sắt thép, bao phủ khắp khe núi này.
Trong khe núi, tầng tầng chân khí xuất hiện, có mạnh có yếu, xoay tròn cản lại những cây châm độc này.
Mà mấy người được chân khí bao phủ, sắc mặt của mỗi người đều tiều tụy, hơi thở suy yếu, không còn ung dung như trước nữa.
Mấy người trong này, liên tục thở gấp, di chuyển sát người của nhau.
Uyên Sơn Tuyệt Vực, nơi này là nơi nguy hiểm nhất nhì Đại Ung, chỉ đứng sau Tây Bắc Hoang Mạc, cho dù là cao thủ đứng đầu, cũng có khả năng bỏ mạng ở nơi này!
Bọn họ vừa chạy thoát khỏi sự vây giết của Huyết Ngọc Tri Chu, lại gặp phải một bầy Lang Độc Chu vây giết, sau đó còn bị Đoạt Mệnh Cuồng Phong truy sát.
Ngay cả cô gái che mặt kia, cũng xuất thủ hai lần, cứu vớt mọi người khỏi nguy hiểm.
Mặc dù mỗi lần như vậy đều có thể thoát khỏi sự truy sát của bọn côn trùng này, nhưng càng về sau nàng càng không xuất thủ.
Nàng là người tu pháp, mà ở trong Uyên Sơn nàng lại không có khả năng bổ sung pháp lực, xuất thủ một lần, thì thực lực của yếu đi một chút.
Mà chuyến đi này, nàng cần phải bảo tồn thực lực, phòng ngừa xảy ra việc ngoài ý muốn.
"Gần đến rồi, gần đến rồi."
Dưới lớp khăn che mặt, cô gái này nhọ giọng nói, ngẩng đầu nhìn đám ong vàng bay đầy trời, đôi lông mày đẹp không khỏi nhíu lại.
Nếu như không phải việc rất quan trọng, thì nàng tuyệt đối sẽ không xuất thủ!
"Cảnh phó tông chủ!"
Không biết Ngụy Tú Dung có cơ duyên gì, giúp cho chân khí của nàng rất hùng hậu, ngay cả Tôn Hằng cũng thán phục không ngớt, nhưng lúc này nàng cũng bắt đầu không kiên trì được nổi rồi.
Hai tay của nàng run rẩy, nhìn về phía Âm Dương Ngọc Nhân: "Không cố được nữa rồi, ngươi ra tay đi!"
"Ừ!"
Việc này nguy hiểm,
Lại rất quan trọng, nên tất nhiên Bách Hoa Tông sẽ chuẩn bị kỹ càng mọi thứ cho bọn họ.
Nhìn thấy cô gái che mặt không có ý định xuất thủ cứu giúp nửa, Âm Dương Ngọc Nhân nhẹ nhàng gật đầu, giơ hay tay lên, hai đốm sáng chứa lửa và sét đã bay thẳng lên trời.
"Rầm!"
Hai luồng lửa sét, đột nhiên nổ tung trên không, lửa lớn xuất hiện, trong chớp mắt bao phủ hơn một dặm.
Ngọn lửa nổ ra như pháo hoa, bao hàm nhiệt độ khủng khiếp, ngay cả đá núi còn bị nấu thành nham thạch, hóa thành chất lỏng rồi rơi xuống đất.
Trong chớp mắt, không biết bao nhiêu con Đoạt Mệnh Cuồng Phong chết thảm, rơi xuống dưới đất như mưa.
Ngũ Hỏa Thần Lôi!
Được người tu pháp dùng bí pháp để luyện chết, chứa ngọn lửa khủng khiếp, nếu kích nổ nó, thì coi như đây là sâu trong Uyên Sơn, cũng có uy năng cực kỳ khủng khiếp.
Nếu như ở trung tâm vụ nổ, thì có là tiên thiên hậu kỳ cao thủ, cũng không thể thoát khỏi cái chết!
Lúc này lửa cháy hừng hực trên bầu trời, vô số Đoạt Mệnh Cuồng Phong rớt xuống, mấy con còn sống được cũng kinh hoảng, chạy về phía xa xa.
"Phù phù…"
Thấy không còn nguy hiểm nữa, Mai Tĩnh Tu mới mềm nhũn người, ngã xuống mặt đất.
Trong đám người lần này, thực lực của nàng yếu nhất, mà trên đường đi liên tục gặp nạn, bây giờ đã hết nguy hiểm, gánh nặng trong lòng cũng đã biến mất, rốt cuộc nàng cũng không kiên trì được nữa.
Tôn Hằng cũng thu những con Thiên Hạt Cổ lại, lúc đầu hắn chỉ mang có mấy trăm con, bây giờ, cũng chỉ còn dư lại lác đác mấy con.
Một đoàn người tìm một nơi trống trải, khoanh chân ngồi nghỉ ngơi, người còn hoàn hảo duy nhất chỉ có cô gái che mặt kia, lúc này nàng làm nhiệm vụ canh gác cho mọi người nghỉ ngơi.
"Địa Tinh Sa!"
Cô gái che mặt chắp hai tay sau lưng, đi khắp bãi đất này, khóe mắt đảo qua mặt đất.
"Địa Tinh Sa là gì?"
Tôn Hằng tiêu hao rất ít, thể trạng của hắn cũng mạnh mẽ nhất, bây giờ đã khôi phục được một ít.
Nghe nàng nói vậy, hắn mới đứng dậy, nhỏ giọng hỏi.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy cô gái che mặt này rất quen, nên hắn cũng không có kính nể nàng giống như những người khác.
Cô gái che mặt nghiêng đầu, nhìn kỹ Tôn Hằng, rồi mới giải thích: "Địa Tinh Sa là một loại kỳ vật chuyên dùng để luyện pháp khí, nếu pháp khí có trộn lẫn thứ này, thì có thể gia tăng uy năng, giảm bớt trọng lượng, đây là một thứ rất hiếm thấy và rất đắt đỏ."
Nàng ngồi xổm xuống, lấy tay sờ trên mặt đất, nói: "Nơi này có một mạch khoáng, nhưng số lượng rất ít, chỉ có thể luyện được một hai cái pháp khí mà thôi, đáng tiếc!"
Nói xong nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
"Như vậy à!"
Tôn Hằng gật đầu.
"Tiểu thư."
Chỉ một lát sau, lão già lưng còng kia cũng đứng thẳng dậy, cất bước đi tới, đứng giữa cách Tôn Hằng và cô gái che mặt kia ra hai bên.
Người này đúng là một vị nô bộc tận chức tận trách, cho dù hắn biết Tôn Hằng không thể gây tổn thương cho tiểu thư nhà mình, nhưng vẫn phòng bị hắn.
Một lát sau, mọi người đã khôi phục được một ít thể lực, tiếp tục đi tới.
...
Tầm nửa ngày sau.
Trừ cô gái che mặt kia, thì mọi người đã dính đầy bụi đất, nhưng cũng đi tới nơi cần tới.
"Tiểu thư, chính là nơi này?"
Tuy Âm Dương Ngọc Nhân trời sinh tính phong lưu, không ngại nam nữ, nhưng hắn cũng không dám vô lễ với cô gái che mặt này.
Lúc này hắn chỉ về phía thân núi ở xa xa, chậm rãi hỏi thăm.
Đương nhiên, trong giọng nói của hắn còn mang theo một chút nghi hoặc cùng khó hiểu.
Trước mắt mọi người, chỉ là một bãi đất hoang, trong đó chỉ có đá mọc lởm chởm, ngay cả cỏ xanh cũng không thấy, trước mặt bọn họ còn có một vách đá dựng thẳng đứng.
Con đường phía trước đã bị vách núi chặn đứng!
Cũng không còn đường nào khác!
"Không sai, chính là nơi này."
Nhưng hắn không ngờ, cô gái che mặt kia nhìn thấy cảnh này, lại không cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí trong giọng nói của nàng còn mang theo sự kích động.
Trong lớp khăn lụa che mặt, đôi mắt đẹp của nàng, hiện lên ánh sáng kỳ dị, sáng như ánh sao, nhìn về phía thân núi này.
"Vù vù…"
Một cơn gió bay tới, nhẹ nhàng đẩy ra khăn lụa của cô gái này.
Môi đỏ răng trắng tinh, cái mũi đẹp đẽ tinh xảo hơi vểnh lên, hai gò má đẹp rạng người, khiến cho người khác nhìn vào liền mơ màng.
Lúc này, đôi môi đỏ mọng kia khẽ mở ra.
Một búp sen màu xanh, bay ra từ trong đôi môi đỏ mọng kia.
Vật này vừa ra, không khí xung quanh lạnh đi mấy độ, trời đất bỗng dưng tối sầm lại, những vật xung quanh dần mất đi sự sống.
Không người nào chú ý tới dung nhan của cô gái này.
Cơ thể Tôn Hằng mềm nhũn, đôi mắt hắn khi vào cái búp sen màu đen này đột nhiên co rụt lại, một cảm giác lạnh như bị đóng băng, trong chớp mắt tuôn khắp cơ thể hắn.
Thậm chí, nếu như hắn không có khả năng kiểm soát cơ thể kinh người của mình, thì sợ bây giờ hắn đã run cầm cập rồi.
Mà mấy người ở bên cạnh, cho dù Âm Dương Ngọc Nhân, lúc này cũng trở nên căng thẳng, đôi mắt lộ ra sự sợ hãi.
Búp sen này, dường như mang theo cảm giác chết chóc vô biên vô tận, mắt nhìn vật này, chính là nhìn vào cái chết của mình!
Nhưng khi ánh mắt nhìn vào vật này, thì không thể di chuyển nhìn đi chỗ khác được!
May mắn là, vật này chỉ vừa xuất hiện, lơ lửng trên không trung một chút, liền hóa thành một đường sáng màu đen, đánh về phía núi đá kia.
"Bành!"
Búp sen đâm vào vách đá thẳng đứng, cũng không đụng vào đá núi, đã nổ tung ra, hóa thành vô số khói lửa, lan tràn khắp núi đá này.
Vách đá cao hơn trăm thước, đã bị một ngọn lửa màu đen bao phủ, lửa đen nhảy nhót, mang theo cảm giác âm hàn lạnh lẽo, nhưng lại không đốt cháy vật gì.
Nhưng khi ngọn lửa này vừa xuất hiện, thì trên vách đá dựng đứng, có một cái cửa động dài rộng hơi một trưởng, yên lặng xuất hiện.
Trên cửa động, ánh sáng vàng óng ánh, vô số hoa văn phức tạp, biến hóa tới lui, rất thần kỳ.
Cấm pháp!
Cái gọi là cấm pháp, chính là cấm sử dụng pháp thuật, là trận pháp mà người tu pháp hay sử dụng để giết địch.
Nhưng khí cơ ở sâu trong Uyên Sơn rất hỗn loạn, vậy mà vẫn có người bố trí được cái cấm pháp này?
"Vù…"
Không khí vặn vẹo một chút, ngọn lửa màu đen đang bao phủ khắp núi đá kia, đột nhiên co rút lại, đánh về cái cửa động kia.
"Bành! Bành!"
Tiếng nổ nặng nề, liên tiếp vang lên.
Ánh sáng vàng trên cửa động chập chờn, ngọn lửa màu đen nhảy múa, trong chớp mắt, cửa động đã bắn ra vô số tia sáng, những tia sáng này, nếu rơi xuống đất, thì đủ để đục thủng một cái lỗ lớn.
Uy thế mạnh mẽ của nó, cũng khiến cho mấy vị tiên thiên cao thủ khiếp sợ!
"Cẩn thận!"
Không cần ai nhắc nhở, đám người của Tôn Hằng đã lùi về sau.
Ngay cả lão già kia, cũng không dám đứng gần cô gái che mặt, lão lùi về sau mấy chục bước, mới ngừng lại.
Cô gái kia khẽ ngẩng đầu, đứng yên tại chỗ.
Trên vách đá dựng đứng này, ngọn lửa màu đen liên tục đánh vào cửa động, cái cấm pháp màu vàng kia, ngày càng mờ nhạt.
Sau một lát, một tiếng vang trầm đục vang lên, cấm pháp đã nứt vỡ.
"Oanh..."
Thân núi rung mạnh!
Sau một khắc.
"Ô ô ô…"
Tiếng gào cổ quái vang lên, từ sâu trong hang động, âm thanh như gió lạnh tháng chạp, khiến cho người nghe lạnh run người.
Một luồng khói đen dày đặc bay ra, bay thẳng đến chân trời.
Mà trong đám khói đen này,có một luồng khói sáng, trộn lẫn vào bên trong, thừa kịp này bay thẳng lên trời.
"Sư thúc tổ, sau lại đi vội như vậy?"
Trong lớp khăn lụa, cô gái che mặt kia chậm rãi nói ra một câu, sau đó nàng giơ bàn tay trắng như ngọc của mình lên, rồi đột nhiên nhấn xuống dưới một cái.
"Ầm!"
Phía chân trời, mây trắng bị đẩy ra, một cái chưởng lớn đến mấy chục thước, giáng từ trên trời giáng xuống, đè đám khói đen kia xuống.
Một chưởng kia nhìn rõ cả vân tay,rất chân thật, vang theo khí thế trấn áp tất cả, đè luồng khói đen xuống.
Huyền Âm Nhất Khí Đại Cầm Nã Thủ!
"Bành!"
Khói khí tiêu tán, một luồng sáng màu đen bay lọt vào trong hang động.
Cô gái che mặt quát khe một tiếng, quanh người nàng lập tức tỏa ra khói đen, khói đen quấn lấy cơ thể nàng, mang nàng chạy theo phía sau, cũng chui vào trong hang động kia.
Ở bên ngoài, tiếng quỷ khóc, tiếng gió lạnh gào thét, và đầy trời oan hồn lệ quỷ vẫn nhào về những người còn sống.