Mà đại hán đối diện đã trợn mắt, trên mặt hiện ra vẻ mừng như điên.
Dưới góc nhìn của hắn, vị Trảm Phong Cuồng Đao này còn dễ đối phó hơn tưởng tượng của mình nhiều.
Không chỉ hắn, những người xung quanh đều có ý nghĩ như vậy, thậm chí còn có một số người liên tục lắc đầu tiếc nuối.
Có một người thủ cửa ải như vậy, thì tiêu chuẩn của lần Anh Hùng Yến này sẽ giảm sút nghiêm trọng.
Mà vị Tiểu Thiên La Tống Lăng Phong, thì sắc mặt xanh mét, gần như muốn cao giọng ngăn Tôn Hằng lại.
"Đương nhiên thật rồi."
Tôn Hằng đứng tại chỗ, sắc mặt lạnh nhạt, ngoắc tay với đối phương, nói: "Đến đây đi!"
"Vậy được thôi!"
Đại hán nhe răng cười một tiếng, cơ thể hơi cong lên: "Lão Trương ta tới đây!"
Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân hắn đã hơi hơi xoáy lên.
"Oanh..."
Một tiếng vang thật lớn.
Trong thời gian ngắn, mặt đất rạn nứt, bụi đất bay đầy trời!
Trong ánh mắt quan sát của mọi người, vị đại hán này đạp mạnh một cái, khí tức toàn thân phóng ra, khiến cho người khác cảm thấy mặt đất xung quanh hắn lún xuống một ít.
Khom lưng, bức phá, chạy nước rút!
Mà vị đại hán có vẻ mặt chất phác này đã nhanh chóng bay vút mấy trượng, xông thẳng tới Tôn Hằng.
Lần bùng phát này của hắn, có thể nói là khủng bố!
Không khí lay động, gió mạnh tràn ra xung quanh, cộng thêm sức mạnh cường đại của vị đại hán kia, giống như một cái tường thành, lấy tốc độ kinh người, điên cuồng phóng tới Tôn Hằng.
"Thôi Sơn Chưởng!"
Bàn tay như cái quạt hương bồ (quạt hương bồ (quạt làm bằng lá cây hương bồ) mở ra, mang theo sóng khí cuồng bạo, dường như có thể đẩy ngã một ngọn núi vậy,
Một chưởng pháp thường thường không có gì lạ, lúc này cũng có uy lực kinh người!
"Bốp!"
Một tiếng vang nhỏ.
Một đôi song chưởng không có gì hấp dẫn xuất hiện trước mặt đại hán này, nhẹ nhàng đón đòn tấn công mạnh mẽ của hắn.
Song chưởng đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang nhẹ.
Vốn là đại hán này đang đắc ý cười nhe răng, nét mặt bỗng nhiên trở thành bế tắc.
Mà bóng người chạy như điên cũng đứng lại, sóng gió gào thét bay quanh người hắn cũng biến mất.
Tất cả thứ này dưới song chưởng của Tôn Hằng, đồng thời biến mất!
Tôn Hằng đứng ngay tại chỗ, thậm chí dưới chân của hắn còn không có bụi đất bay lên, sắc mặt không biến hóa chút nào.
Hắn lắc đầu tiếc nuối: "Xem ra, sức mạnh của ngươi vẫn chưa đủ lớn nha."
"Không… Không thể nào…"
Ánh mắt của đại hán này đờ đẫn, lắp bắp muốn nói gì đó, nhưng hắn liền cảm thấy bàn tay đối diện mình phát ra lực lượng lớn không thể ngăn cản, đẩy mình lùi về sau mấy bước, mới có thể mạnh mẽ dừng lại được.
"Sức mạnh tốt, là hạt giống tốt trong quân đội. Chỉ tiếc, ngươi ăn nhiều như vậy, không biết quân đội có nhận hay không?"
Tôn Hằng lần nữa liếc nhìn đại hán, cười nói hai câu, tiếp tục chắp tay nhìn những người khác: "Chư vị, còn có ai muốn vào bên trong nhìn cảnh đẹp không?"
Động tác của hắn nhẹ nhàng, giọng nói không nhanh không chậm, dường như màn so tài hồi này, không ảnh tới hướng hắn chút nào.
"Sức mạnh thật lớn!"
La Nghị nheo mắt lại, thì thầm với Cát Tân: "Quả nhiên, có thể nổi tiếng ở Tam Hà Bang, đều không phải người bình thường."
"Trảm Phong Cuồng Đao không chỉ sức mạnh lớn đâu."
Cát Tân cảnh giác nhìn Tôn Hằng, e dè nói: "Tên kia mạnh mẽ xông tới người hắn, mà mặt đất dưới chân đều không có gì khác thường cả, khả năng điều khiển sức mạnh tinh tế của hắn, quá đáng sợ!"
La Nghị nghe vậy, không nhịn được cau mày: "Vậy ngươi tính thế nào? Tiểu Thiên La cũng khó đối phó lắm đấy."
Vốn, hắn còn tin chắc bằng hữu của mình sẽ qua cửa.
Mà bây giờ, lại có chút không tự tin.
"Đợi thêm một xíu."
Cát Tân cong môi lên, chậm rãi nói.
Hắn có kỳ ngộ, tuổi còn trẻ, tu vi đã tới nhị lưu cao thủ, từ lúc rời núi tới bây giờ, không nói là bạn cùng lứa, chính là một ít ma cũ của giang hồ, hay một số người thành danh đã lâu hắn cũng không để vào mắt.
Tuy Cát Tân không ham nổi danh lắm, nhưng dù sao tuổi của hắn vẫn chưa lớn, lòng hiếu thắng vẫn có, lúc này nhìn thấy hai cao thủ gần bằng tuổi của mình, trong đầu lại sinh ra một chút háo thắng.
Lại đợi thêm mấy người đi ra khiêu chiến, thì Cát Tân mới chậm rãi bước ra đám người, đi đến trước mặt Tiểu Thiên La Tống Lăng Phong.
"Tại hạ Cát Tân, muốn thỉnh giáo!"
So sánh với vị Trảm Phong Cuồng Đao hắn không nhìn thấu sâu cạn, thì vị này hắn còn có khả năng nắm chắc một chút.
"Được!"
Nhìn thấy Cát Tân đi tới, đôi mắt của Tống Lăng Phong lạnh dần, nhẹ nhàng gật đầu.
Người này luôn ở bên phía Tôn Hằng, bây giờ lại muốn khiêu chiến mình, hắn tưởng mình là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp sao?
"Mời Cát huynh đệ ra tay."
Tống Lăng Phong không nói nhiều lời, duỗi ra một tay, ý bảo đối phương động thủ, mà trong lòng đã sớm hạ quyết tâm sẽ đánh cho hắn bầm dập.
"Tống huynh cẩn thận!"
Cát Tân không biết Tống Lăng Phong đang suy nghĩ gì, nghe vậy liền đạp chân, đánh ra một quyền cơ bản.
Quyền ra không tiếng động, nhưng phảng phất bao quát cả bốn phía, ngay cả bóng người đánh ra quyền này, dường như cũng cao lớn thêm.
Thiên Môn quyền!
Hai mắt của Tống Lăng Phong co rụt lại, một số suy nghĩ mờ ám lúc nãy cũng bị quét trôi mất.
Duỗi ra một tày, trước người hắn xuất hiện tầng tầng lớp lớp kình khí, giống như lưới sắt vậy, phóng về phía đối thủ.
Thiên La kình khí!
Khả năng thao túng nội khí ảo diệu như vậy, cho dù Tôn Hằng học được Thiên La Chỉ, cũng không thể nào đánh ra chiêu này.
Đòn chỉ của đối phương, sắc mặt của Cát Tân ngưng trọng lại, quyền mang theo gió ngưng tụ lại, đấm mạnh một quyền, gió lớn gào thét tuôn ra.
Quyền phong của hắn giống như một cây gậy vậy, thẳng tắp, không tràn ra ngoài chút nào, xé rách tầng kình khí bay tới kia, rồi đột nhiên xuất hiện ở giữa mắt Tống Lăng Phong.
"Được!"
Hai mắt của Tống Lăng Phong sáng ngời, cũng không có giữ lực lại, Thiên La Kình Khí tuôn ra lòng bàn tay, đánh thẳng ta.
"Bốp!"
Quyền và chưởng chạm vào nhau, không khí nhẹ nhàng vặn vẹo một cái, hai người cùng lúc lui về phía sau.
Mặc dù quá trình nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng nguy hiểm như thế nào, chỉ có hai người bọn họ biết.
Sắc mặt của Tống Lăng Phong ngưng trọng nhìn Cát Tân: "Thiên Môn Quyền! Các hạ xưng hô thế nào? Thiên Môn thượng nhân Trần lão gia tử là gì của ngươi?"
"Tại hạ Cát Tân, Thiên Môn thượng nhân chính là sư phụ của tại hạ!"
Cát Tân ôm quyền thi lễ.
"Thì ra là như vậy!"
Tống Lăng Phong bừng tỉnh, lập tức nghiêng nhẹ người: "Mời Cát huynh đệ vào trong!"
"Đa tạ!"
Cát Tân buông lỏng tinh thần, chắp tay cám ơn.
Hắn quay đầu ra hiệu với La Nghị đang đứng ở đó không xa, hai người đi dọc theo hành lang, chậm rãi đi vào nội viện.
...
Buổi chiều, người muốn thông qua cửa ải đã không còn bao nhiêu.
Mà thấy tiệc rượu chiêu đãi buổi chiều sắp bắt đầu, thì bang cũng dọn cửa ải đi.
Người thủ cửa đã bận rộn một ngày, cho dù bọn họ chỉ đấm đá vài ba cái, nhưng tinh thần thì rất hao tổn.
Như Tiểu Thiên La Tống Phong, thậm chí hắn còn không tham gia tiệc tối, sớm trở về phòng của mình.
Tôn Hằng thì vẫn còn tốt, thể năng của hắn dồi dào, đừng nói một ngày, cho dù ba ngày ba đêm cũng không có sao cả.
"Hộ pháp!"
Trên hành lang ở hậu viện, Nhậm Viễn vội vã chạy tới.
Đi tới trước mặt Tôn Hằng, hắn đỏ mặt lo lắng nói: "Tại sao ngài ở đây, là ta tìm nãy giờ!"
Tôn Hằng chắp tay, lẳng lặng thưởng thức phong cảnh ở hậu viện, nghe vậy chậm rãi nói: "Thế nào, ngươi tìm ra có việc gì không?"
"Đúng là có chuyện, nhưng không phải ta tìm ngươi, mà là nhị phu nhân tìm ngươi!"
Nhậm Viễn kéo căng mặt, dường như muốn cười mà lại không dám.
"Nhị phu nhân tìm ta?"
Tôn Hằng sững sờ, quay đầu nhìn hắn: "Nàng tìm ra có chuyện gì? Không phải nàng đang mở tiệc chiêu đãi nhưng thiên kim tiểu thư kia sao?
"Đúng vậy!"
Nhậm Viễn cuối cùng vẫn không nín cười được, mở to miệng rộng ra, cười nói: "Chính là mở tiệc chiêu đãi những tiểu thư nhà giàu kia, nên mới mời Tôn hộ pháp đi qua đó."
"Hả?"
Đôi mắt của Tôn Hằng giật giật, cười khổ: "Theo lời của ngươi, không phải là nhị phu nhân muốn làm mối cho ta chứ?"
Với lại, hai năm gần đây, ở Tam Hà Bang cũng có nhiều người muốn gả con gái cho Tôn Hằng.
Chỉ có điều bọn hắn đều bị Tôn Hằng từ chối.
"Ta cũng đoán vậy."
Nhậm Viễn gật đầu, đưa ra suy đoán của mình.
"Vậy chúng ta đi thôi!"
Lắc đầu, Tôn Hằng xoay người lại: "Ở nơi nào?"
Hắn ngừng lại một chút, không nhanh không chậm nói: "Chắc là không chỉ mời mình ta đúng không?"
"Đương nhiên là không phải rồi!"
Nhậm Viễn nhăn nhó, buồn bực nói: "Theo ta biết được, thì đã có năm sáu người trẻ tuổi tuấn kiệt bị nhị phu nhân gọi tới. À đúng rồi, Tôn hộ pháp không cần lo sẽ chạm mặt với bọn họ, nhị phu nhân mời từng người tới!
Sắc mặt Tôn Hằng đen lại.