Một khe núi hoang vu, trên một dốc núi đá dựng đứng, có một chữ "Võ" to hơn hai trượng ấn ở bên trên.
Kiểu chữ rồng bay phượng múa, đầy bá khí, không biết được vẽ bằng gì, mà có thể ấn vào trong đá núi tầm nửa thước.
Đối diện với chữ "Võ" này, có một nam tử đang khoanh chân ngồi ngay ngắn.
Người này vẻ mặt tuấn lãng, tư thế oai hùng, đôi mắt hoa anh đao hấp dẫn người khác phái.
Mắt hắn nhìn chữ "Võ" to lớn này, rơi vào trầm tư, giống như một lão tăng nhập định vậy.
"Vù!"
Trên khe núi, có một bóng người rơi xuống, người này nhảy lên mười trượng, sử dụng tay chân, chỉ ba năm cái chớp mắt, đã đi tới cạnh người đang ngồi này.
"Ti Hư, ngươi vẫn còn ngồi đây nhìn chữ của Minh Chủ à? Không phải ngươi đã ngộ ra một bộ tiên thiên công pháp sao?"
Người tới dáng người gầy còm, thấp bé, tướng mạo bình thường không thu hút, chỉ có hai mắt sáng ngời có thần.
Hắn nhìn người đang ngồi ngay ngắn trên đá núi này, mở miệng hỏi.
"Võ đạo của minh chủ, thông suốt vạn vật, tuy chỉ là một chữ "Võ", nhưng chúng ta cũng không có thể dễ dàng nhìn thấu được."
Ti Hư nghiêng đầu, nhìn về phía người tới: "Chư Cát Bạch, con đường võ đạo, minh chủ đi xa hơn chúng ta nhiều lắm, trước kia ta đã từng cho rằng mình đã nhìn thấu chữ võ này, nhưng bây giờ tu vi càng lên cao, ta càng thấy sự thâm ảo của chữ này, ngươi cũng có thể nhìn thử xem."
"Coi như thôi!"
Chư Cát Bạch nhẹ nhàng lắc đầu: "Cảm ngộ võ đạo, hư vô mờ mịt, ta không có hứng với chuyện này. Nếu rảnh rỗi, thì chạy ra ngoài đùa nghịch là được."
"Ngươi nha!"
Ti Hư lắc đầu nói: "Minh chủ cũng nói, ngươi rất thông minh, ngộ tính kinh người, tuy nhiên tính tình lại lười nhác, nếu không, thì ngươi đã có thể tiến gian tiên thiên trung kỳ từ lâu rồi."
"Hì hì…"
Chư Cát Bạch gãi đầu, nói: "Thôi bỏ qua chuyện này đi, ta nhận được tin tức, đã có người giao thủ với Tôn Hằng rồi!"
"A!"
Ti Hư nghiêm mặt, nói: "Là ai giao thủ với hắn, kết quả như thế nào?"
Mười bình Thanh Dương Đan, đan này có thể tăng tu vi của tiên thiên,
Mười phần hiếm thấy, không ai không động tâm!
"Cửu Ấn Tông Lịch Thừa Phong, Tôn Hằng bị khí độc xâm thể, xâm nhập vào ngũ tạng, nên không phải là đối thủ của hắn."
Chư Cát Bạch nhẹ nhàng cười cười, nói: "Thực lực của Thuận Phong, cũng không mạnh mẽ gì, nên bây giờ, vị tên Tôn Hằng này, thực lực cũng chỉ ngang ngửa với tiên thiên sơ kỳ mà thôi."
"A…, hắn còn một món huyết luyện pháp khí, nhưng mà, ở ngoài thì còn dùng được, chứ vào trong Uyên Sơn này, cường hiệu đã giảm đi nhiều!"
"Như vậy, thì cũng có thể xử lý hắn được!"
Sắc mặt của Ti Hư lạnh như băng, có điều một lát sau, hắn lại chớp mắt mấy cái, nói: "Tại sao Lịch Thuận Phong lại giao thủ với hắn? Ta nhớ là, người này tính tình âm lãnh, không phải là người lỗ mãng mà?"
"Hả?"
Chư Cát Bạch nghe vậy, cũng trở nên sững sờ.
...
"Vù vù… Vù vù…"
Tiếng gió gào thét vang lên tên tai, Tôn Hằng thân như tên nỏ, phóng vào sâu trong Uyên Sơn.
"Rống!"
Một tiếng rống giận vang lên, truyền từ bên cạnh người Tôn Hằng, gió mạnh lập tức ùa tới, bốn phía cây cối đổ lung tung.
Đây là một con sói lớn bằng con hổ, răng nhanh dữ tợn, hai con ngươi đỏ thẫm, xu thế tấn công khiến cho người khác sợ hãi.
"Coong..."
Trường đao ra khỏi vỏ, ánh đao xé gió bay tới, khí thế kinh người.
Trường đao trong tay của, chém ngược gió, bổ ra một luồng gió mạnh, hóa thành một tàn ảnh, ngay lập tức đánh vào cổ con sói lớn này.
"Gào…"
Cùng với tiếng đao chém vào trong da thịt, con sói bạc kia rú thảm một tiếng, cơ thể của nó nghiêng về phía trước, bay về sau mấy trượng, phá vỡ những cây đại thụ cản đường.
Cổ của nó, có máu tươi chảy xuống, vùng vẫy bò lên khỏi mặt đất, mới cụp đuôi chạy về phía xa xa.
Tôn Hằng cũng không đuổi theo, mà chỉ đứng tại chỗ, sắc mặt âm trầm nhìn về bóng lưng của con sói lớn này.
Chỉ là một con hung thú, vậy mà có thể chống được một đao của mình!
Chuyện như vậy, hắn đã gặp mấy lần trong hai ngày qua.
Uyên Sơn không chỉ có địa hình kỳ dị, mà những sinh linh sống ở trong này, cũng rất khác với bên ngoài.
Cho dù là tiên thiên cao thủ, cũng không dám sơ sẩy.
Giống như con sói bạc này, nếu như ở bên ngoài, thì có thể đánh giết vô số vị nhất lưu cao thủ.
Mà ở sâu trong Uyên Sơn, loại thú dữ như vậy, quả thật là chỗ nào cũng có!
Cá sấu khổng lồ, chim săn mồi khổng lồ, những sinh vật to lớn trong nước, còn có bầy thú hung mãnh…
Mà nhiều hơn nữa, là những con côn trùng đến tiên thiên còn phải đau đầu vì chúng.
Hơn nữa, khí hậu nơi này hỗn loạn, cũng khiến cho địa hình nơi này cực kỳ cổ quái.
Có đôi khi, bên cạnh một rừng thông, là một bãi sa mạc cát vàng.
Vừa bước ra khỏi một nơi nóng nực, là gặp cả một ngọn núi tuyết.
Đầm lầy xuất hiện trong đường núi.
Địa hình hỗn loạn, cũng khiến cho những con hung thú sinh tồn ở nơi này, có khả năng thích nghi cực cao!
Cứ đi tới như vậy, tầm mắt của Tôn Hằng cũng được mở mang ra rất nhiều!
Chỉ tiếc, những vật này, không để lại ấn tượng đẹp cho hắn chút nào.
Tôn Hằng lắc đầu, tiếp tục bước về trước, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, là chỗ sâu nhất của Uyên Sơn!
Nơi được người ta gọi là Tuyệt Linh Chi Địa!
Dưới đêm trăng, Tôn Hằng mang theo chân sau của một con nai, dưới khe hở được tạo thành từ những đá núi gia nhau, đốt lửa lên.
Ngọn lửa thiêu đốt cái đùi này, ngoài ra còn có gia vị trơn bóng, dưới cánh tay của Tôn Hằng, mùi thơm của thịt nướng chậm rãi lan ra.
"A...., tay nghề không tệ nha!"
Một giọng nói trầm thấp, đột nhiên vang lên sau lưng Tôn Hằng.
"Ai?"
Sắc mặt của Tôn Hằng ngưng tụ lại, đột nhiên ngẩng đầu.
Hắn mấy ở một viên đá cách mình mấy trượng, có một lão già đang ngồi ở đấy, nhìn chằm chằm mình.
Nhìn tư thái của hắn, dường như đã tới đây được một lúc rồi.
Nhưng hắn tới khi nào, khoảng cách lại gần như vậy, nhưng Tôn Hằng lại không phát hiện được!
"Tay nghề không tệ."
Lão già chậc chậc miệng, nhưng sau đó lại lắc đầu tiếc nuối: "Đáng tiếc, không có muối ăn, món thịt này nhạt như nước ốc."
Tôn Hằng hơi hơi híp mắt, động tác trên tay của hắn dừng lại, bình tĩnh nói: "Tại hạ đi đường vội vàng, với lại không có tiền, để cho tiền bối chê cười rồi."
"Không sao hết."
Lão già nhếch miệng cười, nhảy xuống như khỉ, đứng cạnh Tôn Hằng không xa: "Ta có mang theo muối đây!"
Vừa nói, hắn vừa gỡ cái bao trên người ra, lấy ra một đống bình lọ, đặt trên mặt đá.
"Ngươi nướng thịt, ta chung gia vị, rồi chúng ta cùng ăn có được không?"
Hai mắt lão thanh tịnh, vẻ mặt ngây thơ, nhưng Tôn Hằng cũng không dám khinh thường đối phương, hắn lập tức gật đầu nhẹ một cái, nói: "Nếu tiền bối không chê, thì có thể ăn chung với ta."
"Aizz! Chê cái gì."
Lão già khoát tay, cong ngón tay búng một cái, từng cái lọ dưới đất đã lần lượt mở ra: "Đúng rồi, ta còn có nửa bình rượu, hay là chúng ta làm một chút."
Không biết lão già này trộn gia vị gì, chỉ thấy lão vung tay về phía miếng đùi nai này, liền có một mùi thịt nồng đậm bay ra, khiến cho người ta cảm thấy đói bụng thèm ăn.
Hắn mở bình rượu ra, Tôn Hằng đưa mũi nhẹ nhàng ngửi một hơi, trong lòng đã trở nên kinh ngạc.
Người này, quả là một tên tham ăn tham uống!
"Tới, tới!"
Nhìn thấy thịt nướng đã chín mọng, lão già chà xát hai tay, nếp nhăn trên mặt hắn ép vào một chỗ, cười nói: "Chúng ta khai tiệc, khai tiệc thôi."
"Được!"
Tôn Hằng gật đầu, trường đao vẽ một cái, một miếng thịt chín đã bay về hướng đối phương: "Xin mời tiền bối dùng trước!"
"Khách khí!"
Lão già lấy tay bắt thịt chút, không cần rửa tay sạch sẽ gì cả, trực tiếp đưa miếng thịt vào trong miệng.
"A...., ăn ngon, ăn ngon!"
Miệng của lão bị miếng thịt này nhét đầy, giọng nói mơ hồ không rõ, nhưng trên mặt của lão, thì lại tràn đầy hưởng thụ.
Tôn Hằng cũng cắt một miếng thịt xuống, dùng đao đưa tới trước mặt, nhấm nháp tỉ mỉ.
Hương vị không tệ, có điều thịt con thú này rất cứng, hàm răng phải sắc bén mới nhai được, sợ là người bình thường cắn còn không nổi.
"Tiểu tử, ngươi mới tới đây sao?"
Lão già nuốt xong miếng thịt trong miệng, liếc nhìn Tôn Hằng, chậm rãi mở miệng hỏi.
Sau đó cũng không chờ Tôn Hằng trả lời, tay vẽ một cái, kéo một miếng thịt xuống, bỏ vào trong miệng.
Tôn Hằng gật đầu: "Ánh mắt của tiền bối sáng như sao, tại hạ vừa mới tới không lâu."
Lão già ngưng động tác trên tay lại, nhìn chằm chằm Tôn Hằng: "Ngươi có biết, là ngươi chuẩn bị chết rồi không?"
Tôn Hằng không đáp, ngồi ngay ngắn trên đá núi cứng rắn rồi nhẹ nhàng nhai thịt.
Độc trên người của hắn, nếu đưa vào người khác, thì sẽ chết chắc, nhưng đối với hắn, thì cũng chưa hắn.
"Độc trên người của ngươi, sâu vào trong xương tủy, nội tạng, đã không còn cứu được nữa rồi."
Lão già nhếch miệng: "Nhưng ngươi cũng may mắn, gặp ta, ở trong Uyên Sơn này, chỉ có ta mới cứu được ngươi!"
"A!"
Đôi mắt của Tôn Hằng chớp chớp vài cái, nghiêng đầu nhìn thẳng đối phương: "Vậy làm cách nào tiền bối mới chịu giúp ta?"
"Tí nữa ngươi giúp ta một chuyện nhỏ, ta sẽ cứu lại mạng sống cho ngươi."
Lão già cầm bình rượu đưa cho Tôn Hằng, nở nụ cười: "Thế nào?"
"Được!"
Tôn Hằng gật đầu, há miệng hút khí, rượu trong bình hóa thành một dòng nước, chui vào trong miệng của hắn.
Rượu vào trong bụng, hóa thành một luồng khí nóng, tuôn khắp toàn thân, khiến cho tinh thần và thể xác người ta thoải mái.
Nhưng lúc này, Tôn Hằng lại trở nên điên cuồng.
Có độc!
Không phải trong rượu có độc, cũng không phải trong thịt có độc, mà cả hai thứ này trộn lẫn vào nhau, mới biến thành kịch độc!
Kịch động giết người trong vô hình!