Thường thì nơi này chỉ chôn cất những thi thể của người nghèo hoặc những người không có nơi an táng.
Địa phương này, đều cách quận thành phồn hoa rất xa, rất ít người biết đến.
Ngày hôm đó, một cỗ xe ngựa đẹp tinh xảo tới nghĩa trang này.
"Chính là nơi này!"
Chủ quán rượu đã bị người xách gáy nhảy xuống, lão chỉ về những ngôi nhà màu đen sì sì cách đó không xa: "Các vị đại hiệp, ta đã sớm cảm thấy chỗ nãy bất bình thường! Một cái nghĩa trang, không có thu nhập gì cả, lại có thể liên tục tới chỗ của ta ăn thức ăn ngon, những tiền này là do làm việc bất chính mới được sao?"
"Chắc chắn là bọn hắn ăn tim hùm mật gấu, mới có gan nhòm ngó tài sản của mấy vị."
Khuôn mặt già nua của chủ tiệm vặn vẹo, mang theo oán giận chửi, trong khi nói chuyện, những ngón tay hắn duỗi thẳng ra, đều khẽ run lên.
"Đầu!"
Dư Xương gãi mái tóc lộn xộn của mình, đi đến cạnh người Miêu Hưng, nhỏ giọng nói: "Cái xe ngựa này, dường như là của Nhạn Phù Phái Tiết gia."
"Ta cũng biết!"
Miêu Hưng xoay người liếc hắn một cái, tiêu chí của Nhạn Phù Phái Tiết gia, sao hắn không nhận ra được chứ?
Hắn ngay lập tức co giật khóe miệng, cắn răng căm hận nói: "Thật đúng là người của Nhạn Phù Phái ra tay?"
"Tám chín phần mười!"
Có người ở bên cạnh thì thào: "Không phải là bọn chúng thấy chúng ta bào ác quá, nên mới răn đe chúng ta một chút chứ?"
"Má!"
Miêu Hưng giậm mạnh chân xuống, rút cây Huyền Trọng Thước (Giống như vũ khí của Tiêu Viêm trong Đấu Phá Thương Khung) bên cạnh lưng ngựa ra: "Đi, theo ta đi qua đó, coi như là Tiết gia, thì hôm nay cũng phải cho lão tử một lời giải thích!"
"Dám coi Tam Hà Bang chúng ta không có người sao!"
Việc này liên quan tới lợi ích của bản thân, mà phần lý lại nằm ở phía mình, cho dù xé thành việc lớn, thì bọn họ cũng không sợ.
Tiết gia tuy mạnh, nhưng Tam Hà Bang của bọn họ cũng không có ngồi không!
"Vâng!"
Mấy người liếc nhau, đều đồng thời gật đầu xác nhận.
"Rầm rầm..."
Một đoàn người nhảy xuống ngựa, bước dài về phía trước, hùng hổ đi thẳng tới nghĩa trang.
Miêu Hưng thì đi đầu tiên, bước nhanh về phía cửa nghĩa trang, hắn vung cây Trọng Thước trên tay của mình lên.
"Oanh..."
Cây Huyền Trọng Thước nặng mấy chục cân mang theo lực lượng mạnh mẽ, rơi thẳng vào cánh cửa lớn này. Âm thanh lớn vang lên, mà hai cánh cửa này, lại bung chốt cửa ra, ngã về phía sau, kéo theo một mảng bụi mù.
Tuy Miêu Hưng khí thế hung mãnh như thế, nhưng hắn vẫn còn lưu lại lực.
Nếu không, thì hai cánh cửa cũng không có hoàn hảo như vậy.
"Người ở bên trong, cút ra đây cho ta!"
Âm thanh rơi xuống đất của cánh cửa còn chưa tản đi, thì thân thể của Miêu Hưng đã phá bụi lao vào, bay xuống nội viện, nhìn về phía gian phòng ở bên trong rồi rống to.
"Người nào!"
Tiếng kinh hô từ trong nhà vang lên, theo sau đó là tiếng bước chân, tiếng quần áo va vào nhau phần phật, ánh đao ánh kiếm, trong chớp mắt đã có mấy bóng người phóng ra.
"Miêu Hưng!"
Mà một người trong đó, mặc cẩm bào, đầu đội mũ quan cao, tướng mạo đường đoan trang xuất khí, khi nhìn thấy Miêu Hưng, thì hai mắt của người này co rụt lại: "Là ngươi!"
"Thì ra là Tiết công tử!"
Miêu Hưng nhíu mày lại, hắn cũng biết người này, đây chính là đại công tử của Tiết gia Tiết Lễ.
Thế hệ này thì hai vị Tiết gia công tử cũng không tính là nổi bật mấy.
Nhưng đây cũng không phải là do Tiết Lễ thực lực kém, hắn cũng là một vị nhị lưu cao thủ, chỉ có điều tuổi tác hơi lớn, mà lúc còn trẻ thì không thể so cùng với các bạn đồng trang lưa mà thôi.
Miêu Hưng nhìn đối phương, lạnh lùng cười cười, một tay vung vẩy cây Huyền Trọng Xích trong tay của mình, mỉa mai nói: "Đường đường là một vị công tử của Tiết gia, lại có thể đến nơi hoang sơn dã lĩnh này à?"
Miêu Hưng quay đầu nhìn xung quanh, ý mỉa mang càng rõ ràng hơn: "Đây chính là nghĩa trang, mà phần lớn người nằm ở đây đều là những người vô gia cư nghèo khó, chẳng lẽ nơi này có người quen của Tiết công tử sao?"
"Hề hề… Hề hề…"
Bởi vì là cấp dưới của Miêu Hưng, nên những người đi theo cũng phải phối hợp theo, liên cục cười quái dị.
"Miêu Hưng."
Tiết Lễ nheo mắt lại, nhìn bốn phía xung quanh, rồi đột nhiên hừ lạnh: "Thì ra là người sao!"
"Cái gì là ta?"
Miêu Hưng nhướng mày,???: "Nói đi, giết người của chúng ta, cướp bạc của chúng ta, dù sao cũng phải cho chúng ta một cái thuyết pháp nhỉ?"
"Bạc?"
Trong mắt của Tiết Lễ, dường như hiện liên một vòng nghi hoặc, nhưng mà nhanh chóng biến mất: "Ngươi muốn thuyết pháp gì?"
"Được!"
Miêu Hưng lui về phía sau, nhổ một bãi nước bọt xuống: "A Phúc, chăm sóc bọn hắn thật tốt!"
Ngữ khí của hắn cổ quái, để cho đám người Miêu Hưng không khỏi cau mày lại, tim của Tôn Hằng lại càng đập mạnh một cái, trong lòng của hắn sinh ra cảm giác không ổn.
"Vâng, thiếu gia!"
Sau lưng Tiết Lễ, thì là một người trung niên có khuôn mặt phúc hậu tay cầm một chuỗi phật trâu lớn, cười hì hì bước lên một bước.
"Miêu chấp sự, thất lễ!"
"Ca..."
Cũng không thấy rõ động tác của hắn thế nào, mà hai bờ tường của nghĩa trang đột nhiên lắc lư một cái, ngay lập tức, những lỗ đen rậm rạp chằng chịt xuất hiện.
Bầu không khí dường như lạnh xuống mấy độ, khiến cho cơ thể của Tôn Hằng đột nhiên xiết chặt.
Mà Miêu Hưng thì co rụt hai mắt lại, trực tiếp cao giọng hô to: "Cẩn thận!"
Nhưng mà, đã muộn!
"Coong!"
Âm thanh chạm nhau của lò xo vang lên, vô số Kình Nỗ bắn chụm lại, hóa thành nhiều bóng mờ trên không trung, đem đám người Miêu Hưng bao phủ lại."Tiết lễ! Ngươi dám!"
Miêu Hưng điên cuồng thét lên, cơ thể cao gầy của hắn đột nhiên co lại.
"Ong..."
Huyền Trọng Thước múa quanh thân hắn, tàn ảnh bay đầy trời, giống như búp sen nở vậy, tầng tầng lớp lớp bọc lại.
"Lách cách..."
Một hồi âm thanh loạn xạ vang lên, trong chớp mắt, không biết có bao nhiêu cây tên nỏ dài bằng bàn tay rớt xuống đất, mà rớt cùng với bọn chúng, là ba cái thi thể giống như tổ ong vậy!
Những người khác cũng không có thân thủ tốt như Miêu Hưng, những cây kình nỗ này còn có thể xuyên qua được nham thạch, coi như là người nổi bật trong cảnh giới nội khí, cũng khó lòng ngạnh kháng được.
Mà chúng lại bắn ra dày đặc như vậy, triệt để khóa cứng lại đường lui của bọn hắn.
Mà trong nhóm người này, ngoại trừ Miêu Hưng, thì chỉ có hai người thoát được, nhưng cũng bởi vì những người xung quanh bọn họ đỡ tên thay cho, nên mới may mắn thoát được một kiếp.
Mà Tôn Hằng, thì luôn đứng cuối cùng của đoàn người, sau khi phát hiện ra cái gì đó không đúng, thì cơ thể của hắn lập tức bắn ra ngoài, trong chớp mắt đã di chuyển đến vị trí an toàn.
Cho dù có một vài cây tên nỏ lạc đạn bay tới, nhưng cũng bị tâng thứ tư Kim Thân Công của hắn, cứng rắn đỡ đòn.
Mà bóng người trong sân cũng biến mất, Miêu Hưng cầm Huyền Trọng Thước, trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Tiết Lễ: "Họ Tiết, ngươi điên rồi!"
Dưới góc nhìn của hắn, thì tên Tiết Lễ này đúng là điên rồi, một lời không hợp liền giết người, nhưng cũng cần xem người mình giết là ai nha? Vì sao lại giết người nữa?
Mà chuyện này, đâu cần phải dùng cách này giải quyết đâu!
"Ta không điên!"
Hai mắt của Tiết Lễ lạnh như băng, nhìn Miêu Hưng giống như đang nhìn một người chết vậy: "Nếu như các ngươi đã tìm tới nơi này, thì đừng hòng còn sống rời đi!"
"Ngươi..."
Miêu Hưng đang muốn nói cái gì đó, nhưng Tiết Lễ lại không cho hắn cơ hội nói.
Nhuyễn kiếm!
Tiết gia ngoại trừ Lưu Vân Phi Tụ Để Thanh Long danh chấn một phương, thì Nhiễm Kiếm cũng là một thứ không thể không nhắc tới.
Nhuyễn Kiếm kiếm như sao trời vậy, một chiêu kiếm nhìn không có gì đặc biệt mà đã phóng tới trước mặt của Miêu Hưng.
Thân kiếm run rẩy, giống như linh xà vậy, bóng kiếm phá không phát ra những âm thanh hít hà hít hà, dường như tùy thời có thể biến đổi góc độ tấn công, tước đoạt tính mạng của đối phương vậy.
Đối mặt với Tiết Lễ muốn lấy tính mạng của mình, thì Miêu Hưng đã không còn suy nghĩ gì nữa, trong lòng hắn trầm xuống, giơ lên Huyền Trọng Xích, nghênh đón đối phương.
Mà một đòn này của Huyền Trọng Xích, lù khù mà vác cái lu chạy, tâm ngẩm mà đấm chết voi, nhìn như một chiêu bình thường, nhưng lại có thể đem chiêu kiếm kia khóa kín lại.
"Bành!"
Kình khí tán ra ngoài, những bụi đất bay về bốn hướng còn lại, một cây tiểu thụ nhỏ cạnh đấy rung lắc dữ dội, trong đám kình phong này, không biết rơi xuống bao nhiêu cành lá.
Mà sắc mặt của Tiết Lễ không thay đổi, trong sân chỉ còn bóng kiếm lấp lỏe, giống như Long Thành Điểm Tướng, sát khí ngưng thực, trong chớp mắt bao phủ đối phương.
Mà cây Huyền Trọng Xích của thì Miêu Hưng nặng trầm trọng, mỗi một đòn của nó, đều phát ra tiếng vang nặng nề, ra sức ngăn cản, những nơi mà hai người đi qua, thì mặt đất dưới chân rạn nứt, cửa phòng vỡ vụn.
Chém giết, vừa mới bắt đầu liền ngay lập tức tiến vào giai đoạn cao trào!
"Oanh..."
Mà cái nghĩa trang tan hoang này, dưới những cơn gió lớn mà hai vị nhị lưu cao thủ tạo thành khi chém giết nhau này, trở nên lung la lung lay, cuối cùng vẫn không thể kiên trì được, ầm ầm sụp xuống.
Những cây gỗ mục, rồi từng vách tường lớn, đổ ập về phía hai người, nhưng ngay lập tức lại bị những cơn gió mạnh như bão táp này xé thành nhiều mảnh.
Mà sự sụp đổ của những thứ này, lại để cho Miêu Hưng co rụt mắt lại, trong lòng điên cuồng.
"Đi mau!"
Miêu Hưng điên cuồng vung mạnh cây Trọng Thước, bức lui Tiết Lễ, sau đó cao giọng thét lên: "Đi mau, báo cho đường chủ…"
"Không người nào trong các ngươi chạy được đâu!"
Ánh kiếm lóe lên cắt đứt giọng nói của Miêu Hưng, mặc dù hắn đã dồn hết toàn lực, nhưng nhìn đối thủ Tiết Lễ của hắn lại thong dong nhàn nhã hơn hắn nhiều.
Thậm chí vẫn còn thừa lực dò xét những người khác.
Mà vị nam tử trung niên có khuôn mặt phúc hậu kia bước ra, lập tức đi đến hai người của Tam Hà Bang, hai cách tay duỗi nhẹ ra, cười tủm tỉm ngăn đường bọn hắn.
Mà cánh của lớn sau lưng của Tôn Hằng, lại xuất hiện hai tên đại hán mập mạp.
Hai người này cao chừng hai mét, những múi thịt trên người liên tục va vào nhau, bước đi làm cho mặt đất dưới chân chấn động, mặc dù vậy nhưng thân pháp của bọn hắn vẫn không chậm một chút nào, đứng cười nhe răng thủ ở cửa ra vào.
Còn về những người khác, thì cũng rút đao kiếm của mình ra, vô thanh vô tức bao vây đoàn người của Tam Hà Bang lại.
Bọn họ không ngờ tới, một lần tuần tra dò xét ngoài ý muốn này, trong chớp mắt đã biến thành sinh tử vây giết!