Nhìn thi thể ở dưới mặt đất, Tôn Hằng hơi trầm ngâm, gỡ m Hồn Hồ Lô bên hông xuống, vỗ nhẹ một cái, một luồng khói khí bay từ bên trong bay ra.
Đáng thương cho cái huyết luyện pháp khí này, lúc trước Ngã Bách Độc đặt bẫy Tôn Hằng, làm hại Bích Lân Quỷ La Yên bị Thiên Hạt Cổ gặm sạch.
Bằng không thì cũng có thể dùng nó xử lý ba bộ thi thể hôm trước rồi!
Đương nhiên, sợ là có xử lý cũng không giấu được.
Một chút khói khí còn sót lại trong hồ lô bay ra, đánh về thi thể của Ngã Bách Độc, coi như là ăn miếng trả miếng.
Có điều, uy lực bây giờ của nó rất yếu, không biết qua bao lâu mới có thể nuốt sạch được thi thể của một vị tiên thiên cao thủ.
Tôn Hằng cầm bảo châu, vòng tay, áo da, rồi nhìn về phía sơn cốc.
Trong một góc sơn cốc, nơi cái nhà gỗ kia, đã có một tòa nhà bằng đá dựng sừng sững ở đó.
Chắc là Ngã Bách Độc xây.
Xem ra, hắn định sống luôn ở đây.
Dù sao, nơi này có rất nhiều Thiên Hạt Cổ, coi như nơi này ở sâu trong Uyên Sơn, nhưng cũng tương đối an toàn!
Lấy được những món đồ kia, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Thiên Hạt Cổ, Tôn Hằng nhảy xuống, đi vào căn nhà đá kia.
Hắn vào đó lục soát, cũng có không ít đồ vật ở trong đó.
Một ít bình sứ đựng độc dược, mấy viên đan dược, cùng hai cuốn sách.
Sợ là Ngã Bách Động không ngờ tới, nhà mới mà hắn vừa xây vừa chuyển nhà, giờ lại thành chiến lợi phẩm của người khác.
Đặt đan dược ở một bên, Tôn Hằng nhìn hai cuốn sách kia, nở nụ cười.
"Bách Độc Chân Kinh"
"Cổ Thần Tông bí văn"
Trên sách có độc, hơn nữa còn là kịch độc rất khó phát hiện, nếu như người thường cầm cuốn sách này, sợ đã không biết tại sao mình chết rồi.
Nhưng Tôn Hằng có Bách Độc Đoán Kim Thân, là khắc tinh của độc dược.
Độc tính nhập vào cơ thể, Tôn Hằng vận chuyển tâm pháp, chỉ trong một chút, độc đã bị luyện hóa, thành thức ăn cho cơ thể hắn.
Tôn Hằng tiếp tục lật sách, không quan tâm tới độc nữa.
Bách Độc Chân kinh là bảo vật trấn giáo của Bách Độc Giáo, trong đó ghi lại rất nhiều kỳ độc, nhiều đến mấy trăm loại.
Trong đó những thứ bài danh top 10, coi như là Tôn Hằng, nhìn thấy cũng tê dại da đầu, kinh hãi không thôi.
Không phải là độc tính của nó có thể uy hiếp được hắn.
Dù sao, hắn cũng có Bách Độc Đoán Kim Thân, bách độc bất xâm.
Những kịch độc bài danh top 10 này, không có dùng trên một vật thể.
Những kịch độc này, đều là vũ khí có tính sát thương rộng, nhiều mục tiêu.
Ví dụ như Dũng Khí Độc Dược, ngâm vào trong nước, có thể khiến cho một con sông bị ô nhiễm, mấy ngày không tan, chỉ cần uống nước ở sông này, gần như trúng độc mà chết!
Còn có độc dược gây bệnh, một người bị, thì trong thời gian ngắn, có thể lây lan khắp một tòa thành, cả người lẫn vật đều tuyệt diệt, hóa thành quỷ đói!
Mà mạnh hơn nữa là khói độc, khói độc tràn ngập một phương, trải qua nhiều năm không tiêu tan, phàm nhân hít vào là chết ngay lập tức, gần như không thua gì khí độc mà người tu pháp luyện hóa cả!
Đủ loại kịch độc, giống y đúc những vũ khí hóa học sinh học có sát thương phạm vi trong kiếp trước của Tôn Hằng.
Tuy nói những độc này, càng dùng trên người cao thủ thì càng yếu, nhưng nếu những thế lực lớn có được trong tay, thì sẽ là một cơn thảm họa.
Tôn Hằng lắc đầu, đặt cuốn Bách Độc Chân Kinh Xuống, cầm lấy cuốn Cổ Thần Tông bí văn lên.
So với Bách Độc Chân Kinh, thì hắn cảm thấy cuốn này cần thiết nhiều hơn.
Quả nhiên, trong này, Tôn Hằng tìm thấy vật mà mình cần tìm.
Vạn Độc Châu, biểu tượng của bang chủ Cổ Thần Tông, bên trong bao hàm Vạn Độc Chân Khí, có khả năng tụ khí, gia tăng chân khí, thành tựu thân thể vạn độc bất xâm.
Ngự Thú Đại, huyết luyện pháp khí, bên trong có một khe hở, có thể chứa hơn một vạn con Thiên Hạt Cổ.
Giống như túi trữ vật trong truyền thuyết mà tiên nhân hay dùng.
Có điều cái pháp khí này, chỉ có thể chứa Thiên Hạt Cổ, chứ không thể chứa những thứ khác.
Chỉ cần luyện hóa nó, là có thể điều khiển Thiên Hạt Cổ.
Còn về phần điều khiển được bao nhiêu, thì phải xem thực lực của người sử dụng có mạnh mẽ hay không, có bỏ ra được nhiều tinh huyết không.
Vuốt ve vật này thật lâu, Tôn Hằng mới thán phục bỏ xuống.
Một món cuối cùng, Huyết Ngọc Trác, có thể điều khiển vạn trùng, bên trong có một luồng không khí kỳ lạ, cầm vật này trong tay, thì không sợ bất cứ côn trùng nào.
Đây là một món pháp khí không rõ lai lịch.
Có điều, nó vào trong tay những người tập võ của Cổ Thần Công, thì phát huy ra tác dụng không bị Cổ cắn mà thôi.
...
Ngày thứ hai.
Sâu trong thung lũng Vạn Độc Sơn, trên một sườn núi.
Tôn Hằng khoanh chân ngồi ngay ngắn trên một tảng đá lớn, hai mắt nhắm chặt, lặng yên vận chuyển chân khí trong cơ thể.
Trên trán của hắn, có một viên bảo châu đang lẳng lặng lơ lửng, chậm rãi xoay tròn.
Vạn Độc Châu.
Viên bảo châu có thể hấp thu khí độc quanh thân, mà bên trong thung lũng Vạn Độc Sơn này, nơi nào cũng có khí độc lượn lờ.
Những năm gần đây, thứ này bao hàm, vô cùng vô tận khí độc.
Những khí độc này rất kinh người, người bên ngoài không thể sử dụng, sử dụng chỉ làm hại bản thân mà thôi, chỉ có người của Cổ Thần Công tu luyện vạn độc chân khí mới có thể sử dụng luyện hóa.
Tuy Tôn Hằng không có vạn độc chân khí.
Nhưng hắn có thứ mạnh mẽ hơn là Bách Độc Đoán Kim Thân, nên cũng có thể luyện hóa được.
Lúc này, hắn vận chuyển công pháp, một cảm giác kỳ lạ, dọc theo trán của Tôn Hằng, tuôn khắp tứ chi.
Giống như ăn một viên đan dược đại bổ, cơ thể của Tôn Hằng, dần dần sôi trào.
Sức sống hiện lên, gân cốt trong cơ thể dần dần tăng trưởng.
Chân khí cũng trở nên hùng hậu hơi, ngày càng tinh thuần hơi, sự tiêu hao từ trận chiến hôm qua, cũng phục hồi như cũ.
Có viên Vạn Độc Châu này, thì Tôn Hằng sẽ rút ngắn được thời gian bước vào cảnh giới tiên thiên hậu kỳ.
Trước kia, thì cần tầm mười năm, chậm rãi đánh bóng chân khí, mới có hi vọng.
Mà bây giờ, chỉ cần một nữa, là có thể tiến giai!
Sờ cái huyết luyện pháp khí Ngự Thú Đại bên hông, Tôn Hằng cũng lấy tinh huyết, bắt đầu luyện hóa nó.
Hơn mười con Thiên Hạt Cổ, đang dán chặt dưới vách núi bên cạnh Tôn Hằng, không dám nhúc nhích.
"Kéttttt…"
Một tiếng gào to, vang lên như sấm rền, truyền từ phía chân trời.
Tôn Hằng mở mắt ra, chỉ thấy một cái chấm đen, đang từ phương xa, bay tới gần nơi này.
Trong chớp mắt, Tôn Hằng đã thấy rõ cái chấm đen kia.
Đây là một con diều hâu đang xòe cánh bay lượn, lớn khoảng bốn năm trượng, hai móng sắc bén, cách xa như vậy, mà ánh sáng lạnh lẽo sắc bén vẫn truyền tới.
Phía sau lưng diều hâu, có một người đang đứng thẳng.
Người kia chắp tay sau lưng, áo choàng tung bay, chính là phó tông chủ của Cửu Ấn Tông, tiên thiên hậu kỳ cao thủ Từ Tử Tấn!"
"Chơi ăn gian à?"
Tôn Hằng ngồi ngay ngắn trên đá núi, thở dài một hơn.
Lúc trước nên cấm cưỡi chim đi tìm mới đúng!
"Ngươi không chạy trốn sao?"
Tốc độ của diều hâu kinh người, trong chớp mắt đã tới gần sườn núi, Từ Tử Tấn đứng trên lưng diều hâu, đôi mắt lạnh như băng nhìn xuống dưới.
"Xem ra, ngươi cũng biết mình khó thoát khỏi cái chết."
Nếu như Tôn Hằng muốn chạy trốn, thì tuyệt sẽ không đứng chỗ này, hơn nữa lại ngồi nơi mà người khác dễ chú ý như vậy.
"Năng lực của Từ phó tông chủ rất lớn nha!"
Khóe miệng của Tôn Hằng co lại, nói: "Dựa vào chim để đuổi theo, không biết làm vậy thì người khác có phục không?"
"Long Ưng là của ta, trước đó không có nói là cấm cưỡi chim."
Từ Tử Tấn bước về phía trước, chân đạp không khí, giống như đang đi trên một cái cầu thang, từng bước bước tới gần Tôn Hằng.
Đạp không khí, mặc dù chỉ là bước xuống, đã đủ để hiển lộ ra một thân nội công tinh thuần đến cực hạn của hắn.
"Đương nhiên, nếu như ngươi cho rằng không có Long Ưng, thì ta không đuổi kịp ngươi, vậy thì ngươi sai hoàn toàn!"
Quả thật, tốc độ của Từ Tử Tấn, không thua kém con Long Ưng này bao nhiêu.
Nếu như không cưỡi Long Ưng, thì hắn chỉ hơi tốn sức một chút mà thôi.
Nếu như Tôn Hằng toàn lực chạy trốn, thì hắn cũng khó khăn thêm một chút mới đuổi được!
"Nếu như vậy, thì mời!"
Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, duỗi ra một tay.
"Được!"
Từ Tử Tấn gật đầu, cũng không khách khí.
Trong nháy mắt, hắn đã biến mất, đột ngột xuất hiện trước mặt Tôn Hằng.
Thất Sát Thủ!
Sát khí dày đặc, dường như có lửa ma trơi đang nhảy nhót, một chưởng này như tới từ chín tầng địa ngục, lôi kéo ý thức của Tôn Hằng xuống dưới.
"Trấn!"
Trong đầu có ánh sáng vàng hiện lên, một tượng phật xuất hiện.
Sát Thân!
Kim Cương Bất Hoại Thần Công!
Sắc mặt của Tôn Hằng trở nên nghiêm túc, đứng thẳng dậy, quanh người còn có bóng một con hung vượn, tư thế của hắn thì giống tượng phật trong đầu.
Bổ Chưởng!
Đại Suất Bi Thủ!
"Rầm!"
Không khí vặn vẹo một cái, cơ thể của Tôn Hằng, lùi về sau hơn mười mét.
Đá núi dưới chân hắn, bị chân hắn cày ra hai khe nứt rất sâu.
Hai mắt của Từ Tử Tấn co rụt lại, chỉ có một ngày không gặp, thực lực của Tôn Hằng lại tiến bộ nhanh như vậy.
Kẻ này, không thể lưu lại!
Trong lòng hắn lạnh lẽo, đang muốn xuất thủ lần nữa, nhưng bên tai lại có tiếng vù vù vang lên.
Vù!
Một luồng sáng đen đánh úp tới.
Từ Tử Tấn nhướng mày, hai tay chắp vào nhau, từng luồng khí âm lãnh, lập tức bắn ra.
"Bộp! Bộp!"
Mười bóng đen kia bị đánh trúng, rơi xuống mặt đất.
Chỉ còn lại một ít, bay thêm được mấy trượng, lảo đảo một chút, rồi cũng rớt xuống đất.
Cho dù hắn cũng không dùng toàn lực, nhưng thấy cảnh này, sắc mặt của Từ Tử Tấn cũng trở nên ngưng trọng.
"Ong..."
Trong một cái sơn cốc các đó không xa, vang lên tiếng ong ong liên tục.
Hắn nghiêng đầu, khóe mắt đảo qua sơn cốc đó, nhưng khi vừa nhìn thấy cảnh trong sơn cốc, sắc mặt của hắn trắng bệch.
Ở phía đối diện, Tôn Hằng thở ra một hơi, chậm rãi rút đao, nhìn thẳng Từ Tử Tấn.