Đá núi bóng loáng, Tôn Hằng khoanh chân ngồi ngay ngắn ở trên đó, liên tục chớp mắt, trong mắt còn có ánh sáng vàng như ẩn như hiện.
Bốn phía xung quanh, là một khe núi bị đánh thành một mảnh hỗn độn, thác nước chiếu nghiên xuống, chảy xuôi theo những cái khe nứt mới tinh.
Trận chém giết hồi này, không tính những lần thử tay nghề với Đinh Tĩnh, thì đó là lần đầu tiên Tôn Hằng đối mặt với người tu pháp.
Mà trận chiến này, cũng giúp Tôn Hằng hiểu rõ được, thực lực của mình cùng với thực lực của những người ti pháp.
Hơn năm năm trước, khi hắn tiến giai Kim Cương Bất Hoại Thần Công tầng thứ bảy, là có thể đánh với tiên thiên một trận.
Mà lúc này, thần công đã tới tầng bảy hậu kỳ, thực lực vượt xa lúc trước.
Nhưng khi tới tiên thiên, thì con đường học võ phía trước đã bị cắt đứt.
Mấy năm gần đây, những người tiên thiên mà Tôn Hằng từng gặp, đều giậm chân tại tiên thiên sơ kỳ!
Qua trận chiến này, cũng khiến cho Tôn Hằng hiểu được sâu cạn của mình, rồi hiểu được người tu pháp hơn.
Những tiên thiên bình thường, không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng tiên thiên trung kỳ, thì rất khó tìm, nên không thể so sánh mình mạnh hơn hay yếu hơn bọn họ được.
Hôm nay, đánh với người tu pháp luyện khí tầng bốn, thì cũng tính là tương đối.
Trận chém giết hồi nãy, nhìn như rất nguy hiểm, nhưng đối với Tôn Hằng, thì cũng không coi là nguy hiểm.
Thậm chí, ngay cả Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật, hắn cũng không có dùng.
Đương nhiên, bởi vì thực lực gia tăng.
Nên bây giờ, cho dù hắn có triển khai cả thất tinh của Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật, cũng chỉ tăng có bốn phần mười thực lực.
Có điều, cho dù chỉ có bốn phần mười, nhưng đối với thực lực bây giờ của hắn, chính là một sự tăng phúc cực kỳ khủng bố.
Trái lại, thủ đoạn của Địch Phược cũng không yếu chút nào.
Âm Hồn Hồ Lô có thể phóng ra Bích Lân Quỷ La Yên, thứ này vừa kinh khủng, vừa có khả năng mê hồn, mê hoặc tâm trí, đủ loại thủ đoạn, không phải một tên tiên thiên cao thủ bình thường có thể chống cự được.
Huống chi, bên trong Quỷ La Yên, còn có mấy chục con oan hồn bất tử bất diệt bay qua bay lại, đối với những người tập võ mà nói, thì những con oan hồn này gần như là không giết được!
Nếu như không có phương pháp phá giải,
Thì sẽ bị đánh thành một vũng máu, hồn phi phách tán!
Nhưng ý chí của Tôn Hằng kiên định, trong đầu còn có một tượng phật khổng lồ trấn áp, kim thân, Sát Thân của hắn, càng có khả năng ngăn cản lực ăn mòn.
Cho dù không có Sư Hống Công, thì hắn vẫn có thể dùng toàn lực, kích hoạt lực lượng sấm sét của Lôi Vẫn Đao, phá vỡ Bích Lân Quỷ La Yên.
Mà một tên người tu pháp bị đánh tan pháp khí, thì thực lực sẽ giảm mạnh, bị hắn đuổi theo, bổ chém mấy đao, rồi hống một cái là chết!
Nói chung, không phải thủ đoạn của Địch Phược yếu.
Mà là do thực lực của Tôn Hằng quá mạnh mẽ!
"Tiên Thiên Trung Kỳ!"
Trên tảng đá, Tôn Hằng thở ra một hơi, sắc mặt bình thản.
Thực lực của mình, nếu như sử dụng hết thủ đoạn, thì có thể so với tiên thiên trung kỳ.
Đây cũng là chuyện bình thường.
Những năm gần đây, Tôn Hằng xem hết võ công của Tam Hà Bang, biết được Kim Cương Bất Hoại Thần Công của mình mạnh mẽ ảo diệu đến chừng nào.
Đừng nói so với thời những võ công của tiên thiên xuống dốc, cho dù là thời võ học còn hưng thịnh, thì môn thần công này, cũng thuộc loại cao cấp nhất!
Kim Cương Bất Hoại Thần Công tầng thứ bảy hậu kỳ, có thể chống lại tiên thiên trung kỳ.
Về phần Sát Thân...
Môn công pháp này quá mạnh mẽ!
Nhất là khi đối mặt với sự ăn mòn của oan hồn và Quỷ La Yên, ngưng tụ sát khí, có thể chống lại thứ đó, thậm chí có thể so với kim thân của Tôn Hằng.
Sát Thân, đúng là có thể phá pháp thuật như lời đồn.
Nói khách quan, thì mặc dù Kim Cương Bất Hoại Thần Công tuy mạnh, nhưng lại không có công dụng như Sát Thân.
Mà thời gian tập luyện Sát Thân của Tôn Hằng không nhiều.
Uy lực của nó, cũng không mạnh mẽ lắm, đa số dựa vào hồn phách con vượn chèo chống.
Hơn nữa, Sát Thân có thể đánh người tu pháp, nhưng đối mặt với những người tập võ, thì lại không có trợ giúp gì nhiều.
"Rống..."
Quanh người Tôn Hằng, có một bóng mờ hình vượn đang rít gào, liên tục cắn nuốt sát khí, hơn nữa sát khí này đến từ một vị luyện khí tầng bốn, cũng kích thích hung tính tiềm ẩn trong người của nó.
Hai con ngươi màu đỏ tươi, phóng ra những ánh sáng màu đỏ, mạch máu trong cơ thể Tôn Hằng hiện rõ ra, bắt đầu dung nhập những sát khí này, sau đó tụ vào trong cơ thể.
"Trấn!"
Đôi mắt của Tôn Hằng trở nên nghiêm túc, cơ thể phát ra ánh sáng vàng, trong chớp mắt đem con vượn cuồng bạo này ép vào sâu trong đầu.
Hắn giơ tay, híp mắt nhìn mạch máu đen kịt ở bên ngoài da thịt mình, Tôn Hằng nhíu mày.
Dựa vào cảm giác của hắn, có thể biết được cơ thể của mình đang thay đổi cái gì.
Vừa mới này, nhục thể của hắn, phát sinh một loại thay đổi rất kỳ dị.
Đây là những thay đổi về chất!
Làn da, lỗ chân lông của hắn biến thành thô to, lông tay lông chân mọc đen kịt, cơ thể cũng có một số thay đổi nhỏ.
Khiến cho cơ thể của hắn trở thành một con vượn, có những hình dáng đặc thù của vượn!
Sát Thân có thể đồng hóa nhục thể của hắn!
Hai mắt của Tôn Hằng lấp lánh, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi sóng to gió lớn!
Nếu như hắn đoán không sai, Sát Thân càng mạnh, thì lực đồng hóa sẽ càng lớn.
Cuối cùng, người tu luyện Sát Thân, sẽ biến thành một con hung thú!
Hoặc nói đúng là, là yêu?
Bỗng nhiên, một tin đồn xuất hiện trong đầu Tôn Hằng: "Nghe nói, quốc chủ của Lương Quốc, chính là một con yêu quái chuyển thế!"
Lúc trước, hắn xem đây là một lời đồn xấu mà thôi.
Đời này làm gì có yêu?
Cho dù có người tu pháp tu tiên, nhưng Tôn Hằng chưa từng nghe chuyện chỗ nào đó bị yêu quái quấy phá.
Nhưng bây giờ, thì tin đồn này, khả năng rất cao là đúng!
Thế giới này, thật sự có yêu quái!
Nheo mắt lại, cơ thể Tôn Hằng điên cuồng phát ra ánh sáng vàng, những lỗ chân lông thô to kia, nhanh chóng co rút lại.
Mà bộ lông màu đen kia, cũng dần dần tan rã.
Hắn dựa vào khả năng khống chế cơ thể kinh người của mình, mạnh mẽ chèn ép Sát Thân xuống!
Rất lâu sau, ánh sáng vàng trên người Tôn Hằng trở nên ảm đạm, những đặc điểm của con vượn cũng biến mất.
Chậm rãi thở dài một hơi, khôi phục lại bình tĩnh, cho tới lúc này, Tôn Hằng mới kiểm tra chiến lợi phẩm của trận chém giết này.
...
Trước mặt Tôn Hằng, trên mặt đá bóng loáng này, có mấy món đồ.
Cơ thể Địch Phược bị sóng âm đánh thành cặn bã, như rất nhiều thứ trên người hắn, vẫn còn nguyên vẹn,
Thứ đầu tiên lọt vào ánh mắt của Tôn Hằng, tất nhiên là Âm Hồn Hồ Lô.
Nhưng mà cái Âm Hồn Hồ Lô này, cũng không còn đen kịt thâm thúy như trước, bây giờ trở nên trắng xám.
Chắc là Bích La Quỷ La Yên bên trong bị tiêu giảm, khiến cho uy lực của nó giảm nhiều.
Đưa tay cầm lấy hồ lô, Tôn Hằng nhẹ nhàng vuốt ve.
Uy lực của vật này rất lớn, nếu là những người tập võ khác, thì sợ sẽ không tránh khỏi một kiếp này, hơn nữa người tập võ có thể tế luyện vật này.
Đây là thu hoạch lớn nhất!
Có điều, không biết mình tế luyện lần nữa, thì khi nào mới phát ra uy lực mạnh mẽ như hồi nãy?
Món đồ thứ hai, là một chiếc lá cây màu xám.
Thứ này, ngăn được đao của Tôn Hằng, cho Địch Phược cơ hội thở dốc.
Có điều, thứ này cũng đã gần bị hỏng rồi, ở trên mặt có rất nhiều vết nứt, màu sắc cũng ảm đạm hơn nhiều.
Dường như sờ nhẹ một cái, sẽ bị vỡ tan thành nhiều mảnh.
Cẩn thận từng li từng tí cầm lá cây này lên, xem xét đánh giá cẩn thận, Tôn Hằng mới khẽ lắc đầu, đặt nó xuống đất.
Món đồ thứ ba, là một tấm vải.
Địch Phược là người tu pháp, mặc dù cơ thể hắn không có cường hãn bằng Tôn Hằng, nhưng cũng không kém.
Ngay cả thân thể của hắn đều bị sóng âm đánh tan, mà tấm vải này lại hoàn hảo không hư hao gì, tất nhiên đây không phải là phàm vật.
Trên tấm vải này, ghi lại cách sử dụng và nguồn gốc của Âm Hồn Hồ Lô.
Người luyện chế Âm Hồn Hồ Lô, là một người tu pháp chuyên luyện khí.
Sở dĩ hắn luyện Huyết Luyện Pháp khí, là do con cháu của hắn không có tư chất tu pháp, nên mới luyện thứ này cho bọn họ phòng thân.
Có điều cái Âm Hồn Hồ Lô này cần rất nhiều máu tươi, một người không thể chu cấp được, nên người này mới làm ra hai cách sử dụng.
Mà một cách trong đó, là luyện thêm cái Định Hồn Phiên này, chia ra hai người cầm, thì sẽ giảm lượng máu tươi tiêu thụ.
Nếu như đối địch, thì hai người hợp lại, uy năng vẫn không giảm.
Nhưng như vậy, nếu chỉ có một món Âm Hồn Hồ Lô hoặc Định Hồn Phiên, thì uy lực sẽ giảm rất nhiều.
Đây chính là điều tự hào của vị cao nhân kia, không ngờ tới bây giờ lại là thủ đoạn ám hại người khác của Địch Phược.
Biện pháp thứ hai.
Là một môn công pháp tên là Ngưng Huyết Pháp, có thể tăng máu tươi của mình.
Chỉ cần tu tới tiên thiên, rồi tập môn công pháp này tới đại thành, là có thể đầy đủ máu tươi cho Âm Hồn Hô Lô.
Không thể không núi, vị cao nhân này suy nghĩ rất chu đáo.
Chỉ có điều, môn công pháp này, lại không có dễ tập luyện như trên giấy nói.
Mà khó luyện với hắn, thì những người khác muốn vào cửa cũng không được!
Khó trách Địch Phược không thể một mình dùng vật này, chỉ sợ hắn cũng không có tu môn công pháp kia tới đại thành, cho nên mới mang theo tấm vải này bên người, thỉnh thoảng lấy ra học.
Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, cất vật này trong ngực, cuối cùng nhìn về món đồ cuối cùng.
Đây chính là một cây trâm cài tóc của nam, dài hơn nửa xích(15cm), trên còn có một chút hoa văn, ánh sáng lấp lóe, là một món pháp khí.
Pháp khí của người tu pháp, thì Tôn Hằng thấy, đa số được làm bằng gỗ, chứ ít khi được làm bằng kim loại như món này lắm.
Nhưng mà tại sao, Địch Phược lại không dùng món pháp khí này để đối phó với Tôn Hằng.
Có lẽ, hắn cho rằng không cần dùng.
Mà tới khi hắn muốn dùng, thì lại không có thời gian để lấy ra.
Vuốt vuốt cái trâm này, Tôn Hằng cất tất cả những món chiến lợi phẩm này lại, đứng dậy.
Ngẩng đầu nhìn trời, hắn trầm tư nửa này, mới chạy về phía đỉnh núi.
"Lê-eeee-eezz..."
Ngay tại lúc hắn mới nhảy lên đỉnh núi, thì có một âm thanh kỳ dị vang lên từ phía chân trời.
Sau một khắc, một con chim xé gió xé mây bay trên trời, ngã xuống khu rừng rậm rạp bên cạnh Tôn Hằng.
"Bành!"
"Rầm rầm..."
Tiếng vang liên miên, cành lá cỏ cây liên tục đung đưa.
"Con chim này…"
Tôn Hằng khẽ nhíu mày: "Hắc Quan Kim Điêu!"
Dường như trên lưng của nó có người?