Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Phong đến khiến các lão sư ở Vũ học viện này mát lòng hả dạ, giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, khiến họ trở tay không kịp, may mà Vũ học viện không bỏ qua một yêu nghiệt như vậy, bằng không sẽ vô cùng đau đớn.

“Lão sư, tâm tình ngài giống như thực không tệ.” Trong Nội viện, một thiếu niên thấy lão sư chỉ dẫn của mình cười rất vui vẻ, thiếu niên rõ ràng biết, lão sư không cười vì mình, bởi vì mấy lão sư kia đều thế, rất lạ.

“Ha ha, xú tiểu tử ngươi có sức quan sát không tệ, xem ra hôm nay ta biểu hiện quá rồi!” Hoàng lão sư, cũng chính là người ngày đó giữ cửa cười ha ha, dùng sức vỗ bả vai thiếu niên, thiếu niên thiếu chút nữa té xuống mặt đất.

“Xảy ra chuyện gì, có thể khiến lão sư vui vẻ như vậy?” Thiếu niên đứng vững rồi, thần sắc có chút tái nhợt, Hoàng lão sư lại cười ha ha.

“Năm nay Vũ học viện chúng ta, sẽ rất hãnh diện!”

Thiếu niên vừa nghe thì có chút hiểu ra, đứng thẳng thân mình, điều động chiến khí từ từ chảy đến các bộ vị trên người, giảm bớt áp lực lão sư tạo thành cho mình.

“Lâm Mông và Mai Băng đều là nhân tài, hãnh diện là nhất định, nhưng cá nhân con xem trọng Lâm Mông.” Vũ học viện đã vô hình chia thành hai phái ủng hộ Lâm Mông và Mai Băng, mà thiếu niên rõ ràng thuộc phái Lâm Mông, thiếu niên là một trong mấy người hay đi cùng Lâm Mông.

Hoàng lão sư vừa nghe lại cười ha ha, làm thiếu niên khó hiểu, lại vỗ một chưởng xuống dưới, thiếu niên vừa đứng vững lại ngã xuống, ngẩng mặt lên thấy nụ cười khinh thường ở khóe miệng lão sư mình.

“Chỉ bằng Lâm Mông? Hừ! Tiểu tử ngươi ngày thường ở cùng Lâm Mông tưởng ta không biết? Lâm Gia tưởng Vũ học viện là thiên hạ của họ?”


Khẩu khí Hoàng lão sư khiến thiếu niên không dám thở mạnh, ngày thường Lâm Mông kiêu ngạo ương ngạnh, thậm chí coi thường lão sư của Vũ học viện, Lâm Mông rất hay bắt nạt người khác, ngoài Mai Băng, trong học viện chẳng có ai chưa bị ức hiếp bởi gã.

Tư chất Lâm Mông cuối cùng như thế nào, lão sư Vũ học viện lại không nhìn ra chắc? Tuy cao hơn người thường một tý, nhưng cũng chỉ thế thôi, nếu không nhờ Lâm Gia đốt nhiều dược liệu như thế, Lâm Mông sao có thể đánh đồng cùng Mai Băng? Nghĩ đến Vân Phong, Hoàng lão sư cười lớn hơn nữa, bây giờ có một yêu nghiệt như vậy, đề cử duy nhất của danh ngạch kia ngoài nha đầu đó, chỉ sợ không ai có được, Lâm Gia nhiều năm đốt vàng chỉ sợ phí của rồi.

“Nha đầu kia, sợ là sẽ khiến Lâm Gia hận nghiến răng ngứa lợi, ha ha!”

Thiếu niên chật vật bò dậy, ngồi dưới đất, nghe lời lão sư rồi phỏng đoán trong lòng, chẳng lẽ lần nhập học này có nhân vật thiên tài? Nhưng thiên tài thế nào cũng sao bằng cấp bậc của Lâm Mông chứ!

“Lão sư, nha đầu thầy nói là……?”

Hoàng lão sư nhìn thiếu niên ngồi dưới đất, trong ánh mắt xẹt qua thất vọng, ai, nếu đồ đệ của mình có một phần mười tư chất của nha đầu kia, gương mặt già nua của hắn cũng có thể tỏa sáng.

“Hừ! Hỏi cái này làm gì, ngươi có thể so sánh được à? Còn không cố gắng tu luyện!” Hoàng lão sư thần sắc không tốt gầm nhẹ một tiếng, lập tức xoay người rời đi, chỉ có mấy câu nói kia là lọt vào tai thiếu niên.

Thiếu niên nghe được sắc mặt đột nhiên trắng vài phần, trong mắt là kinh hoảng, Vân Gia…… Vân Phong…… Nàng, nàng không phải bị Lâm Mông đánh chết rồi à? Thật sự còn sống? Nhưng…… không thể, khí mạch Vân Phong không phải đã bị……


Mặt thiếu niên tái xanh. Vội bò dậy rồi chạy thẳng vào trong nội viện.

“Vân Phong, sư phụ của ngươi là ai?” Trạch Nhiên mỉm cười nhìn nữ hài tử có chút lạnh lùng bên cạnh, cảm thấy cá tính của nàng trầm ổn không giống tuổi.

Vân Phong khẽ nhíu nhíu mày, tiểu hài tử vừa vào học đều được giao cho các lão sư, chỉ trừ nàng, đối với Vân Phong mà nói cũng không lo ngại, dù sao nàng đến Vũ học viện cũng không phải vì tu luyện chiến sĩ, nàng chỉ cần thân phận ở Vũ học viện mà thôi.

“Sư phụ của ngươi là ai?” Vân Phong không trả lời, ngược lại hỏi Trạch Nhiên một câu, Trạch Nhiên cười hắc hắc, hơi có chút kiêu ngạo nói với Vân Phong, lão sư hắn là lão sư nội viện, Vân Phong không khỏi cười nhẹ, Trạch Nhiên vừa vào học đã có thể được lão sư nội viện chỉ điểm, đãi ngộ này cũng không tệ, nếu không có gì xảy ả, Trạch Nhiên sẽ trở thành mầm non được bồi dưỡng.

“Trạch Nhiên huynh!” Một tiếng la khiến hai người đều nhìn lại, một tiểu nam hài quần áo đẹp đẽ quý giá đi tới, phía sau cũng có vài đứa trẻ, Trạch Nhiên có chút mờ mịt, hắn cũng quen hắn ta, đối phương làm sao biết mình tên?

Trạch Nhiên cũng không biết, tất cả đứa trẻ vừa vào học chỉ có Trạch Nhiên hắn được lão sư nội viện chỉ đạo, ý nghĩa mọi người đều hiểu được, tuy tuổi bọn trẻ còn nhỏ, nhưng dưới sự đào tạo của xã hội, xu nhịnh và dối trá đã thành thói quen rồi.

Vân Phong đánh giá tiểu nam hài đi tới, nhìn quần áo đối phương liền hiểu được là người có của cải, ngược lại với Trạch Nhiên, một người như vậy đến kết giao là vì sao, Vân Phong từ chối cho ý kiến, lạnh lùng cười, như xem biểu diễn.

“Ngươi là……” Trạch Nhiên ngượng ngùng cười cười, “Trạch Nhiên huynh, tại hạ Vương Hữu Tài, có thể cùng Trạch Nhiên huynh tiến vào Vũ học viện này, cũng có chút duyên phận.”


Vương Hữu Tài? Tên này cũng thật hài hước, Vân Phong cười thầm, nhìn Trạch Nhiên vẫn mờ mịt, không khỏi có chút cảm khái Trạch Nhiên thật ngây thơ, Vân Phong đột nhiên cảm thấy ánh mắt Vương Hữu Tài quét về phía mình, nếu nàng không nhìn lầm, trong ánh mắt kia là khinh thường và khinh thường, Vân Phong cũng lập tức hiểu được, mình lại bị coi thường.

Tất cả đứa trẻ đều có lão sư, Vân Phong không có, Vũ học viện sở dĩ không để Vân Phong có lão sư, đúng là bởi vì tự biết không xứng dạy Vân Phong, yêu nghiệt ngay cả hiệu trưởng cũng không thấu thực lực, có ai dám lớn mật nói để ta dạy cô bé? Hiệu trưởng không dám, các lão sư khác càng không dám.

Các sư phụ nội viện thật muốn thỉnh giáo Vân Phong, dù sao tuổi nhỏ đã có tu vi như thế, thật khiến các thầy cô cảm thấy vạn phần xấu hổ, cũng nhiều người thấy không phục.

Nhưng hành động như vậy làm cho Vân Phong bị hiểu lầm nghiêm trọng, trong mắt mấy tiểu hài tử vừa vào học, Vân Phong chỉ là thứ bị Vũ học viện vứt bỏ, bị Vũ học viện vứt bỏ có nghĩa gì, nghĩa là không tư chất, vô dụng!

“Trạch Nhiên huynh, làm bằng hữu đệ nói một câu, kết giao với người này cần phải cẩn thận.” Vương Hữu Tài nhìn Vân Phong với ánh mắt mờ ám, mấy người sau hắn cũng thế, Vân Phong không khỏi nở nụ cười, coi thực lực của hắn lấy đầu ngón tay cũng có thể bóp chết, bọn chúng lại tưởng mình là phế vật sao? Thật là thú vị, thực lực đối lập cách xa khiến Vân Phong căn bản chẳng bận so đo với chúng.

“Ngươi…… có ý gì?” Trạch Nhiên nhìn hắn, lại nhìn thoáng qua Vân Phong, Vương Hữu Tài có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Trạch Nhiên, đầu óc đám bình dân sao như cái mõ thế, gõ mãi chẳng thông!

“Lấy tư chất của Trạch Nhiên huynh tự nhiên là phải kết giao với người cùng đẳng cấp, không nên kết giao với phế vật mà Vũ học viện cũng chẳng cần, sẽ làm giảm giá trị con người.”

Lời này vừa nói ra, Trạch Nhiên có ngốc cũng hiểu được ý tứ Vương Hữu Tài, lập tức thần sắc trầm xuống, tức giận nhìn chằm chằm Vương Hữu Tài, “Cái này không phiền ngươi lo lắng, nếu không còn việc gì, thì mau đi đi.”

Vương Hữu Tài bị Trạch Nhiên hắt nước như thế, sắc mặt có chút ức chế, “Trạch Nhiên huynh, Lâm Mông là đại biểu huynh của ta, là đại nhân vật của Vũ học viện, nếu Trạch Nhiên huynh thông minh, sẽ biết nên làm thế nào.”

Trạch Nhiên vừa nghe, lạnh lùng cười, cuối cùng không để ý Vương Hữu Tài nữa, đi đến trước mặt Vân Phong, kéo tay Vân Phong quay đầu bước đi.


Trạch Nhiên ủng hộ khiến Vân Phong có chút giật mình, lại tăng thêm phần thiện cảm với người bạn mới quen này,nhìn Vương Hữu Tài như ăn phải khói, gian manh khỏi Trạch Nhiên một câu, tiếng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn bị Vương Hữu Tài nghe được.

“Trạch Nhiên, hắn nói Lâm Mông là đại biểu huynh của hắn, nếu ngươi kết giao cùng hắn, xem ra ưu việt không ít.”

“Lâm Mông gì chứ, chưa từng nghe qua! Ngươi còn không nói cho ta biết sư phụ của ngươi là ai?”

Vương Hữu Tài nhìn hai người vừa nói vừa cười, mình tự nhiên trở thành không khí, lập tức cao giọng quát, “Trạch Nhiên, ngươi đừng quá đáng! Ta và ngươi kết giao là xem trọng ngươi, kết giao với phế vật ta thấy ngươi chẳng có tiền đồ đâu!”

Trạch Nhiên đột nhiên dừng bước, Vân Phong thấy mày hắn giật vài cái, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, Vân Phong xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nghiêm lại, Vương Hữu Tài bị nhìn đến sợ hãi.

“Phế vật, ngươi nhìn cái gì!”

Vân Phong nở nụ cười, mày khẽ nhấc, “Ngươi vừa nói, Lâm Mông là đại biểu huynh của ngươi?”

Vương Hữu Tài cười ha ha, “Sao, sợ à! Đại biểu huynh ta là người ngươi không chọc nổi đâu nhé! Nếu thức thời liền quỳ xuống nhận sai, ta sẽ không so đo.”

Bàn tay Trạch Nhiên đột nhiên nắm chặt, chỉ cảm thấy khinh người quá đáng! Nhưng hắn bây giờ chẳng có thực lực chống lại hắn ta, hắn nhẫn, chỉ có thể nhẫn!

Khóe miệng Vân Phong ý cười lạnh hơn, mắt tỏa ra áp lực vô hình khiến thân thể Vương Hữu Tài có chút run nhè nhẹ, nàng vốn không muốn so đo cùng hắn, nhưng nếu hắn và Lâm Mông có quan hệ, không so đo sao được chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK