“U gia chủ, dáng vẻ ông kích động như vậy thì chắc là U Bạch đã lấy được thành tích tốt rồi nhỉ!” U gia chủ đang ngẩn người, bỗng nghe thấy người khác hỏi thăm mới lấy lại tinh thần. Lúc này ông ta mới phát hiện là mình đã nhổm dậy khỏi ghế, sau đó ông ta mới lập tức ngồi xuống, mặt cúi hơi thấp, trong lòng lại như có tiếng trống không ngừng vang lên.
Không ngờ U Nguyệt cũng tham gia, sao gã lại vào trong Nội viện được? Chỉ với một chút thực lực thế kia thì gã thành đệ tử quan môn của ngũ trưởng lão bằng cách nào? Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy? Chuyện này là sao đây? U gia chủ bên này liên tục thay đổi tâm trạng thì trên đài cao Nội viện, cuộc thi đấu xếp hạng đã chính thức mở màn.
Hai mươi người chia làm mười nhóm số, số được đặt trong một cái rương mở rộng, hai mươi người sẽ tiến lên rút số theo thứ tự. Vân Phong và U Nguyệt là hai người xếp cuối hàng nên cũng không hề sốt ruột, rút số nào cũng được, nếu như hai người phải đấu với nhau thì cũng chỉ có thể coi như đây là một chuyện xấu thôi. Vân Phong nhìn thấy không ít người quen trong số hai mươi người này, bốn người thuộc phe tam trưởng lão ở trong sơn động hôm đó cũng có mặt hết ở đây, phe tứ trưởng lão thì có U Bạch, còn những đệ tử khác thì hoàn toàn xa lạ.
Mấy người Thiên Quy đứng gần nhau cũng đã chọn xong số thứ tự của mình, họ không có đối đầu với nhau nên đều thở phào nhẹ nhõm. Thấy Vân Phong còn chưa rút, Thiên Quy không khỏi chú ý bên này thêm vài phần, Hoa Linh cũng đang âm thầm quan sát Vân Phong. Nàng có thể tiến vào môn hạ của ngũ trưởng lão có phải là bất ngờ không? Khi tin tức truyền ra, không ít đệ tử đã cảm thấy kinh hãi, mặc dù không biết nàng có thật sư là Triệu hồi sư hay không, nhưng thực lực của Vân Phong là rõ như ban ngày.
“Nàng ta sẽ đấu với ai thế?” Hoa Linh nhìn Thiên Quy rồi hỏi. Nếu như ván đầu tiên là Thiên Quy đấu với Phong Vân thì sao đây? Tuy Quy sư huynh rất lợi hại nhưng Phong Vân kia cũng không phải là kẻ tầm thường, nếu như Quy sư huynh xảy ra việc gì đó ngoài ý muốn thì đúng là mất mặt lớn rồi.
“Tỷ quan tâm ả ta đấu với ai làm gì, không đấu với tỷ là tốt rồi nhỉ!” Người nói chuyện là Ngọc Cẩm. Sau khi bị Vân Phong giáo huấn một trận, nàng ta đã có bài học xương máu nên mấy ngày nay rất ít đi gây chuyện, ngược lại còn tập trung tinh thần vào việc tu tập, nhờ đó mà thực lực cũng tăng lên thêm một chút. Vốn dĩ lần thi đấu xếp hạng lần này, nàng ta không có tư cách tham gia nhưng sau khi thực lực tăng lên lại có thể đánh tới gần sát biên, có được danh ngạch tiến vào vòng trong cuối cùng.
Ngọc Cẩm nhìn số thứ tự của mình, là số năm. Nếu như Phong Vân rút trúng số năm thì… Hừ! Lần trước Phong Vân dám làm mình mất mặt như vậy thì lần này đúng là cơ hội để đòi lại. Nàng ta phải cho Phong Vân nếm thử cảm giác mất mặt là như thế nào.
“Tiểu sư muội, đến lượt muội kìa.” Dung Tâm cười ha hả đi tới bên cạnh Vân Phong, nhỏ giọng nói một câu, ánh mắt còn nhìn Khúc Lam Y ở một bên đài cao. Gã vẫn thích gọi nàng là “tiểu sư muội” hơn, như vậy mới thân thiết, kêu tên thì còn gì là thú vị nữa. Dung Tâm tự cho là giọng nói của mình đã nhỏ lắm nhưng Khúc Lam Y vẫn nghe thấy toàn bộ, chỗ huyệt Thái Dương cũng giật giật mạnh vài cái. Tốt, tốt lắm! Đợi sau khi thi đấu xếp hạng xong, hắn sẽ để tên nam nhân kia biết kết cục khi gọi “tiểu sư muội” là cái gì.
Vân Phong nhìn Dung Tâm một chút, ánh mắt còn liếc xéo qua Khúc Lam Y. Hiển nhiên nàng cũng thấy được khuôn mặt tuấn tú kia đã xám xịt. Vân Phong bất đắc dĩ thở dài, Dung Tâm đúng là tên không có ánh mắt mà! Từ trên xuống dưới bên phía ngũ trưởng lão đều đồng loạt đưa ra kết luận này.
“Muội đi ngay đây, đừng gấp.”
“Muội nói thử xem ván đầu tiên có thể là ta đấu với muội không?” Dung Tâm mong đợi nhìn Vân Phong.
Vân Phong bỏ tay vào trong rương, tùy tiện lấy ra một số: “Nếu như thật sự gặp nhau thì muội cũng sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.”
Ngón tay nàng vửa mở ra, Dung Tâm nhìn thấy số thì không nhịn được mà nhẹ giọng thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc!”
Mấy người đứng bên cạnh Vân Phong không nhịn được mà cũng rướn cổ lên nhìn thoáng qua số thứ tự của nàng, thấy không trùng số với mình thì ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Vân Phong phát hiện thấy động tác nhỏ của họ thì cười thầm, U Nguyệt cũng đã rút số thứ tự xong, bây giờ thì hai mươi người đã rút hết rồi.
Sau khi số thứ tự của tất cả mọi người được công bố, hiển nhiên là sẽ có người vui, có người sầu. Trong vòng thứ nhất không có trận đấu nào của đồng môn, đối thủ của U Nguyệt dường như đã được định trước chính là U Bạch. U Bạch nhìn số thứ tự trong tay mình rồi hừ một tiếng đầy khinh miệt, gã ta thắng chắc hai trăm phần trăm rồi. U Nguyệt tất nhiên cũng rất hài lòng, quyết đấu với U Bạch có thể triệt để xóa đi sự lo lắng trong lòng gã, cứ thoải mái chiến một trận thôi. Còn về phần đối thủ của Vân Phong thì có chút cảm giác hài kịch ở trong đây.
U Nguyệt nhìn số thứ tự trong tay Vân Phong rồi cười nhẹ một tiếng: “Phong Nhi, đối thủ của muội không biết là may mắn hay bất hạnh đây?”
Vân Phong nhíu mày: “Nhị ca, sao huynh lại nói như thế?”
U Nguyệt cười ha ha rồi cũng không nói gì thêm, Vân Phong nhìn lại số thứ tự của mình, là số năm. Mà bên kia, Ngọc Cẩm cầm số năm kia lại cảm thấy vừa rầu rĩ vừa phức tạp, đúng là không ngờ thật sự sẽ đụng phải Vân Phong!
Gã Dung Tâm vô tư kia lại cảm thấy tiếc nuối vì không thể đấu với Vân Phong, nhưng mà nỗi buồn của gã cũng nhanh chóng tiêu tan vì nếu vòng thứ nhất không đấu được thì vòng thứ hai kiểu gì cũng sẽ gặp, vòng thứ hai không gặp thì còng ba cũng sẽ đụng thôi, sớm muộn gì hai người họ cũng sẽ đấu với nhau.
Con số đồng thời cũng đã quyết định thứ tự trận đấu, trận đấu của hai mươi người cũng bắt đầu mở màn, cặp thi đấu đầu tiên ra sân chính là U Bạch và U Nguyệt.
“Nhị ca, cố lên!” Vân Phong nắm lấy tay U Nguyệt.
Dung Tâm thì đứng bên cạnh trêu ghẹo: “Đừng có thua nhanh quá đó!”
Vân Phong trừng Dung Tâm một cái, Dung Tâm cười ha ha mà không nói gì thêm, ngược lại dáng vẻ của U Nguyệt lại rất thản nhiên: “Ta biết mình và U Bạch có sự chênh lệch lớn, hắn ta là Tôn Vương cấp sáu, ta cũng chỉ mới cấp bốn thôi. Tuy chưa chắc thắng được nhưng ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian.”
Vân Phong cũng cười: “Nhị ca, huynh cứ chiến thoải mái đi, đừng suy nghĩ mấy thứ lung tung khác làm gì. Chưa chắc huynh sẽ thua trận này đâu!”
Thấy thần sắc tự tin của Vân Phong, U Nguyệt hơi sửng sốt: “Phong Nhi, muội…”
“Được rồi, huynh đi lên đi!” Vân Phong đẩy nhẹ U Nguyệt một cái, tặng cho gã một nụ cười, U Nguyệt giật mình, sau đó lại thản nhiên nở một nụ cười nhẹ, gật đầu với Vân Phong rồi xoay người đi lên đài cao.
Dung Tâm ở một bên la lên: “Tiểu sư đệ cố lên nha!”
U Nguyệt đột nhiện cảm thấy có chút xấu hổ, Vân Phong cũng như thế: “Dung Tâm, huynh ít nói vài câu đi!”
Dung Tâm gãi gãi ót, nhỏ giọng xem thường: “Cổ vũ cũng không được nói, vậy ta không nói lời nào là được chứ gì.”
Theo đôi tuyển thủ thứ nhất lên đài, không khí tại hiện trường bắt đầu sôi nổi lên. U Bạch là người ra sân đầu tiên khiến U gia chủ vô cùng kích động, nhưng khi nhìn thấy đối thủ của U Bạch là U Nguyệt thì U gia chủ lại tối mặt. Trong lòng ông ta cũng không quá lo lắng, với bản lĩnh của U Bạch và dược tễ mà gã ta lấy được, U Nguyệt này căn bản chính là nhân vật làm nền thôi.
“Chậc chậc, đây không phải là tiểu tử phản bội U gia sao?” Triệu gia thấy U Nguyệt cũng không lạ mắt gì, âm dương quái khí nói ra một câu. Đây là một chuyện xấu của U Nguyệt gia, bây giờ lại bị vạch ra trong trường hợp này thì hiển nhiên là không thể nén giận được.
“Triệu gia chủ, chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa.”
Triệu gia chủ bĩu môi không nói gì thêm nhưng mấy gia tộc lớn nhỏ khác đều thấp giọng bàn tán, người U gia đấu với nhau, đúng là quá châm chọc. Nghe thấy tiếng nghị luận của người khác, U gia chủ chỉ cảm thấy da mặt mỏng của mình nóng ran, đôi mắt ông ta gắt gao nhìn chằm chằm U Nguyệt trên đài cao, tất cả đều do thằng ranh con đó gây ra, lần này nhất định phải để U Bạch xử lý nó.
“U Nguyệt, ngươi còn mặt mũi đứng ở đây à, tên phản đồ U gia!”
U Nguyệt cười ha ha, không giải thích nửa lời, người khác nói gì thì gã cũng không thèm để ý. Trong lòng gã hiểu rõ mọi chuyện là được rồi, người khác thế nào thì gã không quan tâm: “Đây là cuộc thi đấu xếp hạng, đừng lôi mấy chuyện khác vào.”
“Ha ha ha! Sao, nghe khẩu khí của ngươi thì ngươi còn muốn thắng ta à?” U Bạch nhìn U Nguyệt, hừ một tiếng: “Bằng thực lực Tôn Vương cấp bốn của ngươi mà ngươi còn muốn thắng ta cơ đấy. Đúng là mơ mộng hão huyền!”
“Ai thua ai thắng, tất cả đều là ẩn số.” U Nguyệt cười nhạt một tiếng, thái độ bình tĩnh này của gã đã chọc giận U Bạch. U Bạch lập tức cuộn bàn tay, một thanh ma trượng tức khắc xuất hiện trong tay gã ta, ma trượng đột ngột vung về phía trước, một đoàn Hỏa nguyên tố cực kỳ dày đặc xuất hiện trong khoảnh khắc.
“Ta cũng muốn xem thử ngươi thắng ta bằng cách nào đấy! Hỏa tiễn!”
“Vèo…” Một mũi tên phá không mà đi, bay thẳng về phía U Nguyệt. U Nguyệt cảm thấy luồng nhiệt cao ập đến trước mặt, thân thể nhanh chóng né qua bên cạnh, tránh thoát được mũi tên lửa kia của U Bạch trong nháy mắt. U Bạch thấy vậy chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ma trượng trong tay lại nhanh chóng xoay chuyển, chỉ trong khoảnh khắc đã có mấy chục mũi tên lửa liên tiếp bay ra.
“Rầm rầm rầm!” Hỏa nguyên tố đập xuống mặt đất tỏa ra nhiệt độ cực kì cao, các đệ tử xung quanh mở to hai mắt quan sát trận tranh tài cũng không nhịn được mà thốt lên một tiếng tán thưởng, reo hò. Thi đấu xếp hạng trong Nội viện đúng là khác hẳn, mới trận đầu tiên thôi mà đã kịch liệt như vậy rồi.
U Bạch liên tục oanh tạc rõ ràng đã khiến cho U Nguyệt chỉ có thể né tránh mà thôi, thân thể U Nguyệt nhanh chóng xuyên qua bên trong màn mưa dày đặc Mũi tên lửa, không thể không bị tổn thương một chút nào. U Bạch thấy U Nguyệt tránh thoát linh hoạt như thế, không khỏi hét lớn một tiếng: “Ngươi chỉ biết trốn tránh chung quanh như một con chuột.”
U Bạch đột nhiên thu tay lại, cả người nhảy lên trên không, từ trên cao nhìn xuống U Nguyệt đang có chút chật vật, lạnh giọng cười một tiếng: “Nếu ngươi chỉ biết tránh, ta sẽ khiến cho ngươi không còn cả chỗ để núp. Hỏa giới!” Ma trượng trong tay U Bạch lại mạnh mẽ chuyển động, Hỏa nguyên tố nóng bỏng bỗng nhiên dâng lên xung quanh U Nguyệt, chỉ trong nháy mắt, mặt đất đã khoanh vùng lại một khoảng trống, một vùng ánh lửa đỏ rực hoàn toàn ngăn chặn tất cả đường lui của U Nguyệt.
“Bây giờ để ta xem thử ngươi sẽ trốn ở đâu.” U Bạch đứng giữa không trung nhìn U Nguyệt bị bao vây bên trong một ranh giới bằng lửa, gã ta cất tiếng cười to. Tiếng hoan hô của mấy thanh niên đang xem trận chiến càng to thêm, trên gương mặt u ám nãy giờ của U gia chủ rốt cuộc cũng có một chút ý cười, U Bạch quả nhiên là trụ cột của U Nguyệt gia.
“Tiểu sư muội, tiểu sư đệ sẽ không sao chứ?” Dung Tâm lo lắng nhìn cảnh tượng trên dài, ánh lửa hừng hực mang theo nhiệt độ nóng bức, ngay cả gã cũng cảm thấy được sự oi bức.
Vân Phong nghe thấy xưng hô này thì có chút đau đầu, ánh mắt dán chặt vào đường vòng tròn lửa trên đài, môi đỏ nở nụ cười: “Tất nhiên là sẽ không có việc gì rồi.”
“Ha ha ha! Chỉ với chút thực lực đó mà ngươi đánh thắng ta thì đợi kiếp sau đi. Ta sẽ đốt ngươi thành tro!” U Bạch đứng trên không ăn nói một cách ngông cuồng, mà sắc mặt mấy vị trưởng lão ngồi trên đài quan sát đều rất bình tĩnh. Tứ trưởng lão cười ha hả nhìn U Bạch, tuy tên đệ tử này của ông ta có tính cách chả ra gì nhưng mà cũng có thực lực, thủ đoạn lại vô cùng hung ác.
“Lão ngũ, có vẻ ngươi không hề lo lắng chút nào nhỉ.” Tứ trưởng lão nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh, ngũ trưởng lão vẫn nhàn nhã ngồi đó, cho dù U Nguyệt lâm vào tình cảnh như thế, vẻ mặt của ông ấy cũng không có chút thay đổi nào.
Nghe thấy lời của tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão cười ha hả trả lời: “Có gì đáng lo đâu, thắng thua không phải còn chưa phân định sao?”
Sắc mặt tứ trưởng lão khẽ biến, ông ta nhìn dáng vẻ bình thản của ngũ trưởng lão có chút hoài nghi, Tôn Vương cấp bốn với Tôn Vương cấp sáu, thắng bại còn chưa phân, chẳng lẽ… lão ngũ đã cho U Nguyệt thứ gì tốt sao?
“Các ngươi nhìn kìa, vòng tròn lửa kia không phải sắp bị phá vỡ à?” Từ ghế trên đài quan sát vang lên tiếng kinh hô, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lại về phía đài cao. Tứ trưởng lão cũng như thế, ánh mắt của ông ta hiện lên vẻ không thể tin. Còn U Bạch trên không trung thì đang trừng lớn hai mắt như mắt ếch.
“Này, điều này sao có thể.” U Bạch đứng giữa không trung đột nhiên gầm lên một tiếng, ma trượng trong lòng bàn tay mạnh mẽ đi xuống một ngón tay. Hỏa nguyên tố bên trong vòng tròn lửa kia đột ngột bành trướng gấp đôi nhưng cũng không thể ngăn cản tiếng nổ ngày càng rõ ràng truyền ra từ rìa của vòng tròn lửa.
“A!” Kèm theo tiếng thét giận dữ là một bóng đen nhảy lên từ bên trong vòng tròn lửa, vòng tròn lửa bị một cỗ lực lượng dữ dội tách ra hai phần từ bên trong.
“Tách…” Vòng tròn lửa bất ngờ bị phá vỡ từ bên trong, Hỏa nguyên tố được phóng thích, nhiệt độ nóng bức như sóng nhiệt đánh tới, những người ngồi trên đài quan sát cũng không nhịn được mà toàn thân tát ra mồ hôi nóng. Mà bóng dáng bay nhanh từ trong đó ra nhẹ nhàng xoay chuyển một cái trên không, dùng tốc độ nhanh như sét đánh lao về phía U Bạch.
“Không, không thể nào…” U Bạch vẫn còn chìm trong sự khiếp sợ, vòng tròn lửa của gã ta lại bị U Nguyệt phá vỡ. Làm sao tên tiểu tử đó có thể làm được chứ?
“U Bạch! Dù chỉ là một khoảnh khắc trong chiến đấu thì cũng là điểm then chốt quyết định thắng bại.” Giọng nói lạnh lùng của U Nguyệt vang lên bên tai U Bạch. Ngay sau đó, eo U Bạch truyền tới cơn đau nhức mãnh liệt, phần lưng của gã ta cong lại, “oa” lên một tiếng rồi cả người rơi thẳng từ trên cao, đập mạnh xuống mặt đất.
“Ầm…” Cả người U Bạch rơi từ trên không xuống đài cao, mặt đất dưới người bị lõm xuống một cái hố sâu. U Bạch nằm trong hố, khóe miệng tràn ra máu, toàn thân hơi co giật, ngửa đầu nhìn người đang ở trên không trung, ngực bụng truyền tới từng cơn đau đớn khiến gã ta căn bản không thể eo ra khỏi cái hố này.
Cơ thể yếu ớt của Ma pháp sư chỉ giới hạn trong phương thức và tốc độ tấn công của họ. U Nguyệt là Chiến sĩ, dùng lực lượng và tốc độ để kéo dài, một khi Ma pháp sư bị người công kích trong phạm vi gần, trừ phi có Phong nguyên tố có thể kích phát tốc độ để né tránh, nếu không thì sẽ rơi vào kết cục như U Bạch.
“Sự nghịch chuyển kinh thiên!” Trong đám người đột ngột bùng nổ một tiếng khen ngợi, âm thanh hoan hô của những người trẻ tuổi còn có thêm nước mắt vui mừng.
Ánh mắt Vân Phong nhìn U Nguyệt chỉ có ý cười. Dung Tâm liếc mắt lập tức thấy được thanh trường kiếm U Nguyệt cầm, gã tức khắc trợn to hai mắt: “Thanh trường kiếm kia không phải… Không phải là của sư phụ…”
“Lão ngũ, không ngờ ngươi lại đưa thanh trường kiếm kia cho hắn.” Tứ trưởng lão nhìn vũ khí trong tay U Nguyệt rồi nhanh chóng quay đầu khẽ quát lên với vẻ khó tin. Ngũ trưởng lão ngồi đó móc móc lỗ tai, liếc nhìn ông ta một cái.
“Lão ngũ, ngươi đúng là nỡ giao ra thật.” Tam trưởng lão cười ha ha: “Trường kiếm này chính là vũ khí Tôn Vương cấp chín, không ngờ ngươi lại đưa nó cho một tiểu tử Tôn Vương cấp bốn, cho dù là chúng ta thì cũng không thể rộng rãi như vậy đâu.”
“Ha ha, lão ngũ, đúng là hào phóng đấy.” Đại trưởng lão cũng cười.
Ngũ trưởng lão ngồi đó, dáng vẻ không sao cả, giật nhẹ khóe miệng: “Các người có thể cho đệ tử đồ tốt thì ta tất nhiên cũng có thể cho rồi.”
“Vậy cũng phải xem là cho cái gì đã chứ. Vũ khí Tôn Vương cấp chín mà ngươi cũng có thể tùy tiện lấy ra sao?” Tứ trưởng lão ở bên cạnh bất mãn khẽ quát một câu.
Ngũ trưởng lão lại móc móc lỗ tai: “Lão tứ, nếu như huynh không hài lòng thì có thể đưa ma trượng của huynh cho U Bạch, tỷ thí lại một lần nữa.”
“Lão ngũ ngươi…” Ánh mắt tứ trưởng lão lóe lên: Đùa à, ma trượng mà có thể tùy tiện đưa cho ngươi khác sao, cho dù là U Bạch cũng không được.”
“Ta chỉ cho tiểu tử này mượn dùng một chút thôi.” Ngũ trưởng lão cười lên, trong giọng nói có thêm vài phần bất đắc dĩ. Đúng vậy, nếu như không phải nể mặt nha đầu Phong Vân thì có lẽ ông ấy sẽ không lấy thứ này ra. Bị nha đầu kia thấy được thì muốn giữ lại cũng vô dụng, nếu thế thì không bằng để vật này hữu dụng một chút vậy.
Tứ trưởng lão rốt cuộc cũng chỉ có thể hừ một tiếng, mặc dù vũ khí Tôn Vương cấp chín đưa cho người có thực lực Tôn Vương cấp bốn dùng thì có chút gượng ép, nhưng dùng nó đánh vỡ vòng tròn lửa của U Bạch thì dư sức. Bây giờ U Bạch bị đánh một đòn nặng như vậy thì có lẽ thân thể cũng bị tổn thương khá nặng, Ma pháp sư mà, tố chất thân thể rất kém.
“Được rồi, được rồi! Thứ đó vốn vô dụng với lão ngũ, nếu U Nguyệt là Chiến sĩ thì tuy hơi sớm một chút, nhưng cũng coi như là đã đưa cho đúng người rồi!” Nhị trưởng lão cũng nói một câu, ánh mắt đại trưởng lão và tam trưởng lão lóe lên, họ không nói gì thêm nữa.
Dung Tâm đứng một bên xem trận chiến cảm thấy cực kỳ kinh hãi, thứ treo trong phòng sư phụ lại rơi vào trong tay U Nguyệt từ khi nào vậy? Vân Phong câu môi mỉm cười: “Mượn dùng một chút thôi. Huynh cứ yên tâm đi, sẽ trả lại cho sư phụ mà.”
Dung Tâm gãi đầu: “Cái này cũng, cũng không cần đâu! Dù sao sư phụ cũng không dùng được…”
U Nguyệt hạ từ trên không xuống, thân hình hiện ra vẻ thanh thoát, một khắc này khiến mọi người cảm thấy có chút mê hoặc, cả người U gia chủ cứng ngắc ngồi trên ghế. Nhìn U Bạch đầy miệng máu tươi nắm trong hố đầy bụi đất, ông ta không biết nên nói gì, ông ta chưa bao giờ nghĩ là U Bạch sẽ bị đánh bại, sẽ có tình trạng như bây giờ. U Nguyệt, gã, thế mà gã lại…
“U gia chủ, ông đừng nói, U Nguyệt này có thực lực không tệ, sao trước đó không nhìn ra nhỉ, chẳng lẽ hắn che giấu?” Triệu gia chủ lại bỏ đá xuống giếng, quả nhiên, U gia chủ nghe xong thì sắc mặt càng thêm kém. Triệu gia chủ cười ha ha, rất hài lòng nói: “Đáng tiếc, nhân tài như thế mà lại thoát ly U Nguyệt gia, U gia chủ cũng đừng hối hận.”
Gương mặt già nua của U gia chủ nhăn lại, trong lòng có thêm một phần không cam tâm, thực lực hôm nay của U Nguyệt rõ ràng không phải là cùng cấp bậc lúc trước. Khi mới trở lại U Nguyệt gia, gã cũng chỉ mới là vào cấp bậc Tôn Giả mà thôi, hiện tại lên lập tức nhanh lên tới Tôn Vương cấp bốn. Chỉ trong thời gian ngắn mà thăng lên nhiều như vậy thì dù tất cả là thật hay không, U gia cũng đều tổn thất lớn.
Nếu như gã không rời khỏi U gia, U gia bây giờ sẽ có thêm một nhân tài, lại thêm một phần bảo đảm, nhưng bây giờ… Phong Vân, tất cả đều do ngươi! Nếu không phải lúc trước do ngươi giật dây thì sao U lại rời khỏi U gia, U Nguyệt căn bản không muốn rời đi. Tiểu nha đầu kia nhất định đã biết thực lực chân thật của U Nguyệt nên sau đó mới cố ý giật dây gã phản bội U gia để ả ta có thể sử dụng. Hay cho một Phong Vân xảo trá, âm hiểm!
U gia chủ đang hận tới nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lại cực kỳ hối hận, hiện tại đầu óc ông ta đang xoay chuyển cực nhanh, nghĩ cách để tạo cơ hội khiến U Nguyệt trở lại U gia, nếu không thì ông ta mặt dày mày dạn đi tìm gã cũng được, nói cho cùng thì U Nguyệt cũng là họ U, gã đừng mơ mà thoát ly khỏi U gia.
U Bạch nắm trong hố sâu trên đài cao, gã ta khó khăn lắm mới đợi được cơn đau đớn ở ngực bụng giảm bớt, bây giờ mới có thể thở mạnh ra, trước mắt nổ đom đóm, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Gã ta biết đối thủ của mình rồi, gã ta thật sự không thể ngờ chỉ một U Nguyệt lại có thể phá tan vòng tròn lửa của gã ta, nhưng khi nhìn thấy vũ khí trên tay U Nguyệt, U Bạch nhanh chóng hiểu ra, không phải là do thực lực bản thân gã ta giảm sút mà là nhờ vào vũ khí Tôn Vương cấp chín này.
Không ngờ ngũ trưởng lão lại cho gã món đồ tốt như vậy! U Bạch nghĩ tới đây thì lại có chút ê ẩm, tuy tứ trưởng lão cũng rất kỳ vọng vào gã ta trong lần thi đấu xấp hạng lần này nhưng ông cũng không cho gã ta bất kỳ món đồ nào, nếu không phải mạo hiểm ăn cắp dược tễ thì ngay cả một phần thắng gã ta cũng không có! Ngũ trưởng lão lại tốt với đệ tử như thế, so sánh xong trong lòng U Bạch không nhịn được mà có chút oán giận. Kỳ vọng đối với gã ta tính là cái gì chứ, tứ trưởng lão cũng đâu cho gã ta bất kỳ thứ gì đâu.
Nói tới đây cũng là oan uổng cho tứ trưởng lão. Tứ trưởng lão khá có lòng tin với U Bạch, bản thân ông ta cũng không có nhiều đồ tốt, ma trượng của ông ta cũng không thể cho gã ta, dược tễ cũng chỉ có bao nhiêu bình đó, nếu lại lấy ra thì có chút khó khăn. Vì thế tứ trưởng lão không cho gì hết, không ngờ như thế lại khiến U Bạch nảy sinh bất mãn với mình.
U Nguyệt cũng không tiếp tục phát động công kích lần hai mà lẳng lặng đứng ở đó nhìn U Bạch. U Bạch ngã vào trong hố để xoa dịu cơn đau và dưỡng sức, sau đó gã ta cũng vùng vẫy đứng từ lên trong hố. Tứ trưởng lão nhìn một màn này thì không khỏi thở phào, nếu như bị đánh một quyền giải quyết luôn thì cái mặt mo của ông ta biết giấu vào đâu đây.
“Phì!” Nhổ một ngụm nước miếng có lẫn đất và máu ra khỏi miệng, U Bạch sờ miệng mình: “Nghĩ như thế là thắng được ta sao?”
U Nguyệt không nói gì, chỉ cười nhạt với gã ta, trên người U Nguyệt cũng không có bao nhiêu vết thương, tuy vòng tròn lửa cũng khiến gã có chút tổn thương nhưng cũng không đáng ngại. Hai người giờ phút này đều chồng chất vết thương, U Bạch hung ác cắn chặt hàm răng, nếm thấy mùi tanh của máu, trong lòng gã ta không khỏi phẫn nộ. Chỉ là một tên cấp bốn thôi, gã ta không tin mình không xử được U Nguyệt.
“Hỏa cầu!” U Bạch hét lên một tiếng, ma trượng trong tay xoay chuyển, trong phút chốc, một quả cầu lửa cực lớn gào thét bay ra.
Lần này U Nguyệt cũng không thèm tránh, trường kiếm trong tay mạnh mẽ giơ lên, thân kiếm phát ra một tiếng ùng ục nhỏ, trực tiếp chém quả cầu lửa thành hai! U Bạch thấy thế thì bắt đầu cuồng nộ, gã ta thật sự không tin. Tức khắc xung quanh dâng lên cầu lửa, tinh thần lực của U Bạch cũng vượt trội hơn người chứ nếu không ma pháp mãnh liệt như thế mà bạo phát trên thân người bình thường, chỉ sợ là tinh thần lực của người đó đã sớm khô kiệt. Một đám thanh niên đứng một bên quan sát phát ra tiếng tán dương, Ma pháp sư đúng là có chút thực lực.
Tiếng nổ không ngừng vang lên trên đài cao, Hỏa nguyên tố kiên trì tiến công liên tục. U Bạch quả nhiên cũng liều lĩnh không kém ai, nhưng dưới sự chi phối của lửa giận như thế thì công kích của gã ta có vẻ không có sự tiết chế. Tinh thần lực của gã ta tuy hùng hậu hơn người bình thường nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, trong tình trạng tấn công rối loạn này, cứ tiêu hao như thế không thể nghi ngờ chính là lãng phí. U Nguyệt ngược lại có vũ khí Tôn Vương cấp chín trợ giúp, dù gã chì có thực lực Tôn Vương cấp bốn nhưng trước mắt cũng đủ đánh ngay tay với U Bạch rồi.
U Bạch nghĩ đến đây, không khỏi có tâm thái vì cái lợi trước mắt, gã ta muốn giành lấy thắng lợi trong khoảng thời gian ngắn nhất, muốn đánh phủ đầu U Nguyệt một lần, không muốn giằng co với gã thế này nữa. Trong mắt U Bạch hiện lên một tia đen tối, lập tức ngừng tấn công U Nguyệt, cổ tay lật một cái, trong lòng bàn tay gã ta xuất hiện một lọ thuốc. U gia chủ thấy vậy con ngươi co lại, chẳng lẽ U Bạch muốn dùng đòn sát thủ này ngay tại vòng đầu tiên sao? Cho dù thắng được trận này, sau đó gặp phải đối thủ mạnh thì làm sao đây?
Mà giờ phút này, U Bạch không nghĩ được nhiều như vậy, trong lòng, trong mắt gã ta chỉ có một ý nghĩ là phải đánh bại U Nguyệt, tất cả kiên nhẫn của gã ta đã bị mài mòn hết rồi. U Nguyệt thấy lọ thuốc trong tay U Bạch, sắc mặt gã không khỏi trầm xuống. Lúc trước, Phong Nhi từng nhắc nhở gã là Ma pháp sư tăng thực lực bằng việc sử dụng dược tễ, quả nhiên U Bạch cũng dùng một chiêu này.
Lọ thuốc trong tay U Bạch vừa xuất hiện liền kéo theo tiếng kinh hô của mọi người, tứ trưởng lão lại thầm giật mình lần nữa, sao U Bạch lại có được dược tễ cấp bậc đại sư?
“Lão tứ, huynh cũng chịu chơi nhỉ, dược tễ cỡ này mà cũng bỏ được.” Ngũ trưởng lão cười ha ha, ông ấy nhìn tứ trưởng lão một cái. Tứ trưởng lão không biết nên nói gì, dược tễ này rõ ràng không phải ông ta đưa. U Bạch chì là cao cấp ba sao thôi, rốt cuộc là lấy dược tễ này từ đâu?
“Tốt lắm! Không ngờ tiểu tử này lại là hạng người cướp gà trộm chó.” Dược tễ trưởng lảo ngồi kế bên đột nhiên nói ra một câu như thế khiến sắc mặt của năm vị trưởng lão thay đổi.
“Lão tứ, chắc là dược tễ trong tay U Bạch không phải ngươi đưa cho chứ?”
“Cái gì mà đưa cho chứ. Đây rõ ràng là dược tễ của ta. Tiểu tử này trộm dược tễ của ta!” Dược tễ trưởng lão dùng hai mắt bốc lửa nhìn lọ thuốc trong tay U Bạch, dược tễ do chính mình luyện chế mà ông ta còn không nhìn ra sao. Thật to gan, dám xong vào trong phòng chứa đồ của ông ta.
“Chuyện này, chuyện này…” Tứ trưởng lão cũng không nói ra lời, ông ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, không ngờ U Bạch lại dám làm ra chuyện như thế.
Mấy vị trưởng lão khác có vẻ mặt khác nhau, cuối cùng đại trưởng lão cũng nói một câu: “Mọi chuyện rốt cuộc ra sao thì chờ bọn họ đấu xong rồi hỏi cho rõ ràng.”
U Bạch trong trận cười một tiếng: “U Nguyệt, ngươi biết đây là cái gì không? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!”
U Bạch ngửa đầu uống hết lọ thuốc, gã ta nhanh chóng cảm thấy một sức mạnh bành trướng trong không gian tinh thần bên trong cơ thể làm toàn thân gã ta vô cùng thoải mái. Đúng, chính là sức mạnh này, là loại sức mạnh khiến lòng người phải say. Cổ tay U Bạch vừa lật lên lại thêm một lọ thuốc khác xuất hiện, dược tễ trưởng lão thấy thế liền không nhịn được mà bật dây: “Hắn ta, hắn ta thế mà…”
Mấy vị trưởng lão khác thấy cũng giật mình trong lòng, hai lọ dược tễ. Rốt cuộc U Bạch này đã trộm bao nhiêu dược tễ?
U Nguyệt thấy U Bạch lấy ra lọ thuốc thứ hai cũng giật mình, nhưng mà lọ này khác hẳn lọ trước, lọ thuốc này có màu đỏ tươi giống như lửa đỏ đang sôi sục. U Bạch lại ngửa đầu uống hết, cảm nhận lực lượng cuồn cuộn, điên cuồng trong cơ thể, cất giọng cười to.
“Ha ha ha ha, một lọ nguyên tố dược tễ, một lọ Hỏa diễm dược tễ, cả hai cộng lại thì ngươi không phải là đối thủ của ta, ta muốn biến ngươi…” Lời U Bạch còn chưa dứt, gã ta đã cảm thấy sức mạnh kia biến thành cơn đau đớn kịch liệt, như đàn côn trùng đang chạy loạn trong thân thể gã ta, khiến gã ta cực kỳ thống khổ.
“A!” Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, một tiếng hét thảm thiết phá không đột ngột vang lên.
Danh Sách Chương: