Edit: Mavis Clay
Beta: senna_lam
Vân Phong không bận tâm tới những gì mình nghĩ nãy giờ nữa mà đẩy cửa ra ngoài, vừa mới ra khỏi cửa phòng thì đã thấy một đám người đang đứng vây quanh giữa sân trường, không biết chỗ đó đang xảy ra chuyện gì, mà tất cả học sinh trung cấp và cao cấp đều ở đó.
Vân Phong đi tới, đệ tử vòng ngoài thấy là nàng liền mở đường, đệ tử của đế quốc Phong Vân vừa nhìn thấy Vân Phong thì thở phào nhẹ nhõm còn biểu tình bên đám người đế quốc Già Diệp thì hoàn toàn ngược lại, mấy người Áo Uy và Thánh Diệu chỉ đứng xem, từ bộ dạng tới vẻ mặt đều tỏ vẻ chả liên quan tới mình.
Còn chưa tới được giữa đám đông, Vân Phong đã nghe được tiếng quát đầy phẫn nộ của Nghiêm Tiểu Lỗi, "Đám tôn tử đế quốc Già Diệp các người, có gan thì nói lại lần nữa thử xem!"
Vân Phong cau mày bước nhanh hơn, lúc này mới nhìn thấy đám người trong đây chính là lớp cao cấp.
Nghiêm Tiểu Lỗi đang tức giận đùng đùng đứng một bên, trợn mắt nhìn bọn Dược Tề Sư Già Diệp, rõ ràng hai bên đã cãi nhau một trận dữ dội, dáng vẻ đôi bên không hề thân thiện chút nào, trong tay của một Dược Tề Sư cao cấp bên Già Diệp đang đỡ lấy một tiểu tử trẻ tuổi, là Dược Tề Sư trung cấp, trên mặt và người hắn đều là máu, chẳng qua chỉ là mấy vết thương ngoài da, nhưng bộ dạng thì tỏ vẻ như sắp chết tới nơi vậy.
Vân Phong nhíu mày, lúc quét mắt tới Hạ Cảnh Dật đang ngồi bên cạnh Nghiêm Tiểu Lỗi thì không khỏi cả kinh! Hiện giờ trong lòng Hạ Cảnh Dật đang ôm một cô gái mình đầy máu tươi, mặc dù máu nửa bên mặt nàng đã đông lại nhưng trông vẫn rất đáng sợ, chân trái của nàng đã bị gãy xương, gương mặt vô cùng trắng bệch, chỉ có đôi mắt đang mở là tràn ngập tức giận, thân thể xụi lơ trong ngực Hạ Cảnh Dật, đôi môi đang không ngừng run rẩy mạnh, như cố nén cơn đau trong người.
"Vân Phong!" Nghiêm Tiểu Lỗi là người đầu tiên nhìn thấy Vân Phong, lập tức gào to một tiếng, mấy tên Dược Tề Sư bên Già Diệp vừa thấy Vân Phong liền sa sầm mặt mũi, Vân Phong lách mình tiến lên phía trước, Hạ Cảnh Dật ngẩng đầu không khỏi thở nhẹ một hơi, "Ngươi đã đến rồi."
Vân Phong nhìn thoáng qua cô gái trong ngực của Hạ Cảnh Dật, không khỏi cất giọng hỏi, "Thương Nhụy, Chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?"
Người đang nằm trong ngực Hạ Cảnh Dật chính là Thương Nhụy, giờ đây nàng miễn cưỡng nhếch môi, lập tức hít vào một hơi, Vân Phong liền cau mày, Hạ Cảnh Dật mở miệng, "Yên tâm, đã dùng thuốc phục hồi, chỉ là tạm thời không thể cử động."
"Chuyện gì ư?! Chính là do đám tôn tử bên Già Diệp cố ý gây chuyện!" Nghiêm Tiểu Lỗi đen mặt quát lớn, "Thương Nhụy chẳng qua không cẩn thận làm vỡ lọ thuốc của hắn, vậy mà hắn lại dám động thủ!"
"Nghiêm Tiểu Lỗi! Thật coi mình là cái loa lớn sao? Thương Nhụy nàng ta cố ý đánh vỡ lọ thuốc, còn xuất ngôn châm chọc! Là nàng ta ra tay trước! Thế nào, đế quốc Phong Vân các người thì được phép khi dễ người khác, còn chúng ta thì không cho đáp trả lại à?" Dược Tề Sư cao cấp của đế quốc Già Diệp mở miệng, tên Dược Tề Sư trung cấp gây xung đột với Thương Nhụy chỉ đứng ở đó, rất rõ là đã bị trận chiến này làm cho sợ hãi.
"Động thủ trước con mẹ ngươi*! Nếu đúng thật là Thương Nhụy ra tay trước, nằm ở đây chính là thằng oắt con kia!" Đôi mắt Nghiêm Tiểu Lỗi tóe lửa, bộ dáng như muốn động thủ đánh người.
*Amen
"Lão sư đâu?" Vân Phong nhìn quanh, chẳng có một Lão sư nào ở đây cả. Hạ Cảnh Dật đỡ Thương Nhụy lên mở miệng trả lời, "Bây giờ là thời gian tự học, các lão sư đều về cả rồi." Thời gian các lão sư dạy trong dược viện cũng không nhiều, cùng lắm là chỉ điểm các tác dụng một chút, chứ phần lớn thời gian đều phải dựa vào sức tự học của mọi người.
Vân Phong đi tới bên cạnh Thương Nhụy, cẩn thận kiểm tra vết thương của nàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt trước ngực nàng, một cỗ nguyên tố mát lạnh qua tay Vân Phong truyền vào cơ thể Thương Nhụy. Mặc dù Khúc Lam Y là Ma Pháp sư Quang hệ, nhưng Vân Phong cũng không có ý định để Khúc Lam Y ra tay, đây là học viện Chế dược, tình huống có chút phức tạp.
Sự đau đớn trong cơ thể Thương Nhụy rốt cuộc cũng được Thuỷ nguyên tố của Vân Phong áp chế bớt, vẻ mặt cũng không còn quá khổ sở nữa, Hạ Cảnh Dật và Nghiêm Tiểu Lỗi thấy thế rất đỗi vui mừng, mặc dù dược liệu cũng có khả năng hồi phục, nhưng bàn về tốc độ hiệu quả thì sao bằng ma pháp nguyên tố được?
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Vân Phong hạ giọng hỏi, sắc mặt Thương Nhụy tuy vẫn tái nhợt nhưng đã khá hơn nhiều, khẽ gật đầu, Vân Phong tiếp tục mở miệng hỏi, "Có thể nói chuyện được không?" Thương Nhụy giật nhẹ khóe miệng, "Dĩ nhiên có thể."
"Rất tốt, rốt cuộc chuyện như thế nào, nói đi." Vân Phong nhàn nhạt mở miệng, Thương Nhụy đầu tiên là khẽ hừ lạnh lùng, "Trong thời gian tự học, ta tính đi đổi một lọ thuốc, người nọ đột ngột đi tới, tiếp theo không biết vì sao, một lọ thuốc đột nhiên rơi xuống đất vỡ choang, dù không rõ chuyện gì nhưng rõ ràng ta vẫn nói xin lỗi, thế mà tên kia lại bắt đầu đôi co......"
"Là ngươi cố ý đụng vào! Nếu không phải do ngươi cố ý thì làm thế nào lọ thuốc của hắn lại rơi xuống đất? Đế quốc Phong Vân các người ai nấy đều biết thêu dệt sự thật!" Dược Tề Sư cao cấp của đế quốc Già Diệp cắt lời Thương Nhụy, Vân Phong khẽ nghiêng đầu, "Chuyện đương nhiên không thể chỉ nghe từ một phía được, sẽ tới lượt bên Già Diệp nói, giờ không tới lượt ngươi!"
Dược Tề Sư cao cấp của Già Diệp còn tính nói gì đó lại lúng túng cắn môi, không nói gì nữa. Thương Nhụy khịt mũi một cái, rõ ràng vô cùng coi thường, "Ta cố ý? Phong Vân cách Già Diệp xa như vậy, ta chắc phải có rất nhiều cái cố ý mới chạm nổi vào hắn!" Thương Nhụy hít vào một ngụm khí lạnh, tiếp tục mở miệng, "Ta đã nói xin lỗi, nhưng hắn không phân tốt xấu, dây dưa một hồi, cuối cùng lại động thủ với ta!"
Vân Phong tối tăm mặt mũi, sắc mặt của Hạ Cảnh Dật và Nghiêm Tiểu Lỗi cũng đen hẳn đi, Vân Phong ra hiệu cho Thương Nhụy không cần nói thêm nữa, bắt đầu chậm rãi thu hồi Thủy nguyên tố lại vào trong cơ thể. Đám người lúc này lại một lần nữa tách ra, “Ở đây có việc gì vậy!" Một giọng nói cực kỳ nghiêm túc vang lên, một bóng người chậm rãi đi ra khỏi đám đông, vừa nhìn thấy Vân Phong thì nhất thời kinh ngạc, sau đó quét mắt qua bên bọn Dược Tề Sư cao cấp Già Diệp, khi thấy tên Dược Tề Sư trung cấp bị thương ngoài da thì sắc mặt trầm xuống.
"Người nào đả thương Dược Tề Sư Già Diệp?"
"Lam Linh, còn có thể là ai! Đương nhiên là đám người Phong Vân kia!"
Lam Linh- là Dược Tề Sư cao cấp ba sao duy nhất của dược viện nghe được câu này liền gầm nhẹ, "Thật là to gan!" Một tiếng rống giận này khiến mọi người run lên, Vân Phong mặt không biến sắc, Lam Linh nhìn Vân Phong, "Vừa đúng lúc ngươi cũng ở nơi đây, nói đi, đế quốc Phong Vân giải thích như thế nào đây."
"Ngươi nói cái gì!" Nghiêm Tiểu Lỗi lập tức tức giận mở miệng, Vân Phong vươn cánh tay chắn trước mặt hắn, ý bảo hắn không nên manh động, "Giải thích? Nếu vậy thì nên giải thích với Già Diệp đế quốc như thế nào đây? Người nào không phải người mù đều có thể thấy được, Phong Vân bên này bị thương nghiêm trọng hơn."
Sắc mặt Lam Linh đỏ lên, thấy bộ dạng thảm thương của Thương Nhụy như vậy, cười lạnh thành tiếng, "Chỉ có thể trách Phong Vân chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thôi." Người của đế quốc Già Diệp không khỏi bật cười thành tiếng, Vân Phong cười ha ha, đôi mắt đen trầm xuống, "Thân là Dược Tề Sư cao cấp ba sao, ngươi bao che khuyết điểm là phải, nhưng ngươi đừng quên, ta cũng là người bao che khuyết điểm, hơn nữa trình độ còn thâm sâu hơn."
Vẻ mặt bên phía đế quốc Già Diệp không khỏi căng thẳng hơn nhiều, tư thái người của đế quốc Phong Vân đều là vẻ chúng ta không sợ các ngươi, Lam Linh suy nghĩ chốc lát cuối cùng mở miệng, "Chuyện rốt cuộc ra sao, mau nói!" Lập tức có Dược Tề Sư của Già Diệp kể lại lần nữa, Lam Linh sau khi nghe xong liền nhíu mày, "Vân Phong, chuyện này là do đế quốc Phong Vân ra tay trước."
"Nhưng chuyện của bên chúng ta lại khác, phải giải thích như thế nào đây chứ?"
"Đó là do các ngươi bên kia giấu đầu hở đuôi!"
"Xem ra bên phía Già Diệp cũng có thể là ăn nói bừa bãi rồi." Vân Phong nhàn nhạt nhìn lướt qua Lam Linh, Lam Linh nhất thời giận tới đầu bốc khói, nếu không có Vân Phong ở đây, chuyện bây giờ đã sớm kết thúc, có Dược Tề Sư cao cấp ba sao như nàng ở đây, đế quốc Phong Vân chỉ có thể lui sang một bên! Chỉ vì có Vân Phong, địa vị của nàng ở học viện giờ đã khác trước!
"Hừ! Chuyện rốt cuộc là thế nào không ai rõ được, mà đoán chừng chắc cũng không ai có thể biết rõ." Ánh mắt Lam Linh quét qua đám người Áo Uy và Thánh Diệu, bọn Dược Tề Sư đó lập tức cúi đầu im lặng, Vân Phong nhìn thấy cảnh này không khỏi cười thầm trong lòng, Nghiêm Tiểu Lỗi bên cạnh bốc hỏa hô to, "Đám tôn tử các người! Dám làm nhưng lại không dám nhận!"
"Nghiêm Tiểu Lỗi! Đừng có càn rỡ!" Lam Linh híp mắt, đôi mắt Vân Phong quét tới, "Ngươi cũng nên quản cho tốt cái miệng của đám người bên các ngươi đi."
Hai bên giằng co qua lại, sự tình thế nào thì trong lòng ai cũng rõ. Nhưng Già Diệp có Dược Tề Sư cao cấp ba sao ở đây, lại là đồ đệ thân truyền của viện trưởng, tiền đồ vô lượng, không nên đắc tội với nàng. Nếu không phải nhờ Lam Linh thì bọn Già Diệp kia cũng đâu dám diễu võ dương oai như thế.
"Đưa nàng ấy về trước đi." Vân Phong liếc nhìn Thương Nhụy, nhờ trị liệu của nàng lúc nãy giờ nàng ta đã có thể di chuyển được một chút, Hạ Cảnh Dật gật đầu một cái, cẩn thận ôm lấy Thương Nhụy trở về, Thương Nhụy nhìn về phía Vân Phong, đôi mắt lóe lên như muốn nói gì đó.
"Yên tâm, cứ giao cho ta." Vân Phong nhàn nhạt nói một câu, hốc mắt Thương Nhụy đau xót, gật đầu một cái, để mặc cho Hạ Cảnh Dật ôm nàng rời đi.
"Cũng đưa hắn ta về luôn đi, tránh để lại di chứng sau này." Lam Linh nói một câu khiến cho những người nghe được mà thổn thức, cái tên của Già Diệp đế quốc kia rõ ràng chỉ bị thương ngoài da, căn bản không có gì đáng ngại, vậy mà nói cứ như là hắn sắp chết đến nơi rồi vậy. Tên Dược Tề Sư trung cấp kia bị đưa về, từ đầu đến cuối hắn chả nói lấy một lời, chỉ toàn để bọn Dược Tề Sư cao cấp nói. Người bị thương ở hai bên đã được đưa đi, chỉ còn lại hai nhân vật đứng đầu.
Lam Linh đứng đối mặt với Vân Phong, tất cả các đệ tử trong phạm vi học viện, đế quốc Già Diệp đứng sau lưng Lam Linh, đế quốc Phong Vân đứng sau lưng Vân Phong, khí thế hai bên đều có chút giương cung bạt kiếm, nếu không phải nói là đã tích oán từ lâu.
"Chuyện đã xảy ra, ta nghĩ ngươi hiểu hậu quả của nó là như thế nào." Lam Linh cao giọng nói, không hề che giấu địch ý trong mắt mình. Từ khi biết được Vân Phong chính là đồ đệ mới nhận của viện trưởng, Lam Linh đã thấy Vân Phong không vừa mắt chút nào, rất không vừa mắt.
Lông mày thanh tú của Vân Phong khẽ nhếch, không nói gì, Nghiêm Tiểu Lỗi đứng bên tiếp một câu, "Mọi chuyện thế nào lòng dạ các ngươi tự hiểu rõ."
"Mối hận giữa đế quốc Già Diệp và đế quốc Phong Vân đã lâu, nay ai khơi mào lên lại, Vân Phong! Chắc ngươi hiểu chứ nhỉ!"
Vân Phong lười biếng nhìn lướt qua Lam Linh, "Cho nên?"
"Cho nên? Lúc trước một mình người ở Đế đô Già Diệp gây long trời lở đất! Cả Hoàng thất Già Diệp và Đế Đô suýt nữa bị hủy trong tay ngươi! Triệu Hồi Sư duy nhất của Già Diệp cũng chết dưới tay ngươi, còn có Già Diệp Đế Vương cũng bởi vì ngươi mà chết thảm! Vân Phong, đế quốc Phong Vân bởi vì ngươi mà bị Già Diệp ghen ghét, ngươi còn nói ra được hai chữ “Cho nên” ấy một cách nhẹ nhàng như vậy sao?"
Vân Phong trầm mặc, chuyện năm đó ngoại trừ những người trong cuộc không ai biết rõ nó là như thế nào, nàng cũng không muốn đi giải thích, cũng không cần thiết phải giải thích!
"Lam Linh! Đừng tưởng rằng ngươi là Dược Tề Sư cao cấp ba sao, lại thật sự tự đưa mình lên cao! Vân Phong là Triệu Hồi Sư, còn ngươi là gì?! Ngươi không phải chỉ là một cao cấp Dược Tề Sư thôi sao, ngươi có cái giống gì tốt mà ngông cuồng như vậy chứ! Có bản lãnh thì ngươi đem cái cuồng ngạo đó ra ngoài học viện này thử xem! Ngươi dám sao! Ngươi có bản lãnh khiến ma thú nghe lời của ngươi à, hả?" Nghiêm Tiểu Lỗi nổi giận, cổ bắt đầu rống lên, Vân Phong chính là người của đế quốc Phong Vân, là thần tượng của tập thể thanh niên bọn hắn! Người khác lại dám vu oan thần tượng của bọn hắn, đáng đánh đòn!
Nghiêm Tiểu Lỗi mắng hăng say, Lam Linh nghe mà sắc mặt chuyển từ hồng sang trắng. Những lời này quả thật không sai, nàng ta chỉ có thể cuồng ngạo như vậy ở trong học viện, ra khỏi học viện còn có được bao nhiêu người nể mặt nàng ta chứ! Nhưng Vân Phong thì khác, chưa nói tới thân phận Dược Tề Sư, nàng chính là Triệu Hồi Sư!
Dược Tề Sư của đế quốc Phong Vân vì lời Nghiêm Tiểu Lỗi nói cũng âm thầm cười nhạo, Lam Linh lúng túng đứng đó, đột nhiên quát, "Đúng! Ta không phải là Triệu Hồi Sư, nàng ta lợi hại hơn! Nhưng trong dược viện này, nàng ta không bằng ta! Đây là sự thật!"
Nghiêm Tiểu Lỗi há hốc mồm thở dốc nhưng lại không phát ra tiếng nào, Vân Phong là cao cấp một sao, Lam Linh là cao cấp ba sao, thật đúng là một sự thật đáng chết mà!
"Trong giới Dược tề sư, nàng không bằng ta, đây cũng là sự thật!" Lam Linh vừa thấy Nghiêm Tiểu Lỗi á khẩu không trả lời được thì tâm tình vui lên không ít, cao ngạo khinh bỉ nói một câu, Vân Phong cười ha ha, "Vậy thì sao? Bây giờ không bằng, cũng không có nghĩa là tương lai cũng như vậy."
"Không sai! Lấy thực lực và tư chất của Vân Phong, vượt qua ngươi chỉ là chuyện sớm hay muộn! Ta sẽ chống mắt lên xem đến lúc đó ngươi còn hả hê được hay không!" Nghiêm Tiểu Lỗi cười ha hả, Lam Linh bị châm học không nhịn được chun mũi, đôi mắt tóe lửa căm tức nhìn Vân Phong, "Không cần sau này, ta thấy ngay bây giờ là được rồi!"
Vân Phong ngước mắt lên nhìn Lam Linh, Lam Linh thu hồi lửa giận, sắc mặt lãnh ngạo mở miệng, "Phong Vân không phải vẫn luôn lấy ngươi làm niềm kiêu hãnh hay sao? Không phải ngươi luôn là thiên tài hay sao? Hắn nói ngươi vượt qua ta chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi sao? Chẳng cần đợi lâu nữa, ba tháng sau chính là đợt khảo sát, tới lúc đó ngươi và ta sẽ cùng phân cao thấp!"
"Rõ ràng ngươi đang chiếm tiện nghi người ta! Đúng là khinh người quá đáng!" Nghiêm Tiểu Lỗi rống giận một câu, ai chẳng biết Lam Linh là cao cấp ba sao, Vân Phong mới cao cấp một sao! Trong thời gian ba tháng từ một sao nhảy lên ba sao, đây rõ ràng là khi dễ người khác mà!
" Vân Phong, ngươi nhận thua cũng được, phải để Dược Tề Sư đế quốc Phong Vân nói xin lỗi với đế quốc Già Diệp! Còn nữa, ngươi phải chính miệng thừa nhận, ngươi không bằng ta!"
"Ngươi......!" Điều kiện này khiến đám người bên đế quốc Phong Vân nổi giận, thật biết khi dễ người khác mà, hơn nữa còn là chuyện vốn không thể nào! Đế quốc Già Diệp ngược lại ỏm tỏi cả lên, "Đúng vậy, hay là nên sớm nhận thua đi!" "Ngàn vạn lần đừng gượng chống đỡ, chúng ta sẽ không cười lời các ngươi nói đâu!" "Mau nói xin lỗi đi, đừng để cho bên này khó chịu!"
"Con mẹ nó, khinh người quá đáng!" Nghiêm Tiểu Lỗi cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ một câu, nhìn về phía Vân Phong đang đứng trầm mặc mà lòng cảm thấy áy náy, nếu Vân Phong không phải vì bọn họ mà ra mặt thì sao có thể bị nữ nhân này dùng cách đó chèn ép được, lần này không chỉ đơn giản nói xin lỗi như vậy, mà còn liên quan tới cả tôn nghiêm của nàng nữa! Tôn nghiêm của bọn họ thì sao cũng được, nhưng của Vân Phong thì không được!
"Vân Phong, cùng lắm thì chúng ta nói xin lỗi thôi, không việc gì phải......" Nghiêm Tiểu Lỗi nhỏ giọng nói một câu, Vân Phong vẫn im lặng, đế quốc Già Diệp bên kia đã cười ầm lên một mảnh, đế quốc Phong Vân bên này có chút xấu hổ tức giận, Nghiêm Tiểu Lỗi khẽ cắn răng, chắc hắn nên nói xin lỗi thôi! Nhưng hắn vừa tính bước lên thì đã bị một bàn tay đặt lên vai ghìm lại tại chỗ, Nghiêm Tiểu Lỗi vừa quay đầu lại thì thấy ngũ quan tuấn tú của Khúc Lam Y.
"Là bồi đọc sao?" Nghiêm Tiểu Lỗi lúng túng nói một câu, Khúc Lam Y gật đầu một cái, khẽ mỉm cười với Nghiêm Tiểu Lỗi, "Đừng tự cho là đúng mà làm những chuyện ngu xuẩn, Tiểu Phong Phong há sao lại để cho cái loại người này đè lên đầu mình?"
Nghiêm Tiểu Lỗi sững sờ, không hiểu lời Khúc Lam Y vừa nói lắm, "Nhưng Vân Phong nàng chỉ mới là cao cấp một sao, nàng ấy......" Khúc Lam Y vui vẻ gật đầu ý nói Nghiêm Tiểu Lỗi không sai, cuối cùng nhếch môi, "Hình như ngươi quá coi thường Tiểu Phong Phong rồi đấy?" Nghiêm Tiểu Lỗi chớp mắt, Khúc Lam Y vỗ vỗ vai hắn tiến lên phía trước, "Cười cái gì? Không biết là tiếng cười của mấy người khó nghe lắm à?"
Người của đế quốc Già Diệp đột nhiên ngưng cười, thấy Khúc Lam Y ra mặt, Vân Phong liếc hắn một cái, không xem náo nhiệt nữa ư? Khúc Lam Y nháy mắt mấy cái với Vân Phong, Lam Linh nhỏ giọng mở miệng, "Ngươi chính là tên bồi đọc gì đó à?"
Sắc mặt Khúc Lam Y chuyển lạnh, "Người sáng suốt đều nhìn ra được là ai đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, nhưng cũng không có nghĩa là ai cũng giống như ngươi, chỉ biết dựa vào ưu thế của mình mà áp bức người khác, cũng không nghĩ tới người khác có giống ngươi hay không, mà chỉ lo không giành được lợi thề thì sẽ chết."
Sắc mặt Lam Linh đột nhiên đỏ lên, "Ở đây không tới lượt một tên bồi đọc như ngươi nói chuyện!"
Khúc Lam Y cười ha ha, "Ngươi cho rằng ta muốn nói chuyện với ngươi? Nếu không phải vì liên quan đến Tiểu Phong Phong, đến mở miệng ta cũng lười."
Vân Phong buồn cười nhìn Khúc Lam Y, quả nhiên hắn mà mở miệng thì đủ độc, chẳng bao giờ nể mặt ai cả. Có chút bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt Vân Phong nghiêm túc nhìn Lam Linh, "Vậy theo như lời ngươi nói, đợt khảo hạch ba tháng sau, ta và ngươi phân cao thấp."
Tất cả mọi người đều giật mình, Vân Phong điên rồi sao! Nhất định đến chết vẫn giữ sĩ diện ư! Mặc dù nàng là thiên tài, là cường giả, nhưng không có nghĩa là trong giới Dược Tề Sư nàng cũngvậy! Nàng chỉ mới cao cấp một sao, ba tháng sau lại đi khiêu chiến với cao cấp ba sao?!
"Vân Phong......!" Nghiêm Tiểu Lỗi cũng rất kinh ngạc, cũng cảm thấy Vân Phong có phải đang miễn cưỡng rồi không, tính nói Vân Phong mau thu hồi những lời mới nãy, nhưng Lam Linh đời nào để cho Vân Phong thu lại những lời này.
"Tốt! Tất cả mọi người nghe rõ rồi chứ, Vân Phong đã đáp ứng điều kiện của ta, ba tháng sau phân cao thấp! Đừng quên, kẻ thua phải làm gì!" Lam Linh cười ha ha, tư thái cứ như kẻ thắng trận, người bên đế quốc Già Diệp cũng mở miệng cười lớn, nụ cười còn mang ý tứ chế nhạo.
Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, "Nếu như ngươi thua, thì phải làm thế nào?"
Lam Linh cười ha hả, "Ta thua? Ta làm sao có thể thua được chứ! Chẳng lẽ ngươi thật cho rằng một kẻ cao cấp một sao như ngươi lại có thể thắng nổi ta chắc!"
Vân Phong không nói lời nào, chỉ nhíu mày nhìn Lam Linh, Lam Linh ngẩn ra, "Hừ! Nếu ta thua, thì điều kiện cũng giống như vậy. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không thua! Đế quốc Phong Vân cứ chờ mà xin lỗi Già Diệp đi, còn ngươi, cũng chờ mà nói câu không bằng ta đi!"
Vân Phong mím môi mà cười, bước từng bước về phái Lam Linh, trong lòng Lam Linh đột nhiên dâng lên một tia khủng hoảng, "Ngươi định làm gì vậy?" Vân Phong cười không nói gì, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, trong nháy mắt, không gian xung quanh hai người bị phong tỏa hoàn toàn! Âm thanh bốn phía bị chặn lại hết bên ngoài, bốn bề chỉ còn lại yên tĩnh! Lam Linh đứng trong không gian yên tĩnh này, đột nhiên tim đập nhanh hơn, nhìn vẻ mặt cười nhạt của Vân Phong đột nhiên nhận ra một điều, nàng đâu chỉ là một Dược Tề Sư cao cấp một sao, nàng còn là Triệu Hồi Sư, nàng còn là cường giả tuyệt đối!
"Ngươi...ngươi, ngươi......" Giọng Lam Linh bắt đầu run rẩy, Vân Phong cười đứng trước mặt cách nàng mấy bước, đôi mắt đen như bầu trời đêm, thâm thúy vô ngần, khiến cho người ta có cảm giác như bị hút sâu vào trong đó.
"Sau lần này, nếu như ngươi, hay bất kỳ một kẻ nào của Già Diệp đế quốc mà còn dám ở không đi gây sự nữa, thì cũng chỉ giống một con ruồi đang vờn quanh Phong Vân mà thôi, vì thế đừng trách ta không có tính nhẫn nại, một hớp nuốt luôn miếng thịt mang tên Già Diệp." Đôi mắt đen của Vân Phong đột nhiên toát ra luồng ánh sáng lạnh, Lam Linh thấy thế đột nhiên rùng mình mấy cái, nàng ta không hề nói dối! Nếu như chọc giận nàng, chỉ cần còn có Vân Phong ở đây, Phong Vân thật sự có có thể nuốt trọn Già Diệp!
"Nếu như vậy, Thánh Diệu và Áo Uy cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"
"Ha ha ha, nuốt một miếng thịt cũng là nuốt, nuốt ba bốn miếng thịt cũng là nuốt, vậy thì nuốt chung một lần là được rồi!" Đột nhiên nụ cười của Vân Phong tràn ngập tà khí, khiến lòng Lam Linh đột nhiên căng thẳng, nàng ta nghiêm túc! Khóe miệng Vân Phong cười tà ác, tay nhè nhẹ vung lên, không gian vừa phong tỏa trong nháy mắt được gỡ bỏ, mới nãy chỉ là phong tỏa âm thanh chứ không ẩn hình, nên đoạn đối thoại vừa rồi của hai người không có bất kỳ một kẻ thứ ba nào nghe thấy được. Âm thanh huyên náo chung quanh lại một lần nữa tràn vào, Lam Linh cảm thấy đầu óc hơi ong ong!
"Ba tháng sau sẽ rõ." Vân Phong nhìn gương mặt trắng không còn giọt máu của Lam Linh, nhàn nhạt nói một câu, ngay sau đó xoay người rời đi, Nghiêm Tiểu Lỗi mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng khí thế cường đại trên người Vân Phong không khỏi lây sang hắn, cũng không nhịn được sống lưng thẳng lên!
"Xoạt!" Ngoài dự đoán của mọi người, Vân Phong vừa mới bỏ đi, Lam Linh liền ngồi phịch xuống đất, hơn nữa sắc mặt vô cùng tái nhợt, dáng dấp có chút kỳ quái, bọn người đế quốc Già Diệp rất buồn bực, rối rít ân cần hỏi thăm, mà Dược Tề Sư của đế quốc Phong Vân nhìn thấy đều không khỏi cười, Nghiêm Tiểu Lỗi hừ một tiếng, xoay người rời đi, "Dược Tề Sư đế quốc Phong Vân, chúng ta đi thôi!" Hô to một tiếng, bọn Dược Tề Sư đế quốc Phong Vân cười tươi bỏ đi, Già Diệp bên này hết sức buồn bực, rõ ràng mới vừa rồi bọn họ chiếm thượng phong, sao mới một lát, Lam Linh lại trở thành cái bộ dáng này, còn đế quốc Phong Vân bên kia lại vênh váo hả hê rồi?
"Lam Linh! Rốt cuộc ngươi làm sao vậy!" Tất cả mọi người rối rít hỏi thăm, Lam Linh mặt trắng bệch ngồi đó, hồi tưởng câu nói vừa rồi của Vân Phong, cuối cùng khẽ cắn răng đứng lên, "Ta không sao!" Rồi xoay người rời đi, màn kịch khôi hài tới đây kết thúc, nhưng một màn kịch hay khác rất nhanh sẽ bắt đầu.
Chuyện giữa Phong Vân và Già Diệp vừa xảy ra bị lan truyền khắp dược viện, tất cả các đệ tử đều biết, ngay cả các lão sư cũng biết đến sự xung đột lúc đó, chuyện đánh cược của Vân Phong và Lam Linh, khắp nơi đều biết, sau khi Viện trưởng Chế dược viện nghe xong chỉ cười không nói, khiến cho người ta đoán không ra tâm tư. Hai người này đều là đồ đệ thân truyền của lão, mặc dù Vân Phong là người mới, nhưng Viện trưởng rất hài lòng, hai môn đồ đệ đấu nhau, chẳng phải sẽ đả thương hòa khí sao?
Viện trưởng dược viện cười ha ha, bàn tay thưởng thức chiếc bình dược cao cấp một sao hoàn mỹ mà ngày đó Vân Phong làm ra, vẻ mặt vui vẻ cười:"Tỷ thí cao cấp ba sao...... Trong vòng ba tháng, không biết nha đầu kia sẽ dùng phương pháp gì để đuổi kịp và vượt qua Lam Linh, thật là đáng để mong chờ."
Ngày khảo hạch ba tháng sau chính là ngày mà mọi người đều đáng mong đợi, mà trong vòng ba tháng này, đế quốc Phong Vân và đế quốc Già Diệp càng thêm thủy hỏa bất dung, mặc dù không xung đột gì, nhưng bầu không khí giữa hai bên căng thẳng nhất từ trước tới nay.
Từ sau lần Thương Nhụy bị trọng thương, trải qua một tháng điều dưỡng cuối cùng cũng hồi phục, sau khi biết ước định giữa Vân Phong và Lam Linh, nội tâm Thương Nhụy nhất thời hỗn loạn, nhất thời xúc động đi tìm Vân Phong nhưng lại không nói nên lời, chỉ biết đứng ở nơi đó. Vân Phong chỉ cười, nhàn nhạt nói một câu, ước định này hơn phân nửa là vì chính nàng nên Thương Nhụy không cần phải canh cánh trong lòng, Thương Nhụy đột nhiên không biết cảm giác lúc ấy của mình là gì, mặc dù Vân Phong nói như vậy, nhưng ai lại không hiểu, đây là nàng thay Phong Vân ra mặt, thay nàng ra mặt nên mới đưa tới phiền toái!
Trong lòng Thương Nhụy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngoại trừ nói một câu cám ơn liền xông cửa ra ngoài, Vân Phong ngược lại có chút buồn bực, Khúc Lam Y ngồi cạnh cười lắc đầu, không khỏi nói sức quyến rũ của Vân Phong quá lớn, phạm vi lan ra rất rộng. Từ ngày đó về sau, Vân Phong và Lam Linh đồng loạt trong trạng thái bế quan, Vân Phong thỉnh thoảng còn có thể gặp được, nhưng Lam Linh thì hoàn toàn không thấy. Vân Phong biết là nàng ta đang cố tích góp kinh nghiệm trong ba tháng này, hơn nữa cũng nâng cao trình độ của bản thân, còn nàng thì luyện tập nhiều hơn nữa cũng chả có tác dụng, nàng còn nhiều vấn đề khác cần giải quyết.
Làm sao mới có thể kích phát độ mẫn cảm của nguyên tố trong dược liệu, đây chính là trở ngại của Vân Phong, chỉ cần đột phá trở ngại này, thì mọi chuyện sau này tất cả tự nhiên sẽ dễ dàng! Sự khiêu khích của Lam Linh không khỏi kích thích ý chí chiến đấu của Vân Phong, mặc dù nàng chưa hề từ bỏ, nhưng ba tháng sau chính là kỳ hạn của ước định, nếu như cố ép bản thân đột phá trong ba tháng này, vậy thì Tụ dung dịch sẽ không còn là vấn đề!
Vân Phong một mình cực khổ suy nghĩ trong phòng dược liệu một tháng, mặc dù đã thử qua rất nhiều biện pháp nhưng vẫn không tài nào tìm ra phương pháp để khích phát độ mẫn cảm nguyên tố lên được, Vân Phong đẩy cửa đi ra ngoài, nếu trong phòng không thành công thì đi tìm cách khác. Mỗi khi Vân Phong ở trong phòng dược Khúc Lam Y không hề tìm đến quấy rầy, thấy Vân Phong đi ra, Khúc Lam Y cũng không cho là nàng đã thành công, chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu, "Như thế nào?"
Vân Phong cười ha ha, "Xem ra phải đi tìm cách khác thôi."
Vân Phong không biến mất tăm như Lam Linh, trong phòng nghỉ của đế quốc Phong Vân Vân Phong vẫn thường xuất hiện, nhóm Dược Tề Sư đế quốc Phong Vân đều thấy tò mò với sự tự tin của Vân Phong có mấy phần, nhưng lại không dám đi hỏi, ngay cả Nghiêm Tiểu Lỗi và Hạ Cảnh Dật cũng không mở miệng hỏi, dáng vẻ khá cẩn thận. Vân Phong ngược lại không có tâm trạng phức tạp như vậy, nàng đang nghĩ xem nên đổi sáng cách nào khác đây.
"Khu vực quanh trường dùng để làm gì vậy?" Vân Phong chợt nghĩ tới lúc đi vào đây có thấy một khu đất với địa hình phức tạp, cho tới nay vẫn chưa hỏi coi nói đó để làm gì, Nghiêm Tiểu Lỗi đang xem phối phương*, nghe nàng hỏi liền ngưng chuyện trong tay mình lại, "Ngươi không biết?"
*cách chế thuốc
Vân Phong cười bất đắc dĩ, "Ta là đệ tử mới."
Nghiêm Tiểu Lỗi bừng tỉnh vỗ đầu một cái, "Ha ha ha, ta quên mất ngươi là đệ tử mới! Khu rộng lớn quanh học viện là nơi nuôi trồng dược liệu, có thể nói phần lớn dược liệu được sử dụng trong học viện là lấy từ đó tới."
"Nói như vậy, khu vực đó là do người trồng?" Vân Phong nghi hoặc, dược liệu cần trong học viện không phải là ít, nói có người trồng thì còn nghe được.
Nghiêm Tiểu Lỗi sững sờ, "Có người trồng? Trong học viện chỉ có mấy lão sư, ai lại đi trồng dược liệu được chứ! Chuyện hái dược liệu có chuyên gia phụ trách, học sinh thì không được phép rời khỏi học viện, ta bảo đảm tới hai trăm phần, những dược liệu này hoàn toàn là từ tự nhiên tinh khiết! Nên nói là, Chế dược viện đã xây dựng một nguồn dược liệu thiên nhiên khổng lồ bên trong đó."
Lời nói của Nghiêm Tiểu Lỗi khiến Vân Phong thoáng kinh ngạc, nói như vậy thì Chế dược viện quả thật rất may mắn, cả một khu vực rộng lớn kia là do thiên nhiên ban tặng, nguồn dược liệu cung cấp cuồn cuộn không dứt thì không cần lo phải thất bại bao nhiêu lần.
"Ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn lén chạy ra ngoài?" Nghiêm Tiểu Lỗi cười hắc hắc, nháy mắt xấu xa vài cái với Vân Phong, "Nếu như muốn chạy ra ngoài, mang ta theo được không!"
Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, "Hỏi thử thôi, đừng nghĩ nhiều."
Nghiêm Tiểu Lỗi uể oải ồ một tiếng như đã hiểu, tu vi Dược Tề Sư không hề cao, cho nên bọn họ mới ngoan ngoãn ở trong dược viện, bởi vì bọn họ biết với thực lực của bản thân cũng chẳng làm ra thể thống gì, cho nên không dám lấy tính mạng mình ra mà đùa giỡn, không cho tùy tiện rời khỏi học viện thì cũng chẳng dám rời đi, chỉ là bọn đệ tử ngoan này không bao gồm Vân Phong trong đó.
Lần này Vân Phong định sẽ ra khỏi Chế dược viện tới mảnh đất rộng lớn kia, nếu muốn nghiên cứu phương pháp dùng để kích thích sự mẫn cảm của nguyên tố có trong dược liệu, thì cách tốt nhất dĩ nhiên là thường xuyên tiếp xúc với dược liệu sinh trưởng trong thiên nhiên, việc này nhất định sẽ thu lại lợi ích lớn. Đối với Vân Phong mà nói, việc thoát ra khỏi dược viện là chuyện vô cùng đơn giản, cho dù là tầng cấp chế kia quanh dược viện thì với nàng chỉ là thùng rỗng kêu to. Khúc Lam Y đi theo Vân Phong, hai người bất động thần sắc từ trên không ra khỏi học viện, tiến về khu đất phức tạp rộng lớn ngoài dược viện.
Khi hai người vừa đáp xuống khu vực phức tạp này thì liền cảm nhận được một ít năng lượng nguyên tố hết sức hỗn loạn vờn quanh trong không gian, yếu có mạnh có, Vân Phong biết, khu vực này chính là nơi sinh trưởng và phát tán năng lượng nguyên tố của dược liệu, năng lượng nguyên tố phức tạp phong phú như vậy, có thể thấy được sự sinh trưởng của dược liệu nơi đây là khá phức tạp.
Hai người đi thẳng về phía trước, càng vào sâu bên trong càng cảm nhận được năng lượng nguyên tố càng hỗn tạp, Khúc Lam Y nhìn bốn phía chung quanh, "Chủng loại dược liệu sinh trưởng trong khu vực này không dưới mấy trăm, có khi đã qua một ngàn."
Vân Phong gật đầu một cái, "Đối với Dược Tề Sư mà nói, đây chính là thiên đường."
Càng vào sâu bên trong, hai Ma Pháp Sư như bọn họ cũng nhận ra năng lượng nguyên tố càng ngày càng nhạt đi, yếu dần, Vân Phong biết là do cấp dược liệu càng cao, năng lượng nguyên tố tỏa ra càng khó nhận ra rõ.
"Đi vào sâu bên trong chút nữa." Vân Phong mở miệng, hai người lait tiếp tục đi vào sâu bên trong, trên đường không hề đụng phải một sinh vật nào, khu vực này có vẻ đơn thuần chỉ là một thiên đường dược liệu.
Không biết đã trôi qua bao lâu, hai người tới một nơi đất trũng, khu đất trũng này một mảng màu tím, mà những dược liệu mọc trên khu đất tím này hoàn toàn không cảm nhận được năng lượng nguyên tố, Vân Phong đứng trên mảnh đất trũng, biết rằng đây chính là nơi lý tưởng mà nàng đang cần.
"Năng lượng nguyên tố đã hoàn toàn biến mất......" Khúc Lam Y lẩm bẩm, tay ngắt một đóa hoa nhỏ mọc trên đất, dùng đầu ngón tay nghiền nát một cánh hoa, chảy ra một chất lỏng màu tím nhạt. Vân Phong cười ha ha, "Dược liệu ở đây hẳn là cấp cao đẳng, trong kho dược liệu cao đẳng ở Chế dược viện ta đã từng thấy qua mấy loại như này, thứ trong tay ngươi cũng là một loại trong số đó."
Vân Phong nhanh chóng hái thử một nhúm, lật tay toát ra một ngọn lửa rồi quăng dược liệu vào trong đó, dược liệu trong lửa không ngừng lăn lộn, nhiệt độ tỏa ra từ ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, Vân Phong tập trung cảm nhận, chân mày chậm rãi nhíu lại, "Quả nhiên, ta không cảm nhận được bất kỳ chuyển động nào của nguyên tố."
"Không cần vội vã, cứ ở chỗ này có lẽ sẽ tới lúc nàng nhận ra." Khúc Lam Y cười nói, Vân Phong gật đầu, đưa mắt ngắm nhìn khu đất trũng nơi đây, chậm rãi nhắm mắt lại, nếu như nàng có thể hóa thành một phần của mảnh đất màu tím này có khi sẽ nhìn thấy được một ít gì đó.
Hai người cứ đứng như vậy trên mảnh đất mà không về học viện, nhưng cũng chẳng khiến ai hoài nghi, tất cả mọi người vô cùng nôn nóng trận tỷ thí vào ba tháng sau, có nôn nóng có hy vọng, thời gian lặng lẽ trôi qua. Thoáng cái, ba tháng đã trôi qua hơn phân nửa. Mà ở chỗ nào đó sâu trong mảnh đất ngoài dược viện, Khúc Lam Y và Vân Phong đứng trên vùng đất trũng ấy một khoảng thời gian dài, Vân Phong vẫn còn đang tìm tòi những bí mật của dược liệu, chỉ là không ngờ chuyện này còn lâu hơn so với tưởng tượng của nàng.
Nhắm mắt tĩnh tâm, vẫn cảm giác trống rỗng như cũ, mấy ngày qua Vân Phong đã thử đủ mọi cách, tuy nhiên hiệu quả rất nhỏ, nhưng nàng vẫn không nóng nảy mà bỏ cuộc. Vốn dĩ không cảm nhận được gì đột nhiên xảy ra biến hóa, thân thể Vân Phong không khỏi căng thẳng, lập tức quyết tâm hơn, Tinh thần lực trong người không ngừng tuôn ra, tỉ mỉ thăm dò hơn, từ từ, có một ít nguyên tố bắt đầu xuất hiện, đầu tiên chỉ là một, sau đó càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, mặc dù cảm nhận vẫn rất mơ hồ, nhưng Vân Phong đã có thể bắt được!
Có thể cảm nhận được nguyên tố ma pháp có nghĩa đã có thể tiến hành, Vân Phong liền tiến hành dung hợp nguyên tố lại!
Vân Phong đột nhiên mở mắt, đáy mắt xẹt qua một tia vui mừng, nhưng còn chưa kịp vui mừng xong thì đã thấy một khối lông đang lơ lửng trước mặt mình, đôi mắt to tròn tràn đầy ôn nhu nhìn mình, vóc người tròn mập, mắt to khả ái, lông tơ trắng mịn......"Nhục Cầu?" Nhục Cầu xoay mình vài cái trên không trung, lao thẳng lên vai Vân Phong, "Nana!"
Có lẽ do lâu rồi không gặp được Vân Phong, biểu hiện của Nhục Cầu cực kỳ nhiệt tình, lông trên người không ngừng cọ cọ vào má Vân Phong, khiến cho cổ Vân Phong nhột vô cùng, còn có cái đuôi đầy lông của Nhục Cầu đang không ngừng phất qua phất lại làn da nàng, nàng không chịu nổi cử động ngón tay, chụp lấy Nhục Cầu đang lộn xộn trên người nhấc tới trước mặt mình, Nhục Cầu bị kéo ra liền mất hứng, móng vuốt nhỏ dưới bộ lông trắng mịn vươn ra, giãy giụa muốn nhào về phía Vân Phong, Vân Phong quơ quơ ngón tay, ánh mắt liếc sang Khúc Lam Y đang cười, "Nó xuất hiện lúc nào vậy?"
"Mới đây thôi, ta thấy nàng chuyên tâm quá nên không làm phiền, vật nhỏ này cũng rất an tĩnh, vẫn chờ nàng mở mắt."
"Nana, Nana!" Nhục Cầu cực kỳ ủy khuất kêu lên vài tiếng, muốn thân thiết với Vân Phong, nhưng Vân Phong vẫn xách nó nên nó chỉ có thể quờ quạng tứ tung trên không trung, Vân Phong lắc lắc thân thể mập phì của Nhục Cầu, theo lý thuyết thì Nhục Cầu hẳn là đã tỉnh dậy từ lâu rồi, chỉ là thời gian nó ra ngoài quá chậm, Vân Phong cẩn thận nhìn thân thể Nhục Cầu, Nhục Cầu mở to mắt nhìn Vân Phong, đột nhiên, Vân Phong nhíu mày lại.
"Hình như ngươi lại mập lên thì phải?"
Thân thể Nhục Cầu đang lúc lắc đột nhiên cứng đờ, cái đuôi đầy lông lập tức che đi cái bụng nhỏ của mình, mắt to vô tội nhìn về phía Vân Phong, " Nana."
Vân Phong đột nhiên nghĩ tới gì đó, lập tức kiểm tra vòng tay không gian của mình, một đống cực phẩm khoáng thạch nàng lấy ở Vân điện được nàng đặt vào trong đó, lúc đầu đưa Nhục Cầu đang hôn mê vào trong cũng chẳng nghĩ nhiều, sau một hồi kiểm tra Vân Phong rốt cuộc cũng hiểu. Một tòa núi nhỏ cực phẩm khoáng thạch kia đã bị vơi đi một nửa! Một nửa ngọn núi kia rốt cuộc tại sao bị mất, trong lòng Vân Phong đương nhiên hiểu rõ.
Chả trách cái thứ nhỏ này lâu như vậy mới ra, thì ra là ăn cho no nê thỏa mãn rồi mới ra ngoài.
"Là do ngươi ăn cả sao?" Vân Phong hỏi một câu, Nhục Cầu mở đôi mắt to đáng thương, cái đuôi vỗ nhẹ mu bàn tay Vân Phong, ý bảo nàng không nên tức giận, "Nana, na na na......" Vân Phong nghe không hiểu lời Nhục Cầu nói, nhưng cũng đoán được là nó muốn nói cái gì, Vân Phong chẳng phải đau lòng mấy cục khoáng thạch cực phẩm, nàng là đang lo Nhục Cầu ăn nhiều như vậy, lỡ như cái thân hình nhỏ bé kia không chống nổi năng lượng từ khoáng thạch cực phẩm thì làm thế nào!
Ngón tay cong lên không lưu tình bắn vào ót Nhục Cầu, Nhục Cầu híp đôi mắt to, thậm chí còn ánh lên một chút nước mắt, Vân Phong không chút nương tay, liên tục búng mấy cái, Nhục Cầu chỉ nhỏ giọng la vài cái, mặc cho Vân Phong khi dễ.
"Lần sau mà còn ăn trộm không xin phép ta, ta liền bỏ ngươi!" Vân Phong hung dữ nói một câu, Nhục Cầu lập tức gật cái đầu nhỏ, bày tỏ nhất định lần sau trước khi ăn sẽ hỏi trước, Vân Phong bất đắc dĩ thở dài, sao lại tham ăn vậy chứ, sao có thể ăn như vậy chứ!
"Nó tỉnh cũng tốt, nàng đỡ phải lo lắng." Khúc Lam Y ở một bên cười nói, tuy Vân Phong không nói gì về Nhục Cầu, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn rất lo lắng, Vân Phong cười ha ha, "Nó ra ngoài thì tốt rồi, nếu không thì toàn bộ đồ trong đó sẽ bị nó nuốt vào bụng mất. Đúng rồi, mới vừa rồi ta mơ hồ cảm nhận được một ít năng lượng nguyên tố!" Vân Phong vui vẻ nói một câu, Khúc Lam Y kinh ngạc, tính nói chúc mừng, chợt nghĩ đến cái gì.
"Tiểu Phong phong, nàng nói mới vừa rồi, đột nhiên cảm nhận được năng lượng nguyên tố?"
Vân Phong gật đầu một cái, trong đầu bất chợt xẹt qua một tia sáng, tầm mắt hai người đồng thời quét về phía Nhục Cầu trong tay Vân Phong, Nhục Cầu phối hợp kêu một tiếng, Khúc Lam Y sờ cằm mình, bộ dạng như đang suy tư, Vân Phong xách Nhục Cầu đến trước mặt mình, một người một thú đối mặt với nhau, đáy mắt phản chiếu bóng của nhau.
"Chẳng lẽ...... tất cả đều là do ngươi?"
Danh Sách Chương: