Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Dực thở dài nói một câu: "Hoả huynh, có chủ nhân ở đây, cho dù người Hạ gia có mấy lá gan đi nữa cũng không dám đâu."

"Nếu chủ nhân đi rồi thì sao?" Tiểu Hoả lại hỏi vặn thêm một câu, Vân Phong cười ha ha: "Nếu đã đi, tất nhiên là phải khiến cho Hạ gia không còn can đảm để ức hiếp Thanh Thanh rồi."

Ngày hôm sau, Hạ Tiểu Mẫn lại đến, vẫn mang dáng vẻ không tình nguyện như trước, Vân Phong cũng không nói gì, nâng bước ra ngoài, Hạ Tiểu Mẫn theo sát ở phía sau, trong lòng vẫn nhớ rõ lời gia chủ Hạ gia căn dặn, phải bám! Những gì nàng làm đều phải nhớ kĩ! Phải ghi nhớ kỹ trong lòng!

Vân Phong để mặc Hạ Tiểu Mẫn đi theo, đi tới sân của Hạ Thanh, Hạ Thanh vừa nhìn thấy Vân Phong đã vui vẻ chạy tới, khi thấy Hạ Tiểu Mẫn thì phút chốc sắc mặt lại trở nên lạnh lùng.

Vân Phong kéo tay Hạ Thanh mang theo cô bé ra ngoài, Hạ Tiểu Mẫn nhìn thấy không khỏi giận dữ, sự đối xử khác biệt rõ ràng này đã khiến cho một người vẫn luôn sống trong an nhàn sungsướng như nàng phải chịu đả kích nghiêm trọng, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Vân Phong mang theo Hạ Thanh đi ra khỏi Hạ gia, tất nhiên người của Hạ gia cũng thấy cảnh tượng này, không khỏi có chút tặc lưỡi, Hạ Thanh kia lại có quan hệ tốt với Vân đại nhân như vậy, Vân đại nhân thật sự coi trọng con nhóc đó sao?

Cứ đi một đường như vậy mà ra khỏi thôn, Hạ Tiểu Mẫn cũng không nói tiếng nào mà đi theo, mặt dày tới cùng, Vân Phong dặt Hạ Thanh đi ở phía trước, thì thầm hỏi việc tu luyện của cô bé như thế nào, Hạ Thanh vui vẻ đáp lời, thỉnh thoảng Tiểu Hoả vẫn sẽ xen vào một câu, quan hệ của bốn người vô cùng hoà thuận vui vẻ, điều này càng khiến Hạ Tiểu Mẫn đi ở phía sau thêm ghen tị, ngay cả hai con ma thú kia cũng thân thiết với Hạ Thanh, đáng giận mà!

Đi tới sơn động hôm trước, dien dan [email protected] quy [email protected]# Vân Phong mang theo Hạ Thanh tiến vào, Hạ Tiểu Mẫn cũng căng thẳng theo sau, khi thấy một chút ma thú cấp thấp, Hạ Tiểu Mẫn lại không ngừng phát ra từng tiếng ca ngợi, Vân Phong dặn dò Hạ Thanh vài câu rồi để cô bé tu luyện một mình, Hạ Thanh nhắm mắt ngồi ở chỗ kia, trước mắt cô bé muốn lĩnh ngộ trận pháp khế ước, trên phần này Vân Phong cũng không giúp gì được cho nàng.

Đi tới ngồi xuống một bên đại thụ, Vân Phong đưa Hạ Thanh đến đây tu luyện chính là vì mức độ nguyên tố ở nơi này dày hơn so với bên ngoài, có lợi cho Hạ Thanh trong việc lĩnh ngộ trận pháp khế ước, tất nhiên Vân Phong cũng có thể dùng khoáng thạch để nâng cao năng lực của Hạ Thanh một cách nhanh chóng, nhưng làm vậy sẽ bất lợi cho Hạ Thanh trong việc phát triển sau này, tất nhiên là không thể, tu luyện vẫn phải làm từng bước, chỉ có căn cơ ổn thoải, con đường thăng tiến sau này mới có thể là vô hạn.

Lấy ngọc bội truyền âm ra, mấy ngày nay Vân Phong vẫn không ngừng liên lạc với Khúc Lam Y, nhưng vẫn không có chút tin tức nào từ hắn, Vân Phong cũng không lo lắng, lấy thực lực của Khúc Lam Y căn bản sẽ không có chuyện gì, nhưng mất tích lại không thể liên lạc, trong lòng Vân Phong cũng có phần bất an, cuối cùng Khúc Lam Y làm sao vậy?

"Đó là ngọc bội truyền âm sao?" Vân Phong ngẩng đầu đã thấy hai mắt Hạ Tiểu Mẫn đang phát sáng nhìn chằm chằm vào ngọc bội trong tay mình, Vân Phong nhàn nhạt ừ một tiếng, cất kỹ ngọc bội, Hạ Tiểu Mẫn lại mở miệng: "Có phải ngươi cũng nên dạy cho ta chút gì không?"

Vân Phong cười ha ha: "Ngươi muốn học cái gì?"

Hai mắt Hạ Tiểu Mẫn phóng quang: "Ta muốn khế ước ma thú! Ta muốn trở thànhtriệuhồisư!"


Tiểu Hoả khinh thường hừ một tiến, Hạ Tiểu Mẫn đỏ mặt nhìn Tiểu Hoả: "Cười, cười cái gì? Đến cả Hạ Thanh cũng có thể trở thànhtriệuhồisư, tại sao ta lại không thể?"

"Nha đầu ngốc kia có tư chất, ngươi, không có." Tiểu Hoả cười một cách tà ác, gương mặt của thiếu niên nhìn qua rất anh tuấn, tuy chỉ là dáng vẻ của một tiểu hài tử, nhưng vẫn là một ca ca tuấn tú, mặt Hạ Tiểu Mẫn đỏ lên, tim cũng đập mạnh liênhồi.

"Ta, ta cũng có thể..."

Vân Phong lười biếng dựa vào bên cạnh, Nhục Cầu trên vai hơi động đậy, lập tức hai mắt Hạ Tiểu Mẫn lại sáng lên: "Đó, thứ màu trắng đó thật đáng yêu..."

Nhục Cầu không hề quan tâm đến nàng ta, nhảy đến ngồi lên trên đầu tóc màu hồng của Tiểu Hoả, quay mông về phía Hạ Tiểu Mẫn, Tiểu Hoả cười ha ha: "Ngay cả tên này cũng xem thường ngươi!"

Bỗng nhiên mắt Hạ Tiểu Mẫn đỏ lên, Vân Phong ngầm bảo Tiểu Hoả không cần làm gì hơn nữa: "Nếu đã đáp ứng yêu cầu của Hạ gia, tất nhiên ta sẽ dạy ngươi, muốn trở thànhtriệuhồisưvẫn được, nhưng ngươi có thể cảm nhận được nguyên tố phát ra từ trên người của ma thú sao?"

Hạ Tiểu Mẫn chớp mắt vài cái: "Nguyên tố...? Đó là cái gì?"

"Không cảm nhận được nguyên tố phát ra từ trên người ma thú, ngươi không có cách nào để trở thànhtriệuhồisư." Vân Phong nhàn nhạt nói một câu, lập tức Hạ Tiểu Mẫn nhắm mắt lại, nhưng càng nhắm chặt, nàng ta lại càng không cảm nhận được gì, không có gì cả!

"Không thể cảm nhận được, ngươi không có tư chất trở thànhtriệuhồisư." Vân Phong đưa ra kết luận, Hạ Tiểu Mẫn có chút không thể tiếp nhận sự thật này: "Dựa vào cái gì mà ta lại không thể, việc Hạ Thanh có thể làm, ta cũng làm được!"

Vân Phong không nói thêm nữa, Hạ Tiểu Mẫn không chịu tiếp thu hiện thực cũng không liên quan gì tới nàng, bỗng nhiên Hạ Thanh vẫn đang tu luyện ở bên cạnh lại có một chút biến hoá, Vân Phong vừa thấy trong mắt lại thoáng qua chút vui mừng, trận pháp khế ước của Thanh Thanh đã sắp thành hình rồi!

Hạ Tiểu Mẫn nhìn sang, lại thấy mặt đất nói Hạ Thanh đang ngồi lại dần có một trận pháp đang thành hình, hai nắm đấm lại càng nắm chặt hơn, Tiểu Hỏa có chút kinh ngạc, có chút khen ngợi lướt qua trong mắt, Lam Dực ở bên cạnh gật đầu: "Tốc độ lĩnh ngộ của Thanh Thanh nhanh thật, có lẽ cũng có thể vượt qua chủ nhân cũng không chừng."

Đột nhiên Hạ Thanh mở mắt, trận pháp dưới người cũng biến mất theo, nhìn thấy vẻ mặt khen ngợi của Vân Phong, Hạ Thanh cười vui vẻ: "Sưphụ, con lĩnh ngộ được rồi!"


"Tốt, không hổ là đồ đệ của ta." Vân Phong khen ngợi một câu, Tiểu Hoả biếng nhác hừ một tiếng: "Không thể ngờ, coi như có chút thông minh."

Hạ Thanh cười hì hì: "Sưphụ, bước tiếp theo phải làm như thế nào?"

Vân Phong xoa đầu Hạ Thanh: "Nâng cao thực lực, tăng đến cấp bậc mà ta cảm thấy được." Hạ Thanh gật đầu, Hạ Tiểu Mẫn lại vọt sang: "Ta cũng cần phải nâng cao thực lực, ngươi phải dạy ta! Ta muốn thực lực của ta phải cao hơn so với nàng!"

Vân Phong nhìn vào mắt Hạ Tiểu Mẫn, mỉm cười: "Có thể." Nói xong tay vừa chuyển, một khoáng thạch óng ánh trong suốt đã xuất hiện trong tay, Hạ Tiểu Mẫn trừng mắt: "Đây là...!

"Khoáng thạch cao cấp, hấp thu năng lượng bên trong, thực lực của ngươi sẽ tăng lên." Vân Phong giao khoáng thạch cao cấp cho Hạ Tiểu Mẫn, Hạ Tiểu Mẫn vui mừng, đắc ý nhìn Hạ Thanh: "Có cái này ta sẽ mạnh hơn ngươi!" Hạ Tiểu Mẫn xoay người cầm tảng đá rời đi, Hạ Thanh nhìn Vân Phong, Vân Phong lắc đầu: "Con không cần cái này, nếu căn cơ không vững, cho dù cao tới đâu cũng sẽ dễ dàng sụp đổ. Thanh Thanh, con phải bước từng bước trên con đường của mình, như vậy mới có thể đi lâu dài."

Hạ Thanh ghi tạc những [email protected],, dan(le$) quy... do,n lời này vào trong lòng, tâm tính nóng nảy cũng đã dịu xuống, nàng không tham nhanh, không tham nhiều, chính là như lờisưphụ, bước từng bước một,

Ngọc bội truyền âm mới vừa được Vân Phong nhét vào trong trữ vật không gian lại loé lên vài cái, Vân Phong nhanh chóng lấy ngọc bội ra, ngọc bội vừa loé thêm mấy cái nữa đã có một giọng nói Vân Phong vô cùng quen thuộc truyền đến.

"Tiểu Phong Phong... Nhanh tới cứu vi phu....!" Là Khúc Lam Y.

"Nói rõ ngươi đang ở đâu!" Vân Phong gầm nhẹ lên với ngọc bội, ngọc bội lại loé lên, giọng nói đứt quãng của Khúc Lam Y truyền đến: "Thành... Phong... Nguyệt."

Ngọc bài cũng không còn loé lên nữa, sắc mặt của Vân Phong cũng đã hoàn toàn âm trầm, giọng nói vừa rồi của Khúc Lam Y vô cùng vô lực, cuối cùng hắn đã xảy ra chuyện gì mà phải nhờ mình đến cứu hắn, dựa vào thực lực của hắn mà còn như vậy, nhất định là đụng phải kẻ địch mạng rồi!

"Chết tiệt!" Vân Phong thấp giọng nói một câu, Hạ Thanh chớp mắt, thì thầm với Tiểu Hoả ở bên cạnh: "Sưphụ có gia thất rồi sao?" Khoé môi Tiểu Hoả giật giật vài cái, không trả lời.

"Thanh Thanh, thành Phong Nguyệt ở đâu?" Vân Phong hỏi bằng giọng điệu vô cùng gấp gáp, không hiểu sao mà lòng cũng bắt đầu lo lắng, nghĩ đến việc Khúc Lam Y sẽ có chuyện gì, nàng sẽ không nhịn được mà cảm thấy không yên tâm.


"Thanh Phong Nguyệt? Đó là... Đó là một cùng đất của Hạo Nguyệt điện."

"Cách nơi này xa không?"

"Không tính là xa, nếu ngồi xe ngựa, hai ba ngày sẽ tới nơi."

Ngồi xe ngựa mất hai ba ngày, lấy tốc độ của hắn chỉ cần nửa ngày là có thể đuổi tới! Hạ Thanh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Vân Phong thì cũng hiểu được chút gì: "Sưphụ phải đi ngay sao?"

Vân Phong xoa đầu Hạ Thanh: "Phải rời khỏi một lúc." Bỗng nhiên gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Thanh có phần cô đơn, tuy Vân Phong chỉ ở chung với cô bé hơn mười ngày, nhưng Hạ Thanh vẫn vô cùng sùng bái nàng, Vân Phong ở lại cô bé cảm thấy rất tốt, dù sao đây cũng là đồ đệ đầu tiên của Vân Phong, nàng cũng phải dụng tâm dạy bảo.

"Ta sẽ trở về thôi." Vân Phong cười, Hạ Thanh nghe xong liền vui vẻ: "Lam Dực đi với ta, Tiểu Hoả ở lại." Vân Phong nói xong, Tiểu Hoả không thể tin được mà trừng lớn mắt, Nhục Cầu trên đầu hắn cũng có chút kinh ngạc.

"Tại sao ta lại phải ở lại!" Tiểu Hoả gầm nhẹ một câu: "Vì ta lo cho Thanh Thanh." Vân Phong nhìn Hạ Thanh, đây là đồ đệ đầu tiên của nàng, đứa trẻ cóthiênphú không tệ này: "Tuy Hạ Thanh rất thông minh lanh lợi, nhưng lại có thêm một Hạ Tiểu Mẫn, ta đi rồi, tình cảnh của Hạ Thanh sẽ không tốt, rời đi quá vội, vốn dĩ ta còn muốn mang ngươi theo, nhưng không ổn."

Hốc mắt Hạ Thanh hơi nóng lên,sưphụ lo lắng cho mình như vậy!

"Nhất định con sẽ cố gắng tu luyện, trước khisưphụ trở về, con sẽ làm chosưphụ hài lòng!"

Vân Phong vui mừng cười, biểu tình của Tiểu Hoả có chút xoắn xuýt đứng ở kia, cũng không nói gì, nếu đã là mệnh lệnh của chủ nhân thì hắn cũng chỉ có thể phục tùng, chẳng qua trong lòng vẫn có chút bực bội, Lam Dực đi giúp chủ nhân đánh nhau, hắn lại chỉ có thể ở đây giúp nha đầu ngốc này!

Việc không thể chậm trễ, lúc này Vân Phong đã đi với Lam Dực, lúc bóng dáng hai người rời đi, Tiểu Hoả cực kì bất đắc dĩ thở dài, trong đôi mắt đen kia còn có chút ghét bỏ, nhìn Hạ Thanh, hai tay vòng ra sau đầu: "Nha đầu ngốc, đi thôi!"

Hạ Thanh đi theo bên người Tiểu Hoả, tuy hoá hình của Tiểu Hoả là một thiếu niên, nhưng bản tính hung tàn của ma thú vẫn không hề thay đổi, có một luồng sát khí vẫn vây xung quanh hắn, nhưng Hạ Thanh lại không hề sợ, vô cùng tự nhiên mà đi sát bên người Tiểu Hoả.

"Tiểu Hoả, khi nào thìsưphụ có thể trở về?"

Tiểu Hoả nghiến răng ken két: "Đừng có gọi bổn đại gia là Tiểu Hoả!" Căm tức gầm nhẹ một câu, Hạ Thanh sững người một lúc rồi mới thăm dò hỏi thêm một câu: "Vậy thì... Tiểu Hoả ca ca được không?"


Cả người Tiểu Hoả cũng trở nên cứng nhắc, khuôn mặt tuấn mỹ đó đã hoàn toàn xoắn vào nhau, cứ đi về phía trước mà không nói tiếng nào, Hạ Thanh bị bỏ lại phía sau: "Tiểu Hoả ca ca, đợi ta với!" Tiếu Hoả cũng không quay đầu lại, Tiểu Hoả ca ca? Qủa nhiên là nha đầu ngốc!

Hạ Thanh về tới Hạ gia, còn Tiểu Hoả chỉ thoáng chốc đã biến mất, sau khi Hạ gia biết tin Vân Phong đã đi, gia chủ của Hạ gia cũng không có bao nhiêu tiếc hận, ông ta cũng tự mình hiểu lấy, saotriệuhồisưđại nhân có thể ở lại trong một cái thôn nhỏ này lâu được chứ, lúc Hạ Tiểu Mẫn trở về còn cầm khoáng thạch cao cấp trong tay đã khiến gia chủ Hạ gia vô cùng vui vẻ, coi như vịtriệuhồisưđại nhân kia không tệ, khoáng thạch cao cấp đấy! Hạ Tiểu Mẫn hấp thu viên khoáng thạch này, nhất định thực lực sẽ có thể tăng lên mấy cấp! Hạ Thanh và nương con nhóc đó cũng không có khả năng để ở lại Hạ gia nữa!

Gia chủ Hạ gia án binh bất động, dè dặt cẩn thận, sợ Vân Phong trở về bất ngờ, trải qua một tháng, rốt cuộc gia chủ Hạ gia cũng đã xác định Vân Phong đã hoàn toàn rời khỏi, Hạ Tiểu Mẫn cũng cố gắng hấp thu năng lượng khoáng thạch cao cấp, thực lực đã tăng lên đến lục cấp!

Thực lực tăng lên nhanh chóng đã khiến Hạ Tiểu Mẫn cảm nhận được thế nào mới là sức mạnh, trong thời gian ngắn mà thực lực của mình đã tăng lên đến mức này, ở thôn Ẩn Nguyệt, Hạ Tiểu Mẫn đã nhảy lên vị tríthiêntàitrong những đứa trẻ đồng lứa rồi.

Khi Hạ Tiểu Mẫn mang vẻ mặt cao ngạo xuất hiện trước mặt Hạ Thanh, Hạ Thanh cũng đã biết có một số thứ nên tới sẽ tới, Hạ Thanh đứng chắn trước mặt nương mình, mắt nhìn thẳng vào Hạ Tiểu Mẫn, Hạ Thanh nghe theo lời dặn của Vân Phong, tu luyện đến nơi đến chốn, không ngừng củng cố thực lực của mình, nhưng hiện giờ nếu so sánh với Hạ Tiểu Mẫn, thực lực của Hạ Thanh rõ ràng không bằng nàng ta.

"Nhị cấp? Ha ha ha, Hạ Thanh, ngươi xứng đáng bị ta dẫm dưới chân rồi!" Hạ Tiểu Mẫn đắc ý cười to, thực lực lục cấp trước mắt khiền nàng ta có chút tự cao tự đại: "Các ngươi làm Hạ gia ta bi ô uế, lăn ra ngoài đi!" Hai mắt Hạ Tiểu Mẫn lộ ra chút ánh sáng ngoan độc, Hạ Thanh cắn chặt môi, nàng nhịn! Trước mắt nàng không có tư cách lấy cứng chọi cứng!

"Cho rằng ta sẽ để các ngươi đi ra ngoài sao? Quỳ rồi leo ra cho ta!" Hạ Tiểu Mẫn vừa chuyển tay, một luồng thổ nguyên tố màu vàng đã bay về phía Hạ Thanh và nương của cô bé, hoá thành một mũi tên muốn đâm thẳng vào cơ thể hai người.

"Nương!" Hạ Thanh vừa thấy đã xoay người bảo vệ mẫu thân của mình, nhắm mắt lại, nhưng ngoài dự đoán lại không hề có bất cứ đau đớn nào, bốn phía đều rất yên lặng, Hạ Thanh chậm rãi mở mắt ra đã thấy một thiếu niên đang đưa lưng về phía nàng, mái tóc hồng kia đang chậm rãi tung bay!

Răng nanh bén nhọn của Tiểu Hoả lộ ra, bàn tay nắm chặt mũi tên của Hạ Tiểu Mẫn, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, bóp nghiến: "Răng rắc!" Trong nháy mắt mũi tên đất bị bóp nát, hoá thành chút bụi đất.

Trong đôi mắt đen như hắc diệu thạch đều là sự bạo ngược của ma thú, hoả nguyên tố màu đỏ sậm cũng chậm rãi tràn ra ngoài thên, một luồng áp lực khổng lồ xông tới khiến mặt Hạ Tiểu Mẫn hoàn toàn trắng bệch, hắn, sao hắn lại có thể!

Lúc này khuôn mặt tuấn mỹ non nớt lại tràn ngập sát khí, vừa nhìn đã khiến người sợ run người: "Người bổn đại gia bảo vệ ngươi cũng dám đụng sao?"

Tiếng nói trầm thấp vừa vang lên, Hạ Tiểu Mẫn và những hạ nhân còn lại của Hạ gia cũng không dám nói lời nào, cả người không ngừng run lên, nếu biết vẫn còn tên này ở đây, có đánh chết bọn họ cũng sẽ không tới.

"Ta, ta, ta...." Hạ Tiểu Mẫn run run không nói nên lời, đột nhiên Tiểu Hoả nhảy lên, trong nháy mắt hình thái con người đã biến mất, thay vào đó là thân thể khổng lồ của Hoả Vân Lang lại xuất hiện trước mắt mọi người!

"Grào-!" Một tiếng sói gầm vang lên từ trong Hạ gia, làm rung động cả một vùng trời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK