Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế lực tiến giai chính thức mở màn, căn cứ vào cấp bậc khiêu chiến khác nhau, vòng thứ nhất người lên đài trước là Phương gia khiêu chiến gia tộc nhị đẳng Bách Lý gia, bảy đại gia tộc đều không có đi xuống, tất cả đều là người tham dự. Tình huống này có chút khác so với lúc trước, thế lực tiến giai lần trước có vài gia tộc chỉ đứng xem mà thôi, mâu thuẫn căn bản chỉ tồn tại giữa Vân gia và Thân Đồ gia.

Phương gia chủ và Bách Lý gia chủ ra trận, Vân Phong đứng ở một góc nhìn lên đài. Nếu như nàng đoán không sai, vòng thứ nhất này chính là một hạng mục ngụy tạo, không thể nào lại có tộc trưởng gia tộc nào liều mạng ngay trong vòng thứ nhất, như vậy không phù hợp với thân phận của tộc trưởng, nếu như thật sự thua mất chẳng phải sẽ tổn hại đến khí thế sao? Có lẽ cũng chỉ lên đài đơn giản vung vẩy vài cái mà thôi. Suy nghĩ của Vân Phong đúng là không sai, hai vị gia chủ trên đài chỉ giao thủ mấy chiêu, tiếp theo Phương gia chủ chủ động rút lui, Bách Lý gia chủ khinh thường cười cười, hai người xoay người bước xuống đài.

Tiếp theo là Quý gia ra trận, trong số bảy đại gia tộc thì Quý gia xem như có chút xui xẻo, bởi vì có hai gia tộc tam đẳng là Vu gia và Ngải gia ra khiêu chiến, cũng có nghĩa là phải ứng chiến hai lần, Quý gia rất rõ ràng bị thiệt thòi rất lớn, cực kỳ có khả năng bị kéo xuống yên ngựa. Lúc Quý gia chủ lên đài có vẻ mặt rất âm trầm, Vân Phong nhìn Quý gia chủ như có điều suy nghĩ, vòng này đối với người khác là hình thức mà thôi, nhưng đối với Quý gia lại không phải. Vu gia và Ngải gia tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giành chiến thắng lần này, hai nhà họ xem như hợp lực tấn công một kẻ thù, Quý gia phải đối mặt với khó khăn nhân đôi. 

Quả nhiên, hai gia chủ của Vu gia và Ngải gia cũng không có ý nhường nhịn, mặc dù hai người ra trận theo thứ tự trước sau, nhưng chỉ cần người trước tiêu hao hết một phần thực lực của Quý gia chủ, người ra sau sẽ chiếm ưu thế. Mặc dù thực lực của Quý gia chủ không tệ, nhưng hai đối một thì người yếu thế là ông ta cuối cùng cũng bại trận, Quý gia thua trong vòng đầu tiên, nguy cơ của Quý gia rõ ràng gia tăng lên.

Vu gia và Ngải gia liên thủ với nhau đánh bại Quý gia trong vòng đầu tiên, hai gia chủ rõ ràng rất đắc ý. Thân Đồ gia chủ cũng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, nếu như lần này Quý gia bị kéo xuống từ vị trí gia tộc nhị đẳng, Vu gia và Ngải gia sẽ có một gia tộc bất kỳ ngồi lên vị trí này, đồng bọn của Thân Đồ gia bất giác lại nhiều hơn. Vân Phong nghĩ thầm trong lòng, cho dù đá Thân Đồ gia ra khỏi Nội vực, nhưng thế lực trong tay Thân Đồ vẫn còn, xem ra vị trí gia tộc nhị đẳng này không thể thay đổi, nếu không đối với Vân gia cũng sẽ bất lợi.

Lần này Vân Phong cũng không phải chỉ đơn giản là muốn kéo Thân Đồ xuống khỏi bảo tọa gia tộc nhất đẳng, nàng còn muốn đá Thân Đồ gia ra khỏi Nội vực. Tất cả những thứ mà lúc trước Vân gia phải chịu đựng, sẽ trả lại cho lão ta gấp trăm lần ngàn lần! Trong đầu Vân Phong xoay chuyển liên tục, mối quan hệ lợi ích trong bảy đại gia tộc này cũng không phải là không gì có thể phá nổi. Sở dĩ Thân Đồ gia có thể khống chế nhiều gia tộc như vậy, tất nhiên không thể thiếu lợi lộc, nhưng bảo kính bị lấy sạch, sau này Thân Đồ gia sẽ còn có năng lực khống chế như thế nữa sao? Chưa chắc.   

Trận thứ ba chính là Vân gia với Thân Đồ gia, người ra trận của Vân gia lần này là đại trưởng lão, đại trưởng lão tung người nhảy lên rất nhẹ nhàng đáp xuống đài. Thân Đồ gia chủ cũng vội vàng nhảy lên lôi đài, vừa vươn tay chính là công kích lôi đình, nhưng công kích này còn chưa xuất ra đã nghe đại trưởng lão Vân gia nhẹ nhàng mở miệng: “Bỏ cuộc.”

Hai chữ “bỏ cuộc” vừa thốt ra, động tác của Thân Đồ gia chủ cứng đờ ngay tại đó, nhưng đại trưởng lão Vân gia lại khẽ mỉm cười bay xuống đài, chỉ vung vẩy một vòng trên đài, không làm gì cả. Thân Đồ gia chủ đứng ở trên đài mặc dù thắng nhưng chiến thắng này ít nhiều có chút ý vị bị bố thí. Thái độ nhẹ nhàng bình thản của đại trưởng lão Vân gia và sự nóng nảy gấp gáp của Thân Đồ gia chủ có sự tương phản rõ ràng, nhưng đối phương đã nói bỏ cuộc rồi, Thân Đồ gia chủ cũng không thể ra tay thêm nữa, chỉ có thể nén cơn tức này mà trở về vị trí cũ. Vốn dĩ là muốn ra oai đánh một đòn phủ đầu, khiến đại trưởng lão Vân gia ỉu xìu lui xuống đài, nhưng lại bị đối phương đi trước một bước, nắm bắt thời cơ quá tốt.

Ngọc Liên đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, đại trưởng lão Vân gia có tư thái tiêu sái như vậy khiến nàng ta không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Vân gia dường như có chút không tầm thường hơn so với tưởng tượng của nàng ta, nhưng sử dụng chút thủ đoạn này cũng chỉ bình thường mà thôi. 

Vòng thứ nhất rất nhanh đã chấm dứt, trận đấu của ngày đầu tiên cũng nhanh chóng hạ màn, các khán giả cũng đều biết vòng đầu tiên này chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi, màn đặc sắc thật sự phải là trận so tài thế lực cấp bậc thứ hai vào ngày thứ tiếp theo, và còn mấy vòng sau đó mới là chỗ đặc sắc đích thực đáng để xem. Kết quả của vòng đầu tiên cũng không có gì kỳ lạ, gần giống như dự đoán trong lòng mỗi người.

Vòng thứ nhất không có gì đặc sắc đã kết thúc, ngày so tài tiếp theo chính là thế lực cấp bậc thứ hai. Bảy đại gia tộc đều nghỉ ngơi ở doanh trại của riêng mình, trong doanh trại của Vân gia, ba vị trưởng lão của Vân gia cùng với Vân Phong đang bàn về trận đấu của ngày hôm nay, trên mặt mỗi người đều có ý cười.

“Mặc dù Thân Đồ gia chủ chiến thắng, nhưng cũng không hề thắng thoải mái chút nào.” Nhị trưởng lão Vân gia nói một câu, đại trưởng lão Vân gia cười ha ha, tam trưởng lão Vân gia ở một bên cũng rất vui vẻ: “Sắc mặt của Thân Đồ gia chủ thực sự dễ nhìn.” 

“Nha đầu, đề nghị này của ngươi đã khiến Thân Đồ gia nghẹn một nỗi hờn rồi.” Đại trưởng lão Vân gia tán thưởng nhìn Vân Phong. Tùy ý thể hiện trên đài một chút rồi bỏ cuộc là chủ ý của Vân Phong, vốn dĩ đại trưởng lão Vân gia muốn chuẩn bị đánh vài chiêu, sau khi Vân Phong đưa ra ý định này xong, đại trưởng lão Vân gia nghĩ cũng không tệ nên làm như thế, cuối cùng đã nhận được hiệu quả không tồi.

Vân Phong cười: “Thân Đồ gia chủ nhất định sẽ ra oai phủ đầu với Vân gia trong vòng thứ nhất, lần này cũng chỉ rước về bực tức cho bản thân mà thôi.”

“Lần này Quý gia cũng bị thua, tình hình hẳn là không lạc quan.” Nhị trưởng lão Vân gia nhíu mày mở miệng: “Nếu như một trong số Ngải gia và Vu gia lên vị trí này, gia tộc nhị đẳng đều nằm trong sự khống chế của Thân Đồ gia.” 

“Đúng là có chỗ bất lợi với Vân gia.” Tam trưởng lão Vân gia gật đầu, nhưng đại trưởng lão Vân gia lại cười ha ha, nháy mắt với Vân Phong: “Không cần quá lo lắng, rất nhanh thôi là chúng ta sẽ có khách quý đến nhà.” Đại trưởng lão Vân gia vừa dứt lời, liền nghe thấy bên ngoài có người nói: “Ba vị trưởng lão, Quý gia chủ đến thăm hỏi.”


Nhị trưởng lão và tam trưởng lão Vân gia nhìn nhau cười, trong lòng hai người cũng đã sáng tỏ rồi. Vân Phong đứng dậy muốn lui ra ngoài nhưng đại trưởng lão Vân gia lại cười ha ha, lắc đầu ý muốn Vân Phong ở lại: “Mau mời Quý gia chủ vào đây.”

Lúc gia chủ của Quý gia đi vào nhìn thấy Vân Phong cũng ở đây, trong lòng không vui. Xem ra địa vị của Vân Phong trong Vân gia hiển nhiên rất quan trọng, trường hợp như thế mà cũng ở đây chứng tỏ ba vị trưởng lão Vân gia khá xem trọng nàng ta. Quý gia chủ nhìn ba vị trưởng lão Vân gia và cả Vân Phong, hít một hơi thật sâu, lần này ông ta đến đây với mục đích là tìm kiếm đồng đội. Quý gia lấy một chọi hai là quá miễn cưỡng, sớm muộn gì cũng sẽ bị kéo xuống, Quý gia chủ cũng là một người thông minh, nhìn rõ cục diện, sự hưng suy của Quý gia ít nhiều cũng có chút liên quan đến Vân gia, cho nên Quý gia chủ mới có thể đến đây xin giúp đỡ. 

Nói rõ mục đích đến đây của mình, Quý gia chủ đợi câu trả lời của ba vị trưởng lão Vân gia, ông ta là chủ động đến kết giao, tư thái vô cùng nhún nhường, dù sao là có việc cầu người khác nên có lập trường khác. Mặc dù trong lòng Quý gia chủ bồn chồn nhưng ít nhiều vẫn còn chút tự tin, Vân gia không thể bỏ mặc Quý gia ngã xuống yên ngựa, bọn họ leo lên vị trí gia tộc nhất đẳng tất nhiên cũng cần trợ lực, diệt trừ hết nanh vuốt của Thân Đồ gia.

Ba vị trưởng lão Vân gia không có tỏ thái độ gì, Quý gia chủ có chút sốt sắng, đại trưởng lão Vân gia nhìn sang Vân Phong: “Nha đầu, ngươi thấy thế nào?”

Vân Phong khẽ giật khóe miệng: “Vân gia hiểu rất rõ ý của Quý gia chủ khi đến đây, nhưng mà muốn kết giao thành đồng đội, chẳng phải Vân gia có lựa chọn tốt hơn sao?” 

Quý gia chủ nghe xong lời này sắc mặt lập tức sửng sốt: “Phương gia cũng không thể sánh bằng nền tảng của Quý gia, huống hồ Phương gia cũng không có giao hảo với Vân gia…”

“Việc giao hảo này cũng không quan trọng, chỉ cần gia tộc nhị đẳng không bị Thân Đồ gia khống chế là đủ rồi, Quý gia chủ ngươi nói có đúng hay không?”

“Nhưng mà nếu Quý gia ngã xuống yên ngựa, đối với Vân gia mà nói cũng không có ích lợi, nếu như hai nhà có thể kết giao thành đồng đội thì…” 

“Quý gia chủ.” Vân Phong nhẹ nhàng cắt ngang lời nói của Quý gia chủ: “Đồng đội được thành lập trên cơ sở ngang hàng giữa hai bên, nhưng hiện tại Quý gia và Vân gia cũng không ngang hàng, cho nên đồng đội… là không thể làm được.”

Khuôn mặt già nua của Quý gia chủ ửng đỏ, Quý gia là gia tộc nhị đẳng, mặc dù lần này hạ mình đến đây xin Vân gia trợ giúp, nhưng trong lòng ít nhiều cũng không tình nguyện, chỉ cần Quý gia vượt qua được nguy cơ lần này sẽ vẫn là gia tộc nhị đẳng, Vân gia không quá ổn định, Quý gia cũng không thể nắm bắt tốt được. Sự liên minh này ở ngay lằn ranh giới, Vân gia đắc thế thì Quý gia được lợi, Vân gia thất thế thì Quý gia cũng không bị thiệt thòi, tóm lại là ta có được sự trợ giúp của ngươi mà vượt qua cửa ải khó khăn, ngươi như thế nào ta cũng mặc kệ.

Vân Phong cũng không rõ đạo lý trong này, Quý gia điên cuồng toan tính, muốn có được sự giúp đỡ nhưng không muốn góp phần, tất nhiên là không thể nào. Bây giờ Vân Phong đẩy Quý gia chủ đến ranh giới lựa chọn, hoặc Quý gia trở thành phụ thuộc vào Vân gia, hoặc là miễn bàn. 

“Quý gia chủ, ngươi cảm thấy thế nào?” Đôi môi đỏ của Vân Phong khẽ mỉm cười, lạnh nhạt hỏi một câu. Quý gia chủ có chút chật vật, Vân Phong đúng là không dễ đối phó, nàng ta có thể nhìn thấu tâm tư của mình, nhưng vào thời điểm bây giờ Quý gia còn có lựa chọn nào khác nữa sao? Trở thành phụ thuộc vào Vân gia cũng không phải việc xấu gì, cùng lắm thì địa vị hơi thấp chút, những cái khác cũng sẽ không thay đổi. Nếu như mất đi cơ hội này, vận mệnh của Quý gia ư, không cần suy nghĩ cũng biết được.

“Được, ta đáp ứng!” Cuối cùng Quý gia chủ cũng mở miệng, Vân Phong cười ha ha: “Quý gia chủ không cần nghĩ quá nhiều, Vân gia cũng sẽ không cần Quý gia làm chuyện gì, Quý gia vẫn là Quý gia.”

Ba vị trưởng lão của Vân gia đều vui mừng nhìn Vân Phong. Không sai, Vân gia chính là như vậy, mặc dù nói muốn ngươi trở thành phụ thuộc nhưng cũng sẽ không xem thường ngươi, Vân gia cũng chưa từng xem thường bất kỳ người nào, cũng chưa từng có ác ý lợi dụng người khác. 

Quý gia chủ khẽ sửng sốt, sau đó cười khổ một tiếng, nhìn nụ cười của Vân Phong mà bất đắc dĩ lắc đầu. Thôi bỏ đi, đi theo Vân gia, con đường của Quý gia cũng không có vẻ khó đi.

Quý gia chủ tìm được sự trợ giúp liền rời đi, trước mắt Vân gia có thêm một trợ lực, trợ lực này có thể phát huy tác dụng trong tương lai sau này. Quý gia đã thua trong vòng đầu tiên, tất nhiên Vân gia không thể trực tiếp cho mượn người, dù sao mối quan hệ này cũng không thể nói ra, người không thể cho mượn, nhưng đồ thì có thể.


Có rất nhiều vũ khí vơ vét được từ trong bảo kính của Thân Đồ gia, trong có vài món vũ khí Tôn Thần, Vân Phong cũng hào phóng cho Quý gia mượn một món, Quý gia chủ lập tức vui vẻ ra mặt, hứa hẹn sau khi trận đấu kết thúc nhất định sẽ trả về nguyên vẹn. Vân Phong cũng không xác định được lời nói của Quý gia chủ là thật hay giả, nhưng nếu như Quý gia chủ thật sự không trả lại thì tình hữu nghị vừa được thành lập của hai nhà cũng sẽ lập tức đánh mất. Vân gia không quan trọng một món vũ khí Tôn Thần, quan trọng là lời hứa này, nếu như Quý gia chủ giữ lời, Vân gia sẽ tặng luôn vũ khí này mà cũng không hề đau lòng. 

Có được vũ khí Tôn Thần, Quý gia sẽ chiếm ưu thế rất lớn ở hạng mục tiếp theo. Mặc dù Ngải gia và Vu gia cũng do Thân Đồ gia trợ giúp, nhưng bảo kính của Thân Đồ gia đều bị Vân Phong dọn về hết rồi, bọn họ còn có bao nhiêu vốn liếng để đi trợ giúp chứ?

Vân Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, có được Quý gia tất nhiên cũng không thể quên mất Phương gia, Vân gia sẽ không yêu cầu Phương gia gì ngoại trừ sự trợ giúp thân thiện, tin chắc Phương gia hẳn là sẽ không từ chối.

Trận đấu của vòng thứ hai đã nhanh chóng mở màn, mặc dù vòng thứ nhất chỉ là hình thức nhưng bầu không khí vẫn nhiệt liệt như trước, sự nhiệt tình ở hiện trường không dứt, trò hay ở mỗi trận đều càng lúc càng hay hơn, mà vòng thứ hai chính là trận đầu tiên của trò hay. 

Lần này người ra trận trước là Quý gia bị khiêu chiến, Vu gia và Ngải gia thay nhau khiêu chiến, tuyển thủ của ba gia tộc đều là thế hệ trung niên. Người của Vu gia và Ngải gia rất rõ ràng là có ý chí nhất định sẽ thắng, nhưng khi tuyển thủ của Quý gia lấy vũ khí ra, người của hai gia tộc hoàn toàn trợn tròn mắt. Thân Đồ gia chủ đứng ở nơi cao nhất đồng tử liền co lại, nhìn chòng chọc vào món vũ khí đó, nắm đấm nắm chặt lại. Đó là vũ khí trong bảo kính của Thân Đồ gia, hơn nữa còn là vũ khí cấp bậc Tôn Thần.

Vũ khí cấp bậc Tôn Thần vừa xuất hiện, bầu không khí của hiện trường đột nhiên tăng cao lên. Vũ khí mà hai tuyển thủ của Vu gia và Ngải gia cầm là cấp bậc Tôn Hoàng, tất nhiên không thể là đối thủ của Quý gia, mặc dù Quý gia chiến hai trận liên tiếp, nhưng lại thoải mái mà giành chiến thắng. Nghịch chuyển lớn lần này khiến cho tất cả mọi người đều thỏa mãn, chỉ có Thân Đồ gia chủ tức đến nỗi răng nghiến ken két. Vậy mà Vân gia và Quý gia lại liên thủ, lấy đồ của Thân Đồ gia đi lôi kéo người khác, Vân gia hay lắm, Vân Phong hay lắm!

Trận đối chiến tiếp theo giữa Phương gia và Bách Lý gia càng khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, bởi vì tuyển thủ của Phương gia cũng lấy ra vũ khí cấp bậc Tôn Thần, mắt của Thân Đồ gia chủ gần như tràn ngập tơ máu, đó cũng là vũ khí trong bảo kính của Thân Đồ gia. Vừa nghĩ đến bảo kính bị vơ vét sạch sẽ, Thân Đồ gia chủ tức đến nỗi sắp hộc máu, nhìn từng món đồ của mình xuất hiện trong tay người khác, còn là được người khác đưa cho, nỗi bực tức này lại nối tiếp hết đợt này đến đợt khác. 

Ngọc Liên ở đằng sau nhìn thấy cũng có chút giật mình, theo nhận biết của nàng ta thì mấy gia tộc này căn bản không thể nào có được vũ khí cấp bậc Tôn Thần, nhưng lại không nghĩ tới cũng thật sự xuất hiện.

“Hừ, gia tộc tam đẳng cũng có vũ khí Tôn Thần.” Giọng nói của Ngọc Liên truyền vào tai Thân Đồ gia chủ càng thêm châm chọc, sắc mặt của Thân Đồ gia chủ lúc thì đen lúc thì trắng. Vòng đầu tiên không thể xả cơn tức này, vòng thứ hai nhất định sẽ khiến cho người dự thi của Vân gia bị giày vò đến nửa sống nửa chết.

Tuyển thủ của Bách Lý gia rất nhanh chóng bại trận trước mặt vũ khí Tôn Thần, Phương gia và Quý gia tạm thời lấy lại ưu thế, ưu thế mà thế lực của Thân Đồ gia chiếm được bị san bằng hết. Ba gia tộc đều kinh ngạc, bọn họ căn bản sẽ không ngờ tới đối phương sẽ lấy ra vũ khí Tôn Thần, dù sao Thân Đồ gia cũng không cho họ vũ khí Tôn Thần, có thể nói đều bại trận một cách mơ màng. 

Hai trận chấm dứt, trận thứ ba đến lượt Thân Đồ gia và Vân gia so tài, Thân Đồ gia chủ từ sớm đã căn dặn phải ra tay tuyệt đối đừng lưu tình, có thể chém chết người của Vân gia ngay trên lôi đài là tốt nhất. Người lên đài của Vân gia là Tôn Thần cấp hai có thực lực không tồi trong thế hệ trước, Thân Đồ gia cũng là trình độ như vậy, hai người có thể nói là bất phân cao thấp. Vậy nhưng khi lấy vũ khí ra, hiện trường lại một phen kinh ngạc, bởi vì vũ khí mà tuyển thủ của Vân gia lấy ra lại là vũ khí Tôn Hoàng, mà bên phía Thân Đồ gia thì là Tôn Thần.

“Hừ! Cho hết người khác mà lại không để dành cho mình sao? Ta cũng muốn xem xem ngươi chết thảm ở trên đài như thế nào.” Thân Đồ gia chủ lạnh lùng nhìn lên lôi đài, trong lời nói đều là châm chọc. Quý gia và Phương gia đều có vũ khí Tôn Thần, nhưng Vân gia lại không có, điều này ngoài dự đoán của mọi người. Trong lòng gia chủ Phương gia và gia chủ Quý gia đều run lên, đều có thêm suy nghĩ về món quà của Vân gia.

Lần này Thân Đồ gia ôm ý nghĩ muốn giết chết người của Vân gia, sau khi bắt đầu giao chiến tuyển thủ Thân Đồ gia một mực tấn công mạnh mẽ, tuyển thủ Vân gia chỉ có thể né tránh, ngay cả cơ hội ra tay cũng không có. Cũng may tuyển thủ Vân gia có cơ sở vững chắc ổn định, mặc dù bị áp chế nhưng không có mất hết ưu thế, sau một hồi phòng thủ, tuyển thủ Thân Đồ gia nhiều lần không thể tạo ra thương tổn, không khỏi có chút bực tức, trông như muốn xuất ra chiêu cuối cùng giết chết trong một kích. Người của Vân gia nhìn thấy tình hình thế này, bước chân đột nhiên trượt về sau, lúc này người của Thân Đồ gia đã chuẩn bị sẵn sàng hết, chỉ đợi xuất ra chiêu thức này nữa thôi, đúng lúc này tuyển thủ Vân gia lớn tiếng hô lên: “Bỏ cuộc!” 

Cái gì? Huyệt thái dương của Thân Đồ gia chủ đột ngột giật lên vài cái, lại bỏ cuộc, lại dừng ngay thời khắc thế này. Vân gia đây là cố tình, cố tình khiến cho Thân Đồ gia trở nên khó coi!

Tuyển thủ Thân Đồ gia chỉ còn thiếu một bước nữa là thành công bị tiếng bỏ cuộc này khiến cho tức đến nỗi suýt chút nữa không thể áp chế chiến khí của mình. Tuyển thủ Vân gia nói xong câu này liền nhẹ nhàng bay xuống đài, để lại tuyển thủ của Thân Đồ gia trên đài, không biết là nên có biểu cảm như thế nào, có người nào nói bỏ cuộc mà lại ngầu như vậy chứ?


Hiện trường xôn xao một phen, Vân gia đã liên tiếp bỏ cuộc hai lần rồi. Không lẽ bọn họ có thể nắm chắc phần thắng trong ba vòng sau sao? Nếu như xuất hiện điều gì bất ngờ, bọn họ sẽ phải khiêu chiến thất bại. Tới lúc đó Thân Đồ gia nhất định sẽ không bỏ qua cho Vân gia, rốt cuộc Vân gia nghĩ gì vậy? 

Quý gia chủ và Phương gia chủ đều có chút nghi hoặc, Vân gia liên tục bỏ cuộc hai lần rốt cuộc là muốn thế nào? Không lẽ bọn họ còn có dự phòng sao? Nghĩ đến Vân Phong, hai vị gia chủ đều bất đắc dĩ, có lẽ pháp bảo để đánh thắng bất ngờ của Vân gia tất nhiên là Vân Phong đó, đương nhiên nàng ta sẽ có kỳ chiêu mới đúng.

“Liên tục bỏ cuộc hai lần, Vân gia cũng thật có gan.” Ngọc Liên ở trên cao nhìn Vân Phong, khóe miệng lộ vẻ khinh thường. Nếu như lần này Vân gia bị trục xuất khỏi Nội vực, Vân Phong này cũng sẽ không có tư cách đến tranh giành người với nàng ta, chỉ là xuất thân từ một gia tộc bị lãng quên mà thôi, Vân Phong có cái gì so được với nàng ta?

“Có lẽ là đến bước đường cùng rồi.” Thân Đồ gia chủ lạnh lùng cười cười, bỏ cuộc cũng tốt, bây giờ Thân Đồ gia chỉ cần thắng một hiệp nữa thôi là có thể đưa Vân gia vào chỗ chết, cho dù Vân gia có bao nhiêu Vân Phong nữa cũng vô dụng. Lần này Thân Đồ gia sẽ hoàn toàn đánh bại Vân gia, để cho Vân gia không còn có thể tiếp tục quật khởi nữa. Về phần Vân Phong đó, Thân Đồ gia chủ cười âm hiểm, lão ta muốn đích thân giải quyết. 

Trận đấu của vòng thứ hai hạ màn với một kết quả có chút kịch tính, Quý gia và Phương gia đều hòa lại một lần, nhưng Vân gia lại liên tiếp chủ động bỏ cuộc hai lần, tình hình thật sự đầy nguy hiểm, thậm chí có người còn đùa vui, vòng thứ ba Vân gia vẫn sẽ chủ động bỏ cuộc như trước. Cách nói này rất nhanh lan truyền ra rộng rãi, nhưng người Vân gia lại hoàn toàn không để bụng, trong mắt người ngoài Vân gia đã mất đi khí thế, Thân Đồ gia ngồi vững vị trí gia tộc nhất đẳng, dựa theo hành vi liên tục bỏ cuộc của Vân gia mà xem, khiêu chiến Thân Đồ gia cản bản chính là một trò cười.

Vốn dĩ vòng thứ ba là cuộc so tài của thế hệ trẻ, nhưng không hiểu tại sao lại đổi thành vòng thứ tư, tiến hành hạng mục chế dược sớm hơn, đây xem như là một hành động bất ngờ. Ở một góc của doanh trại Vân gia, Bạch Khánh Phong ở cùng với Vân Tường, mặc dù Vân Tường đang mang thai nhưng vẫn kiên quyết muốn đến. Vốn dĩ Bạch Khánh Phong không đồng ý để nàng ta đi theo, nhưng về sau cũng không lay chuyển được, thay vì để Vân Tường hoạt bát hiếu động tự dưỡng thai một mình ở Vân gia, còn không bằng để ở trong phạm vi mà tầm mắt có thể thấy được, Bạch Khánh Phong có thể trông chừng mọi lúc cũng sẽ yên tâm.

“Hạng mục chế dược tiến hành sớm hơn rồi.” Vân Phong đi vào với vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bạch Khánh Phong, Vân Tường vừa mới nằm xuống nghe thấy câu này lập tức xoay người ngồi dậy. Bạch Khánh Phong cẩn thận đỡ thân thể của Vân Tường, sắc mặt không thay đổi: “Sớm hơn? Sao lại sớm hơn?” 

Mộc Thương Hải đi theo Vân Phong bước vào, đôi mắt khác màu nhìn Vân Tường và Bạch Khánh Phong: “Hẳn là Thân Đồ gia đã biết được tin tức Bạch Khánh Phong sẽ tham gia hạng mục chế dược.”

“Thật sự là con ruồi không kẽ hở nào mà không vào được!” Vân Tường tức giận nói một câu, Bạch Khánh Phong vuốt nhẹ lưng nàng ta: “Đừng nổi giận, cẩn thận hài tử.”

“Đồ ngốc! Sao ta có thể không sốt sắng, không nổi giận chứ? Thân Đồ gia thật sự đáng ghét muốn chết!” 

Bạch Khánh Phong vỗ vỗ ngực Vân Tường, sắc mặt thản nhiên mở miệng: “Đối với ta mà nói đều giống nhau, kết quả cũng sẽ không thay đổi.”

Mộc Thương Hải nhướn mày: “Xem ra ngươi đã tính trước rồi sao?”

Vân Tường tò mò nhìn trượng phu ngốc nghếch của mình, khóe môi của Bạch Khánh Phong khẽ cong lên, cẩn thận đỡ người Vân Tường, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Mộc Thương Hải: “Đừng xem thường ta, trong phương diện chế dược, ta cũng không thua kém Vân Phong đâu.” 

Vân Tường giơ tay ra đột nhiên đánh một phát lên đầu Bạch Khánh Phong, phát ra một tiếng “bộp”, khóe môi Bạch Khánh Phong giật giật vài cái, Vân Tường tỏ vẻ ngại ngùng nhìn Vân Phong. Vân Phong cười ha ha: “Hắn nói rất đúng, thực lực chế dược của hắn cũng không ở dưới ta.”

“Đồ ngốc, chàng thật sự nắm chắc sao?” Vân Tường có chút nghi ngờ, Bạch Khánh Phong có kích động muốn trợn trắng mắt, thở dài bất đắc dĩ: “Tiểu Tường, ta là trượng phu của nàng đó, nàng không tin tưởng ta như vậy sao?”

Vân Tường bất chợt đỏ mặt: “Ta, cũng không phải là ta không tin chàng… Chỉ có điều hạng mục này liên quan đến Vân gia…” 

“Cấp bậc tông sư hai sao, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?” Vân Phong nhìn Bạch Khánh Phong, gã ta quay đầu nhìn Vân Phong: “Nắm chắc hai phần.”

“Bộp!” Bàn tay nhỏ nhắn của Vân Tường lại đánh một phát, Bạch Khánh Phong mặt không đổi sắc nắm chặt tay của Vân Tường trong tay mình.


“Nắm chắc hai phần mà còn nói là nắm chắc sao?” Vân Tường thở hồng hộc khẽ quát một câu, Bạch Khánh Phong giật giật lông mày: “Ta còn chưa nói xong.” 

Vân Tường ngây người, lúc đầu Vân Phong cũng có chút thất vọng, nhưng nghe thấy lời này không khỏi hơi chờ mong. Bạch Khánh Phong đưa mắt nhìn đến vai Vân Phong, nhìn vô cùng chăm chú. Nhục Cầu vốn vẫn luôn có chút nhàm chán bị ánh mắt của Bạch Khánh Phong nhìn chằm chằm vào, thân thể mũm mĩm bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên dữ tợn, rất không vui nhe răng nanh với Bạch Khánh Phong.

Vân Phong phát hiện tầm nhìn của Bạch Khánh Phong, quay lại xách thân thể của Nhục Cầu lên, cơ thể đ múp míp của Nhục Cầu vùng vẫy vài cái trên không trung, đôi mắt to truyền đạt thông điệp “đừng có xách ta như vậy”. Vân Phong không để ý đến, Nhục Cầu chỉ có thể dùng chiếc đuôi xù xì quét qua mu bàn tay của Vân Phong. Ngón tay của Vân Phong túm lấy phần sau cổ của Nhục Cầu, nhấc thân thể múp míp lông xù của nó đến trước mặt, Bạch Khánh Phong chỉ ngón tay về phía trước: “Cho ta mượn dùng nó một chút, ta có thể tăng lên khoảng tám phần.”

Mượn Nhục Cầu? 

Tất cả mọi người ở đây kể cả Nhục Cầu đều ngây người, Vân Tường nhìn Nhục Cầu bị xách lên trong tay Vân Phong, lại nhìn Bạch Khánh Phong: “Đồ ngốc, ta khuyên chàng tốt nhất đừng mượn nó, nó…” Trông dữ tợn muốn chết, nhất là hàm răng nhọn đó, nếu bị cắn một miếng thì…

Vân Phong nhíu mày, Nhục Cầu bị xách lên nghe xong lập tức không vui khẽ quát về phía Bạch Khánh Phong: “Na na, na na na!” Móng vuốt nhỏ cũng lộ ra từ dưới lông, xem bộ dạng là muốn nhào tới cắn Bạch Khánh Phong một miếng.

“Đồ ngốc, hay là đừng mượn nữa.” Nhìn thấy nguyên hàm răng sắc bén kia của Nhục Cầu, tay Vân Tường không khỏi nắm tay Bạch Khánh Phong chặt hơn chút. Bạch Khánh Phong thấp giọng cười cười: “Ta thấy trận đấu dược tễ lần trước, sau khi thứ này xuất hiện, ngươi liền thành công chế tạo ra dược tễ cấp bậc tông sư, có thể thấy được nó đã cho ngươi một sự trợ giúp có tính quyết định trong quá trình chế dược.” 

Mắt đen của Vân Phong lóe lên: “Ngươi nói đúng là không sai, nhưng mà… cách chế dược của ta không hề giống với ngươi, cho ngươi mượn Nhục Cầu cũng vô dụng.”

Nhưng Bạch Khánh Phong lại lắc đầu: “Cách chế dược của ngươi rất đặc biệt, mặc dù bây giờ ta vẫn chưa hiểu được nguyên lý của ngươi, nhưng ngươi đừng có quên, cho dù là cách chế dược nào thì bản chất đều giống nhau, mà nó có thể áp dụng với ngươi trong giai đoạn mấu chốt của quá trình chế dược, tất nhiên cũng sẽ áp dụng được với ta.”

Vân Phong có chút bất đắc dĩ, cái đầu nhỏ của Nhục Cầu lắc như trống bỏi: “Na na, na na!” Cơ thể nhỏ nhắn không ngừng uốn éo, đôi mắt to đáng thương nhìn Vân Phong. Vân Phong ôm Nhục Cầu trong lòng bàn tay, mắt đen nhìn thẳng vào Bạch Khánh Phong: “Ngươi muốn Nhục Cầu giúp ngươi việc gì?” 

“Tất nhiên ta không thể để thứ này giúp ta như cách nó giúp ngươi, với cả hàm răng nhọn đó của nó nữa, ta còn muốn giữ mạng để về với Tiểu Tường.” Bạch Khánh Phong dịu dàng nhìn Vân Tường. Vân Tường vẫn đang hơi căng thẳng, cái con trên vai Vân Phong hung dữ hơn bất kỳ con ma thú khế ước nào của nàng rất nhiều.

“Đối với dược tễ cấp bậc tông sư, mỗi một bước trong cách chế tạo dược tễ truyền thống đều phải tinh tế, chính xác hơn, nếu như có bất kỳ sai sót nào thì sẽ lãng phí hết công sức, ở phương diện này ta vẫn chưa đủ chắc chắn, cho nên ta mới nói chỉ nắm chắc hai phần. Ta quan sát lúc ngươi luyện dược dường như nó có độ nhạy bén rất cao với dược liệu, ta nghĩ rằng về phương diện trong mỗi một bước, nó cũng có thể trở thành một cán cân Thiên Bình hoàn hảo nhất.”

Mắt đen của Vân Phong lóa lên, nàng đã hiểu rõ ý của Bạch Khánh Phong: “Ý của ngươi là nói trong mỗi khâu chế dược, ngươi sẽ để cho Nhục Cầu làm nhiệm vụ giám sát sao?” 

Bạch Khánh Phong gật đầu: “Không sai, có sự giám sát của nó, ta tin rằng mỗi một bước của ta đều có thể đạt đến hoàn mỹ, nói như vậy, ta có thể giảm bớt số lần thất bại, xác xuất thành công của dược tễ tông sư hai sao tất nhiên cũng sẽ có tám phần, thậm chí nhiều hơn.”

Thân thể không ngừng vùng vẫy của Nhục Cầu đột nhiên dừng lại, đôi mắt to nhìn Bạch Khánh Phong một cái thật sâu. Vân Phong yên lặng, Bạch Khánh Phong này không đơn giản, gã ta chỉ quan sát mà có thể phát hiện được chỗ khác thường của Nhục Cầu, suy luận ra năng lực đặc biệt của Nhục Cầu, mặc dù gã ta nói không hoàn toàn đúng, nhưng cũng đúng tám chín phần.

Vân Phong khẽ cong môi, cho gã ta mượn Nhục Cầu cũng được, nhưng mà cũng phải xem ý kiến của bản thân Nhục Cầu. Vân Phong nhấc Nhục Cầu đến trước mặt mình: “Nhục Cầu, giúp hắn một lần.” 

Đôi mắt to của Nhục Cầu chớp chớp vài cái, chiếc mũi nhỏ hừ hừ một tiếng. Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, cổ tay xoay chuyển, nhét khoáng thạch cực phẩm vào trong miệng Nhục Cầu, Nhục Cầu hờn dỗi nhìn Vân Phong một cái, nhưng lại ăn rất vui vẻ. Bạch Khánh Phong nhìn thấy khoáng thạch cực phẩm bị Nhục Cầu ăn mất, không khỏi kinh hãi, thứ này vậy mà lại ăn khoáng thạch cực phẩm?

Hai gò má của Nhục Cầu phồng lên vì bị nhét khoáng thạch cực phẩm, Vân Phong buồn cười nhìn bộ dạng lúc này của nó, thật sự cực kỳ đáng yêu, xem ra Nhục Cầu đã đạt thành thỏa thuận rồi. Bạch Khánh Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười một tiếng: “Trận đấu dược tễ kế tiếp này, ta sẽ giúp cho Vân gia giành được chiến thắng đầu tiên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK