Edit: Mavis Clay
Tứ Đại Gia Tộc nhân loại bắt tay với nhau là chuyện không hề đơn giản chút nào, cho dù có tộc trưởng Nạp Khê tộc lo vẫn vô cùng khó khăn, Tứ Đại Gia Tộc từ xưa tới nay có địa vị cao quý, mặc dù theo thời gian có lên xuống khác nhau, nhưng từ trong xương máu luôn có khí thế và tài trí hơn người, cho dù có bao nhiêu gia tộc mới phất lên, cũng không thể lay chuyển nổi địa vị của Tứ Đại Gia Tộc trong lịch sử, không thể thay đổi sự hiểu biết của họ trong lòng mọi người.
Vào khi đó, nếu Khúc Lam Y không nói thân phận của mình ra, đám gia tộc Nội Vực đã chẳng thể yên ắng lại nhanh đến thế được, đây chính là khả năng chấn nhiếp của Tứ Đại Gia Tộc.
Quan hệ giữa Tứ Đại Gia Tộc rắc rối phức tạp, cũng chẳng liên lạc nhiều với nhau, trên cơ bản chính họ đều là vua, bây giờ muốn bắt tay với nhau, có thể suy ra được khó khăn từ trong đó, tộc trưởng Nạp Khê chịu gật đầu cũng là vì nhiều nguyên nhân, nếu như bỏ đi những thứ này thì đã chẳng đồng ý với yêu cầu của Vân Phong, so với Nạp Khê tộc hai gia tộc còn khó nói chuyện hơn nhiều.
Một trong số đó là Hiên gia, mặc dù Hiên Dật cũng chính là Linh tuy có quen biết với Vân Phong, thái độ với nàng cũng khá mập mờ sao cũng được, nhưng không có nghĩa là Hiên tộc sẽ chấp nhận lời đề nghị của Vân Phong, còn một nhà khác là Bặc Nguyên gia, lúc ở Nội Vực có một trong Tứ Đại Gia Tộc đã thầm nhúng tay, hạ độc thủ với Vân gia, Vân Phong từng quen biết. Có mối quan hệ này, để liên thủ lại càng thêm khó khăn.
Tộc trưởng Nạp Khê chẳng hề giải thích thêm gì về những thứ này cả, chỉ đơn giản để lại một câu cứ giao cho ông, trong lòng Vân Phong cũng hiểu trong lòng ông cảm thấy áp lực cỡ nào, dù là ông cũng rất khó khiến chuyện này thành công được. Chưa tính quan hệ, còn có tới những nhân tố khác nữa, nếu như Tứ Đại Gia Tộc không thể liên hiệp, nàng cũng không quá thất vọng, dù sao đánh với huyết hồn cũng không chỉ cần là lực lượng mạnh yếu.
Quan trọng vẫn là chính bản thân nàng! Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Phong hạ kết luận, tộc trưởng Nạp Khê chịu ra tay giúp nàng, nàng nên nhân cơ hội này nâng cao thực lực của mình, nàng là mấu chốt liên kết của việc liên hiệp Tứ Đại Gia Tộc, và người khởi xướng nên liên minh này cũng là nàng.
Nếu thực lực của nàng mà không được tán thành, mọi thứ rồi cũng sẽ đi về hướng thất bại.
Vân Phong đã quyết định quyết tâm tập hợp đủ mảnh bản đồ, tìm kiếm 7 cội nguồn nguyên tố, đây là biện pháp duy nhất để tăng mạnh thực lực trước mắt, nàng đã vào cảnh giới Thần Vương rồi, những phương pháp tăng sức mạnh bình thường đã không còn hữu dụng nhiều với nàng nữa, tốc độ nuốt thú hồn cũng đã chậm dần, Huyết Hồn đang lớn mạnh hơn, nàng cần phải nhanh hơn, Huống chi Huyết Hồn cũng cảm thấy hứng thú với cội nguồn nguyên tố, nàng phải cướp được trước bọn chúng.
Điểm lại một chút mấy mảnh bản đồ có trong tay, 12 mảnh bản đồ trong tay Vân Phong đã có năm, Vân gia một mảnh, cấm địa Giao Nhân tộc ở Vô Tận Hải một mảnh, một mảnh lấy được ở nơi mai táng Viễn cổ ở Bạng Phượng tộc, một mảnh là do Kim Long Thiếu Chủ Ngao Kim cho, một mảnh là từ Thâm Uyên Vô Tận Hải, do ma thú khế ước thứ năm của nàng cho.
Bốn mảnh ở Vô Tận Hải Vân Phong đã có ba, còn một mảnh đang nằm trên tay của Ly Ly tộc ở Bắc Hải, tiếc là Ly Ly tộc bảo vệ mảnh bản đồ rất kỹ, Long tộc chiếm Bắc Hải xong cũng không phát hiện ra được tung tích của mảnh bản đồ, với sự cô lập của Ly Ly tộc, mảnh bản đồ này cũng hoàn toàn mất đi tung tích.
Bốn mảnh ở đất liền thì ở những nơi khác nhau, mảnh của Long tộc đã về tay Vân Phong, vẫn còn ba mảnh khác nữa, tỷ lệ xuất hiện vẫn lớn, cũng không loại trừ là đã rơi vào tay Huyết Hồn.
Còn bốn mảnh còn lại chính là nằm trong tay Tứ Đại Gia Tộc con người.
Nghĩ tới đây, Vân Phong cũng đã hỏi Khúc Lam Y về chuyện mảnh bản đồ, Khúc Lam Y tỏ vẻ hắn không biết lắm, có điều lão đầu chắc biết, nàng nghĩ kỹ rất lâu, có nên nhờ tộc trưởng Nạp Khê tộc luôn không?
Để tìm đủ 7 cội nguồn nguyên tố thì không thể thiếu được bất kỳ một mảnh nào, sớm muộn gì cũng phải nói thẳng, sớm muộn gì cũng phải cần tới.
Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, nàng quyết định tiết lộ một phần với tộc trưởng Nạp Khê, chuyện mình đang giữ mảnh bản đồ tạm thời chưa nói tới, nếu không sẽ gặp phiền phức liên tiếp. Khúc Lam Y lại cùng nàng tới tìm tộc trưởng Nạp Khê tộc, sau khi tỏ rõ ý của mình, vẻ mặt của ông rõ ràng thay đổi rất nhiều.
“Mảnh vụn bản đồ?” Ánh mắt tộc trưởng Nạp Khê tộc quái dị nhìn Vân Phong, nàng gật đầu, “Chuyện mảnh bản đồ con đã biết rồi, ba vị trưởng lão đã nói cho con biết, mảnh bản đồ này mang ý nghĩa gì thì vẫn chưa biết được, nhưng còn cần… Đây có lẽ là một cơ hội.”
Tộc trưởng Nạp Khê nghe xong im lặng không nói gì, nhìn Vân Phong thêm một thoáng, lại nhìn sang Khúc Lam Y, nàng thấy thế lại nói tiếp, “Con biết bá phụ vẫn còn nhiều điều nghi vấn với con, yêu cầu của con cũng đường đột, nhưng để liên hiệp được Tứ Đại Gia tộc, con cần phải có gì đó để đột phá thực lực của mình, nếu không sẽ khiến mọi thứ chỉ như củi ba năm thiêu một giờ.”
“Lão đầu, ông có tin tiểu Phong Phong không?” Khúc Lam Y nhướng mày, tộc trưởng Nạp Khê bật cười, gương mặt căng thẳng hòa hoãn vài phần, sau đó cười bất đắc dĩ, “Tiểu tử à, con cho rằng mảnh bản đồ này ta chỉ cần nói là có thể cho được sao?”
Khúc Lam Y nhíu mày, “Chẳng lẽ… còn cần phải được các trưởng giả kia gật đầu nữa?”
Tộc trưởng Nạp Khê cười khổ, “Hiển nhiên rồi, mảnh bản đồ cũng chẳng có ở chỗ của ta, trước giờ vẫn luôn được các trưởng giả bảo quản.”
Lông mày của Khúc Lam Y càng siết chặt hơn, “Thật đúng là khó giải quyết.”
Tộc trưởng Nạp Khê tộc gật đầu, “Con đã biết chuyện của mảnh bản đồ rồi thì hẳn cũng biết tầm quan trọng của nó, cũng biết nó đã khơi lên những trận gió tanh mưa máu như thế nào…” Ông nhìn sang Vân Phong, “Chuyện này ta không giúp con được.”
“Đợi đã nào…” Khúc Lam Y ngẩng lên, “Lão đầu. Nếu mảnh bản đồ do các trưởng giả bảo quản thì chỉ cần để các trưởng giả gật đầu là được rồi mà!”
Tộc trưởng Nạp Khê tộc sửng sốt. Sau đó da mặt hơi giật giật nhẹ, tiểu tử này nghĩ những trưởng giả kia nói chuyện dễ dàng như bình thường nói với ông chắc?
“Lam Y…” Tộc trưởng không khỏi thở dài, hắn không thèm nghe nữa đứng lên, “Lão đầu, để gặp được những trưởng giả kia thì cần phải làm gì?”
Tôc trưởng Nạp Khê lại sửng sốt. Tiểu tử này thực sự tính nói ra đấy à?
“Con cho rằng muốn gặp là gặp được sao?” Ông bất mãn quát lên, Vân Phong bên cạnh cũng không khỏi cười khổ, đúng thế, nếu những trưởng giả này có địa vị cao quý ở Nạp Khê tộc, mảnh bản đồ còn đưa cho họ bảo quản, thì hiển nhiên thân phận và thực lực đều không tầm thường. Huống chi thái độ của tộc trưởng còn cung kính như thế, có thể thấy được địa vị của họ rất được tôn sùng.
Khúc Lam Y nghe vậy lại nhếch môi cười, ánh mắt mang ánh sáng tự tin, “Đơn giản thôi ấy mà, chỉ cần nhắc tới một cái tên, bọn họ chắc chắn sẽ có hứng thú muốn gặp.”
Tộc trưởng Nạp Khê tộc nhíu mày, tiểu tử này lại tính làm gì đây?
Hắn nháy mắt với nàng, nở nụ cười bí hiểm làm nàng cũng không khỏi nghi ngờ. Tên? Rốt cuộc là ai mà có thể khiến các trưởng giả Nạp Khê tộc thấy hứng thú muốn gặp thế?
“Ai?” Tộc trưởng Nạp Khê hỏi lại, Khúc Lam Y bật cười, môi mấp máy, “Phong Thanh Huyền!”
Con ngươi tộc trưởng Nạp Khê tộc co rụt lại. “…Cái tên này, con nghe được từ đâu?”
Nhìn biểu tình kích động của phụ thân mình, Khúc Lam Y nhíu mày, “Lão đầu, ông cũng biết?”
“Nhân vật Phong Thanh Huyền này… vẫn còn sống?” Tộc trưởng Nạp Khê kích động, Khúc Lam Y khó hiểu, Vân Phong cũng thế, “Sao bá phụ lại kích động thế?”
Mắt tộc trưởng Nạp Khê tộc sáng lên, Phong Thanh Huyền, Phong Thanh Huyền… Cái tên này như tiếng sấm qua tai vào những ngày trước đây. Từ sau khi ông biến mất, có người nói ông đã sớm ngủm củ đèo, có người nói ông ấy đã ngao du thiên hạ, ông ấy trở thành một sự bí ẩn. Thời gian dần trôi đi, Phong Thanh Huyền phai nhạt dần, một cách tự nhiên, mọi người đều cho rằng ngôi sao chói lóa này đã rơi xuống, trong lòng đều cảm thấy đáng tiếc. Bây giờ nghe lại được cái tên này… Ông còn sống sao?
“Các ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã!” Tộc trưởng Nạp Khê rất kích động, Vân Phong và Khúc Lam Y đưa mắt nhìn nhau, hai người cùng gạt đầu, vẻ mặt ông càng kích động hơn. Thật tốt quá! Vẫn còn sống! Vị tiền bối này vẫn còn tại thế!
“Tiểu tử, theo như ý vừa rồi của con chẳng lẽ đã gặp ông ấy rồi?” Tộc trưởng Nạp Khê chăm chú nhìn con trai của mình, Khúc Lam Y cau mày đầy khó hiểu, vẻ mặt lão đầu kích động tới vậy… Chẳng lẽ…
“Bá phụ, thật sự chúng con đã gặp tận mắt ông ấy rồi.” Vân Phong nói, vẻ mặt tộc trưởng Nạp Khê lập tức hiện vẻ vui sướng.
“Có thể gặp được Phong tiền bối chính là phúc khí của hai con, chỉ là để mời ông ấy tới Nạp Khê tộc thì phải hao tổn công sức lắm đây…” Tộc trưởng Nạp Khê lẩm bẩm, thậm chí còn bắt đầu đứng lên rảo bước, “Ta sẽ đích thân đi… Hay là để các trưởng giả ra mặt nhỉ…”
Hai người nghe lời lẩm bẩm của ông không khỏi bật cười, “Ta nói này lão đầu, không cần tới những điều đó đâu, chúng ta đi là được rồi.”
“Tiểu tử ngươi thì biết cái gì? Phong Thanh Huyền đâu phải là người mà hậu bối các ngươi có thể mời được?”
Khúc Lam Y ngao ngán giật nhẹ khóe miệng, Vân Phong cười lúng túng, danh hiệu của sư tôn có sức ảnh hưởng lớn thật, có thể thấy thời đại mà sư tôn còn tung hoành ông sáng chói như thế nào, chính xác là không ai bằng rồi… Chẳng trách chỉ là đơn hệ nhưng lại nổi danh ngang với cả toàn hệ.
“Ta nói này lão đầu…!” Khúc Lam Y hậm hực đề cao âm lượng, tộc trưởng Nạp Khê còn đang chìm trong sự kích động và vui sướng của bản thân, hắn thở dài ngao ngán, hít một hơi thật sâu rống lên, “Lão đầu!”
Tộc trưởng Nạp Khê ngẩng phắt lên, mặt hơi tức giận, “Quát tháo cái gì?”
Huyệt thái dương của Khúc Lam Y giật giật, “Còn một chuyện nữa chưa nói cho ông biết.”
“Có chuyện gì sau này rồi nói.”
Huyệt thái dương của Khúc Lam Y lại giật lên, Vân Phong không khỏi cười lúng túng, nhẹ nhàng nói, “Bá phụ… Cái đó, Phong Thanh Huyền… là sư tôn của con.”
…!
Tộc trưởng Nạp Khê tộc ngạc nhiên và khiếp sợ, nhìn chằm chằm Vân Phong cả một phút đồng hồ. Cả căn phòng chìm vào yên lặng, sau đó ông khẽ hít vào một hơi. Sư tôn? Phong tiền bối lại là… sư tôn của nha đầu này?
Vân Phong bật cười, sau một hồi kinh ngạc vẻ mặt của tộc trưởng Nạp Khê trở lại bình tĩnh, trong đầu vẫn còn nghi ngờ, sau Phong Thanh Huyền lại trở thành sư tôn của nha đầu Vân Phong này… tuy rằng Phong Thanh Huyền thu nhận đồ đệ là chuyện bình thường, nhưng mà… tuổi của Vân Phong không khỏi quá chênh lệch.
“Nói ra rất dài dòng, chỉ là Phong lão tiền bối thực sự chính là sư tôn của tiểu Phong Phong, cực kỳ chính xác.” Khúc Lam Y lạnh nhạt nói, con ngươi tộc trưởng Nạp Khê co rụt lại, đến con trai mình cũng khẳng định điều đó, thì chuyện này là thật rồi. Phong Thanh huyền thật sự chính là sư tôn của Vân Phong.
Nghĩ lại thì cũng là bình thường, thiên phú của Vân Phong thực sự rất đẹp, Phong Thanh Huyền nhận nàng làm đồ đệ cũng không hề hạ thấp thân phận. Có điều… làm sao Vân Phong lại gặp được Phong Thanh Huyền?
“Nên ta mới nói, chúng ta đi là được rồi, chỉ cần tiểu Phong Phong nói một câu thôi. Phong lão tiền bối cưng đồ đệ của ông ấy lắm cơ.” Khúc Lam Y cười lớn, liếc nhìn sang Vân Phong, nàng lúng túng giật khóe miệng, mặc dù thời gian ở bên cạnh sư tôn chân nhân chỉ có ngắn ngủi, nhưng sự săn sóc của ông tới giờ chưa bao giờ ngừng lại. Và lòng tôn kính mà Vân Phong dành cho ông cũng chỉ có tăng chứ không giảm. Tình cảm thầy trò của hai người phải nói là vô cùng sâu sắc.
Phong Thanh Huyền che chở cho Vân Phong là chuyện hiển nhiên, mặc dù ngoài miệng ông không nói, nhưng thiên tư của nàng khiến ông cực kỳ hài lòng, một đồ đệ tốt như thế còn tìm ở đâu nữa đây? Huống hồ nàng còn chạy vào Thú Vực cứu ông ra, chỉ với điều này, Phong Thanh Huyền đã yêu mến Vân Phong lắm rồi. Vì ái đồ bảo bối của ông, đừng nói là nhờ ông di chuyển tôn giá, có nhờ ông làm gì đó ông cũng không từ chối.
Trong lòng tộc trưởng Nạp Khê kinh thán không thôi, nha đầu Vân gia này đúng là không đơn giản chút nào. Phong Thanh Huyền lại là sư tôn của nàng. Hơn nữa bên cạnh nàng còn có Huyễn Thú đi cùng. Trái tim ông run lên, nha đầu này… chẳng trách con trai mình lại khăng khăng một lòng với nàng như thế.
“Nếu có thể, kính mong Phong Thanh Huyền tiền bối sẽ tới thăm Nạp Khê tộc.” Giọng điệu của ông thay đổi, ánh mắt trịnh trọng nhìn Vân Phong, “Ta sẽ đích thân nói rõ với các trưởng giả Nạp Khê tộc, nể mặt của Phong Thanh Huyền, bọn họ chắc sẽ không gây khó khăn cho con đâu, dù sao… Phon Thanh Huyền cũng là người quen cũ của Nạp Khê tộc.”
Vân Phong gật đầu, trong lòng có cảm giác như vừa trút được một gánh nặng, sư tôn của mình thật đúng là thần thông quảng đại, danh tiếng vang khắp thiên hạ.
Hôm nay Phong Thanh Huyền đang ở tổng bộ Vân gia nghỉ ngơi, Vân Phong không muốn quấy rầy ông ấy, nhưng việc đã tới nước này không thể không nhờ sư tôn hỗ trợ. Nàng kết nối ngọc bội truyền âm, không nghĩ rằng ông ấy chắc chắn sẽ bắt kết nối, nhưng không ngờ chỉ chốc lát sau đầu bên kia đã vang lên tiếng của sư tôn.
“Đồ đệ, sao thế?” Giọng Phong Thanh Huyền lộ ra sự nhàn thản, nhưng cho dù như thế cũng mang theo áp lực mơ hồ.
“Sư tôn, có chuyện cần nhờ người giúp một tay ạ.” Vân Phong im lặng một thoáng rồi mới nói ra thỉnh cầu của mình, đầu bên kia ngọc bội im lặng một thoáng, sau đó vang lên tiếng cười, “Vi sư còn tưởng là chuyện lớn gì, cũng được, vi sư sẽ đi một chuyến, coi như là gặp lại bạn cũ thăm lại chốn xưa.”
Vân Phong vui vẻ, Khúc Lam Y cũng khẽ thở phào một hơi, “Đa tạ sư tôn! Con và Lam Y sẽ tới đón ngài trước.”
Kết nối ngọc bội truyền âm cắt đứt, Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn nhau cười, xong rồi.
Hai người lập tức lên đường tiến về tổng bộ Vân gia đón Phong Thanh Huyền tới đây, phía bên tộc trưởng Nạp Khê thì sẽ không để cho mọi người bổn tộc không được tùy tiện ra vào lãnh thổ, ra mắt các trưởng giả tộc Nạp Khê.
Ba ngày trôi qua, bên trong Nạp Khê tộc không có gì thay đổi, ngoại trừ một người, đó là Ngọc Liên. Sau hai mười ngày đóng cửa tự nghĩ cuối cùng nàng ta cũng được phép ra ngoài, bị nhốt hai mươi ngày nên lúc ra ngoài sắc mặt của nàng rất sa sút, âm trầm đến đáng sợ, trong hai mươi ngày này trong tâm trí chỉ nghĩ tới một người, đó là Vân Phong.
Sự chán ghét và tức giận với Vân Phong không ngừng tích tụ trong hai mười ngày, khiến ngày nào Ngọc Liên cũng nghiến răng nghiến lợi. Vừa ra khỏi cửa phòng, nàng ta liền hỏi thăm về động tĩnh của Vân Phong, sau khi biết được Vân Phong và Khúc Lam Y đã rời khỏi Nạp Khê tộc, lửa giận của nàng ta càng tăng cao thêm không ít.
“Ngọc Liên, tội gì chứ?”
“Đúng thế, Vân Phong kia hoàn toàn không ngồi không đâu, ngươi đừng dùng sức mạnh với nàng ấy nữa.”
Những người có qua lại với Ngọc Liên sau chuyện ở Trụy Kim Trì đều nhìn lại Vân Phong với một ánh mắt khác, không khỏi khuyên nhủ Ngọc Liên, mặc dù nàng ta là người nổi bật, nhưng đến Lịch Vẫn còn thua trong tay Vân Phong, chứ đừng nói là Ngọc Liên.
Không khuyên giải còn được, khuyên giải làm Ngọc Liên càng giận dữ hơn. Ngay cả bọn họ cũng nói cho Vân Phong, đáng ghét!
“Chân ngoài dài hơn chân trong!” Ngọc Liên tức giận mắng, ngay lập tức nhóm thanh thiếu niên đang náo nhiệt tức giận bỏ đi không thèm quan tâm tới Ngọc Liên nữa, từ đó nàng ta trở thành một người bị cô lập, điều này khiến tâm tình nàng ta càng thêm tối tăm, Vân Phong, khi ngươi trở lại Nạp Khê tộc, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi không được yên đâu.
Suy nghĩ này cháy hừng hực trong đầu Ngọc Liên, cơ hội của nàng không bao lâu sau đã tới, tin Vân Phong và Khúc Lam Y trở về tộc loan ra.
Chỉ là một buổi sáng bình thường nhưng bên trong Nạp Khê tộc không hề bình tĩnh chút nào, có thể nói là cực kỳ náo động. Người Nạp Khê tộc gần như là dốc toàn lực để tụ tập lại với nhau. Không vì cái gì khác, mà chính là vì các trưởng giả của Nạp Khê tộc.
Chưa bao giờ các trưởng giả lại cùng xuất hiện cùng một nơi trong một ngày như thế này. Đây là cảnh tượng chưa từng thấy ở Nạp Khê tộc.
Các trưởng giả Nạp Khê tộc trước giờ vẫn luôn ẩn cư trong cấm địa của tộc, mọi người trong tộc không thể được nhìn thấy, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà họ lại cùng nhau ra khỏi cấm địa vậy chỉ? Không phải là một trưởng gỉ, mà là toàn bộ!
Người Nạp Khê tộc nháo nhào, đây chính là cơ hội duy nhất để được thấy các trưởng giả, hiển nhiên họ không thể bỏ qua được.
“Đó là trưởng giả trong truyền thuyết!”
“Bọn họ đều thật uy nghiêm…!”
Người Nạp Khê tộc tụ tập lại với nhau, tiếng bàn tán không ngừng vang lên, các trưởng giả nghiêm mặt đứng đó, mặc dù không nói gì nhưng khí thể lại thể hiện mọi thứ.
Lịch Vẫn bế quan từ sau lần thua cũng ra ngoài, những người trẻ tuổi ưu tú đề tâp trung lại với nhau, thấy được những trưởng giả cũng khiến trong lòng bọn họ kích động không thôi.
“Vậy mà các trưởng giả đều ra ngoài hết, rốt cuộc là vì chuyện gì thế? Chẳng lẽ hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì lớn?”
“Không biết nữa, hình như đang chờ một người nào đó… Rốt cuộc là ai mà có thể khiến các trưởng giả cũng xuất hiện nhỉ…”
Thanh thiếu niên Nạp Khê tộc bàn tán xôn xao, ánh mắt nóng rực, suy luận phong phú gì cũng có, khí thế bừng bừng. Trong mắt Lịch Vẫn có một điểm sáng như ngọn lửa thiêu đốt trong đôi mắt đen, đây chính là trưởng giả Nạp Khê tộc… Hắn cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy. Khí thế và sức mạnh quả nhiên không tầm thường. Rốt cuộc những trưởng giả này đang chờ ai?
“Đã qua bao nhiêu lâu rồi, không ngờ hắn vẫn còn trên đời này.” Trưởng giả trầm giọng nói, những người còn lại hơi đổi sắc mặt. “Đúng thế, hắn còn sống đúng là một tin tức động trời, truyền ra ngoài có lẽ sẽ khiến không ít lão già cũng rục rịch chộn rộn đây.”
“Ha ha, không biết hắn tái xuất có giống như hồi đó không.”
Mấy trưởng giả nhìn nhau cười, vài người khẽ nhích chân mày, đôi mắt thâm trầm nhìn phía trước, không gian dao động rất nhỏ, người thường không cảm nhận được nhưng không qua được cảm giác của bọn họ. “Xem ra là sắp tới rồi.”
Tộc trưởng Nạp Khê đứng ngênh đón ở trước rất khẩn trương và kích động, sự chấn động trong không gian càng mạnh bộ dáng của ông càng nôn nao.
“Ong!” Không gian xảy ra chấn động. Lần này thì toàn bộ người trong tộc đều cảm nhận rõ ràng
“Tới rồi!” Có người hưng phấn kêu lên, toàn bộ người trong tộc đều hưng phấn nhìn nơi phát ra dao động không gian.
“Rắc rắc!” Một khe nứt không gian xuất hiện, có vài bóng người từ trong bước ra.
“Là Thiếu Chủ… và cả Vân Phong?” Lịch Vẫn trợn tròn mắt, tầm mắt không tự chủ khóa chặt vào bóng người đi trước hai người, “Đây… là ai?”
Người Nạp Khê tộc lại xôn xao, ánh mắt đổ dồn vào Phong Thanh Huyền, Vân Phong và Khúc Lam Y cười khổ, làm gì mà dàn trận đông vậy? Ánh mắt Khúc Lam Y nhìn về phía trước, không khỏi tối sầm mặt.
“Toàn bộ trưởng lão đều đích thân tới tiếp đón…”
Vân Phong nghe vậy khẽ giật mình thốt lên. Ngước lên nhìn sườn má của sư tôn, với sự chú ý của đám đông bên dưới nhưng vẻ mặt của sư tôn vẫn không suy chuyển chút nào, quả nhiên là sư tôn. Mặc dù thực lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn như ngày xưa, nhưng vẫn hơn người như vậy.
“…Vân Phong!” Ngọc Liên thấy Vân Phong xuất hiện, không khỏi nghiến răng nghiến lợi. khi thấy Khúc Lam Y đi bên người nàng càng thêm đau đớn trong lòng. Ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
“Phong tiền bối.” Tộc trưởng Nạp Khê tộc tiến lên, tộc trưởng vô phong hoán vũ ở Nạp Khê tộc trước mặt Phong Thanh Huyền hoàn toàn hạ toàn bộ tư thái, vô cùng cung kính. Phong Thanh Huyền nhìn lướt qua tộc trưởng chỉ ‘ừ” một tiếng, rồi nhìn về phía trước, khóe môi chậm rãi giương lên.
“Lại gặp nhau rồi.” Gương mặt cứng đờ của mấy vị trưởng giả cuối cùng cũng hơi mỉm cười, chào hỏi với Phong Thanh Huyền, ông bật cười, mấy trưởng giả liếc nhìn xung quanh, “Chúng ta nên ôn chuyện một chút nhỉ.”
Phong Thanh Huyền gật đầu, chuyện mà đồ đệ bảo bối của hắn nhờ vả cũng cần tìm một cơ hội để mở lời. Bóng dáng của các trưởng giả và cả Phong Thanh Huyền nhanh chóng biến mất. Trái tim của tộc trưởng Nạp Khê tộc run lên. Những người trong Nạp Khê tộc cũng phát ra tiếng cảm thán.
Sau đó tộc trưởng Nạp Khê tộc rời đi, người trong tộc cũng tản đi, dù sao các trưởng giả cũng đã đi cả rồi. Vân Phong và Khúc Lam Y vốn là cũng tính về, nhưng lại bị một giọng nói ngăn lại.
“Vân Phong.”
Vân Phong ngoái đầu nhìn lại, là Lịch Vẫn. “Ngươi xuất quan rồi à?”
Lịch Vẫn hơi nhướng ngọn mày, “Vẫn chưa, chỉ là không muốn bỏ qua cơ hội ngày hôm nay mà thôi.”
Vân Phong cười rộ lên, “Tìm ta có việc gì sao?”
Cùng lúc đó Khúc Lam Y bị tộc trưởng Nạp Khê tộc gọi đi, chỉ còn lại một mình Vân Phong, Lịch Vẫn suy nghĩ trong chốc lát lúc này mới lên tiếng, “Người tới đây cùng người và Thiếu Chủ… là ai thế?”
Vân Phong nhíu mày, “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Mắt Lịch Vẫn sáng lên, “Có thể khiến các trưởng giả xuất hiện chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường… Ông ấy… Chắc chắn là nhân vật truyền kỳ nào đó.”
Vân Phong bật cười, sư tôn đúng là một nhân vật truyền kỳ. “Ừ, điều này ngươi hiểu tốt đấy.”
“Ngươi quen biết vị tiền bối kia thế nào?” Lịch Vẫn hỏi, Vân Phong suy nghĩ trong một thoáng, “Thì là… quen biết thôi.”
Vẻ mặt của Lịch Vẫn không khỏi xẹt qua sự vui mừng, “Thật sao? Vậy có thể… thử tiến cử không?”
Vân Phong ngẩn ra. Vẻ mặt Lịch Vẫn xẹt qua sự bối rối, Vân Phong lập tức hiểu ra ý của hắn, không phải là hắn có ý muốn được sư tôn chỉ dạy đấy chứ? Đồ đệ tốt cũng cần cầu một sư phụ tốt, người trẻ tuổi đều có mong muốn giống nhau. Nhất là với tính tình của Lịch Vẫn.
“… Tiến cử cũng được, chỉ là… ông ấy không có ý thu nhận đồ đệ nữa.” Vân Phong nói, những lời này chính là do chính sư tôn nói, Phong Thanh Huyền chỉ có một đồ đệ là Vân Phong, cũng không hề có ý định thu thêm người thứ hai. Theo ý của Phong Thanh Huyền, ông vốn không muốn thu nhận bất kỳ đồ đệ nào, nhưng khi tới một đỉnh núi, chợt nhận ra có một số thứ ông cần có người truyền thừa.
“Không có ý thu nhận đồ đệ nữa…” Lịch Vẫn không khỏi có chút thật vọng, “Vậy ngươi có biết đồ đệ của vị tiền bối kia là kiểu người gì không?” Lịch Vẫn ngẩng lên nhìn Vân Phong, àng ngạc nhiên, nên nói thẳng cho hắn biết không? Vẫn là thôi đi…
“Cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.” Vân Phong bật cười, mắt Lịch Vẫn sáng lên, “Nếu là người bình thường, ta nhất định sẽ mạnh hơn người như thế, vị tiền bối kia… có lẽ sẽ để ý tới ta cũng không chừng.”
Vân Phong hơi im lặng, nếu như sư tôn đồng ý, thì có lẽ đồ đệ ưu tú đã trải khắp thiên hạ rồi. Lịch Vẫn như thế, hiển nhiên sư tôn cũng sẽ thưởng thức vài phần, chỉ tiếc là…
“Khụ khụ, chuyện này… có lẽ vậy.” Vân Phong cười lớn, “Ta còn có chuyện, đi trước nhé.”
Lịch Vẫn gật đầu. “Ừ, ta nợ ngươi một nhân tình nhé.”
Vân Phong cười khổ, nhân tình này chính là để nàng tiến cử hắn với sư tôn, haizzz… nàng trả lời đại vài câu rồi xoay người rời đi, Lịch Vẫn nhìn bóng lưng của nàng mà ngẩn người, vị tiền bối kia tới cùng Thiếu Chủ và Vân Phong, chẳng lẽ đồ đệ của vị tiền bối kia là Thiếu Chủ? Lịch Vẫn lắc đầu, không thể nào… Không phải Thiếu Chủ chẳng lẽ là… Vân Phong?
Đầu lịch Vẫn vừa lóe lên suy nghĩ này liền ngay lập tức cười khẩy, mặc dù thiên tư và thực lực của Vân Phong đều không tồi, nhưng vị tiền bối kia có thể khiến các trưởng giả xuất hiện như thế, thì đồ đệ cũng phải có thân phận cao hơn, huống hồ Vân gia đã xuống dốc lâu như thế rồi, vị tiền bối kia sao có thể thu Vân Phong làm đồ đệ được chứ? Đến ngay cả số tuổi cũng không thể…
Lịch Vẫn siết chặt nắm tay, nếu như vị tiền bối kia có thể coi trọng mình thì tốt quá… Nếu như có thể được vị tiền bối kia dạy, hắn chắc chắn sẽ được nhận ích lợi cả đời.
Các vị trưởng giả đưa Phong Thanh Huyền vào cấm địa Nạp Khê tộc, mấy ngày sau vẫn chưa ra ngoài. Nhiều lời đồn thổi về Phong Thanh Huyền bắt đầu truyền khắp Nạp Khê tộc, sự hiếu kỳ về ông trong lòng mỗi người Nạp Khê tộc cũng trải rộng ra, nhất là với những người trẻ tuổi, mong ước với Phong Thanh Huyền cũng lên theo như diều theo gió.
Trong lòng họ, Phong Thanh Huyền chính là sư phụ ưu tú nhất, có một sư phụ như thế cũng rất nở mày nở mặt, huống hồ ông còn tạo người khác cảm giác khí thế bức người như vậy, còn mang phong thái tiên phong đạo cốt, rất có hình dáng của một sư phụ đáng kiêu ngạo và tự hào trong lòng.
Vân Phong ít nhiều cũng nghe được những lời bàn tán này, nàng chỉ cười bất đắc dĩ, sư tôn không xuất hiện thì thôi, vừa xuất hiện đã chấn động rồi. Lúc trước không hiểu rõ được sức ảnh hưởng của sư tôn, bây giờ Vân Phong lại có thể trải nghiệm được khá chân thực.
Vân Phong cũng đã biết Ngọc Liên hết bị đóng cửa tự nghĩ. Trải qua lần này có lẽ nàng ta đã hiểu được một số chuyện rồi.
“Vân Phong!” Tiếng Lịch Vẫn vang lên bên ngoài viện, lúc này Khúc Lam Y đang không có mặt ở đây, Vân Phong vừa ra tới cửa đã thấy vẻ mặt kích động hiếm thấy của Lịch Vẫn, “Ngươi còn nhớ rõ chuyện đã đồng ý với ta không?”
Vân Phong nhíu mày, mắt Lịch Vẫn hơi sáng lên, “Vị tiền bối kia đã ra khỏi cấm địa rồi.”
Sư tôn ra ngoài rồi? Vân Phong thầm nghĩ, không biết các trưởng giả có chịu cho nàng mượn mảnh bản đồ hay không… Không sai, là mượn, Vân Phong sẽ không chiếm thành của riêng mình.
“Đi thôi.” Lịch Vẫn thúc giục, Vân Phong cười khổ, cầu hiền nhược khát*, những lời này thực sự có thể sử dụng với bất kỳ người nào.
*Cầu hiền nhược khát: Cầu người tài như khát nước, ý chỉ khao khát được gặp người tài như cần nước khi khát.
“Ừ.” Vân Phong gật đầu, đi theo sau Lịch Vẫn, nàng cũng rất muốn hiểu sư tôn sẽ làm như thế nào.
Danh Sách Chương: