Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mavis Clay

Bên trong phòng của Vân Phong, Khúc Lam Y đột nhiên bước vào làm ba ma thú sửng sốt một phen, Tiểu Hỏa khinh thường hừ vài tiếng làm lơ, khẩu khí của Lam Dực có chút thả lỏng, dù sao trong khoảng thời gian này hắn khá là hiểu rõ trạng thái của Vân Phong, Yêu Yêu thì vô cùng vui vẻ, thấy Khúc Lam Y theo sau Vân Phong vào trong phòng, gương mặt nhỏ nhắn liền cười tươi. Kể từ sau khi khế ước với Vân Phong, Yêu Yêu bắt đầu vô cùng thân thiết với Khúc Lam Y, có thể là do ảnh hưởng từ Vân Phong.

Khúc Lam Y xoa đầu Yêu Yêu, Vân Phong thì chỉ im lặng mà đi vào phòng, đứng bên cửa sổ mở toanh, bên ngoài là bóng đêm vô tận, khiến cho khắp nơi đều bao phủ trong đêm tối dày đặc, khó mà có thể nhìn rõ được sắc thái vào ban ngày của nó. Vân Phong từ lúc về phòng tới giờ chẳng nói một lời, ba ma thú của nàng nhìn qua cũng biết là chủ nhân chúng đang có tâm trạng không tốt, nên chỉ im lặng, Khúc Lam Y theo cạnh nàng, từ trên cao nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn, hắn biết nàng vẫn chưa thể nào tiếp nhận được lời nói khi nãy của mình.

Cả căn phòng chìm trong bầu không khí nặng trịch hồi lâu, chẳng có ai nói gì, chỉ có tiếng hơi thở nhè nhẹ thay đổi, cuối cùng tan đi trong không khí.

"Linh hồn nhị ca không thể nào nằm trên người người khác được." Qua một hồi Vân Phong mới cất giọng nói, ba ma thú nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc. Tiểu Hỏa dựng thẳng đầu, mắt nhìn về phía nàng, sắc mặt của Lam Dực thì nghiêm túc, ngay cả Yêu Yêu cũng vậy.

Khúc Lam Y khẽ thở dài, "Lúc Vân Khải mất nàng có biết rõ tường tận không?"

Vân Phong đơ ra, lúc nàng tới thế giới này Vân Khải đã chết nhiều năm rồi, nàng căn bản không rõ tình hình lúc đó, chỉ nhớ lẻ tẻ vài đoạn ngắn, cụ thể thì chỉ có phụ thân và đại ca biết. Cả hai người đều không chủ động nhắc tới Vân Khải, nên Vân Phong cũng khó mà biết được.

"Tiểu Phong Phong cũng chẳng xa lạ gì linh hồn, hình thái của tàn hồn tổ tiên Vân gia trong người nàng chính là một dạng giống vậy, nhưng đó chỉ là một sợi hồn dư lại yếu ớt, đơn giản chỉ là tàn hồn, nhưng U Nguyệt thì khác, sợi hồn trong cơ thể hắn chính là một linh hồn thực thụ."

"Tại sao… nhất định phải là nhị ca của ta!"

Ánh mắt Khúc Lam Y chợt lóe, "Ta cũng không dám khẳng định chắc, dù sao thì ta vẫn chưa gặp qua nhị ca Vân Khải của nàng, chưa thể nào xác định được tia hồn này rốt cuộc có phải của Vân Khải hay không, nếu như sợi linh hồn này là thuộc về người khác, vậy thì bộ dáng của U Nguyệt nên giải thích thế nào đây? Trên thế gian này làm gì có hai người giống nhau đến như vậy, thậm chí đến cả nàng còn tưởng là gặp được Vân Khải." Vân Phong chỉ im lặng nghe tiếp, "Linh hồn của hắn vốn không trọn vẹn, trùng hợp là này sợi linh hồn này giúp cho linh hồn hắn được đầy đủ, may mà độ thích hợp của linh hồn hắn với sợi hồn kia là vô cùng cao, nếu không hai loại linh hồn cùng tồn tại trong một cơ thể, hắn đã không thể nào sống lâu đến như vậy."

Vân Phong vẫn hướng mắt nhìn ra cửa sổ, trong đầu của nàng như đang có hai cái nồi đập vào nhau, lời của Khúc Lam Y thì không thể nào sai được, trong cơ thể U Nguyệt quả thực có tồn tại một sợi hồn khác, nếu như linh hồn này thật sự là từ Vân Khải, như vậy thì có thể giải thích cho tướng mạo của U Nguyệt, nhưng mà… nhị ca đã bỏ mình ở Đông Đại Lục, sao linh hồn lại có thể vượt biên tới đây, chui vào trong cơ thể U Nguyệt được chứ?

Nếu như tất cả chuyện này là do có người cố tình làm, vậy thì là ai đã dám tự động tay chân tới linh hồn nhị ca?

Vân Phong nghĩ tới đây không khỏi cảm thấy phẫn nộ. Nếu như chuyện thật là như vậy, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho đám người này. Cho dù là linh hồn, nàng cũng không cho phép.

"Sợi linh hồn này rốt cuộc có phải của Vân Khải hay không, vẫn chưa thể xác định được." Khúc Lam Y nhìn dáng vẻ ngưng trọng của Vân Phong, không khỏi đau lòng, tin tức này đối với nàng mà nói khá là bất ngờ, có thể bình tĩnh được đến vậy đã là tốt lắm rồi.

"Ta hiểu rõ… chính U Nguyệt cũng biết rằng, trong cơ thể có một phần linh hồn không thuộc về mình."

"Ừ, về điểm này thì có thể xác định, sợi linh hồn này có tác động lớn đến hắn, dung mạo chính là bằng chứng xác thực nhất."

Tay của Vân Phong bất giác lại nắm chặt, nếu như mảnh linh hồn trong người U Nguyệt thật sự là của nhị ca, nàng nên làm thế nào đây? Rút linh hồn đó ra ngoài sao? "Nếu như nói với U Nguyệt rằng sợi hồn này rút ra từ cơ thể hắn không phải là của hắn, hắn sẽ thế nào đây?" Giọng nói của Vân Phong đè nén, Khúc Lam Y hồi lâu vẫn không nói gì.

"Tiểu Phong Phong, hồi sinh Vân Khải không phải là việc dễ dàng, cho dù có mảnh linh hồn này nhưng không có cách hồi sinh thì cũng chỉ là củi ba năm thiêu một giờ."


Vân Phong khẽ nhíu mày, "Diệu Quang tiền bối đã từng tiết lộ, không phải không có cách."

"Nếu như tỷ lệ của phương pháp đó quá mức mỏng manh thì sao?"

Vân Phong cười, "Vậy thì sao chứ? Chỉ cần nhị ca sống lại, cho dù có phải chịu khổ hơn nữa, gặp khó khăn hơn nữa, có mỏng manh cách mấy ta cũng nhất định sẽ làm."

Khúc Lam Y nhất thời cứng họng, nhẹ giọng thở dài, "Nếu như cưỡng bức hút mảnh linh hồn kia trong cơ thể U Nguyệt ra ngoài, chắc chắn hắn sẽ chẳng sống được thêm bao lâu nữa. Lúc mảnh linh hồn kia được điền vào, linh hồn trong cơ thể hắn đã bị khiếm khuyết, bây giờ lại dung hợp tốt như vậy, nếu như cưỡng bức hút ra, không khác gì lấy đi tính mạng của hắn."

Vân Phong nghe đến đó, sắc mặt trầm xuống, hồi lâu mới đáp lại, "Ta biết rồi, chuyện này tạm thời gác lại đi. Đúng rồi, tới Trọng Nguyên hồi nào vậy, thời gian qua chàng đã ở đâu vậy, có liên lạc được với mấy người khác không?"

Mấy vấn đề liên tiếp của nàng khiến Khúc Lam Y choáng váng, tay khẽ ngắt gương mặt của Vân Phong, "Nhiều vấn đề như vậy, muốn ta trả lời câu nào của nàng trước?"

Vân Phong cười nhạt, "Cứ từ từ từng cái đi, ta nghe mà."

Gương mặt xinh đẹp của Khúc Lam Y phủ lên một tầng nhu hòa, chậm rãi mở miệng, lúc nhóm bị Không Gian Nữu Khúc chấn động đánh bật ra, ngoại trừ nàng, những người khác đều ở cùng nhau. Nghe đến đó Vân Phong thoáng giật mình, thì ra chỉ có một mình nàng bị lạc nhóm, chỉ có mỗi nàng là bị không gian đánh văng ra ngoài.

"Mặc Trường Ca và Mộc Thương Hải chắc phải cỡ ngày mai mới có thể tới nơi, vừa nghe chuyện Trung Vực và Ngoại Vực mở lối đi, ta cho rằng nàng nhất định sẽ tới Trọng Nguyên, cho nên đã ngày đêm chạy tới, chỉ mong được sớm nhìn thấy nàng."

Vân Phong thoáng đỏ mặt, Khúc Lam Y khẽ cúi đầu xuống đặt một nụ hôn nóng bỏng lên gương mặt của nàng, "Đương nhiên, vi phu vẫn còn có chút tâm, lúc rời đi mặc dù không nói lời nào với hai người kia, nhưng có để lại ký hiệu trên đường, bọn họ chắc sẽ sớm đuổi tới thôi." Đôi mắt Khúc Lam Y thoáng qua tia giảo hoạt, khóe miệng chậm rãi nâng lên, khiến gương mặt nam nhân xinh đẹp thêm mấy phần tư sắc quyến rũ.

Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cần bọn họ không sao là tốt rồi, "Lăng Khiếu Vân đâu? Hắn không cùng với các ngươi sao?"

Khúc Lam Y cười lớn, "Thật không nghĩ Lăng Khiếu Vân sẽ làm vậy, nói thật, hắn đã làm ta hết hồn một phen."

Vân Phong hồ nghi nhíu mày, Lăng Khiếu Vân đã làm gì?

Khúc Lam Y cười xong, mắt hơi híp, "Lăng Khiếu Vân, hắn quay lại."

Cái gì? Quay lại? Vân Phong mở to mắt sửng sốt, "Hắn quay lại? Quay lại bằng cách nào?"

"Lăng Khiếu Vân này thật không đơn giản, hắn kích thích toàn bộ Huyết Mạch Chi Lực, có thêm ta trợ giúp, nàng sẽ không ngờ tới đâu, hắn đã tự mình xé lối đi không gian đấy!"

Vân Phong kinh ngạc nhìn Khúc Lam Y, một mình Lăng Khiếu Vân cư nhiên có thể xé rách lối đi không gian? Sức mạnh của Lăng Khiếu Vân vậy mà lại có thể bùng nổ đến mức này, có thể xé cả lối đi không gian, chắc chỉ có Lăng Thiên Túc làm được đi?

"Hắn mở không gian thông tới đâu? Chàng nói hắn đi về phía Tây Đại Lục sao?"


Khúc Lam Y gật đầu, "Tiểu tử kia trở về Tây Đại Lục, điểm này ta cũng vậy không ngờ."

"Hắn trở về Tây Đại Lục làm gì, Lăng gia đã…" Vân Phong khó hiểu nhìn Khúc Lam Y, không hiểu tại sao hắn không ngăn cản Lăng Khiếu Vân, cả Lăng gia đều đã diệt vong, Lăng Khiếu Vân quay lại làm gì? Có trở về hắn cũng chẳng làm được gì, chi bằng ở lại Trung Đại Lục du ngoạn một phen đó không phải là tốt hơn sao?

Con ngươi Khúc Lam Y chợt lóe, "Lăng gia cũng không hẳn hoàn toàn diệt vong, vẫn còn mấy người lưu lại."

"Lăng gia còn bao nhiêu người còn sống chứ?" Vân Phong thốt lên, Khúc Lam Y mỉm cười, "Lúc đầu ta đã rời đi trước, vốn là muốn tìm cách phá vỡ bức tường không gian bao quanh Lăng gia kia, chuyện không qua được chắc nàng cũng biết, dưới sự ra tay bất ngờ của tên nam nhân đeo mặt nạ kia, người Lăng gia đa phần đều mất mạng, lúc ấy có vài người đứng bên cạnh ta, suy tính đến một số lý do, ta quyết định giúp một chút."

Đôi mắt Vân Phong thoáng sáng lên, "Chàng là… vì ta?"

Khúc Lam Y cười, gương mặt ánh lên vẻ nhu hòa, "Phải biết rằng, khó có ai có được năng lực thông hiểu lĩnh vực không gian lực này, Lăng gia vẫn đang chiếm một vị thế đặc biệt ở Đông Tây Đại Lục, ta đoán chắc năng lực Không Gian Lực của Lăng Khiêu Vân không tệ, có thể là đứng đầu Lăng gia, hơn cả Lăng Thiên Túc. Lúc đó hắn chỉ dựa vào thực lực của bản thân đã có thể xé rách được không gian, mặc dù ta cũng có trợ giúp chút ít, nhưng phần lớn là dựa vào năng lực huyết mạch của hắn, tiềm lực của Lăng Khiếu Vân là vô hạn. Ta càng thêm dám chắc quyết định của mình là chuẩn xác."

Tâm tình Vân Phong khá phức tạp, nàng biết Khúc Lam Y làm vậy là đang lót đường cho nàng, vì nàng lưu lại cho Lăng gia vài huyết mạch, trải qua biến cố quan trọng như vậy ở Lăng gia, dưới tình huống đơn độc như vậy của Lăng Thiên Túc, cuối cùng ông dùng chính tính mạng của mình để mở đường cho Lăng Khiếu Vân. Có thể trong nội tâm của hắn nghĩ, mặc dù hắn chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ, mặc dù đến nay vẫn chưa có được một đáp án thích hợp, nhưng hắn vẫn có thể gánh vác được Lăng gia.

Có huyết mạch của Lăng gia, Lăng Khiếu Vân lại gánh lên trách nhiệm này, Lăng gia sẽ phất lên lần nữa, mà thân phận của Lăng Khiếu Vân sẽ thay đổi lớn. Lúc này Khúc Lam Y mang lại cho Lăng gia một nhân tình lớn như vậy, thì đồng nghĩa với việc mang đến một đồng minh lớn cho Vân Phong.

Khúc Lam Y mỉm cười, nhẹ nhàng quàng lấy Vân Phong vào ngực, "Đang nghĩ vi phu tốt đến cỡ nào à?"

Vân Phong lườm Khúc Lam Y, hắn cười ha hả, mở to mắt trừng lại nàng, "Nương tử có phải nên cho vi phu một chút tạ lễ không?"

Gò má Vân Phong lập tức đỏ lên, ba ma thú đứng bên cạnh nãy giờ cuối cùng bắt đầu có phản ứng, từ sâu trong cổ họng Tiểu Hỏa phát ra vài tiếng gầm gừ, Lam Dực cũng tàn nhẫn ho khan một tiếng, Yêu Yêu rất không khách khí xông thẳng tới, chen vào ngay chính giữa Vân Phong và Khúc Lam Y.

Thấy hành động của mấy con ma thú, khóe miệng Khúc Lam Y không khỏi giật giật vài cái, Vân Phong thì ôm lấy Yêu Yêu vào lòng, cảm xúc vô cùng phức tạp, nếu Lăng Khiếu Vân lựa chọn quay lại, vậy thì tùy hắn thôi, cho dù hắn không trở về thì cũng vẫn còn mấy người Lăng gia trông chờ, nên trở về cũng tốt.

Nếu Lăng Thiên Túc mà còn sống, biết được chuyện phát triển tới tình huống này, có khi ông ta sẽ chết không nhắm mắt, chuyện đi lòng vòng một hồi lại trở về nguyên điểm, tất cả những gì Lăng Thiên Túc làm cho Lăng Khiếu Vân là để hắn có thể không còn dính dáng gì tới Lăng gia, không muốn để cho hắn thừa kế vị trí gia chủ của Lăng gia, nhưng số mệnh đã đùa cợt với hắn. Nhưng chuyện có thể khác, sau lần huyết tẩy Lăng gia này, chắc chắn Lăng Khiếu Vân sẽ tân sinh lại Lăng gia.

Ngày hôm sau, những tia sáng mặt trời đầu tiên rơi xuống Trọng Nguyên, khiến cho tòa thành thị ồn ã này phủ lên một tầng nhu hòa. Khúc Lam Y và Vân Phong vừa rời khỏi quán trọ thì đã bắt gặp hai thanh niên mặt mày u ám, trong nháy mắt vừa nhìn thấy Khúc Lam Y, cả hai đột nhiên động thủ.

Khúc Lam Y nhạy bén né đi ánh chớp bên hông, gương mặt tuấn tú nở nụ cười khiêu khích, Mộc Thương Hải sau lần ra tay đó thì dừng lại, hai mắt sửng sốt nhìn qua chỗ Vân Phong, nhận thấy nàng hình như có chuyện gì đó. Mặt mày Mặc Trường Ca bừng bừng lửa giận, lần công kích thứ nhất bị Khúc Lam Y né tránh, hắn liền ra tay thêm lần nữa.

Ngươi tiến ta lui, vô cùng náo nhiệt, ở đây vốn dân cư thưa thớt, động tĩnh hai người gây ra lại không nhỏ, ngay lập tức hấp dẫn chú ý của những người xung quanh, Mộc Thương Hải bóp mạnh vào hư không một cái, cả hai người lập tức né tránh, Không Gian Lực vô hình thất bại, trong không trung phát ra vài tiếng ma sát.


"Náo đủ chưa? Vừa rồi ta nghe không lầm là hôm nay là hạn chót tiến vào Trung Vực, vậy mà còn có thể rãnh rỗi đứng đây dây dưa, chi bằng tới Trung Vực trước đã, rồi muốn đánh nhau bao nhiêu cũng được, mấy người thấy thế nào?" Mộc Thương Hải nhìn Khúc Lam Y và Mặc Trường Ca, Mặc Trường Ca nhếch môi, "Không tệ, đang có ý đó, ở đây quả thực không tùy tiện được."

Khúc Lam Y cười lớn, lách người về lại bên cạnh Vân Phong, "Không sao, đến lúc đó cả hai người lên luôn cũng được."

Vân Phong cảm thấy ngao ngán, ba nam nhân này lúc nào cũng có thể hằm hè nhau được, Mộc Thương Hải với Khúc Lam Y thì còn đỡ, tính tình Mộc Thương Hải lãnh khốc, bình thường không nói nhiều, nhưng ngược lại tên Mặc Trường Ca này, từ sau khi hắn gia nhập, dường như muốn thế cục càng ngày càng hỗn loạn.

"Sau khi vào Trung Vực rồi, Mặc Trường Ca, ngươi tính làm gì?" Vân Phong hỏi, Mặc Trường Ca cười lớn, phóng mị nhãn tới, "Thế nào, nàng không phiền ta chứ?"

"Người ngoài đừng có không thức thời." Khúc Lam Y bên cạnh hừ lạnh, "Chúng ta đương nhiên có chuyện cần làm, ngươi vẫn còn cần muốn đi theo sao?"

Mặc Trường Ca nghe xong nhướn mày, đứa tay vuốt mái tóc đen trước mặt, "Vào Trung Vực ta cũng có việc cần làm của mình, chỉ là trước đó đi cùng nhau thì vui hơn."

Vân Phong nghe vậy trong lòng không khỏi do dự, Thiên Tuyết Điện chủ chịu để thân đệ của mình đến Trung Đại Lục, một phần là do có Vân Phong, lần này hắn tới Trung Đại Lục đương nhiên không đơn giản chỉ là đi du ngoạn một vòng, về phần Thiên Tuyết Điện chủ giao phó hắn cái gì, nàng không có hứng thú muốn biết, nếu đã quyết định để Vân gia Tây Đại Lục ở lại Thiên Tuyết Điện, nhân tình này nhất định vẫn phải giữ.

"Cũng tốt, vậy thì đi cùng đi." Vân Phong hạ giọng, vẻ mặt Mặc Trường Ca tối đi vài phần, hình như trông không quá cao hứng, Khúc Lam Y hiểu ý nghĩ trong đầu nàng, nếu không phải là vì Vân gia Tây Đại Lục, có lẽ nàng căn bản lười để ý tới Mặc Trường Ca, nên hắn im lặng không nói gì nữa.

"Nếu thời gian cấp bách, chúng ta mau tiến đến điểm vào Trung Vực thôi." Mặc Trường Ca lười biếng nói, Mộc Thương Hải cũng gật đầu, nhưng Vân Phong vẫn đứng yên bất động trước cửa quán trọ, "Không vội, chờ một chút."

Mặc Trường Ca đảo mắt nhìn Vân Phong, "Hắn không nói cho nàng biết chuyện của Lăng Khiếu Vân sao? Hắn đi về, chúng ta không phải đợi."

Vân Phong mấp máy, "Ta biết chuyện của Lăng Khiếu Vân, người bọn ta chờ không phải là hắn."

Mộc Thương Hải và Mặc Trường Ca nghe vậy thoáng nhíu mày khó hiểu, bọn họ khó khăn lắm mới có thể xé rách được không gian tiến vào Trung Đại Lục, có thể nói là tùy tiện xông vào, nên tốt hơn hết là không nên có dính dáng tới bất kỳ người nào ở đây, ít nhất là cho đến khi vào được Trung Vực, nhưng rất rõ ràng, người Vân Phong đang đợi là một người nào đó bọn họ chưa biết.

"Muội muội, sao muội không gọi ta một tiếng, để ta dậy sớm hơn một chút." Một giọng nói sang sảng vang lên, Vân Phong mỉm cười xoay lại, nhìn nam nhân vừa đi ra khỏi cửa với ánh mắt ấm áp, Mộc Thương Hải và Mặc Trường Ca thấy biểu cảm đó của nàng thì không khỏi sửng sốt, chuyển mắt sang nhìn thanh niên kia, rốt cuộc hắn là ai? Lại có thể khiến cho Vân Phong biểu lộ vẻ mặt như vậy?

"Không sao, muội dậy sớm để hít thở không khí trong lành buổi sớm thôi, nhị ca không có muộn."

Mộc Thương Hải và Mộc Thương Hải ngạc nhiên, nhị ca? Thanh niên trước mắt này quả thực có ngũ quan tương tự như Vân Phong, chỉ là… nhị ca của nàng sao lại chạy tới Trung Đại Lục đây?

U Nguyệt thấy Khúc Lam Y, lúng túng cười gượng với hắn, Khúc Lam Y cũng cười đáp lại, khi U Nguyệt thấy Mộc Thương Hải và Mặc Trường Ca, trong lòng ngạc nhiên, "Muội muội, hai vị này là…"

"Là bạn của muội, đây là Mộc Thương Hải, kia là Mặc Trường Ca." Vân Phong giới thiệu đơn giản, "Đây là nhị ca của ta, U Nguyệt."

Hai người kia nghe vậy thầm thở nhẹ trong lòng, mặc dù trong đầu càng lúc càng cảm thấy rối rắm, nhưng vẫn thân thiện gật đầu, U Nguyệt cười lớn, "Không ngờ bằng hữu của muội muội cũng ưu tú đến như vậy!"

Vân Phong đi tới cạnh U Nguyệt, nhẹ nhàng đưa tay của mình nắm lấy tay hắn, "Nhị ca cũng không kém đâu, chúng ta đi thôi."

U Nguyệt thoáng sửng sốt, ngượng ngùng nhìn mấy nam nhân kia một cái, mặc dù hơi kinh ngạc hành động của Vân Phong nhưng không phản kháng nàng, để mặc cho nàng kéo về phía trước, Khúc Lam Y im lặng như một sự đón nhận, điều này khiến Mặc Trường Ca không khỏi nheo mắt. Vân Phong dẫn U Nguyệt đi tuốt đằng trước, ba ma thú hóa ở dạng người đi theo, ba nam nhân còn lại đi theo phía sau, Khúc Lam Y đi giữa hai người còn lại, ánh mắt của Mặc Trường Ca luôn nhìn U Nguyệt chằm chằm.

"Khúc Lam Y, U Nguyệt kia là sao vậy? Vân Phong sao lại có thể thoải mái thân cận với một nam nhân như vậy chứ, chẳng lẽ hắn thật sự là nhị ca của Vân Phong? Hai người họ căn bản đâu có cùng họ đâu, hơn nữa hình như còn có chút lạnh nhạt, chẳng lẽ ở đây có huyết mạch Vân gia, nhưng chẳng qua bị đổi họ?"


Mộc Thương Hải mặc dù không nói gì, nhưng đáy mắt vẫn hiện lên sự lo lắng, Khúc Lam Y lườm Mặc Trường Ca, hắn vốn chẳng muốn giải thích gì với tên này cả, nhưng nếu không giải thích vài câu, tên này có thể sẽ khiến vài chuyện trở nên tồi tệ, Mặc Trường Ca không phải là con người lúc nào cũng tỉnh tâm, chính xác mà nói, từ trước tới giờ Khúc Lam Y chưa bao giờ xem Mặc Trường Ca là đồng bạn.

"Hắn là nhị ca của Vân Phong." Khúc Lam Y lạnh nhạt nói, Mặc Trường Ca lấy được đáp án này đương nhiên không muốn dừng lại, Khúc Lam Y lạnh lùng nhìn hắn, "Còn nữa, vì sự an toàn, Vân Phong hiện đang dùng tên giả, nàng đang lấy tên Phong Vân."

Hắn và Mộc Thương Hải nghe vậy sửng sốt, Vân Phong ở đây sao lại phải dùng tên giả? Ở đây có thể có người biết nàng sao? Sao lại che giấu mình? Khúc Lam Y mặc kệ hai người họ, "Nhất là ngươi, Mặc Trường Ca, đừng mang thêm cho Tiểu Phong Phong nhiều chuyện phiền toái."

Mặt Mặc Trường Ca nhăn nhó, "Ngươi nên quản lý tốt bản thân mình đi thì hơn!"

Mộc Thương Hải vẫn im lặng không can dự vào cuộc cãi vả của hai người, ánh mắt vẫn dán lên lưng củ U Nguyệt, người đàn ông này là nhị ca của Vân Phong… chuyện này đến rốt cuộc là như thế nào? Thôi, nếu như đã nói là nhị ca của nàng, nhìn biểu hiện của Vân Phong hẳn không phải là giả, chỉ cần nam nhân này không có gì gây hại đến nàng, hắn đương nhiên không quan tâm nhiều.

Mặc Trường Ca và Khúc Lam Y ở sau thầm vùng lên, U Nguyệt bị Vân Phong lôi kéo ở phía trước cảm thấy có chút không tự nhiên, rõ ràng sau lưng không khí bất ổn như vậy, Tiểu Hỏa cũng khinh bỉ nhìn ra sau hừ và tiếng khinh thường.

"Muội muội, phía sau… thật không cần để ý tới sao?" U Nguyệt hỏi, Vân Phong cười, tay vẫn nắm chặt lấy tay U Nguyệt, ngẩng mặt lên, "Đừng để ý tới bọn họ, nhị ca rồi sẽ quen thôi."

U Nguyệt cười khan, lại nhìn ra sau thêm lần nữa, cảm thấy thế nào ba nam tử đi theo muội muội kia đều vô cùng tuấn tú bất phàm, trong lòng vừa cảm thấy kiêu ngạo vừa lo lắng, không nói Khúc Lam Y, chỉ riêng hai người tên Mặc Trường và Mộc Thương Hải kia cũng là trong vạn chọn một, xem ra muội muội rất biết chọn bề ngoài.

Trong lúc U Nguyệt đang ở đó nghĩ ngợi lung tung, trong lòng Vân Phong thì lại đang có những cảm xúc khác nhau, vào tối hôm trước nàng chỉ coi U Nguyệt là người tương tự như nhị ca Vân Khải, mặc dù trong khoảnh khắc đã nhận lầm, nhưng Vân Phong vẫn rất rõ, U Nguyệt và Vân Khải là hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng ngay khi Khúc Lam Y nói những lời kia, Vân Phong đã bắt đầu cảm thấy mơ hồ, lúc lần đầu tiên nhìn thấy U Nguyệt ở đấu trường, trái tim của nàng đã rung lên dữ dội, trong một thoáng một đoạn ký ức đã nổi lên, dường như đang giao hưởng với mảnh linh hồn của Vân Khải trong cơ thể của U Nguyệt, nàng luôn có một tình cảm ấm áp khó hiểu dành cho U Nguyệt, còn thả lỏng sự phòng bị của mình với hắn, và cũng nhờ tối qua mà nàng đã có đáp án.

U Nguyệt bây giờ đã có cùng một bộ phận với Vân Khải, Vân Phong không cách nào có thể phủ nhận, sợi linh hồn này trong cơ thể U Nguyệt không phải từ ai khác mà chính là của Vân Khải, Khúc Lam Y cũng nói, vẻ ngoài này của hắn chịu ảnh hưởng rất lớn từ mảnh linh hồn này, nếu như là người khác, U Nguyệt sao lại có bộ dáng giống với Vân Khải đến như vậy?

Linh hồn nhị ca quả thực đang ở trong cơ thể của hắn, Vân Phong siết lấy tay U Nguyệt, dường như cũng có thể cảm nhận được sự rung động của mảnh hồn kia, như nó đang cộng hưởng với linh hồn của nàng, cho dù cách xa bao lâu, mặc kệ hình thức huynh muội với nhau là như thế nào, chỉ cần gặp được nhau, tình cảm máu mủ tình thâm này mãi mãi sẽ không bao giờ phai mờ.

Trong mắt của Vân Phong, U Nguyệt chính là Vân Khải, mặc dù không hoàn toàn là Vân Khải, nhưng cũng là một phần, nàng có thể chạm đến được một phần.

"Nhị ca, lần này vào Trung Vực, muội có thể cùng ca tới U gia xem thử một chút được không?" Vân Phong hỏi nhỏ, nếu sợi linh hồn trong cơ thể U Nguyệt là của Vân Khải, nàng nhất định phải đi theo U Nguyệt đi chuyến này, nàng muốn đảm bảo tình cảnh và địa vị của U Nguyệt ở U gia. Nếu như nàng có thể giúp một tay, nàng đương nhiên sẽ không keo kiệt.

U Nguyệt lập tức cười vui vẻ, "Nếu như muội tính như vậy thì hay quá, ta vốn cũng tính mời muội tới U gia một chuyến, chỉ là sợ sẽ làm phiền tới chuyện của muội."

Vân Phong cười, nở nụ cười ấm áp, "Nhị ca, gọi ta là Phong nhi đi?"

U Nguyệt ngẩn ra, ngay sau đó liền lộ vẻ dịu dàng, "Được, nhị ca gọi muội là Phong nhi."

Vân Phong gật đầu cái rụp, mặc dù giọng nói nhị ca Vân Khải đã có chút mơ hồ, nhưng có thể tương tự như giọng U Nguyệt, trong nháy mắt U Nguyệt gọi nàng như vậy, thật giống như là chính Vân Khải mở miệng vật, khiến hốc mắt Vân Phong không khỏi đau xót, khuôn mặt nhanh chóng rũ xuống, bàn tay cũng vô thức nắm chặt tay U Nguyệt hơn, bên môi U Nguyệt đầy ý cười, cũng nắm chặt lại tay nàng, tay hai người nắm chặt lấy nhau, như hình thành mội sợi dây ràng buộc, nối hai người lại với nhau.

Khúc Lam Y đi theo sau nhìn nơi bàn tay đang nắm nhau của hai người, trong lòng cực kỳ phức tạp, Tiểu Phong Phong, nếu như có một ngày sợi linh hồn bên trong U Nguyệt phải rút ra, nàng sẽ lựa chọn như thế nào…? Gương mặt xinh đẹp ngẩng lên, bên trong con ngươi xẹt qua một tia màu đỏ.

Ông trời, ông đối xử với nàng như vậy thật bất công!

Đoàn người Vân Phong nhanh chóng tới được phía bắc Trọng Nguyên, đây chính là lãnh thổ mở ra lối đi thông giữa Trung Vực và Ngoại Vực, ở đây có Truyền Tống Trận thông trực tiếp tới Trung Vực. Vân Phong ngước nhìn tòa kiến trúc cao ngất, trong lòng thầm hiểu, chỉ cần bước vào nơi đây, cuộc hành trình của nàng ở Trung Đại Lục sẽ chính thức bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK