Quân chủ tột cùng cách cấp bậc tôn giả chỉ có một bước ngắn, nhưng một bước này cần khoảng thời gian khá dài, nhìn chung cả hai đại lục Đông Tây, người đạt tới cấp bậc Tôn giả cũng chỉ vẻn vẹn mấy người, mà tình cảnh của bao nhiêu cường giả Quân chủ tột cùng đều quanh quẩn kéo dài tới mấy trăm năm, cả đời vẫn chưa đạt được tới bước này, Vân phong mới 20 tuổi đã bước vào cấp bậc Quân chủ tột cùng, lấy tuổi tác và thiên tư của nàng, khiến cho rất nhiều thế hệ trước đều xấu hổ không thôi.
Nay Vân Phong đã 20 tuổi, đã sớm không còn là tiểu nữ hài có cái tính trẻ con lúc trước, xinh đẹp vốn có, sau khi trải qua lễ trưởng thành lại càng chói lóa hơn, như một viên minh châu nếu được mài dũa đánh bóng sẽ trở nên tinh tế sáng ngời, Vân Phong chính là như vậy.
Ngũ quan không còn sự non nớt, một cỗ anh khí lẫn mềm mại đáng yêu hòa vào nhau tạo nên một khí chất khác với người thường, tâm tính trầm ổn cũng làm cho ngũ quan Vân Phong ánh lên vẻ giúp người khác an tâm, như đối với nàng, tất cả mọi chuyện đều dễ dàng.
Thân hình thiếu nữ cũng trổ cao một ít, so với vài năm trước lại cao thêm nửa cái đầu, Vân phong vốn đang vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Khúc Lam Y liền nhận ra, nàng chỉ lớn lên có một chút mà thôi. Không biết là do năm tháng hay thực lực tăng lên, bề ngoài Khúc Lam Y lại có vẻ cực kỳ mâu thuẫn, mái tóc ngắn cũng đã hơi dài ra, rơi lòa xòa trên lỗ tai càng tôn lên vẻ tuấn mỹ của hắn. Đôi mắt xinh đẹp lộ ra một cỗ yêu mị khiến người ta say mê, gò má trắng nõn cùng vóc người cao lớn thon dài, chỉ là vẻ ngoài thôi đã có thể làm cho tâm bao thiếu nữ rung động không thôi.
Vân Phong đứng lên từ mặt đất, Khúc Lam Y cũng vậy, so sánh với nhau đột nhiên Vân Phong phát hiện, Khúc Lam Y cao lên không ít, dường như trong nháy mắt đã phá kén, mắt thấy nàng mới chỉ tới vai của hắn, theo lí thuyết, lúc mới gia nhập học viện Ma Tang, Khúc Lam Y chỉ cao hơn nàng có nửa cái đầu.
Thấy Vân Phong nhìn chằm chằm vào mặt mình, Khúc Lam Y câu môi cười, ngũ quan hoàn mỹ cộng thêm nụ cười càng làm cho trái tim người đối diện đập nhanh, Vân Phong không khỏi ửng đỏ mặt, trong lòng thầm mắng một câu: Đúng là tên yêu nghiệt trời sinh mà.
"Tiểu Phong Phong, nhìn vi phu chuyên tâm như vậy, có phải đã nhận ra được sức quyến rũ vô biên của vi phu không?" Khúc Lam Y ném mị nhãn, Nhục Cầu nhếch miệng nhe hàm răng sáng bóng " Na Na! " Sau đó đầu nhỏ uốn éo khinh khỉnh một cái, Vân Phong quăng cho hắn ánh mắt xem thường, nhưng gò má lại hơi ủng đỏ. Khúc Lam Y thấy thế, tâm tình cực tốt, cười khẽ vài tiếng, hoàn toàn xem nhẹ hành động của Nhục Cầu.
"Còn nữa, hình như thực lực của chàng hơi lạ." Vân Phong nhìn Khúc Lam Y một lượt từ trên xuống dưới, con ngươi đen chậm rãi nâng lên, có một chút cảm giác khó hiểu.
Vẻ mặt Khúc Lam Y thoáng lúng túng: "Tiểu Phong Phong, không phải là nàng cho là để ta xứng với nàng nên chỉnh thực lực cho bằng nàng đấy chứ?"
Vân Phong trầm mặc một lát, không nói gì, Khúc Lam Y lấy tay vỗ trán của mình: "Vi phu thiên tư dị bẩm, nhưng so với Vân Phong nàng còn kém lắm, nếu như không cố gắng, sẽ bị nàng bở xa, vi phu không thể để chuyện đó xảy ra được."
Vân Phong sững sờ, chẳng lẽ là mình nghĩ lầm rồi? "Thật là như thế? Ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn."
Khúc Lam Y giật nhẹ khóe miệng: "Nàng nghĩ nhiều rồi, nếu sự thật là như vậy, sao ta lại có thể để nàng bị thương được chứ?"
Vân Phong không nói gì, khẽ xoay người, bên tai có chút đỏ lên: "Mấy tiếng “vi phu” của ngươi, nói ít lại chút đi."
Khóe môi Khúc Lam Y chậm rãi nâng lên, mang theo một tia như ý: "Nương tử nàng… Chẳng lẽ là xấu hổ"
Vân Phong trừng mắt với Khúc Lam Y, hắn cười vui vẻ, Nhục Cầu rất khinh thường nhắm mông ngay mặt Khúc Lam Y, ở trong lòng khinh bỉ mắng: “Nana". Đuôi cá Yêu Yêu quấn ngang hông Vân Phong, chậm rãi vỗ mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn Khúc Lam Y, trong mắt tràn đầy tò mò. Ở một bên, Lam Dực bất đắc dĩ ho khan một tiếng, đúng lúc hóa giải sự lúng túng cho Vân Phong.
"Chủ nhân, bây giờ chúng ta nên ra ngoài, hay là đợi thêm chút thời gian nữa?"
Nói đến vấn đề chính, sắc mặt Khúc Lam Y và Vân Phong lập tức nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Yêu Yêu nâng lên nhìn Vân Phong, chỉ cần Vân Phong không có việc gì, chỉ cần Vân Phong ở đây, mặc kệ là nơi nào nàng đều sẽ đi theo. Nhục Cầu cũng xoay người lại, mắt to khinh thường nhìn Khúc Lam Y một cái, ngồi ở trên bả vai Vân Phong lẳng lặng chờ nàng quyết định.
"Hiện tại thời gian đã qua hai năm, cũng không biết hai lão già này đã chết tâm hay chưa."
Vân Phong lạnh giọng cười một tiếng: "Tử Huyền chắc đã từ bỏ, mặc dù cái chết của Tử Lãnh là một đả kích đối với hắn, nhưng hắn không quá để ý như Thương Lân, lão già đó đến giờ vẫn chưa chết tâm."
"Làm sao ngươi biết?" Khúc Lam Y nghi hoặc nhìn Vân Phong, sắc mặt nàng lạnh lùng: "Cỗ hơi thở kia trong cơ thể đã bị ta áp chế bảy tám phần, Thương Lân có đạo khí tức này tồn tại trong cơ thể ta, nên biết ta chưa chết mà vẫn còn sống, chỉ là không biết rõ vị trí của ta, nếu không lão già này cho dù có phải lật tung cả đất trời cũng phải lôi ta ra."
Trong mắt Khúc Lam Y xẹt qua một tia sát ý: "Xem ra lão già kia đã sống quá lâu rồi."
"Hắn cho rằng Thương Vũ là ta tự tay giết chết, muốn diệt ta trừ hậu hoạn cũng là chuyện đương nhiên, nhưng mà lão đối với ta hình như còn có chấp niệm gì đó, khiến cho ta có chút không thoải mái." Vân Phong suy tư về sát ýcuủa Thương Lân đối với mình, cảm giác có gì đó không đúng.
"Mặc kệ là cái gì, tóm lại hắn phải trả giá thật lớn." Lam Dực nghiến răng nghiến lợi nói, dám đả thương chủ nhân của hắn, hắn nhất định sẽ cho lão gia hỏa kia đẹp mặt!
Vân Phong nghe vậy không khỏi bật cười, Lam Dực sững sờ, nàng nhìn hắn: "Tiểu Hỏa ra ngoài nhất định sẽ gầm thét, nếu như thả hắn ra sẽ lại có một phen náo nhiệt." Lam Dực cũng cười, Khúc Lam Y giật nhẹ khóe miệng: "Nên để cho hắn ra ngoài, hảo hảo can thiệp một phen."
Tiểu Hỏa thân là khế ước ma thú của Vân Phong, đương nhiên có thể cảm ứng được tình huống của nàng, lúc Vân Phong trọng thương, Tiểu Hỏa rất giận dữ, hầm hừ muốn Vân Phong để mình ra ngoài, ở đáy biển Vô Tận Hải này khiến bản thân Tiểu Hỏa bị áp chế, thả nó ra ngoài cũng không làm nên chuyện gì, Vân Phong mặc cho Tiểu Hỏa gầm thét, vẫn nhốt hắn ở trong không gian khế ước.
"Sợ là vừa thả Hỏa Huynh ra ngoài, dù có nói gì cũng muốn ngoạm một miếng thịt của Thương Lân mới đúng." Lam Dực bất đắc dĩ bật cười, Vân Phong gật đầu, nhìn về phía cái cánh sau lưng, vì nàng mà một cánh chim của hắn bị gãy, Vân Phong thật có chút áy náy, Lam Dực thấy được tâm tình của nàng, tự nhiên cười một tiếng: "Chỉ là gãy một cái cánh mà thôi, không ảnh hưởng đến thực lực của ta, chủ nhân, thân là khế ước ma thú của ngươi, là việc ta phải làm, không cần áy náy như vậy."
Vân Phong thu hồi tâm trạng, gật đàu với Lam Dực, may mà ma thú của nàng có lòng trung thành tuyệt với nàng, đó là sự ràng buộc không cách nàng cắt đứt giữa nàng và ma thú, nhìn thoáng qua khu vực rống trải của tầng một Long Điện, Vân Phong tỉ mỉ suy nghĩ, Tụ Linh Thảo đã tới tay, kỳ hạn ban đầu Viện trưởng chế dược viện cho chừng ba năm, trước mắt vừa đúng qua ba năm, chỉ là Tụ Dung Dịch không phải là thứ luyện chế một lần là xong ngay, ước định năm năm với Diệu Quang còn có 2 năm, mà đại hội Triệu Hồi Sư hai năm sau cũng cử hành tại đây, nói cách khác, trước mắt nàng còn có một năm, 1 năm sau, Tụ Dung Dịch phải hoàn thành, đến lúc đó giúp Mộc Thương Hải sống lại, rồi tiếp tục chuẩn bị cho Đại Hội Triệu Hồi Sư .
Nghĩ đến Vạn Thú Sơn mạch vắt ngang giữa Đông Tây Đại Lục, nghĩ đến lần đi ngang qua bầu trời xao động kia, Vân Phong cười khổ, phải trở về Vân gia Đông Đại Lục lấy Tụ Dung Dịch, đại hội Triệu Hồi Sư cử hành ở Tây Đại Lục, đến lúc đó lại đi ngang qua Vạn Thú Sơn mạch hai lần, lần trước là có người khác giúp một tay mới qua an toàn, nay ít nhiều cũng sẽ gặp phải chút phiền toái, trong lòng Vân Phong hơi do dự.
Nàng nói nàng suy tính của mình với Khúc Lam Y và Lam ực, hai người bày tỏ sự đồng ý: "Chúng ta cũng vừa mới đến Quân chủ tột cùng, thực lực còn cần cố gắng tiến thêm một bước, đi ngang qua Vạn Thú Sơn Mạch nhất định sẽ có phiền toái, chuẩn bị một chút cũng tốt."
"Được, vậy chúng ta ở lại chỗ này hơn một năm, 1 năm sau, chúng ta lên đường."
Lại ngây ngốc ở bên trong Long Điện một năm để cũng cố thực lực bản thân, Vân Phong vẫn còn có chuyện khác muốn làm, đó chính là tăng cấp bậc chế dược của mình, sư tôn ở phương diện chế dược này thành tựu thâm hậu, thân là người kế thừa của người, Vân Phong cũng không thể khiến sư tôn thất vọng, sư tôn lại để cho nàng khá nhiều dược liệu quý báu, nếu như không dùng cũng thật đáng tiếc.
Trước mắt tài nghệ chế dược của Vân Phong là cao cấp ba sao, nàng hi vọng trong vòng một năm mình có thể đột phá đến cấp bậc Đại Sư, Vân Phong không biết thực lực đã quân chủ tột cùng của mình có làm được hay không, chắc là cũng có tiến bộ trong phương diện này, khác với cấc Dược Tề Sưkhác, cách chế dược bình thường là dung hợp và phân tách, nhưng đối với Vân Phong mà nói, chế dược là trộn chung lại với nhau.
Vân Phong tiến vào tầng thứ hai, tìm một chỗ trống liền bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu cách điều chế sư tôn để lại cho nàng, Hạ Thanh ở tầng 7 chuyên tâm tu tập, Vân Phong cũng không làm phiền đến nàng, Vân Phong hi vọng tiểu đồ đệ này trong thời gian ngắn nhất có thể thành công, cũng không cần làm phiền lúc nàng tu tập, cách điều chế và dược liệu của sư tôn cũng đã lấy ra, nếu cần thứ gì thì tới tầng 7.
Vân Phong vốn định vào tầng bảy cùng với Khúc Lam Y, nơi đó nguyên tố nồng đậm, thích hợp cho việc tu luyện, nhưng Khúc lam Y cự tuyệt, Vân Phong cũng không ép buộc hắn. Nàng tính ở lại đây một năm nên đã đưa Lam Dực vào lại khế ước giới chỉ, Long Điện là khu vực tuyệt đối an toàn, Vân Phong sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào, Lam Dực đương nhiên chẳng có gì phải lo lắng.
Khúc Lam Y ở tầng một, Yêu Yêu cũng ở đây, lúc Vân Phong chế dược chỉ có Nhục Cầu ở bên cạnh, lòng cảnh giác của Yêu Yêu mạnh hơn trước rất nhiều, Khúc Lam Y hao tốn rất nhiều thời gian mới có thể khiến Yêu Yêu hạ địch ý với hắn, khôi phục lại thái độ ban đầu, nghĩ tới thời gian một năm không được gặp Vân Phong, Khúc Lam Y đã cảm thấy có chút không cam lòng, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt tu luyện, một năm mà thôi, thoáng cái là qua ý mà.
Tầng thứ hai, Vân Phong nghiên cứu hết sức cẩn thận cách điều chế sư tôn để lại, trong đó lựa chọn sử dụng cách điều chế cấp bậc Đại Sư thấp nhất, sau đó theo thứ tự lấy ra dược liệu cần thiết, lòng bàn tay hiện lên một đoàn lửa mạnh hừng hực, Nhục Cầu nhìn chằm chằm ánh lửa trên tay Vân Phong, nàng hít thật sâu một cái, ném toàn bộ dược liệu vào.
"Trong vòng một năm, ta có thể đột phá đến cấp bậc Đại Sư không?" Vân Phong nhẹ giọng nói nhỏ, Nhục Cầu khẽ gọi một tiếng: "Nana."
Vân Phong khẽ cười: "Được, ta biết rồi." Đôi mắt đen trong suốt nhìn đốm lửa trước mặt, trên khuôn mặt Vân Phong thoáng qua ánh lửa chập chờn, con ngươi đen chậm rãi khép lại, đôi mắt to của Nhục Cầu cũng chầm chậm nhắm lại, liên kết thần bí kia lại được thiết lập, cấp bậc đại sư, nàng chắc chắn sẽ thành công!
Một năm vội vàng qua đi, bên trong Long Điện là một mảnh yên tĩnh, Vân Phong một mực khổ luyện chế dược, đồng thời cũng ở đây củng cố thực lực của mình, còn lại Khúc Lam Y và Yêu Yêu ở trong tầng một, Yêu Yêu cũng tu luyện xong, thực lực Quân chủ tột cùng của Khúc Lam Y trong vòng một năm củng cố không ít.
Giao nhân tộc ở Vô Tận Hải trong năm ấy cũng xảy ra một ít chuyện, lệnh truy sát Vân Phong vẫn còn, tuy đó là chỉ thị, nhưng dù sao ba năm không tìm được người, đã sớm đã ngừng kiếm, duy có Bạch Kỳ Thương Lân vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ là rất nhanh Giao Nhân tộc đã gặp phải sự khiêu khích của Hải Tộc khác, chính hắn cũng không thể phân thân, chỉ có thể tạm thời bỏ qua ý niệm tìm kiếm Vân Phong, phái tâm phúc ở Bạch Kỳ tới thi hành, còn hắn thì dời mục tiêu.
Tư Văn ngồi trên Vương vị đã ba năm, đang đối mặt với sự khiêu khích của Hải Tộc khác, cho dù sấm rền gió cuốn bao nhiêu hắn vẫn biểu hiện như mình là một Vương giả, Bạch Kỳ và Hồng Kỳ mất đi hai vị tướng tinh anh nên thực lực có chút giảm xuống, cái chết của Tử Lãnh và Thương Vũ là một đả kích, hơn nữa thời gian cần để bồi dưỡng ra được nhân tài như vậy là rất dài. Thi thể Tử Lãnh đến nay vẫn chưa tìm được, cuối cùng Tử Huyền cũng bỏ qua, chết ở Trừng Hải, ba năm không tìm thấy thì thôi bỏ qua vậy.
Ban đầu khu vực Vân Phong biến mất vẫn bị phong tỏa nghiêm ngặt, nơi đó niêm phong một kho bí mật, đến nay Giao nhân tộc tìm kiếm mấy ngàn năm cũng không có kết quả, bởi vì Vân Phong xông vào làm nhấc lên một cuộc tìm kiếm lớn, đồng thời cũng thăm dò bí mật kia một lần nữa, chắc hẳn phải vậy, hai người hoàn toàn không có kết quả. Tư Văn tạm thời bỏ qua, chuyện ngoại nhân tới Hải Tộc đã giải quyết xong, hắn cũng tính toán thăm dò cẩn thận, nếu như có thể khám phá ra được bí mật kia, đối với Giao Nhân tộc mà nói lợi ích không nhỏ.
Diệu Quang sau lần xuất hiện trước mặt Vân Phong đó cũng biến mất, một năm này lặng lẽ trôi qua, Diệu Quang không ngủ say mà bí mật quan sát động tĩnh củaVân Phong, nhận thấy nàng dường như chẳng có chút vẻ gấp gáp nào, trong lòng đã có tính toán, Tụ Linh Thảo đã tới tay tiểu nha đầu này, thì hẳn là Tụ Dung Dịch chắc cũng sẽ không khó khăn.
"Diệu Quang, xem ra lần đánh cuộc giữa ngươi và nha đầu này, ngươi thua." Âm thanh già nua từ nơi nào đó trong Long Điện vang lên, Diệu Quang hừ lạnh phất hắc bào, thân thể đột nhiên bay lên trời, phiền não ngẩng đầu nâng lên, gầm nhẹ với một nơi khác, "Lão già, còn sớm lắm!"
"Hả? Nha đầu này rõ ràng ở Viện chế dược rất có thiên phú, Tụ Dung Dịch mặc dù rất khó thành công, nhưng mà đối với nha đầu này mà nói làm gì có chuyện không thể nào."
"Hừ! Tụ Dung Dịch há có phải là thứ dễ mà thành công được, nếu quả thật bị nha đầu kia ngẫu nhiên thành công…” Diệu Quang trầm giọng nói, con ngươi màu xám trắng thoáng qua vẻ tàn nhẫn.
"Ngươi chẳng lẽ sẽ đối nha đầu này…?"
"Lão tử ta bị nhốt ở chỗ này đã rất lâu rồi! Thật vất vả mới có được cơ hội tự do, làm sao có thể khiến cho nha đầu này vừa lòng đẹp ý!"Giọng nói khàn khàn khó nghe của Diệu Quang lộ ra sự hận thù, thanh âm già nua từ từ thở dài.
"Cần gì? Ban đầu nhốt ngươi ở đây cũng không phải nha đầu đó, ngươi nhất định yểm tất cả gia chú ở đây lên người nàng?"
"Mặc kệ là ai! Nàng vẫn là đồ đệ của lão tiểu tử kia, cũng là người thừa kế của tòa long điện này! Ta dĩ nhiên là phải tìm nàng!"
Thanh âm già nua khẽ thở dài, Diệu Quang khinh thường rên một tiếng: "Lão gia, đã nhiều năm như vậy xem ra tính tình của ngươi cũng bị mài đi rồi."
"Có lẽ, ban đầu cách xa phân tranh những thứ kia, ta lại không ngại sống ở chỗ này, ít nhất vẫn có thể tỉnh táo."
"Thân phận của chúng ta như vậy mà lại bị nhốt ở đây, đó là một loại khuất nhục! Nếu không phải là ban đầu…!" Diệu Quang một mực nghiến hàm răng, trong con ngươi màu xám trắng xông lên một trận sát ý, thanh âm già nua lần nữa thở dài nói: "Diệu Quang, vứt bỏ tất cả không nói, ở chỗ này ngàn vạn năm, ngươi còn nhìn không thấu sao? Chủ nhân tòa long điện này mỗi một đời lại thay, thế giới bên ngoài đã sớm biến hóa khôn lường, ngươi coi như đi ra ngoài thì có thể thế nào?"
Diệu Quang mặt lạnh không nói lời nào, thanh âm già nua tiếp tục vang lên: "Ban đầu ta cũng phẫn hận loại khuất nhục này, nhưng thời gian dài như vậy qua đi, thế giới bên ngoài đã sớm không còn liên quan tới chúng ta. Lực lượng học trò mới sớm muộn cũng sẽ thay thế thế hệ trước, đây là chân lý không đổi từ xưa đến nay. Lại nói nha đầu này, nàng thừa kế Long Điện đã bắt ngươi làm gì chưa? Ngươi đừng hòng nói, nha đầu đó không có tư cách sai khiến kẻ có thân phận như ngươi."
Diệu Quang lạnh lùng nhìn lướt qua một chỗ hẻo lánh, không nói gì: "Chẳng phải ngươi cũng đã năm lần bảy lượt cứu nàng lúc nguy nan sao? Từ trong đáy lòng ngươi cũng rất hiểu nàng."
"Nói bậy!" Diệu Quang đột nhiên quay đầu lại, trên mặt mang một cỗ phẫn hận và kỳ cục: "Ta cứu nàng chỉ là không muốn để cho nàng chết, ta còn muốn dựa vào nàng để đi ra ngoài! Nếu như nàng cứ thế mà chết đi, người thừa kế tiếp theo không chừng sẽ là hạng người gà gáy chó trộm!"
"Ngươi xem, ngươi còn không muốn thừa nhận sao? Chỉ có nha đầu này mới làm ngươi hài lòng nhất."
"Lão gia, ngươi câm miệng cho ta!" Áo bào màu đen trên người Diệu Quang không gió mà bay, một cỗ lực vô hình đánh tới một nơi làm cho không gian nơi đó vặn vẹp, âm thanh già nua mang nét cười nói, "Thật ra, ngươi cũng đâu mất miếng thịt nào.”
"Ngươi đừng lắm mồm!" Diệu Quang tức giận nói, trong lòng cũng không hẳn là giận, mà là xấu hổ, âm thanh già nua cười ha ha: "Đã có loài người nào thấy bản thể của ngươi chưa? Dù là mấy tên có quan hệ sâu sắc với ngươi, cũng không có duyên được nhìn thấy, tại sao ngươi lại để nha đầu kia thấy?"
Diệu Quang im bặt, hừ lạnh trong mũi, hắc bào chớp động biến mất trên không trung, để lại hai chữ, "Nhiều chuyện."
Âm thanh già nua nhỏ giọng cười, nói lại hai chữ, "Còn chối."
Thời gian một năm trôi qua thật nhanh, con ngươi đen của Khúc Lam Y đột nhiên mở ra, toàn thân quang nguyên tố vây quanh, chậm rãi thu hồi vào trong cơ thể, dáng vẻ này làm lòng người sợ hãi, phong cách lại cường ngạnh thêm vài phần, màu đỏ sâu trong đôi mắt đen dần rút đi, khôi phục lại màu đen nhánh.
Yêu Yêu động vây cá nhích lại gần, Khúc Lam Y sờ tai Yêu Yêu, Yêu Yêu nhìn hắn, "Tiểu Phong vẫn chưa trở lại?" Trải qua thời gian một năm này, Yêu Yêu đã có thể thuận lợi nói ra một câu hoàn chỉnh, không phải nói từng từ một nữa, chỉ là muốn nói một câu dài đối với nàng vẫn rất khó khăn.
Trên mặt Khúc Lam Y lộ vẻ cứng ngắc, một năm nay hắn vẫn luôn ở cạnh nha đầu này, không ngờ câu hỏi đầu tiên lại là Vân Phong, thật đúng là… Nhưng mà hắn cũng quan tâm tới Vân Phong mà.
"Nên trở lại." Khúc Lam Y khẽ mỉm cười với Yêu Yêu, vừa dứt lời, một bóng dáng mảnh khảnh đã xuất hiện, khí thế quanh thân cũngbiến hóa ảo diệu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch nhưng lại tươi tắn.
"Tiểu Phong!" Yêu Yêu vừa thấy được Vân Phong lập tức vui sướng ôm lấy nàng, Vân Phong mừng rỡ đỡ lấy hai cánh tayYêu Yêu, nhào tới ôm trọn trong lòng, Nhục Cầu trên vai không vui hừ mấy tiếng, cuối cùng làm như không nhìn thấy.
"Sao rồi? Có được gì mới không?" Khúc Lam Y đi tới, bàn tay tự nhiên nắm lấy tay Vân Phong, quang nguyên tố ấm áp chậm rãi thấm vào trong cơ thể nàng, Vân Phong mỉm cười, mình vỗn đâu bị sao, hắn lo quá mức rồi, làm gì mà tốn tinh thần lực như vậy chứ.
Cầm lấy bàn tay Khúc Lam Y, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt nở nụ cười, "Không cần gấp, thân thể ta không có gì đáng ngại, cuối cùng cũng không uổng thời gian một năm nay, dược phẩm cấp bậc đại sư đã không còn gì đáng ngại."
Trên mặt Khúc Lam Y chợt lóe lên tia vui mừng, thời gian một năm ngắn ngủn đã có thể nhảy lên được cấp bậc đại sư, trưởng lão Tổng công đoàn luyện dược sư kia nếu nghe được không biết có hết hồn hay không? Theo lời Vân Phong, việc điều chế dược cấp bậc đại sư đã không còn đáng ngại, nhưng cách điều chế dược cấp bậc đại sư một sao đến ba sao nàng đều có thể ứng phó, chỉ là ba sao tiêu hao Tinh Thần lực khổng lồ một chút.
Nhục Cầu ngước cổ kiêu ngạo kêu một câu, Vân Phong cười dùng ngón tay sờ sờ nhục cầu, "Dĩ nhiên, không thiếu được công lao của ngươi."
"Còn Tụ Dung Dịch......" Khúc Lam Y hỏi một câu, nếu như Vân Phong có thể chế tạo ra Tụ Dung Dịch, việc Mộc Thương Hải sống lại đã không thành vấn đề, đồng thời Vân Phong cũng có thể thắng được cuộc đánh cược giữa nàng với Diệu Quang! Khúc Lam Y đã nhìn thấy khoảnh khắc kia của Diệu Quang, trong lòng lập tức dựng phòng bị với hắn, nhân vật bên trong Long điện này hắn không thể nắm chắc được, đoán không ra, hoàn toàn đoán không ra. Nếu như hắn thoát khỏi được Long Điện, gây bất lợi với Vân Phong, lúc đó thực sự rất khó giải quyết.
Vân Phong lắc đầu, "Tụ Dung Dịch là cấp bậc Tông sư, trước mắt ta vẫn chưa đạt được tói trình độ đó."
Khúc Lam Y gật đầu, trong một năm đạt tới cấp bậc Đại sư, tốc độ này đã đủ kinh người, Vân Phong nếu đạt được cấp bậc Tông Sư thì quá mức phi thường rồi, với lại chất thuốc không chỉ nhờ vào thiên tư mà còn nhờ vào sự may mắn, giống như việc tu luyện, nỗ lực và thiên phú luôn gắn liền với nhau.
"Nàng đã có thành tựu trong chế dược, thực lực cũng được cũng cố, xem ra chúng ta đã có thể rời đi." Khúc Lam Y cười nói, Vân Phong gật đầu, thời gian đã qua một năm, bọn họ nên đi rời khỏi Long Điện rồi.
Vân Phong lập tức nhắm mắt, nhưng Khúc Lam Y liền ngăn cản nàng, "Mặc dù thời gian ba năm đã qua, nhưng thấy không bảo vệ cẩn thận, kêu Lam Dực đi ra đi."
Vân Phong ngẫm nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, lập tức kêu Lam Dực ra ngoài, một luồng ánh sáng màu xanh lục bay ra từ chiếc nhẫn trên ngón tay Vân Phong, Vân Phong vô tư cất nhẫn vào lại, nàng không thích đeo nhẫn khế ước Triệu Hồi Sư.
"Lam Dực, chúng ta sắp đi ra ngoài." Vân Phong nói, Lam Dực gật đầu, vốn là muốn để Yêu Yêu sống ở trong Long Điện, nhưng Yêu Yêu dứt khoát cự tuyệt, suy tính đến thực lực ba người lại tăng, dù có xảy ra chuyện gì hẳn cũng có thể bảo vệ Yêu Yêu chu toàn, Vân Phong cũng mặc cho Yêu Yêu đi cùng nàng.
Đôi mắt đen chậm rãi nhắm lại, một chùm sáng mũi nhọn bao phủ tất cả thân thể mọi người, tiếp đó, ánh sáng biến mất tại chỗ, đoàn người trong Long Điện hoàn toàn biến mất.Dưới một nơi nào đó sâu trong Vô Tận Hải, trong một vùng tăm tối, nơi ngọc bội rồng đã dung hợp vớicaảnh sắc bên ngoài đột nhiên lóe lên một tia sáng chói mắt, Ngọc bội rồng dần hiện hình, chậm rãi bay lên từ mặt đất, tia sáng dần biến mất, rơi lên một bàn tay trắng mịn.
Vân Phong nắm chặt ngọc bội rồng trong lòng bàn tay, nhưng cảnh vật đập vào mắt nàng không hề quen thuộc, mà là một màn đêm sâu không thấy đáy. Yêu Yêu ôm lấy Vân Phong, đuôi cá khẽ vỗ nhẹ lo lắng, Nhục Cầu trên vai Vân Phong khẽ gọi mấy tiếng, không ngờ lại vọng đi vô cùng xa trong hang động.
Vân Phong cau mày, trong lòng bàn tay khẽ động, một ánh lửa sáng ngời liền xuất hiện, đồng thừoi cũng thấy được vẻ mặt nghi ngờ của Khúc Lam Y và Lam Dực, "Ngọc bội hình rồng đã bị dời vị trí, địa phương mà chúng ta đang đứng hoàn toàn vô danh." Vân Phong nhìn ánh lửa, nương theo ánh sáng nhận thấy đây là một nơi đất đá u lãnh, phía trên có rất nhiều đá vụn và bùn đất, đạp lên nghe thấy tiếng vang.
Lam Dực cũng giơ tayạng, một làn gió mạnh thổi qua, thổi ra giường tầng trên rống rống thạch tầng cùng bùn đất, mặc dù chỉ thổi ra một phần nhỏ, nhưng Vân Phong cũng thấy rõ đá vụn này cùng tầng đất dưới là một khối cự thạch lạnh lẽo màu đen, từ trước đến giờ bọn họ đứng mặt đất cũng đồng dạng là do hòn đá màu đen này tạo thành.
Hỏa cầu trong lòng bàn tay Vân Phong khẽ trở nên to lớn, nàng giơ tay nhìn về phía đỉnh đầu, mảnh không gian này rất lớn, đỉnh đầu là một vách tường hình vòm chắn qua, chỗ đứng bọn họ đúng lúc là một con đường cuối cùng, không nữa bất kỳ đường ra.
Vân Phong trầm mặc, "Xem ra chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi về phía trước."
Khúc Lam Y gật đầu, "Quả thực không thể tùy tiện đi ra ngoài, nếu không dẫn đến sụp xuống hoặc là kinh động cái gì, liền rắc rối vô cùng."
Lam Dực cẩn thận bảo hộ Vân Phong ở bên cạnh, mảnh không gian này an tĩnh quỷ dị, quá mức yên tĩnh, hình như trừ bọn họ ra không còn gì khác, Vân Phong tay trấn an tính sờ sờ Yêu Yêu, Yêu Yêu lúc này mới dịu xuống, đôi mắt to của Nhục Cầu trong bóng đêm tỏa sáng lấp lánh, đột nhiên thân thể nhỏ bé bỗng lao ra, Vân Phong kêu lên một tiếng, liền đáp xuống kêu gọi: "Nana, này!"
Vân Phong theo tiếng gọi đi tới, giơ lên hỏa cầu trong tay nhìn, giờ phút này Nhục Cầu đang đứng trên một vật thể hình tròn, mà dọc theo vật thể đó là một ít đồ vật, Nhục Cầu lại kêu một tiếng, Vân Phong hình như đã hiểu rõ ý của nó, đưa hỏa cầu trong tay lại gần, chỉ thấy hỏa nguyên tố nhanh chóng lao về phía vật kia, nhưg một con rắn lửa lao dầu về phía trướcd!
"Rào rào rào, xoạt!" Một ngọn đèn lửa tỏa sáng ra xung quanh, thắp sáng cho màn đêm trong không gian vô tận này, ba người Vân Phong, Khúc Lam Y, Lam Dực cuối cùng cũng thấy rõ vị trí của người kia, tầm mắt Vân Phong quét tới chính giữa, con ngươi co rụt lại thật chặt!
Danh Sách Chương: