Mục lục
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trên mặt đất trống trải, trong tầng một của long điện đột nhiên xuất hiện mấy bóng người nhếch nhác, lưng Lam Dực nhuộm đầy máu tươi cứ như vậy chảy xuống, gương mặt của Vân Phong tái nhợt đến gần như trong suốt, đôi môi không chút huyết sắc, sắc mặt của Khúc Lam Y cũng khá tái nhợt, quang nguyên tố tiếp tục đưa vào cơ thể Vân Phong, Vân Phong cắn chặt răng hất mạnh tay Khúc Lam Y ra, sắc mặt hắn lạnh lẽo lại muốn đưa tay tới, Vân Phong đột nhiên quát lên, "Nhục Cầu!"

Nhục Cầu nằm trên bả vai Vân Phong ngóc dậy, nhe hàm răng nhọn đánh tới Khúc Lam Y, đôi mắt đen của hắn âm trầm, tay vẫn không có dấu hiệu rụt lại, bộ dáng để mặc cho Nhục Cầu muốn thì cứ cắn, Vân Phong vô lực mở miệng, "Ta không sao, không cần chàng liều mạng như vậy!"

Khúc Lam Y hừ lạnh một tiếng, Nhục Cầu thấy hắn không sợ hàm răng của mình, lúng túng rụt trở về, Vân Phong chỉ muốn nó hù dọa một phen, Nhục Cầu mặc dù rất muốn cắn, nhưng nó sợ Vân Phong sẽ không vui, nó xoay người bay lại cạnh người Vân Phong, đôi mắt to nhìn nàng đầy lo lắng.

"Tiểu Phong…” Yêu Yêu cũng học theo Khúc Lam Y, thủy nguyên tố không ngừng bao phủ lên các vết thương lặt vặt trên người nàng, vừa rồi lúc hai lực lượng va chạm vào nhau đã gây ra không ít ngoại thương, khiến trên người nàng nhiều thêm vài vết.

"Không sao…” Vân Phong không biết nên nói gì, ngoài việc lặp lại câu mình không sao, nàng không nghĩ ra thêm được câu gì để khiến cho họ an tâm.

"Chủ nhân!" Lam Dực chịu đau thu tay về, sau lưng hắn ẩm ướt, Khúc Lam Y nhìn mảng máu do cánh bị đứt sau lưng hắn, vung tay lên dùng quang nguyên tố chữa thương cho hắn.

"Cái cánh kia của ngươi..." Khúc Lam Y nhàn nhạt nói, Lam Dực thản nhiên nhìn hắn, "Không sao, chỉ là mất một cái cánh mà thôi."

Vân Phong trừng mắt nhìn Lam Dực, "Ai cho ngươi phi vào!" Nghĩ lại đến cảnh Lam Dực tung cánh bay vào cứu mình, làm gãy mất một cái cánh, thấy Vân Phong nhìn mình chân thiết, Lam Dực mỉm cười, "Bảo vệ chủ nhân, ta cam nguyện."

Trong tộc Sư Ưng cũng có phân cao thấp, đó chính là nhờ vào số lượng cánh, Lam Dực là Sư Ưng Tứ Dực, bốn cánh thể hiện sự cao quý và mạnh mẽ, trong tộc Sư Ưng cũng thuộc dạng hiếm thấy, cánh Sư Ưng không hề dễ bị mất đi, nhưng hôm nay một cái cánh dũng mãnh đã bị một vụ nổ vừa rồi làm cho gãy nát!

Đôi mắt của Khúc Lam Y lóe lên một cái, im lặng, bốn cánh hóa thành ba cánh, cái cánh kia chắc chắn sẽ không dài ra thêm, bất tiện cũng không chỉ là mất đi một cái cánh.

Khúc Lam Y bắt được tay Vân Phong, không hề nàng hất tay mình ra, không liều mạng truyền quang nguyên tố giống như vừa rồi nữa, nhờ vậy mà nàng mới không hất tay hắn ra nữa, để yên cho hắn từ từ truyền quang nguyên tố vào người, "Trong lúc nguy cấp, ta chỉ có thể đưa mọi người tới Long Điện." Sắc mặt Vân Phong đã dần hết tái nhợt, nói chuyện cũng không quá vô lực nữa, lúc này Khúc Lam Y mới chậm rãi buông tay ra, gương mặt tuấn tú lộ vẻ mệt mỏi, có lẽ đã hao tổn quá nhiều tinh thần lực.

"Trong thời điểm đó, nàng có thể nghĩ tới việc đưa chúng ta vào Long Điện, đã không tồi rồi." Khúc Lam Y mỉm cười với Vân Phong, quả thực, đó chính là thời khắc sống chết, Vân Phong lại đang chịu trọng thương, trong nháy mắt có thể đưa mọi người vào được Long Điện, không hề dễ chút nào.

"Không kịp vào tầng mười, chỉ có thể ở tầng một." Vân Phong nhìn chung quanh trống trải, mọi thứ cứ như lần đầu tiên nàng tới đây, hai tên Long tộc kia đã hãm hại mình ở đây, cũng chính là ở đây, nàng đã thừa kế lại mọi thứ của sư tôn.

"Không biết hai lão kia đã rời đi chưa." Vẻ mặt của Khúc Lam Y ngoan độc, bọn họ trốn vào Long Điện, hai lão già bên ngoài chắc hẳn cũng không dễ chết tâm, nhất là cái tên Thương Lân kia, nếu không phải lần này do Vân Phong bị thương, hắn nhất định sẽ khiến cho lão già kia biết cái gì gọi là hối hận không kịp!

"Chậc chậc, ta còn đang nghĩ là ai đang ầm ỹ, thì ra là các ngươi!" Giọng nói khàn khàn vang lên, Vân Phong ngẩn ra, một bóng dáng thấp bé xuất hiện trước mặt, bên ngoài là bộ áo choàng đen rộng thình, đôi mắt màu xám mang theo vẻ tò mò và tức giận nhìn đám người.

"Diệu Quang tiền bối!" Vân Phong thấy Diệu Quang đột nhiên xuất hiện, thầm nghĩ rất khó làm kinh động đến Diệu Quang, hắn đang sống trong Long điện, lần này nhiều người cùng bay vào, hẳn sẽ làm kinh động tới hắn, nhưng không ngờ lại vì vậy mà Diệu Quang lại hiện thân.


Nhục Cầu nhỏ giọng kêu một tiếng, Yêu Yêu chợt co rúm người lại trốn ra sau lưng Vân Phong, Khúc Lam Y nhướng cao mày nhìn Diệu quang trước mặt, Lam Dực thấy Diệu quang thì vô cùng vui mừng, "Diệu Quang đại nhân!"

Diệu Quang quét mắt về phía Lam Dực, đến khi nhìn thấy vết thương nhoe nhoét phía sau lưng hắn thì con ngươi chợt co rụt lại, "Lam tiểu tử, cánh của ngươi gãy rồi?"

"Lam Dực vì bảo vệ ta nên đã bị gãy mất một cái cánh." Vân Phong trầm giọng nói, vẻ mặt tức giận của Diệu Quang dần trở về bình tĩnh, "Hừ! Thân là khế ước ma thú của ngươi, vì ngươi đứt một cái cánh thì có là gì, chỉ cần ngươi chưa chết là tốt rồi. Còn nữa, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ngươi mang theo chúng nó vào Long Điện làm gì?"

Vân Phong kể lại qua loa sự tình, Diệu Quang nghe xong khinh thường, "Giao Nhân tộc bắt đầu thấy rảnh rồi hén, Thương Lân? Chưa từng nghe qua tên tiểu nhân này! Chờ đến khi được tự do rồi, một tay ta sẽ diệt gọn hắn!"

Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, một chiêu diệt chết? Xem ra thực lực Diệu Quang đã vượt xa tưởng tượng của nàng, một nhân vật lợi hại như vậy mà lại bị sư tôn giam giữ ở đây sao? Hơn nữa đã bị nhốt trong này bao lâu rồi?

"Nói như vậy, nha đầu ngươi đã tìm ra Tụ Linh Thảo rồi à?" Đôi mắt xám trắng của Diệu Quang nhìn Vân Phong, nàng gật đầu nhưng không lấy ra, Khúc Lam Y bên cạnh khẽ cau mày, "Tử Huyền và Thương Lân sẽ không từ bỏ ý đồ, Giao Nhân tộc cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, ta lo là…"

"Giao Nhân tộc nhằm nhò gì! Hai tên nhãi con Tử Huyền và Thương Lân ấy chẳng đáng sợ! Cứ để cho bọn chúng tìm đi, ha ha ha ha! Có lật tung cả Vô Tận Hải này cũng đừng hòng tìm được tòa Long Điện này!" Diệu Quang cười ngông cuồng, giọng nói khàn khàn khó nghe khiến ai nấy đều cảm thấy chói tai, ngay cả Lam Dực cũng không nhịn được nhíu mày, hi vọng hắn đừng lên tiếng nữa.

"Nói vậy là sao?" Khúc Lam Y nhìn Diệu Quang, lại nhìn sang Vân Phong, nàng khẽ mỉm cười, "Tòa long điện này là sư tôn để lại cho ta, có thể luyện hóa theo cấp bậc, trước mắt thực lực của ta…"

"Tiểu nha đầu! Hắn là ai? Sao ngươi có thể dám kể những chuyện này với hắn!" Diệu Quang đột nhiên cắt đứt lời Vân Phong, Vân Phong cười nhạt, "Diệu Quang tiền bối, Khúc Lam Y không phải người ngoài, hắn là người mà ta có thể dựa lưng vào."

Tim của Khúc Lam Y đột nhiên rung lên, Diệu Quang hừ lạnh một tiếng không nói nữa, bộ dáng tùy ý ngươi, Lam Dực đứng bên cạnh cười bất đắc dĩ, "Trước mắt thực lực của ta chỉ có thể luyện hóa được tầng một với tầng hai của Long Điện, Long Điện này có tới chín tầng, còn tầng mười khi có cơ hội sẽ dẫn chàng đi xem."

Khúc Lam Y gật đầu, Vân Phong nói tiếp, "Trong lúc luyện hóa tầng một và tầng hai, cùng lúc đó ta còn biết thêm được một chức năng mới của Long điện, đó chính là chức năng ta đang dùng hiện giờ, là ẩn nặc."

"Ẩn nặc?" Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Phong gật đầu, "Long Điện lúc ở trên người ta sẽ hóa thành một miếng ngọc bội, lúc ta tiến vào sẽ tự động đổi màu, dung hợp với cảnh vật xung quanh, hoàn toàn không bị người phát hiện."

Khúc Lam Y nghe tới đó thoáng kinh ngạc, vốn cảm thấy thứ trong nhà hắn là đã thần kỳ rồi, ví dụ như thiên ảnh mặt nạ mà hắn lén lấy ra từ trong nhà, lại không ngờ Long điện lại còn làm được tới trình độ như vậy!

"Nói như vậy, quả thực là có lật đổ cả Vô Tận Hải cũng không tìm được chúng ta." Khúc Lam Y khẽ cười, ngọc bội hình rồng có thể cảm nhận xung quanh, tự động thay đổi ngoại hình hóa thành một thể với môi trường, chung quanh là bùn đất, liền hóa thành màu sắc của bùn đất. Bản thân ngọc bội rồng cũng không hề có bất cứ sóng năng lượng nào, chỉ là một phần của môi trường, vừa rồi trong lúc Tử Huyền và Thương Lân tìm kiếm cũng đã đi ngang qua ngang lại ngọc bội nhiều lần, nhưng một cục đá bình thường thì có bao nhiêu hấp dẫn với người khác?

"Chúng ta cứ ở đây dưỡng sức, thời cơ tới rồi đi, cứ để cho hai lão kia giơ tay múa chân đi." Khúc Lam Y gật đầu nói xong, Vân Phong bật cười, nàng cũng tính như vậy, đây chính là một nơi thiên đường để tị nạn, sau này lỡ có gặp tình huống gì bất trắc, đây chính là chỗ lẩn trốn khó khăn, tuyệt đối không ai có thể phát hiện ra!


"Đó là Giao Nhân tộc?" Diệu Quang liếc đôi mắt xám nhìn Yêu Yêu, Yêu Yêu hơn rụt lại ra sau lưng Vân Phong, Diệu Quang hết sức khinh thường hừ một tiếng, "Tiểu nha đầu, có thể tìm được Tụ Linh Thảo có thể thấy vận khí người không tệ, chẳng lẽ cũng có Tụ Dung Dịch rồi sao?" Diệu Quang khẽ nheo mắt, Vân Phong bật cười, đột nhiên cảm thấy trong cơ thể có cái gì lạ lạ, nhưng cố ép xuống, mỉm cười với Diệu Quang.

"Mọi thứ, cứ chờ thêm bốn năm nữa đã." Năm năm ước hẹn, bây giờ đã qua hết một năm, nàng vẫn có lòng tin sẽ tìm được Tụ Dung dịch trong bốn năm tới, nếu như chế dược viện trưởng không làm được, nàng không ngại tự mình thử một lần.

Trên mặt của Diệu Quang đột nhiên xẹt qua vài tia sát ý, khiến tâm của Khúc Lam Y không khỏi căng thẳng, áo khoác đen nhẹ nhàng lay động, Diệu Quang biến mất không thấy tăm hơi, "Tất cả im hết đi, ta muốn đi ngủ, dám đánh thức ta thì đừng trách ta không khách khí!"

Vân Phong cười bất đắc dĩ, nói một tiếng yên tâm, không còn âm thanh nào truyền đến từ phía Diệu Quang nữa, Lam Dực khá lo lắng nhìn Vân Phong, "Chủ nhân, tính cách của Diệu Quang đại nhân quả thực hơi cổ quái."

"Cổ quái? Chẳng lẽ ngươi không thấy sát ý vừa thoáng qua mắt hắn mới nãy sao? Đó không thể nào là giả được." Giọng Khúc Lam Y lạnh lùng, Nhục Cầu gật đầu một cái, lần đầu tiên phụ họa theo lời của Khúc Lam Y, Lam Dực nghe hắn nói, đúng lúc đó Vân Phong đau đớn cúi người xuống, một mùi máu tanh nồng nặc xông ra từ miệng.

"Chủ nhân!" Lam Dực kinh hãi, Yêu Yêu hốt hoảng vòng ra từ sau lưng Vân Phong, Khúc Lam Y nắm lấy cổ tay Vân Phong, "Là trò quỷ của lão già kia"

"Là Thương Lân?" Lam Dực nghiến răng nói, Khúc Lam Y gật đầu, "Lão già đó thông qua công kích của mình truyền hơi thở ma thú của hắn vào cơ thể của Vân Phong, thân thể của nhân loại nào có thể chịu được hơi thở của ma thú chứ!" Khúc Lam Y tức giận nói, "Quang nguyên tố cũng không thể nào hóa giải được hơi thở ma thú! Trừ phi…!"

"Để ta!" Yêu Yêu vung đuôi cá, thân thể nhỏ bé vọt tới trước người Vân Phong, đôi mắt lam nhìn Khúc Lam Y, "Cho Tiểu Phong máu của ta đi."

"Yêu Yêu!" Lam Dực nghe thấy Yêu Yêu nói như vậy thì cả kinh, hiện giờ Yêu Yêu vẫn còn trong thời thì lớn lên, máu của nàng không thể đẩy hơi thở mạnh mẽ của Thương Lân ra được, nếu có thể ngăn chặn thì số lượng cần dùng cũng không phải là nhỏ, làm vậy thì sẽ gây nguy hại tới tính mạng của Yêu Yêu!

"Không được!" Gò má của Vân Phong đầy mồ hôi, hơi thở của Thương Lân tung hoành ngang dọc trong người nàng, tinh thần lực của nàng không thể khống chế được nó, chỉ có thể để mặc cho mồ hôi chảy ngược chảy xuôi, trong cơ thể Vân Phong như đang thủy triều sóng lộn, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống, đôi môi bị nàng cắn đến tím bầm, đôi mắt đen trong suốt nhìn Yêu Yêu, gằng từng chữ nói, "Không được!"

"Tiểu Phong!" Yêu Yêu gấp gáp, đuôi cá lượn vòng quanh cơ thể Vân Phong, hơi thở màu lam bao lấy người Vân Phong, giúp nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nàng rướn người, sờ tai cá của Yêu Yêu, "Chút khó khăn này, thì tính là gì chứ?"

Khúc Lam Y ở bên mím môi lầm bầm, "Nếu có tên kia ở đây thì tốt rồi…”

Đôi mắt Vân Phong chợt lóe, Lam Dực nghi ngờ, "Tên kia?"

Khúc Lam Y nhìn Lam Dực rồi lại nhìn Vân Phong, "Ta đang nói tới, Kim Long Ngao Kim của Long tộc. Máu của Kim Long không phải là thứ mà hàng của tên Thương Lân kia có thể so được, chỉ cần trong cơ thể Tiểu Phong Phong có máu của Kim Long, hơi thở của lão ta chỉ là đám cặn bã!"


Vân Phong bật cười, "Hiện giờ chẳng biết Sắc Kim đại thúc đang ở đâu, nước xa không cứu được lửa gần, chắc chắn sẽ có cách khác."

Khúc Lam Y nhìn thủy nguyên tố bao trùm trên người của Vân Phong, lại quan sát kỹ gương mặt của nàng, "Tạm thời hiện giờ hơi thở của Yêu Yêu có thể giúp nàng một chút, hôm nay Tiểu Phong Phong bị thương nặng, nếu không phải do nàng bị thương thì hơi thở của lão cũng không đáng sợ tới mức này."

Yêu Yêu nghe thấy mình có thể giúp được Vân Phong thì vô cùng vui vẻ, Vân Phong lại sờ sờ tai cá của Yêu Yêu, nhắm mắt ngồi xuống, đuôi cá của Yêu Yêu vẫn quấn quanh hông nàng, không hề dám rời nàng chút nào, Nhục Cầu ngoan ngoãn nhảy từ trên vai của Vân Phong xuống, ngẩng đầu nhỏ nhìn nàng.

Vân Phong nhắm mắt lại, tĩnh tâm ngồi chữa trị thương thế của mình, hiện giờ cái nàng cần nhất là thời gian, mặc dù hơi thở của Thương Lân đang tác quái trong cơ thể, nhưng một phần cũng là do nàng đang bị thương, đợi đến khi thương thế của nàng hoàn toàn hồi phục rồi, hơi thở của Thương Lân cũng có thể nén được bảy tám phần, đến lúc đó nàng cũng không quá chật vật nữa, từ từ tìm cách giải quyết là được rồi.

Tác dụng của quang nguyên tố của Khúc Lam Y trong cơ thể không ngừng trợ giúp Vân Phong, giúp nàng hồi phục nhanh hơn, Khúc Lam Y và Lam Dực cũng nhắm mắt tu tập, Khúc Lam Y trên đường tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, đương nhiên cũng cần thời gian khôi phục, còn Lam Dực cũng cần được chữa trị vết thương trên lưng, trong khoảng thời gian này, đây chính là thời điểm hoàn toàn tĩnh tâm.

Đuôi cá Yêu Yêu quấn bên hông Vân Phong, cả thân thể nhỏ bé vùi trong ngực nàng, hơi thở màu lam chậm rãi bao phủ lấy cơ thể nàng, cả hai người như đang ở trong một quả trứng màu xanh, Yêu Yêu cũng chậm rãi nhắm mắt, như đang ngủ say trong ngực Vân Phong.

Nhục Cầu thấy ai cũng nhắm mắt an tĩnh, đầu nhỏ nhìn chung quanh, nhích lông mao lại gần Vân Phong, vo lại thành một cục bông bên người nàng, lười biếng ngáp một cái, gà gật thiếp đi (Mavis: á, dễ cưng quá!). Bên trong tầng một của Long Điện, ba bóng người yên tĩnh nhắm mắt, bốn bề lại khôi phục vẻ bình yên.

So với sự tĩnh lặng bên trong Long điện, thế cục của Giao Nhân tộc lại hoàn toàn ngược lại, Vân Phong đột nhiên mất tích khiến ai nấy đều thất kinh, Thương Lân và Tử Huyền sau cuộc tìm kiếm vất vả lúc trước vẫn không buông tha, báo cáo tình huống lên Tư Văn, trận tỉ thí vừa rồi với Vân Phong cũng bị hời hợt bỏ qua, dù sao cũng là trưởng lão của Bạch Kỳ tộc, Thương Lân cũng cần giữ chút tôn nghiêm và mặt mũi.

Tư Văn nghe xong cũng im lặng, cuộc truy nã của Giao Nhân tộc bắt đầu, dưới sự đốc thúc của Tử Huyền và Thương Lân, tích cực nghiêm mật tìm kiếm, không hề bỏ qua từng ngóc ngách nào, nhưng cuối cùng vẫn không có bất kỳ kết quả gì, cứ như Vân Phong đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này vậy, thậm chí chẳng có một chút dấu vết gì, vô ảnh vô tung.

Không có kết quả gì cũng hề khiến Thương Lân chết tâm, Tử Huyền vốn là cho là Vân Phong đã chạy thoát, Tư Văn cũng cho là như thế, tính chuyển hướng tìm kiếm sang chỗ khác, nhưng thái độ của Thương Lân vẫn rất ngoan cố, chắc chắn Vân Phong vẫn còn lẩn trốn trong này.

Tư Văn lại chờ thêm một khoảng thời gian, ròng rã hai năm trôi qua, huy động lực lượng của Giao Nhân tộc trong hai năm, vẫn không hề thu được tin tức gì, Thương Lân còn muốn nói thêm, Tư Văn liền lạnh lùng sương gió hạ lệnh, không thể tiếp tục tìm thêm được nữa, nhưng vẫn giữ lệnh truy sát như cũ, thấy Vân Phong ở địa vực của Giao Nhân tộc trong Vô Tận Hải là tận cùng đuổi giết.

Thương Lân không còn lời nào để nói nữa, chỉ có thể hận cắn răng, không hề có ai biết rằng, trong lúc Giao Nhân tộc đang tất bật tìm kiếm, một ngọc bội hình rồng đang lăn chậm trên nền đất của Giao Nhân tộc, không ngừng dựa vào hoàn cảnh chung quanh mà thay đổi màu sắc, dung nhập vào cảnh sắc chung quanh. Lần nào Giao Nhân tộc cũng tìm đến chỗ của ngọc bội rồng, nhưng cuối cùng lại hoàn toàn bỏ qua nó.

Ngọc bội rồng theo cát mịn, đá vụn lăn qua những vị trí khác nhau, từ từ di động qua từng chỗ trong khu vực, thể tích của ngọc bội nhỏ lại tầm thường, thậm chí còn có lúc chẳng bằng một hòn đá lớn, cứ như vậy ngày qua ngày. Một ngày nọ đột nhiên một ngọn gió lớn thổi tới, thổi tung mọi thứ trên đất đá, trong đó có cả ngọc bội rồng, mọi thứ cùng bị cuốn theo ngọn gió, ẩn vào một chỗ khe đá kín đáo, khe đá này nhỏ đến nỗi nếu người ta không để ý thì sẽ không hề nhận ra, ngọc bội rồng cứ như thế cùng những hạt cát khác cuốn theo ngọn gió vào trong đó, đột nhiên gió dừng lại, những viên đá và ngọc bội cùng rối rít rơi xuống, nhưng không phải là rơi xuống một nền đất bằng phẳng, mà là vực sâu vạn trượng!

Ai lại có thể ngờ tới sau khe đá này là một không gian khác, lại còn là một không gian sâu vạn trượng!

Ngọc bội rồng đã biệt tích nay lại càng biệt tích hơn, không biết rốt cuộc đã rơi tới đâu, vang lên một tiếng nhỏ, rồi lại hóa thành màu của cảnh sắc chung quanh, im lặng nằm đó, bất động.

Thời gian hai năm đằng đẵng trôi qua, lệnh truy sát của Giao Nhân tộc vẫn còn đó, một mực đuổi giết Vân Phong, trong thời gian hai năm này Giao Nhân tộc cũng cho là nàng đã trốn ra ngoài, nhưng Thương Lân vẫn chưa từ bỏ ý định, người đáng kính nhất của Bạch Kỳ tộc cũng chỉ có vị trưởng lão này, nội thương lúc trước Khúc Lam Y gây ra cho hắn vẫn chưa lành lại hoàn toàn, nhưng khiến Thương Lân tức nhất chính là vết thương bên ngoài.

Cho dù hắn có dùng cách nào đi chăng nữa vẫn không thể khép lại được! Vết thương kia như đang muốn đối đầu với hắn, không hề yên ổn chút nào! Chỉ cần động nhẹ một chút thôi là vết thương sẽ lại nứt ra, trên cánh tay thì không có gì đáng ngại, nhưng trên cùi chỏ lại đau đến thấy tê liệt cả cẳng tay, nếu vết thương này vẫn không khá lên, hắn sẽ thành một nửa phế nhân mất!

Bạch Kỳ trưởng lão là nửa phế nhân! Nói ra thì sẽ thành một lão già bỏ đi! Thương Lân không hề nói chuyện này với người thân, cũng tận lực không xuất hiện trước mặt mọi người, âm thầm thử không biết bao nhiêu phương pháp vẫn không có hiệu quả, thậm chí còn có Giao Nhân thử đề nghị đi tìm máu Kim Long, nhưng lại bị Thương Lân mắng cho hói đầu, máu Kim Long? Muốn chết à? (Mavis: Sau này đại tỷ của ta có nguyên một bình bự đấy, có cần chia cho vài hột không:v)


Thương Lân không tin vào khả năng Vân Phong đã chạy trốn, nhất là dưới tình huống bị thương nặng như vậy, Thương Lân đã tiếp xúc qua với Khúc Lam Y và Nhục Cầu, càng kết luận nhất định là Vân Phong có dùng thủ đoạn, nếu không sẽ không có nhiều ma thú lợi hại như vậy đi theo! Hơn nữa bề ngoài lại không thấy một chút ác bá nào! Đây không phải là giả trư ăn cọp sao?

Thương Lân nghĩ như vậy thì lập tức không thể phớt lờ, cho dù mọi người có tin lão vẫn không tin, lão vẫn muốn tiếp tục tìm! Nhưng Thương Lân lại không hề biết rằng, cho dù lão có lật cả Vô Tận Hải này cũng chẳng thể tìm được Vân Phong, vì giờ đây nàng vẫn đang ẩn bên trong Long Điện, mà ngọc bội rồng thì lại đang ở sâu trong một khe đá, Thương Lân có thể tìm ở đâu được chứ? Có tìm cả trăm năm, hay ngàn năm nữa cũng chẳng có kết quả!

Thương Lân ngoan cố tiếp tục, nhưng mấy giao Nhân tộc khác sau hai năm cố gắng lại không thu được gì thì đã bỏ cuộc, Tư Văn cũng phái ra một ít Giao Nhân lên đất liền tì thử, trong lòng hắn cũng có tính toán riêng của bản thân, theo suy đoán của hắn hẳn là nàng đã sớm rời khỏi Vô Tận Hải, hắn rất muốn biết dạo này Tư Tình ra sao, nếu như bọn họ vẫn an toàn, hắn sẽ nghĩ cách giải quyết thật tốt chuyện Giao Nhân tộc bên này.

Nhưng Tư Văn cũng không hề nghĩ tới, Vân Phong đến giờ vẫn ở trong Vô Tận Hải, vẫn ở trong khu vực mà nàng đã biến mất.

Thời gian bên trong Long Điện chầm chậm trôi qua, ba người ngồi ở trong vẫn yên như tượng đá, vết thương sau lưng Lam Dực đã khép lại từ lâu, cái cánh bị gãy kia sẽ không còn mọc lại được nữa, khắc văn màu lam bên mặt của Lam Dực dường như lại sâu hơn một chút.

Vân Phong ngồi ở giữa, cả người vẫn được bao trùm trong thủy nguyên tố màu lam, vẻ mặt bình thản, cả người đắm chìm trong một sự an ổn, Yêu Yêu trong người nàng nhắm mắt hít thở đều đều, đuôi cá vẫn quấn chặt quanh hông Vân Phong, hai năm trôi qua, thân thể của nàng lại dài ra thêm một ít, vẻ ngoài cũng thành thục hơn.

Còn Khúc Lam Y bên cạnh Vân Phong, gương mặt tái nhợt đã sớm chuyển tốt, khí thế trên người chậm rãi lan tràn, theo thuyết mà nói quang hệ ma pháp sư thường mang lại cho người khác cảm giác ôn hòa, dù sao quang nguyên tố nổi tiếng là bậc thầy chữa thương, nhưng Khúc Lam Y dù đang nhắm mắt ngồi, lại khiến cho người khác có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Mi mắt Vân Phong khẽ giật giật, Nhục Cầu nằm bên người khẽ cựa mình, lông trắng trên người khẽ lay động, như đang dần tỉnh lại sau một giấc mộng dài, đôi mắt to mờ mịt mở ra, giây kế tiếp liền tỉnh ngủ hoàn toàn, cả người nhảy phốc một cái lơ lửng trên không, mắt to nhìn Vân Phong chằm chằm, không ngừng kêu a a.

Lông mi Vân Phong khẽ run, mí mắt giật giật, cuối cùng chậm rãi vén lên để lộ đôi mắt đen, ánh lên một tia sáng nơi đáy mắt!

"Nana!" Nhục Cầu ngẩng đầu nhỏ không ngừng vui mừng kêu lên, giọng nói vang vọng trong Long Điện trống trải, làm thức tỉnh cả Lam Dực và Khúc Lam Y ngồi bên cạnh, hai người đồng loạt mở mắt nhìn về phía Vân Phong, Yêu Yêu trong ngực nàng cũng khẽ cựa mình muốn tỉnh dậy.

Vân Phong mở mắt, thấy vẻ mặt Nhục Cầu kích động nhìn mình, không khỏi mỉm cười, đưa tay vung vẩy hơi thở màu lam trước người, Nhục Cầu nhảy phốc lên một cái, nhào lên thẳng mặt Vân Phong mà mè nheo, nàng bĩu môi, lần nào cũng vậy, Nhục Cầu thật khí thế.

"Chúc mừng chủ nhân." Lam Dực bật cười nói, Khúc Lam Y cũng vui vẻ nhìn nàng, "Thực lực của Tiểu Phong Phong lại tăng, vi phu ta cảm thấy thật tự hào."

Vân Phong liếc thoáng qua hắn, trong mắt mang ý cười, "Sao ta vẫn cứ có cảm giác chàng mới là người sâu không lường được vậy nhỉ, chia vui, thực lực của chàng tăng cũng không ít." Yêu Yêu trong ngực đã tỉnh, thấy vẻ mặt tươi cười của Vân Phong thì ôm chầm lấy nàng, vùi mặt vào ngực nàng mà mè nheo, Vân Phong không khỏi đỏ mặt lên, lúc nào thì Yêu Yêu cũng học được chiêu này từ Nhục Cầu rồi vậy?

Khúc Lam Y thấy hành động của Yêu Yêu thì trầm mặt xuống, tính đưa tay lôi Yêu Yêu ra, Yêu Yêu nhận thấy động tác của Khúc Lam Y, lập tức dữ dằng gào với hắn, trải qua chuyện vừa rồi, sự phòng bị của Yêu Yêu lại được nâng cao, khóe miệng của Khúc Lam Y khẽ giật, cọ cọ lung tung cái gì chứ! Đây là phúc lợi của hắn mà!

Vân Phong trợn mắt nhìn Khúc Lam Y, trấn an sờ đầu Yêu Yêu, tầm mắt quét qua người Lam Dực, "Thương thế trên lưng ngươi sao rồi?" Vân Phong vô cùng để ý tới chuyện gãy mất một cánh của Lam Dực.

"Chủ nhân yên tâm, đã không còn đáng ngại, chỉ là thiếu mất một cánh thôi." Lam Dực mỉm cười, Vân Phong im lặng nhìn khắc văn bên má của hắn, nghĩ tới sự đột phá trong hai năm này của mình, mỉm cười, "Ngược lại ta thật phải cảm ơn lão già kia, nếu không vì phải áp chế hơi thở của lão, ta sẽ không trong vòng hai năm ngắn ngủi cố dồn sức lực, cũng sẽ không đạt nổi được cấp quân chủ tột cùng."

Đúng vậy, trong thời gian hai năm nay, Vân Phong đã bước vào nấc thang của quân chủ tột cùng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK