Edit: Mavis Clay
Sau chưởng lần đó của Khúc Lam Y, Phiêu Tuyết không còn xuất hiện nữa, hơn nữa cũng không thấy ở đâu trong Vân gia, cuối cùng Vân Linh Vũ tới báo, Phiêu Tuyết đã bị thương, mặc dù không nặng nhưng đủ để nàng ta nằm ít nhất mười ngày nửa tháng, có thể thấy chưởng kia của Khúc Lam Y không hề nhẹ chút nào.
Khúc Lam Y thì không hề quan tâm nàng ta ra sao, vì Phiêu Tuyết bị thương nên đám mầm họa kia phải trì hoãn lại kế hoạch của mình, mặc dù ngoài mặt chúng không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng trong lòng đã sớm cực kỳ bất mãn, Vân Phong có thể lén nghe được rất nhiều tiếng bất mãn của họ, chỉ cần đợi Phiêu Tuyết dưỡng thương xong sẽ lập tức hành động ngay.
Những ngày qua cuối cùng Linh Vũ cũng vui vẻ trở lại, quan hệ giữa Bạch Khánh Phong và Vân Tường đã có chút chuyển biến tốt, nhưng đúng là Vân Tường không hề dễ dàng tha thứ cho Bạch Khánh Phong, có lẽ để hai vợ chồng có thể hòa hảo được như lúc đầu, Bạch Khánh Phong cần phải cố gắng nhiều hơn. Vân Phong thì lại rất hài lòng với tình cảnh này, mặc dù hắn làm vì Vân gia, nhưng hắn đã hoàn toàn quên đi cảm nhân của Vân Tường, mặc dù là Phiêu Tuyết kia ngu ngốc, Vân Tường không ra tay là rất nhân từ rồi, nếu hắn biết ý Phiêu Tuyết ho he thì không nên quá dung túng nàng ta.
Khúc Lam Y thì lại có cái nhìn khác, hai người còn tranh cãi nhau về vấn đề này, cuối cùng hạ kết luận, suy nghĩ giữa nam nhân và nữ nhân đúng là khác nhau.
Nhân những ngày này Vân Phong lượn một vòng quanh Vân gia, đồng thời để thu thập được nhiều dữ liệu hơn về đám người gọi là “nhà mẹ đẻ”, hiện tại ở tổng bộ Vân gia có khoảng ba mươi mấy người như thế, dù sao đây cũng là Vân gia, cho dù ngươi là người nhà mẹ đẻ cũng không thể can thiệp vào gia tộc, tới Vân gia đều là vài ba người trẻ tuổi, có vẻ rất hy vọng họ có thể lấy được những thứ có lợi từ Vân gia, thực lực có thể tăng lên.
Trong hơn ba mươi người trẻ tuổi đó, Phiêu Tuyết được coi là người đứng đầu bọn họ, thực lực của nàng ta được coi là nhỉnh hơn so với ba mươi mấy người còn lại, nên giữ vị trí người hô hào, nhưng để có tư tách hành động cùng họ tổng cộng chỉ có mười người, tính cả Phiêu Tuyết là mười một.
Đa số những danh tiếng xấu của vân gia là do nhóm mười một người này làm ra, nhưng không tham gia không có nghĩa là sẽ không làm, những người còn lại đều rất muốn tham gia, chỉ là do Phiêu Tuyết không cho họ cơ hội mà thôi, suy cho cùng, những người trẻ tuổi được nhà mẹ đẻ đưa tới để gửi gắm hy vọng phải khiến gia tộc của họ phải thất vọng rồi.
Thường ngày ba mươi mấy người này biểu hiện rất tốt, nhất là ở trước mặt Vân gia, gần như là rất nghe lời, vô cùng ngoan ngoãn, phần lớn thiếu niên Vân gia đều không thèm để ý tới họ, chuyên tâm tận lực tu luyện, còn các trưởng bối phía trên thì lúc nào cũng bận tối mặt, vì thế ba mươi người có thân phận tương đối đặc biệt này nhất thời không có ai ngó ngàng.
Bình thường thì khéo léo nghe lời, sau lưng lại càn rỡ quấy phá, tuy rằng chuyện xảy ra dưới mí mắt của Vân gia, nhưng nguyên nhân sâu xa lại khiến đám người này không hề bị phá hiện ra. Vân Phong thầm than, nếu như không phải Linh Vũ chủ động nói với mình có lẽ nàng cũng khó mà phát hiện ra được, trong thời gian ngắn ngủi trở lại nhà, nàng cơ bản không cố kỵ những thứ này, nhưng nếu nàng thực sự rời đi, ngày sau Vân gia chắc chắn sẽ gặp đại họa.
Con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến!
Mấy ngày nay Vân Phong cũng thầm chú ý tới tình hình của Mộc Thương Hải, lần trước cơ thể của hắn bị thương nặng nên nàng để hắn lại ở tổng bộ Vân gia dưỡng thương, lần này trở lại không thấy hắn đâu, lặng lẽ tới viện Mộc Tiểu Cẩm, cuối cùng Vân Phong cũng biết được chút tin tức, Mộc Thương Hải đã hồi phục rồi, nhưng sau khi hồi phục đột nhiên lại trầm mặc một thời gian, sau đó thì bế quan tu luyện, ai cũng không hiểu tại sao, kể cả Mộc Tiểu Cẩm.
Vân Phong cười ngao ngán, Mộc Thương Hải sẽ không phải là cho mình chê hắn nên để hắn lại Vân gia đấy chứ? Nên mới liều mạng tu luyện như thế? Nghĩ tới thương thế của hắn lần trước, nàng không khỏi hối hận về quyết định của mình, thay vì để hắn cứ liều mình như thế, chi bằng để hắn phải bình tĩnh hơn, gia tăng thực lực cũng không có gì không tốt.
Huống chi cuộc hành trình sau này của mình càng ngày càng nguy hiểm, nếu hắn cứ nhiều lần hành động như thế, nàng thực sự sẽ tính tới việc không đưa hắn theo, theo mình không phải là để liên lụy tính mạng tới mình. Nếu Mộc Thương Hải một lòng chỉ vì nàng, vậy thì ý nghĩa hồi sinh hắn để làm gì?
Sư tôn vẫn đang nhớ lại chỗ mảnh bản đồ vẽ ra, nhưng Vân Phong cũng không vội, trước tiên xử lý cho gọn chuyện của Vân gia đã nàng mới có thể yên tâm làm việc khác được.
Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, đám côn trùng gây hại kia không lượn vòng xung quanh khiến Vân gia gần đây yên bình hơn rất nhiều, thương thế của Phiêu Tuyết đã hồi phục, tiếp tục xuất hiện trong Vân gia, đám côn trùng im lặng đã lâu cuối cùng cũng có thể ngóc đầu lại.
Lần nàng ta bị thương này rất được người Vân gia quan tâm thăm hỏi, dù sao trong mắt Vân gia nàng ta vẫn là một hậu bối cực kỳ nghe lời, hơn nữa còn nói năng nhu mì, trông như không hề chịu nổi gió quật, vì thế càng khiến nàng ta trông vô hại hơn, rất được nhiều trưởng bối quan tâm, nhưng Phiêu Tuyết không hề dám nói ra nguyên nhân mình bị thương ra, Vân Phong khi biết được điều đó cười lạnh, nói ra chẳng phải sẽ làm mất mặt của nàng ta sao?
Không chỉ là làm mất mặt nàng ta, người Vân gia nếu biết nàng ta dám mơ tưởng tới nam nhân của Vân Phong chắc chắn sẽ là người đầu tiên không tha thứ. Phiêu Tuyết biết rõ điều đó nên không dám nói nhiều câu nào, càng không dám hó hé gì tới Khúc Lam Y, có lẽ tuy rằng tà tâm chưa chết, nhưng chưa đủ gan.
Những ngày qua Vân Phong đã tìm được rất nhiều thứ, tỷ như địa điểm mà đám người này tụ tập, sau khi cơ thể Phiêu Tuyết đã tốt lên, đám người này sẽ tụ tập lại với nhau, quả nhiên, ngày thứ ba sau khi nàng ta đã khỏe mạnh, bọn họ lại tụ họp ở chỗ cũ.
Còn Vân Phong thì đã sớm chờ sẵn bọn họ ở đó.
Trong một góc cực kỳ bí ẩn, đại trạch Vân gia mặc dù không quá lớn nhưng sau khi sửa lại dã rộng hơn được chút, hơn nữa người Vân gia vốn cũng không nhiều, nên khu vực có hơi rộng hơn, lúc đầu nàng cũng không biết cái góc này, nơi này sẽ chẳng có bất kỳ ai tới cả.
“Phiêu Tuyết, sao ngươi lại bị thương nặng thế?”
“Đúng thế, là ai bắt nạt ngươi, để chúng ta báo thù cho ngươi.”
“Nửa tháng mới dưỡng tốt lên được, rốt cuộc ngươi đã đụng tới ai thế? Mau nói cho chúng ta biết đi?”
Mười mấy người vây quanh nhau, Phiêu Tuyết ngồi ở giữa, những người khác vây ở hai bên, tạo thành một hình tròn, giọng tràn đầy quan tâm, nhưng Phiêu Tuyết chỉ mím môi, sắc mặt vô cùng âm trầm. Vân Phong ẩn trong không gian, nhàn nhã xem náo nhiệt.
“Phiêu Tuyết, đang nói chuyện với ngươi đó! Bất kể là ai, chúng ta sẽ dùng tiếng của Vân gia đi ép hắn lại, hắn còn không sợ sao?”
“Đúng thế, hắn khiến ngươi bị thương nặng như thế chúng ta phải trả đũa lại cho bằng được mới được.”
Phiêu Tuyết ngồi bất động, mặt mày tối tăm, cơ bản là nàng ta có chỗ khổ không thể đáp lại được những lời xung quanh, nàng có thể nói sao đây, bị chưởng của Khúc Lam Y đánh bật ra nên biến thành dạng này? Nói ra chẳng phải là đã ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo sao? Nàng ta sẽ mất mặt chết mất.
“Được rồi, chẳng phải ta vẫn ổn sao? Các ngươi đừng hỏi nữa.” Phiêu Tuyết lạnh lùng nói, bộ dáng bản tiểu thư không muốn nói nhiều, những người khác thấy nàng ta không nói nên cũng không hỏi nữa.
“Ngươi đã khỏe lại rồi thì chúng ta cùng lên kế hoạch thực hiện đi.” Có người đã sớm không nhịn thêm được nữa.
“Mấy ngày qua chúng ta đã nghĩ rất nhiều cách đó, phải thử mới được.”
“Đúng thế đúng thế, chúng ta nên hành động thôi.”
Phiêu Tuyết bật cười, ánh mắt hiện lên sự hả hê, Vân Phong có gì đặc biệt hơn người? Sao nàng có thể xứng với nam nhân tốt như thế? Thực lực sao? Sớm muộn gì nàng cũng sẽ có một ngày đạt tới đỉnh cao như thế. Thân phận? Nàng cũng được coi là người của Vân gia mà, suy cho cùng nàng cũng không kém Vân Phong tới nỗi nào, không chừng Vân Phong kia cũng chưa xinh đẹp bằng nàng.
“Được!” Phiêu Tuyết lớn tiếng nói, “Ngày mai vào thời gian cũ, địa điểm cũ, nhớ kỹ những điểm quan trọng của các ngươi, ngày mai chúng ta tới Quý gia.”
“Ha ha ha, được!” Những người khác lập tức cao giọng đáp lại, Vân Phong đứng trong góc lạnh lùng quan sát, mua dây buộc mình, đây là kết cục mà các ngươi phải nhận.
Đêm đó, Vân Phong bắt được một người trong số đó, chẳng cần tốn nhiều công sức, không làm kinh động tới bất kỳ ai, Vân Phong đánh hắn ngất, lực lớn tới mức khong hết ngày mai là không tỉnh lại nổi, dưới sự trợ giúp của Khúc Lam Y, mặt nạ Thiên Ảnh nhanh chóng được làm xong, Vân Phong nghiễm nhiên hóa thành một thành viên trong đó, không chút sơ hở.
Vân Phong đã biết được địa điểm cũ ngày hôm sau, chỉ là thời gian cũ thì nàng lại không rõ lắm, chỉ có thể chờ từ sáng sớm, đợi những người khác đã tới đủ nàng mới ẩn thân ở nơi không xa làm bộ như đang thở hổn hển chạy tới.
“Mạnh Cầm, sao bây giờ ngươi mới tới thế?”
Mạnh Cầm lúc này cũng chính là Vân Phong thở dốc một hồi mới nói, “Dậy trễ, chẳng phải đã tới rồi sao?”
Tính tình Mạnh Cầm vốn cao ngạo, Vân Phong bắt chước y hệt, những người kia không hề phát hiện ra, duy có Phiêu Tuyết lại hơi nhíu mày, “Mạnh Cầm, hình như hôm nay ngươi có gì đó khan khác thì phải.”
“Ta khác cái gì?” Vân Phong nhướng mày, Mạnh Cầm cũng nhướng mày, Phiêu Tuyết cau mày không nói gì, “Đã tới đông đủ rồi thì xuất phát thôi, đúng rồi Mạnh Cầm, chẳng phải hôm qua ngươi phát biểu được nhiều ý kiến nhất sao, nói chúng ta nghe thử xem? Bình thường cũng dựa vào ngươi để phổ biến, những người khác cũng không bằng cơ.”
Vân Phong hơi ngạc nhiên, sau đó cười lúng túng, “…Ngày hôm qua hưng phấn quá mức, nên giờ chả nhớ gì cả nữa rồi.”
Đám bên cạnh lập tức bàn tán với nhau sôi nổi, lúc này Mạnh Cầm lại cúi đầu, khóe miệng khẽ giương lên.
“Ngày hôm qua ngươi là người vui mừng nhất, vậy mà lại ngay thời khác mấu chốt chẳng nhờ vả được gì.” Đã bắt đầu có người chê cười, Mạnh Cầm vẫn cao ngạo đứng đó, giữa những người này có hiềm khích, không hề đoàn kết, có thể làm được như người Vân gia thực sự rất hiếm thấy. Như thế càng thể hiện sự quý giá của Vân gia hơn, bọn họ chỉ có thể thấy được sự chói lọi của Vân gia ngày nay, chứ không hề biết Vân gia vốn có tư thái thế nào, trải qua bao nhiêu sự tin tưởng mới có thể có được ngày hôm nay.
Trong đó còn có sự tâm huyết lớn lao của Vân Phong. Há có thể bị bọn chúng phá hỏng?
“Không sao, có những người như chúng ta tìm cách là được rồi, đi thôi.” Phiêu Tuyết nói, thoáng nhìn Mạnh Cầm, rõ ràng có chút mất hứng, “Mạnh Cầm” lảng mắt, đoàn người lại hành động như thường ngày, tiến về phía Quý gia.
Vân Phong tiến theo, không nói gì nhiều, chỉ nghe họ nói chuyện với nhau, mặc dù có người nghi ngờ tại sao hôm nay nàng lại kiệm lời như thế, nhưng nàng chỉ đáp lại “không có gì”, vì thế người khác cũng không để ý tới nữa.
Chẳng mấy chốc đã tới phụ cận Quý gia, đám người này không hề tiến vào bằng cửa lớn như Vân Phong đã nghĩ mà lại đứng chờ bên ngoài, bọn họ chờ gì thế? Vân Phong nghi hoặc, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi bắt đầu chờ, vị trí của những người này cách cửa chính Quý gia một khoảng, xem ra là không muốn làm kinh động tới người quý gia.
“Ra rồi! Ra rồi!” Có người phấn khích thốt lên, những người khác cũng hưng phấn nhìn sang, Vân Phong ngẩng lên, bắt gặp một bóng người gầy yếu bước ra từ Quý gia, dáng vẻ như bị bệnh thoi thóp, gương mặt phờ phạc rũ rượi, thực lực của hắn rất thấp… Vân Phong lập tức hiểu rốt cuộc bọn họ đang chờ ai.
“Người nổi tiếng vô dụng của Quý gia, đi! Chúng ta đi lên! Trêu đùa hắn một phen.” Phiêu tuyết ra lệnh, những người khác liền cười khúc khích, trong mắt tràn đầy đắc ý, người nổi tiếng là vô dụng… Ánh mắt Vân Phong trầm xuống, mục tiêu của bọn họ cũng chỉ dám đặt trên những người này, bắt nạt kẻ yếu!
“Tới đi! Mạnh Cầm!” Có người khẽ đẩy Vân Phong, nàng cười lạnh, “Tới ngay đây.”
Nụ cười đó khiến người kia thoáng sửng sốt, một làn sóng lạnh toát chợt dâng lên từ đáy lòng. “Tại sao lại kỳ lạ thế nhỉ…” Người nọ nhìn Vân Phong với ánh mắt kỳ lạ, chạy thẳng về phía trước, còn Vân Phong thì theo ở sau, mục tiêu được chọn nhanh chóng bị bao vây, Vân Phong bước tới, thấy được trong mắt thiếu niên bị bao vây hiện lên sự khủng hoảng.
“Các ngươi… các ngươi là ai… tính làm gì?” Thiếu niên quét mắt một vòng, muốn lùi lại về sau, nhưng tiếc rằng đã bị bao vây, cơ bản không có đường lui.
“Kẻ được đồn là phế vật vô dụng của Quý gia, Quý An Lĩnh.” Phiêu Tuyết cười ngọt ngào, nhưng lời ra khỏi miệng lại vô cùng độc ác. Thiếu niên nghe vậy không khỏi tức giận.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?” Thiếu niên quát lên, lập tức có người đưa tay xô hắn, làm hắn lảo đảo xém chút thì ngã xuống.
“Phế vật, chúng ta tới là để cho ngươi biết, kẻ như ngươi thực đúng là làm mất thể diện của Quý gia, là cặn bã của Nội Vực.”
Người thiếu niên kia run lên, “Ta biết các ngươi là ai rồi… Các ngươi là nhóm người kia của Vân gia.”
“Hừ, coi như là tiểu tử ngươi thức thời, ngươi nên biết trong cái Nội Vực này, phế vật như ngươi cơ bản không xứng ở đây. Nếu chúng ta thân là người của Vân gia, thì nên xuất lực vì Vân gia, giải quyết đi phế vật như ngươi. Cũng như để Nội Vực này sạch sẽ hơn.”
Thiếu niên im lặng đứng đó, nghiến răng không nói gì, những người này hắn đã sớm nghe thấy rồi, trong gia tộc nào cũng có những người không đạt được thành tựu gì, có cố gắng thế nào cũng chẳng bằng nổi người khác, và vô tình hắn chính là một người trong số đó, người giống như hắn ở những gia tộc khác đã bị bắt nạt không ít, hôm nay là tới lượt hắn sao?
Đám người này… nếu khổng phải là vì để ý tới cái danh Vân gia… Thiếu niên nghiến răng, cố gắng nhịn mà nghe những lời vũ nhục khó nghe kia. Ai bảo sau lưng họ chính là Vân gia!
“Vân gia cũng không hy vọng Nội Vực tồn tại kẻ như ngươi, các ngươi có cách gì tốt để dạy dỗ hắn một chút không?” Phiêu Tuyết hắng giọng hỏi, những người khác cười phá lên, “Có chứ, hôm nay lập tức thử xem nào.”
Thiếu niên ngẩng đầu lên, muốn nhẫn nhưng không thể nhẫn được nữa. Cổ tay hắn lộn lại, Chiến Khí ngưng tụ lại, những người kia thấy hắn vẫn muốn phản kích thì hơi khó tin, trước đây những người khác chỉ dám im lặng mặc cho bọn họ chà đạp.
Phiêu Tuyết gắt gỏng quát nạt, Chiến Khí trong cơ thể lập tức lưu chuyển, đánh một phát lên người thiếu niên kia, hắn lảo đảo, miệng rướm máu, vẻ mặt càng thêm suy yếu.
“Còn dám dùng chiêu quèn chống cự?” Phiêu Tuyết lạnh lùng nói, vẻ mặt cực kỳ cao ngạo, những người còn lại thấy vậy tức giận, liền hùa theo rối rít muốn tấn công. Vân Phong thấy thế trái tim chùng xuống, thực lực của những người này tuy chỉ là cấp bậc Thống Lĩnh, nhưng hợp sức lại cũng đủ để nguy hiểm tới tính mạng của thiếu niên quý gia kia.
Bắt nạt chưa đủ, còn muốn lấy cả mạng của hắn?
Hơi thở trong cơ thể bản thân lặng lẽ chuyển động, trong lúc nàng đang tính ra tay thì chợt nghe một giọng nói vang lên, “Các ngươi tính làm gì?”
Phiêu Tuyết cả kinh, mười mấy người vây quanh thiếu niên lập tức lùi lại một bước, một bóng người vội vàng chạy tới, mang theo khí thế ngút trời. Thực lực đã tới Quân Vương tột cùng rồi.
Phiêu Tuyết tối sầm mặt, những người khác biết người tới thực lực cao hơn mình cực nhiều thì cảm thán thật đáng tiếc, tự nhiên lại từ đâu nhảy ra một tên Trình Giảo Kim. Sau khi người kia chạy tới, nhìn thấy vệt máu trên khóe miệng thiếu niên kia thì trở nên giận dữ.
“Dám làm hại tới người Quý gia ta?”
“Ngọc tỷ, thôi…” Giọng điệu yếu ớt của thiếu niên quý gia thều thào vang lên, thiếu nữ lập tức chạy tới đỡ lấy hắn, vẻ mặt tức giận nhìn đám người trước mặt, “Các ngươi to gan nhỉ?”
Phiêu Tuyết ngăn lại sự hèn nhát dâng lên trong tim mình, cho dù thực lực nàng ta có cao thì sao? Với danh tiếng của Vân gia, nàng có gì mà không dám làm với bọn họ? Có tòa núi dựa Vân gia nhất thời khiến Phiêu Tuyết bình tĩnh trở lại.
Thiếu niên Quý gia kéo kéo tay áo thiếu nữ, không mong chuyện của mình sẽ làm liên lụy tới nàng,cho dù những người này có đáng ghét thế nào đi chăng nữa, sau lưng cũng chính là Vân gia. “Ngọc tỷ… Thôi!”
“Thôi cái gì mà thôi? Bọn chúng dám bắt nạt đệ như thế, sao ta có thể dễ dàng bỏ qua cho chúng được?”
“Hừ! Ngươi biết chúng ta có thân phận gì không?” Phiêu Tuyết hừ lạnh, thiếu nữ Quý gia chậm rãi nheo mắt lại, “Mặc kệ ngươi có thân phận gì, đả thương người Quý gia, sao ta có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi được?” Thiếu nữ nói xong, lòng bàn tay cử động, Chiến Khí xông ra kêu lên ong ong. Phiêu Tuyết thấy thế lập tức biến sắc, chẳng lẽ nàng tính ra tay thật?
“Chúng ta là người của Vân gia đấy, ngươi đả thương chúng ta, không sợ Vân gia tới Quý gia bắt bẻ sao?” Có người cao giọng hô lên.
Thiếu nữ Quý gia nhíu chặt mày, “Người Vân gia?”
“Không sai! Chúng ta là người Vân gia! Đả thương hắn thì sao chứ? Hắn chỉ là phế vật của Quý gia mà thôi, cũng chính là nỗi nhục nhã của Nội Vực. Vân gia cảm thấy cực kỳ mất mặt.” Phiêu Tuyết cao giọng nói, thiếu nữ Quý gia cười lạnh.
“Nếu các ngươi thật là người Vân gia, ta thấy Vân gia chẳng qua cũng thế thôi. Có thể có đám người như các ngươi, đó chính là nỗi nhục của Vân gia.”
“Ngươi… ngươi nói gì?” Phiêu Tuyết nghe vậy tức tới đỏ bừng mặt, thiếu nữ Quý gia nói tiếp, “Chuyện Quý gia ta chưa tới lượt Vân gia quan tâm tới nhé!”
Phiêu Tuyết nổi trận lôi đình, nhưng vẫn không dám nổi giận trước mặt đối thủ có thực lực cao hơn hẳn nàng ta, mười người bắt nạt kẻ yếu, nghĩ tới gì đó không khỏi bật cười, “Trong Nội Vực, Vân gia là độc đại, Quý gia các ngươi có thế nào cũng không thể không nghe lời Vân gia. Biết Vân Phong không? Chúng ta làm thế là vì thụ ý của nàng ấy đấy.”
Vân Phong nghe xong liền nhíu mày, hay cho câu giải thích không biết xấu hổ chút nào, muốn mượt mặt nàng?
“Vân Phong?” Thiếu nữ Quý gia ngạc nhiên, sau đó lập tức bác bỏ, “Không thể nào! Nhân vật như Vân Phong sao có thể làm bạn với những thứ như các ngươi chứ?”
Phiêu Tuyết lại càng tức giận hơn, cái gì mà những thứ như bọn họ chứ? Vân Phong cao quý tới mức nào chứ?
“Tin không tùy ngươi, có điều thực sự là do mưu tính của Vân Phong, nàng còn đặc biệt căn dặn chúng ta chú ý tới hoạt động của các gia tộc, chỉ cần có tinh thần quấy rối nàng sẽ đích thân diệt trừ.” Phiêu Tuyết càng nói càng lộ liễu, nàng ta muốn trút toàn bộ tội lỗi lên người Vân Phong, chẳng phải nàng ta giỏi lắm sao? Mâu thuẫn này với nàng ta chẳng là gì cả đâu.
Những người còn lại nghe vậy run sợ, “Phiêu Tuyết…” Có người cố gắng nhắc nhở, chuyện bọn họ làm sao có thể đổ lên đầu Vân Phong được, rốt cuộc nàng ta ăn trúng gan hùm mật gấu gì thế?
Phiêu Tuyết cơ bản không thèm để ý tới những người khác, miệng lưỡi trơn tru nói tiếp, “Với những lời ngươi vừa nói kia đã đủ để Vân Phong đích thân giải quyết Quý gia rồi.”
Thiếu niên Quý gia nghe thế lập tức tái mặt, “Đừng, đừng nói với Vân Phong.”
“Biết sợ rồi sao? Phải biết rằng với thực lực của Vân Phong, tiêu diệt Quý gia các ngươi dễ như trở bàn tay vậy.” Phiêu Tuyết cười lạnh, thiếu niên càng tái mặt hơn, cơ thể bắt đầu run lên, “ĐDdwng...”
Thiếu nữ Quý gia nghiến răng, vịn chặt lấy thiếu niên, trừng mắt, “Ngươi giỏi thì nói đi. Ta khẳng định ta không hề nói sai! Nếu nàng thực sự chỉ vì mấy câu nói của ngươi mà diệt Quý gia, thì là Vân Phong vô năng.”
“Nói hay lắm.” Một giọng nói đột nhiên vang lên, Phiêu Tuyết quay phắt sang chỗ khác, nhìn thấy được người vừa lên tiếng, lập tức biến sắc. “Mạnh Cầm! Ngươi vừa mới nói gì?”
Người xung quanh cũng nhìn lại, ánh mắt hiện lên sự khó tin, hôm nay Mạnh Cầm ăn
Danh Sách Chương: