Đột nhiên từ sâu trong linh hồn truyền ra một trận chấn động, hơi thở quen thuộc úp tới, chắc là Ngân Hách. Nhưng đáng lẽ bây giờ Ngân hách đang ở Ma giới mới đúng, chẳng lẽ người kia thật sự muốn nhúng tay, chết tiệt. Lạp Mạc Nhĩ tức giận siết chặt hai bàn tay của mình, bây giờ thực lực của hắn vẫn chưa bằng bọn họ. Cho dù là chính hắn đi chăng nữa, nếu là chuyện về Phỉ Lệ, người kia cũng giống như mình sẽ không dễ dàng buông tay.
"Chủ nhân, phải cẩn thận, chuyện tiểu thư Phỉ Lệ đã bị lộ ra ngoài rồi, ta lo lắng Cửu Ngân đại nhân đã khởi hành tiến về phía Đại lục Phi Long rồi." Ngân Hách cố nén máu tươi đang trào lên trong cổ họng, không ngờ Kim Ưng dám liều mạng phá vỡ sự giam cầm của hắn mà chạy đi.
Vốn với thực lực của hắn, ngăn trở Kim Ưng là hoàn toàn có thể, nhưng Kim Ưng lại hiểu không gian nhiều hơn hắn, cho nên lúc hắn sơ sảy một chút, Kim Ưng đã thuận lợi đột phá hắn giam cầm do hắn thiết kế ra rồi trốn đi. Ngân Hách chỉ có thể nhìn bóng lưng Kim Ưng đi xa dần, không dám chậm trễ, nhanh chóng liên lạc Lạp Mạc Nhĩ, dù sao Ma giới ấcũng là địa bàn của người kia, nếu Ngân Hách tiếp tục truy đuổi, người mất mạng cuối cùng tuyệt đối là hắn. Cửu Ngân đại nhân nổi danh là bao che khuyết điểm, hơn nữa lần này chủ nhân lại tự tiện che giấu tiểu thư Phỉ Lệ, Cửu Ngân đại nhân lại càng không thể nào dễ dàng tha cho hắn.
"Ta biết rồi, ngươi bị thương sao? Là ai động thủ?" Lạp Mạc Nhĩ không dám tin hỏi, với thực lực của Ngân Hách, kẻ có thể thương tổn được người của hắn cũng không nhiều, cho nên Lạp Mạc Nhĩ mới giật mình như vậy.
"Là Kim Ưng bên người Cửu Ngân đại nhân, ta lo lắng Lang Sâm đang đợi ở Đại lục Phi Long. Thật xin lỗi. . . . . . Chủ nhân ta sắp lâm vào ngủ say rồi, không giúp được chủ nhân nữa." Vừa nói xong giọng nói của Ngân Hách từ từ trầm xuống. Lúc Kim Ưng liều mạng đã gây thương tổn rất lớn với Ngân Hách, dù sao hắn cũng không có thân thể mạnh mẽ như Kim Ưng, cho nên bị thương nghiêm trọng hơn Kim Ưng rất nhiều.
Không cố gắng được thêm nữa, Ngân Hách liền lâm vào ngủ say, bước vào thời gian chữa trị cho mình, đây cũng là phương thức khôi phục đặc biệt của bộ tộc của Ngân Hách, lợi dụng ngủ say để chữa trị vết thương, vết thương càng nặng, thời gian mê man cũng càng nhiều.
Lạp Mạc Nhĩ lẳng lặng nhìn phương xa, phóng thích ra hơi thở cuồng bạo lấy hắn làm trung tâm, khiến Giác Đấu Trường bị bao phủ bởi cỗ hơi thở cường đại này, ngay cả các linh hồn của Thần cấp cường giả ở Đại lục Phi Long cũng không chịu nổi mà run rẩy. Uy áp kinh người như vậy bọn họ không thể chống cự được.
Cũng trong lúc đó tất cả cường giả của Đại lục Phi Long đều lẳng lặng nhìn phương hướng Giác Đấu Trường, xem ra sắp xảy ra chuyện rồi, chỉ có một ít người điềm tĩnh ngồi uống trà, nhưng đôi tay lại có chút run run, không biết là đang sợ hay là hưng phấn.
"Xem ra chủ nhân đã bắt đầu hành động”. Lang Sâm mỉm cười nhìn phương xa, có thể khiến Lạp Mạc Nhĩ tức giận như vậy nhất định là Kim Ưng đã nói chuyện tiểu thư Phỉ Lệ cho chủ nhân rồi. Nói như vậy tất cả mọi chuyện cần thiết phải bẩm báo đã được bẩm báo, hắn chỉ cần chịu trách nhiệm tiểu thư Phỉ Lệ là được rồi, còn những chuyện khác, hắn không cần phải để ý. Nặc Nhi tất nhiên sẽ bị xử lý, hơn nữa nữ nhân kia ở Ma giới cũng sẽ không chịu buông tay, dù sao dã tâm của nàng cực kỳ lớn, chỉ là những chuyện này không liên quan tới hắn.
Trái ngược với Lang Sâm đang vui vẻ thì Mộc Luân và Ba Phỉ Lạc lại lo lắng đứng sau Lạp Mạc Nhĩ, lúc Ngân Hách liên lạc với Lạp Mạc Nhĩ, bọn họ cũng cảm thấy.
Cuối cùng Mộc Luân vẫn nhịn không được mở miệng: "Chủ nhân, có phải Ngân Hách đã xảy ra chuyện hay không?"
"Ừ! Tăng cường tìm kiếm vị trí của Phỉ Lệ, Ba Phỉ Lạc, Nặc Nhi giao cho ngươi tới xử lý, ta muốn biết vị trí của Phỉ Lệ. Mặc kệ ngươi sử dụng thủ đoạn gì, Mộc Luân ngươi thông báo cho Khắc La chế trụ Mạc Ny Tạp, ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, ta chỉ cần đáp án." Lạp Mạc Nhĩ lãnh khốc nói.
Cửu Ngân, ta sẽ không để ngươi cướp Phỉ Lệ đi, dù ngươi có dùng cách gì đi nữa, ta tuyệt đối cũng không cho phép nó xảy ra! Lạp Mạc Nhĩ siết chặt hai tay. Hắn đã báo tin cho Đức Cổ Lạp, dù thế bọn họ vẫn quyết định ủng hộ Lạp Mạc Nhĩ. thân phận của Lạp Mạc Nhĩ cũng chẳng phải là bí mật với gia tộc Đức Cổ Lạp gia tộc Khải Kỳ, chẳng qua là bị bọn họ ngăn chặn lại mà thôi.
"Những thế lực bên kia có cần chúng ta ra tay không?" Mộc Luân biết chuyện lần này không hề đơn giản, nếu như chỉ là chuyện về phong ấn, chủ nhân tuyệt đối sẽ không thất thố như vậy, nên chắc chắn là chuyện của tiểu thư Phỉ Lệ. Dù sao thân phận của nàng vẫn là cấm kỵ ở tam giới, cứ tưởng rằng đã biến mất, nhưng lại một lần nữa xuất hiện, mặc kệ là ai, bọn họ cũng sẽ không buông tay! Mộc Luân thở dài suy nghĩ.
"Giao cho đội hộ vệ của Giác Đấu Trường, lần này để cho bọn họ toàn lực ra tay, không hợp tác, giết, không cần nương tay." Kẻ địch xuất hiện khi nào, thì giết chết lúc đó. Giờ khắc này Lạp Mạc Nhĩ là ma thần, là vị Vua Ác Ma nơi địa ngục. Hắn sẽ không nương tay đối với bất kỳ kẻ nào muốn cướp Phỉ Lệ đi, lần trước cũng là bởi vì hắn mềm lòng, cho nên mới xảy ra chuyện kia. Lần này hắn muốn cứng rắn ngăn lại tất cả.
Lạp Mạc Nhĩ giao phó không lâu sau, Giác Đấu Trường lập tức tiến vào trạng thái giới nghiêm, tất cả đều bị quản lý chặt chẽ, lúc này mọi người mới bắt đầu khiếp sợ đội hộ vệ, bởi vì tất cả bọn họ đều là cường giả cấp bậc Kiếm Sư, hơn nữa mỗi một tiểu đội đều có cường giả Thánh cấp trấn giữ. Đối mặt với những kẻ cường đại như vậy, cả Giác Đấu Trường rơi vào yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Cường giả Thánh cấp là đỉnh cao mà người bình thường không thể nào với tới, nhưng ở Giác Đấu Trường tùy tiện lại có gần trăm người, hơn nữa tất cả đều là kẻ xa lạ, ngay cả Mai Lạc cũng không nhịn được mà trợn mắt, mặc dù gia tộc Ban Đức Lộc là một thành viên trong thất đại thế gia, nhưng tùy mà tùy tiện lấy ra gần trăm tên cường giả Thánh cấp như vậy, vẫn có chút khó khăn.
Mà đám người Cách Mễ Lạp lại càng khiếp sợ hơn nữa, thầm nhủ may mắn bọn họ không có chuẩn bị làm cái gì, nếu không cho dù thế lực phía sau bọn họ là Vân lão đầu, cũng chẳng có tác dụng gì ở Giác Đấu Trường, gần trăm tên cường giả Thánh cấp có ý nghĩa như thế nào, hơn nữa lại càng có nhiều như vậy, còn lợi hại hơn cả cường giả Thần cấp rồi, lần trước Giác Đấu Trường từng xuất ra hơn mười cường giả Thần cấp, nhưng làm sao có thể chắc chắn Giác Đấu Trường chỉ có hơn mười tên cường giả Thần cấp chứ? Đối với những chuyện còn chưa nắm chắc, mọi người theo bản năng đều tránh né, đây là sẽ việc mà bất cứ ai cũng sẽ làm.
"Ba Phỉ Lạc, ngươi làm gì? Đừng quên ta là người Lạp Mạc Nhĩ yêu." Nặc Nhi vênh váo nhìn Ba Phỉ Lạc không coi mình ra gì, nam nhân chết tiệt này dám đánh nàng, chờ một chút nữa nhất định phải nói Lạp Mạc Nhĩ hành hạ hắn thật tốt. Giọng điệu phách lối, phóng đáng vô độ, đại khái đây chính là tính cách kiêu ngạo của nữ tử được người ta nuông chiều.
Ba Phỉ Kạc khinh thường nhìn Nặc Nhi còn không biết tình huống bây giờ là gì. Nữ nhân ngu xuẩn như vậy, còn dám xưng là người chủ nhân yêu, không biết tự lượng sức. Còn chưa biết bây giờ là lúc nào, đây là trí tuệ của Mị Ma Thâm Uyên sao? Không phải trong sách đều nói Mị Ma Thâm Uyên là chủng tộc cực kỳ thông minh và hay đố kị sao? Bây giờ nhìn lại hình như cũng không phải sự thật, chỉ có ghen tị là thật, còn thông minh hả, miễn đi.
"Đây là ý tứ của chủ nhân, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta, nếu không ta không bảo đảm cái gương mặt xinh xắn này của ngươi, còn có thể yên ổn mà đâu." Trong tay Ba Phỉ Lạc liền xuất hiện một thanh chủy thủ khéo léo nhỏ nhắn, sắc bén mà lóe sáng, Ba Phỉ Lạc khoa tay múa chân mấy cái trước mặt Nặc Nhi, bộ dáng khát máu dữ tợn ác độc giống như La Sát.
Từ lúc rời khỏi sơn thôn Đốn Tư, bọn họ đã biết thiếu nữ tên Nặc Nhi này, tuyệt đối không phải là người lương thiện, từ cặp mắt tràn đầy ác độc cùng ghen tỵ là có thể nhìn ra được, đây là một nữ nhân đầy dã tâm, ngay cả một cử chỉ cũng không thể che giấu nổi sự ác độc của nàng ta . Chẳng qua chủ nhân từng căn dặn, cho nên bọn họ yên lặng ngầm cho phép hành động của nữ nhân này, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ không ra tay, huống chi còn dám tổn thương tiểu thư Phỉ Lệ, lại càng không thể tha thứ.
"Không thể nào, Lạp Mạc Nhĩ không thể nào đối với ta như vậy, ta muốn gặp hắn." Nặc Nhi kích động rống to, Lạp Mạc Nhĩ làm sao có thể sẽ như vậy với nàng, lúc trước không phải còn rất tốt sao! Nặc Nhi không ngừng giãy dụa, thiên phú của bộ tộc Mị Ma là mị thuật cùng mị độc, để đạt được thiên phú như vậy, thì vũ kỹ cùng ma lực sẽ bị tước đoạt, cho nên đến hết cuộc đời Mị Ma cũng không thể dùng được võ kỹ và ma lực, đây chính là đại giới mà bọn họ phải trả.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy giòn giã vang lên, hai tay của Nặc Nhi vô lực rũ xuống dưới, trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt khó coi, đối với thân thể nhạy cảm của Mị Ma, bất kỳ một vết thương nào cho dù rất nhỏ đi nữa cũng là trí mạng với bọn họ, huống chi là đau đớn tê dại đến tận xương cốt như vậy. Trong nháy mắt Nặc Nhi gào thét đến kinh người, chỉ là những người ở chỗ này cũng chẳng ai để ý tới nàng.
"Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nói ra tốt hơn, nếu không hình phạt phía sau cũng không phải là ngươi có đủ khả năng để chịu nổi, đối với cả bộ tộc Mị Ma cũng thế, nói, bây giờ tiểu thư Phỉ Lệ đang ở nơi nào?" Gương mặt Ba Phỉ Lạc càng tiến gần Nặc Nhi, lại công thêm thanh chủy thủ sắc bén trong tay, làm nổi bật phải thêm uy nghiêm của hắn.
"Cái gì mà bộ tộc Mị Ma, ta không biết ngươi đang nói cái gì?" Khi Nặc Nhi nghe Ba Phỉ Lạc nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt, không thể nào, làm sao bọn họ có thể sẽ biết thân phận của nàng, bộ tộc Mị Ma ở Ma giới đều rất hiếm gặp, người bình thường căn bản không thể biết đến.
Nhưng mà lúc này chính tai nghe từ trong miệng Ba Phỉ Lạc, trong lúc nhất thời Nặc Nhi hoàn toàn hoảng loạn, bộ tộc Mị Ma cũng không am hiểu lắm chuyện đánh nhau, tốt nhất nên liên lạc với Lang Sâm tới giải cứu mình, hoặc liên lạc Ma Vương đại nhân. Nếu có Ma Vương đại nhân thì càng tốt. Nặc Nhi nhanh chóng suy nghĩ biện pháp đối phó.