Rất biết diễn trò, nếu không phải là lúc trước ở Phượng điện nàng đã nhận ra người áo đen tuyệt đối có ý đồ, thì nhất định bây giờ Phỉ Lệ sẽ cho rằng Tây Tác nói toàn bộ đều là sự thật, thật sự chỉ là mang nàng đến làm khách nhà hắn, mà không phải là bắt cóc. Nhưng khi ánh mắt của Phỉ Lệ thấy Phỉ Lỵ Á, hơi thở ghen tị cũng tương tự như Đạt Phỉ xuất hiện trên người nàng ta, nhìn đến đây khóe miệng Phỉ Lệ khẽ co quắp. Cửu Ngân đáng chết, ngươi không thể bớt trêu chọc nữ nhân một chút sao?
Mà lúc này trong Phượng điện, Cửu Ngân đang tràn ngập trong lửa giận, đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo tấp tới. Khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, chỉ là Cửu Ngân đều gán nó cho việc Phỉ Lệ mất tích mà thôi, hoàn toàn chẳng có ý định suy nghĩ là lý do làm sao.
"Ồ! Ta chưa bao giờ biết còn có người cường ngạnh mang theo người xa lạ đi vào nhà làm khách đấy, mà ta cũng không nghĩ là vị tiểu thư bên cạnh này hoan nghênh ta đến chơi đâu!" Mặc dù vẻ mặt không có gì khác thường, nhưng hơi thở âm lãnh khắc nghiệt này, tuyệt đối không thể nào chỉ là một người bình thường có thể có được, thân phận của nữ nhân này tựa hồ không đơn giản, ít nhất tuyệt đối không phải là nữ nhân ngốc Đạt Phỉ kia có thể có.
Cái ánh mắt coi thường, vô tình lãnh khốc đó tuyệt đối là kẻ đã trải qua bóng tối mới có được, chỉ có kẻ từng tắm máu mới có hơi thở hắc ám, nàng chỉ từng gặp ở Y Đạt Trấn và Hỗn Loạn Chi Thành, còn có Giác Đấu Trường, cái tư vị nồng nặc khiến người ta ghê tởm, chỉ cần nhìn một cái đã có thể giết chết người.
"Phải không? Phỉ Lỵ Á, chẳng lẽ ngươi không hoan nghênh Phỉ Lệ sao? Phải biết nàng không như ngươi nghĩ đâu. Nàng là tiểu thư của Gia tộc Đức Cổ Lạp đấy." Tây Tác vô tội nói, chỉ với thân phận là tiểu thư của Gia tộc Đức Cổ Lạp đã đủ hấp dẫn người, dĩ nhiên với điều kiện tiên quyết là không biết những người khác bên cạnh Phỉ Lệ, Tây Tác cũng không phải tên đần, hắn biết chuyện phiền toái trên người Phỉ Lệ rất nhiều, hơn nữa có vài chuyện cho dù là hắn cũng không giải quyết được, vì như Cửu Ngân chẳng hạn, hắn không giải quyết được. Nhưng hắn lại thích tạo ra nhiều phiền tóai, khiến tất cả mọi người náo loạn. Đây mới là mục đích của hắn, bởi vì thời gian này thật sự là quá chán.
"A! Thì ra là tiểu thư Phỉ Lệ là người của Gia tộc Đức Cổ Lạp, đã thất kính, ta là Phỉ Lỵ Á, là một phi tử không tên tuổi ở Dẫn Phượng cung. Điểm này Tây Tác hẳn là phải rõ hơn Phỉ Lệ chứ, không phải sao?" Lúc Phỉ Lỵ Á nghe đến mấy chữ Đức Cổ Lạo, liền biết dụng ý của Tây Tác, là đang cảnh cáo mình sao? Qủa thật Đức Cổ Lạp không dễ trêu chọc, nếu nàng dám động vào Phỉ Lệ, nói không chừng lập tức người của Đức Cổ Lạp sẽ quét sạch Ma giới mất! Mặc dù nói như vậy có chút khoa trương, nhưng nó lại có khả năng xảy ra lắm. Nàng không thể mạo hiểm được, Phỉ Lỵ Á khiêu khích nhìn Tây Tác một cái, cái phiền toái này là do Tây Tác mang về, nàng không phải con ngốc nên tuyệt đối sẽ không đời nào ôm chuyện của Phỉ Lệ lên người, nếu không đến lúc đó nhất định sẽ hối hận. Trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, nàng tuyệt đối không thể thừa nhận.
"Phỉ Lỵ Á nếu ngươi chỉ là một phi tử không tên tuổi ở Dẫn Phượng cung, e là hiện tại chỉ sợ ta đã chẳng xuất hiện ở chỗ này nhỉ? Mặc dù ta không biết các ngươi muốn làm cái gì? Nhưng mà ta lại rất ghét người khác coi ta là con ngốc." Phỉ Lệ lười biếng nhìn Phỉ Lỵ Á, nếu nữ nhân này chỉ là một nữ nhân không tên tuổi, vậy thì thật sự là gặp quỷ rồi, thân phận của người áo đen vẫn chưa được giải đáp, hình như nàng không quen cái tên Tây Tác này thì phải, không phải sao? Tại sao Tây Tác lại biết nàng, nàng rất tò mò.
"Thật sự không liên quan tới ta, ta còn có việc, không quấy rầy các ngươi nói chuyện." Phỉ Lỵ Á vốn còn định muốn nói chút gì. Nhưng bên ngoài truyền đến tiếng ma pháo dao động mãnh liệt, xem ra là bên ngoài đã xảy ra chuyện, nàng phải ra đó ngoài xử lý, mặc dù nàng cực kỳ không muốn để Phỉ Lệ và Tây Tác ở cùng một chỗ, nhưng bây giờ chẳng còn cách nào cả, nàng cũng không tin Tây Tác, bởi vì hắn nguy hiểm vô cùng. Khi chưa biết rõ thân phận của hắn, thì nàng sẽ không dám đắc tội hắn.
"Đi thong thả! Ta không ngại ngươi và nàng hàn huyên một chút đâu!" Tây Tác tùy ý phất phất cánh tay, nhìn ánh mắt tránh né của Phỉ Lỵ Á, đương nhiên hắn biết Phỉ Lỵ Á lo lắng cái gì? Chỉ là những thứ kia hắn chẳng cần phải quan tâm làm gì. Nhưng mà hắn cũng biết Ái Lệ Thi không thể nào nói cho Phỉ Lỵ Á biết thân phận chân thật của hắn , cho dù Phỉ Lỵ Á là tâm phúc của Ái Lệ Thi, thân phận của hắn, cho dù là ai, Ái Lệ Thi cũng sẽ không nói ra, cho nên hắn căn bản chẳng cần lo lắng về vấn đề này.
"Nàng là ai thế?" Phỉ Lệ buồn bực nhúc nhích vài cái, nhưng cuối cũng vẫn không thể đứng dậy, đành phải buông tha, trơ mắt nhìn Phỉ Lỵ Á biến mất khỏi mật thất.
"Chuyện này không liên quan đến Phỉ Lệ! Phỉ Lệ chỉ cần ngoan ngoãn sống ở chỗ này là tốt rồi, về phần những chuyện khác chỉ cần nhìn là được rồi." Hai mắt Tây Tác nhìn Phỉ Lệ chăm chú, ban đầu ở Giác Đấu Trường, hắn cũng rất hiếu kỳ, chỉ khổ nỗi vẫn luôn không có cơ hội tiếp cận, hắn không hề nghĩ tới bây giờ Phỉ Lệ đang ở trước mắt của hắn, hơn nữa còn cách hắn không quá 5 thước, loại cảm giác này khiến hắn cực kỳ thoải mái.
Trên người Phỉ Lệ không có mùi máu tươi, cũng không có mùi son phấn khó ngửi của những nữ nhân khác, chỉ có mùi thơm nhàn nhạt, nhẹ nhàng khiến người ta vừa ngửi đã cảm thấy cả người khoan khóai dễ chịu, khiến người ta không kiềm chế được mà muốn ôm nàng vào trong ngực mà che chở nâng niu.
"Trước kia ta từng gặp ngươi sao? Ngươi tựa hồ rất quen thuộc với ta, nhưng mà ta dám chắc là ta chưa từng gặp người nào như ngươi ở Ma giới hay là Thủ Vọng Giác cả, nếu thế thì ngươi đã gặp ta ở nơi nào nhỉ? Có một khả năng duy nhất là ở Đại lục Phi Long. Nhưng với số tuổi của ngươi thì hẳn là không thể nào ở Học Viện Ma Pháp Phi Long được, vậy thì nơi cuối cùng còn dư lại hơn nữa ta đã từng ở một đoạn thời gian cũng chỉ có Giác Đấu Trường của Hỗn Loạn Chi Thành, ngươi nói ta đoán đúng không?" Phỉ Lệ khẽ nhếch khóe miệng của mình, nói ra suy đoán trong lòng, thân phận của nàng vẫn luôn được Gia tộc Đức Cổ Lạp che giấu rất tốt, những địa phương khác không thể nào xuất hiện tình huống như thế, nơi duy nhất thân phận bị tiết lộ cũng chỉ có ở Giác Đấu Trường ở Hỗn Loạn Chi Thành, hơn nữa từ vẻ mặt khẳng định của Tây Tác không khó để nhìn ra, tựa hồ hắn còn biết thân phận Phí La của nàng, như vậy có thể thấy được hắn đã từng gặp qua nàng ở Giác Đấu Trường.
Hơn nữa còn là dưới tình huống nàng không biết rõ, bởi vì lúc Lợi Nhã xuất hiện ở Giác Đấu Trường, nơi đó có những mấy trăm người, cho nên thân phận bị tiết lộ cũng là hợp tình hợp lý.
“Bốp Bốp”
“Phân tích rất tuyệt vời, xem ra ta đã quá quá khinh thường nàng rồi, Phỉ Lệ, tiểu thư của Gia tộc Đức Cổ Lạp quả nhiên không hổ là thiên tài ngàn năm khó gặp, chỉ dựa vào một động tác nhỏ của ta là có thể phân tích ra nhiều tin tức như vậy. Ta rất bội phục, chẳng qua ta rất tò mò tại sao nàng lại không đoán những nơi khác, mà lại đoán ở Hỗn Loạn Chi Thành?" Hai mắt Tây Tác lóe ra tia sáng mê người, hơi thở chung quanh cũng sinh động hẳn lên, hiển nhiên là bị tâm tình của Tây Tác kéo theo.
"Bởi vì thân phận của ta chỉ bị tiết lộ ở Giác Đấu Trường của Hỗn Loạn Chi Thành, cho dù ở Đại lục Phi Long có người biết Phỉ Lệ - Pháp – Đức Cổ Lạp, nhưng người thật sự gặp ta lại rất ít, ngươi có thể đủ khẳng định ta chính là người của Gia tộc Đức Cổ Lạp, thì tất nhiên ngươi đã từng gặp ta. Mà nơi đó cũng là nơi duy nhất ta dùng gương mặt thật xuất hiện, hơn nữa còn có khả năng lưu truyền ra ngoài."
Phỉ Lệ nhìn Tây Tác giống như đang nhìn một tên ngốc, không phải ai ở Đại lục Phi Long cũng có thể thấy được diện mạo thật của nàng, trừ người trong Gia tộc Đức Cổ Lạp ra, thì chỉ có Lạp Mạc Nhĩ và Lợi Nhã cũng một vài kẻ mà thôi, về phần những người khác không thể nào tiếp xúc với nàng được.
"Ha ha ha ~ quả nhiên rất xuất sắc! Nàng khiến ta càng lúc càng hiếu kỳ rồi đấy." Tây Tác mập mờ vuốt ve cổ của mình, liếm liếm môi dưới của mình, hai mắt nóng rực nhìn Phỉ Lệ trên giường đá, bộ dáng kia giống như muốn nuốt sống Phỉ Lệ vậy, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Tây Tác, ngươi là thằng ngốc sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu nói này sao? Một người nam nhân nếu nói hắn bắt đầu tò mò với một nữ nhân, vậy chứng tỏ người nam nhân kia sắp yêu nữ nhân kia rồi, ta không thích nói chuyện yêu đương với một con dơi đen, cho nên ngươi tốt nhất đừng tò mò với ta thì tốt hơn." Phỉ Lệ cực kỳ nghiêm túc nói với Tây Tác, sau khi nói xong vẫn không quên dùng sức trừng mắt với hắn, thật giống như là chạm phải đồ vật gì đó xấu xí.
Vốn Tây Tác đang cực kỳ cao hứng, khi nghe Phỉ Lệ nói xong, nhất thời cả người cứng ngắc lại, gương mặt tuấn tú giấu trong Ma Pháp Bào biến thành mặt bánh bao, khóe miệng mất tự nhiên co rúm lại. Cả người giống như bị dòng điện chạy qua, khiến người ta một cảm giác cực kỳ tức cười.
"Nàng. . . . . ."
"Ta biết ngươi có ý gì. Nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không thích ngươi đâu! Ta có người trong lòng rồi, cho nên ta sẽ không thay lòng, vì thế ngươi chết tâm đi!" Phỉ Lệ nhanh chóng cắt ngang câu nói sắp sửa phát ra của Tây Tác, lúc đối mặt với kẻ địch cường hãn hơn mình, có lúc giở trò lưu manh là rất cần thiết, khi thấy Tây Tác kinh ngạc, Phỉ Lệ nhanh chóng tổng kết cái này có thể làm một mưu kế được.
"Ta. . . . . ."
"Chỉ là ngươi cũng không cần đau lòng, phải biết trên thế giới thứ không thiếu nhất chính là nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp cũng có rất nhiều, cho nên ngươi tuyệt đối đừng nghĩ quẩn trong lòng, không cần chỉ vì một bụi cỏ nhỏ mà buông tha cả rừng cây, phải biết đó không phải là việc gì đáng xấu hổ cả!" Phỉ Lệ lại nhân lúc Tây Tác đang định mở miệng, lại cắt ngang lời của Tây Tác một lần nữa, hoàn toàn không để ý gương mặt tuấn tú ẩn dưới Ma Pháp Bào đã sắp biến thành màu đen.
"Không. . . . . ."
"Không cần, tại sao không cần, tuổi còn trẻ giống như ngươi tuyệt đối không nên để mình bị khổ sở, ta tin tưởng ngươi tuyệt đối sẽ tìm được một nữ hài tử ưu tú hơn so với ta, cho nên ngươi đứng chán nản như thế, trong cuộc sống chưa từng có con đường đi nào mà không gập gềnh, cho nên ngươi nhất định phải kiên trì, aizzz….! Ngươi làm sao vậy, Tây Tác, vì sao đột nhiên miệng ngươi lại sùi bọt mép thế, ta vẫn chưa nói xong cơ mà! Hơn nữa nếu ngươi muốn ngất, cũng phải thả ta ra chứ! . . . . . ." Trong nháy mắt cả mật thất đều là giọng nói thao thao bất tuyệt của Phỉ Lệ vang vọng, về phần Tây Tác cũng sớm đã không chịu nổi sự dài dòng của Phỉ Lệ, vinh quang ngã xuống.