Mọi người bên kia vẫn còn chưa thoát khỏi kinh ngạc khi nhìn hành động to gan của Phỉ Lệ thì Á Sắt bên này cũng đã bắt đầu xuất hiện vấn đề, đầu tiên là Phỉ Lệ bất ngờ phái ra các hệ ma pháp sư không ngừng quấy rầy căn cứ của hắn, sau đó lại có đủ các loại hình ma thú tập kích.
Nguồn nước là nguồn tài nguyên chung của tất cả bọn ma thú trong sa mạc, tuyệt sẽ không cho phép người nào chiếm đoạt cho riêng mình. Nhưng Á Sắt lại đóng quân dọc theo ốc đảo trước tiên, nói cách khác hắn lại uy hiếp tất cả ma thú đang sinh tồn, bọn ma thú dĩ nhiên sẽ không cho phép thế lực này có thể xuất hiện.
Mà Phỉ Lệ bên này còn lại là vừa lúc tập kích một nhỏ xà nhân bộ lạc, tức giận xà nhân cửa phát hiện nhân loại đáng chết không chỉ có đánh lén hắn đám bọn chúng gia viên, càng là đối với bọn họ Đồ Đằng làm ra không thể tha thứ được cử động, lập tức liền cặp mắt đỏ bừng đuổi tới.
Mà phương hướng hành động của đoàn người Phỉ Lệ cũng vừa vặn đến biên giới căn cứ đóng quân của Á Sắt, nhìn đến đây mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là Phỉ Lệ cũng không phải đâm đầu vào chỗ chết, mà là nàng đã sớm thiết kế hoàn hảo toàn bộ kế hoạch, vứt bỏ cái gọi là căn cứ, toàn lực đánh ra, đã chiếm hết một nghìn năm trăm người của Á Sắt sau đó còn định mượn đao giết người, lợi dụng đám xà nhân bọn chúng tay đi đối phó với Á Sắt, mà nhân mã của Á Sắt gặp phải ma pháp sư của Phỉ Lệ đã chịu không nổi nhục nhã và hành hạ sau đó lại gặp phải bọn ma thú quấy rối khiến lòng quân rõ ràng đã tan rã, mà Phỉ Lệ không tôn một người nào đã tiêu diệt toàn bộ một nghìn năm trăm quân lính trong tay Á Sắt.
Nhìn đến đây, sau lưng mọi người đều đã bắt đầu ướt đẫm. Tiểu cô nương này có phần quá ác độc! Lại dẫn xà nhân đi qua, mà co vẻ như vừa mới bắt đầu, toàn bộ nhất cử nhất động của Á Sắt nàng đều đã nắm trong tay, tầm nhìn sắc bén, tâm cơ thâm trầm như vậy thật sự chỉ là một tiểu cô nương không tới mười bốn tuổi có thể có sao?
"Ta thua." Á Sắt bất đắc dĩ nói, tất cả đều nằm trong tính toán của nàng, bản thân mình đã thận trọng như vậy mà nàng lại giải quyết trong chốc lát đã xong.
"Thật ra thì huynh cũng rất ưu tú." Phỉ Lệ tán thưởng nhìn Á Sắt không kiêu ngạo không nóng nảy, có thể làm đến trình độ này, chứng minh được hắn không tồi, dù sao trình độ quân sự của đại lục Phi Long vẫn chỉ dừng lại ở xông pha chiến đấu, nếu như nhất định phải nói thật, với cuộc sống của Lâm Vũ trước nếu nói đến chiến thuật đã phát triển lên trình độ cao ở thế kỷ 21, vậy với trình độ của đại lục Phi Long bây giờ chỉ dừng lại ở ‘Hạ Thương’* này căn bản liền không thể nào so sánh được.
"Vậy sao? Chẳng qua đây mới là trận đầu tiên, ta cũng không nhất định thua, không phải sao?" Á Sắt cũng không có bởi vì vừa mới thất bại mà ảo não, bởi tranh tài giờ mới chính thức bắt đầu, nếu như trận đầu tiên Phỉ Lệ không thể thắng được hắn, hắn sẽ thật hoài nghi Phỉ Lệ có phải là ‘‘thiên chi kiêu nữ’’ mà hoàng hậu An Na và phụ hoàng hay nói hay không.
"Không tệ, ván thứ hai do huynh lựa chọn địa điểm, lấy ra thực lực của huynh đi! Bằng tài nghệ hiện tại của huynh thì không thể nào đánh bại ta, cái vấn đề này chính huynh cũng hiểu." Phỉ Lệ không có cố kỵ ánh mắt giết người của Lộ Ti Đinh, mà sảng khoái nói. Nàng cũng không nghĩ tài nghệ của Á Sắt chỉ đến mức đó, nếu quả thật như vậy cũng chỉ có chút nghệ như thế, hắn đã không phải là Á Sắt. Khải Kỳ rồi.
"Theo ý của muội, ván thứ hai ta sẽ nghiêm túc đánh bại muội." Á Sắt nhìn Phỉ Lệ phía đối diện mà cam kết, loại cảm giác toàn tâm toàn ý muốn đánh bại một người này, đã lâu hắn không có cảm thụ qua, vẫn là đối mặt đại ca Cát Nhĩ lúc trước_cái nam nhân hoàn mỹ mà kiêu ngạo đó thì hắn mới dâng lên loại ý niệm này, nhưng ý nghĩ kia rất nhanh liền bị hắn bóp chết, cái loại cảm giác đó không thể thổ lộ ra ngoài vẫn khốn hoặc hắn ròng rã ba năm, cuối cùng ở trước mặt Giáo Hoàng đại nhân mới tìm được đáp án, nhưng mà hôm nay hắn lại khôi phục này cỗ cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
"A! Vậy sao? Vậy để cho bọn muội mỏi mắt mong chờ đi!" Phỉ Lệ tùy ý nhún vai, hành động vốn thô lỗ vậy mà khi nàng làm lại đáng yêu vô cùng, ngay cả Lộ Ti Đinh vẫn hung hăng nhìn chằm chằm nàng cũng không khỏi luống cuống, hai gò má trong nháy mắt đỏ bừng, chớ nói chi là những người khác ở phía dưới.
Nằm ở một bên, cặp mắt Cách Lôi Ti phẫn hận nhìn chằm chằm Phỉ Lệ, chính là nữ nhân cướp đi tất cả ánh sáng thuộc về của nàng, ngay cả Duy Duy An biểu ca cũng lộ cái vẻ mặt kia đối với cái tiện nha đầu đó, nhìn một cái cũng biết có tâm tư gì. Biểu ca là của Cách Lôi Ti nàng! Nàng đường đường là Bát Công Chúa ở Phong Hành đế quốc sao có thể chịu được khổ sở như thế, nàng nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần nghìn lần cho con tiện nha đầu đó, phải biết Cách Lôi Ti nàng cũng không phải là dễ chọc.
Mọi người ở đây vẫn đắm chìm trong cuộc tranh tài của Phỉ Lệ và Á Sắt thì một cái bóng đen xuất hiện sau lưng Cách Lôi Ti, từ từ dung hợp với Cách Lôi Ti tại cùng một chỗ, cuối cùng chỉ thấy môt đôi mắt màu xanh dương của Cách Lôi Ti nhanh chóng lóe lên một một tia ánh sáng hắc sắc, ngay sau đó nhanh chóng biến mất.
Phảng phất giống như không có gì cả xảy ra, chỉ là nguyên bản ánh mắt Cách Lôi Ti vẫn còn phẫn hận không an tĩnh nhưng trong nháy mắt đã an tĩnh lại, khóe miệng như có như không nâng lên một đường cong đẹp mắt. Khi nàng nhìn về Phỉ Lệ ở trong sân thì trong mắt nhanh chóng thoáng qua một tia sát khí được giấu kín, bất quá lập tức đã bị che giấu hết.
Dĩ nhiên là chỉ từ khi có một người xuất hiện bên cạnh Cách Lôi Ti mới xảy ra tình trạng như thế, tất cả học sinh của Học Viện Quân Sự Đạo Cách cũng xảy ra tình trạng như thế, trong nháy mắt hơi thở mọi người đã trở lên cuồng bạo âm lãnh, hơn nữa ngay cả Lao Lạp đã bị A Đại chế phục, lâm vào hôn mê cũng không ngoại lệ, vốn là gương mặt còn yếu ớt khô héo trong nháy mắt khôi phục hồng nhuận, nguyên bản vết thương sâu tới xương đã được ánh sáng màu đen trị liệu xong từ từ khép lại, vết thương dữ tợn rất nhanh liền bị một tầng da thịt hồng nộn bao trùm, tất cả đều tiến hành dưới mắt mọi người ở đây.
A Ma Lạp vốn đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng khi bóng đen đó đến gần Cách Lôi Ti thì lập tức mở ra, nhưng lập tức lại nhắm lại, mới vừa rồi trong nháy mắt có cảm giác cuồng bạo âm lãnh cùng ngày đó khi Ma Ti xuất hiện hoàn toàn giống nhau, chẳng qua là cỗ hơi thở này so với Ma Ti lúc trước càng cường đại hơn, nhưng chỉ chợt lóe lên, có thể là mình nhận nhầm rồi.
Trong lòng A Ma Lạp âm thầm nhanh chóng tính toán, lại đem tầm mắt di chuyển đến Phỉ Lệ đang tranh tài ở phía trên, nhưng lập tức cái loại hơi thở âm lãnh quen thuộc đó lại xuất hiện. A Ma Lạp nhíu mày thật sâu, chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ Ma Ti lại xuất hiện một lần nữa, chuyện lần trước đã để cho bọn họ điều tra cho đến bây giờ không có chút đầu mối nào, Tử Linh Ma pháp của Ma Ti đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ lại có liên quan đến cái địa phương kia, nhưng nơi đó không phải đã phong ấn rồi sao?
Làm sao có thể chính là người ở nơi đó, vẫn nên nói thời điểm trước Thần Ma Đại Chiến lưu lại dư nghiệt, hiện tại lại bắt đầu sống lại. Tâm Tư A Ma Lạp trong nháy mắt chuyển đổi rất nhiều, xem ra lần này sau khi trở về vẫn là nên đi đến cái địa phương kia xem một chút mới được.
Trong lúc A Ma Lạp suy nghĩ sâu xa, cuộc tranh tài của Phỉ Lệ và Á Sắt đã tiến vào ván thứ hai, lần này là do Á Sắt lựa chọn địa điểm. Á Sắt không chút do dự liền lựa chọn Sâm Lâm, Mê Huyễn Sâm Lâm ở phía tây của Khải Kỳ đế quốc, không chỉ có diện tích rộng mênh mông mà đồng thời bên trong lại là thế giới của ma thú, chỗ sâu nhất trong Mê Huyễn Sâm Lâm cho tới bây giờ cũng chưa có người đặt chân, nghe đồn rằng ở chỗ sâu nhất không chỉ có ma thú Thánh cấp sinh sống mà còn có thêm Thần Thú sinh sống. Mà Á Sắt lại lựa chọn địa điểm dọc theo Sâm Lâm, nơi này chỉ có một ít ma thú cấp thấp sinh sống, cao nhất cũng chính là ma thú cấp ba, đối với một loại Dong Binh mà nói, bọn chúng chính là con mồi ngon nhất.
Vũ khí tốt nhất khi tác chiến chính là dựa vào địa hình thuận lợi trong rừng rậm, không ngừng đề cao hình thức có lợi, đây là đạo lý người nào cũng biết, nhưng chân chính có thể làm được chỉ có một số người rất ít, phải biết thiên tài cũng không thể giải quyết trong chốc lát, bọn họ đều phải trải qua ‘Thiên Chuy Bách Luyện’.
Đó là lí do mà mọi người thấy Á Sắt lựa chọn nhanh chóng, rõ ràng là bắt đầu nghiêm túc, đối với nhất cử nhất động của Phỉ Lệ thì mọi người đều duy trì tâm tình xem trò vui, bởi vì bọn họ đã quen với việc Phỉ Lệ không theo những cá tính bình thường, đối với bọn hắn mà nói, Phỉ Lệ bày bố cần dùng góc độ quân sự chân chính mới có thể hiểu, người bình thường cho là Phỉ Lệ bằng vào mình vận số mà thành công, vì vậy đương nhiên bỏ xem nhẹ Phỉ Lệ, nhưng là chỉ có người trong cuộc như Á Sắt mới hiểu, Phỉ Lệ này nhìn như không có chút hành động tác dụng nào nhưng khắp nơi đều cưỡng bức mình đi vào bẫy rập.
"Cẩn thận! Chúng ta muốn bắt đầu." Phỉ Lệ hướng về phía Á Sắt mở trừng hai mắt, ưu nhã đi vào chiến trường mô phỏng ván thứ hai, tựa hồ giống như đang ‘ăn cơm’, vẫn như cũ không có cảm giác gì, nhưng người hiểu rõ Phỉ Lệ đều biết, nàng lúc này đã bắt đầu nghiêm túc, bởi vì vẻ lười biếng trên người Phỉ Lệ đã biến mất rồi, cũng có nghĩa Phỉ Lệ bắt đầu nghiêm túc.
Nếu như quân lính hành quân tác chiến mà thần không biết quỷ không đột nhiên đi tới phía sau quân đội, có thể nghĩ đây là một chuyện đáng sợ dường nào.
Trong lúc Á Sắt đắm chìm trong vui sướng vì thắng lợi sắp tới thì đột nhiên từ căn cứ bên kia truyền qua từng trận âm thanh chém giết, hắn đột nhiên nhìn miệng hồ lô bên trong, lại quay đầu lại nhìn về phía quân doanh của mình, như thế nào cũng không hiểu rõ làm sao Phỉ Lệ lại có thể từ phía dưới mí mắt mình đi vòng qua, lại xuất hiện tại quân doanh của mình. Địa hình miệng hồ lô căn bản là không có khả năng đi qua, càng không nói đến là đường vòng đi tới vị trí phía trước quân doanh, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Thế nào, rất giật mình sao?" Phỉ Lệ giảo hoạt nhìn vẻ không hiểu ra sao của Á Sắt, đừng nói là Á Sắt mà ngay cả tất cả mọi người bên cạnh đều mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Phỉ Lệ, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Ăn gian sao? Điều này làm sao có thể? Rõ ràng là không thể, bởi vì cho đến nay không ai có thể làm điều đó.
"Không tồi, muội làm thế nào vậy?" Á Sắt cười khổ hỏi, vốn nghĩ chiến thuật lần này khá hoàn mỹ, không ngờ vẫn là bị nàng tiêu diệt hết, hơn nữa còn là ở thắng dưới tình huống không giải thích được, điều này làm cho Á Sắt buồn bực không thôi.
"Cái này, có nó dĩ nhiên là có thể làm được, chiến sĩ chưa đạt đến Thánh cấp không thể nào có khả năng phi hành, mà Ma Pháp Sư không có đạt tới Đại Ma Đạo Sĩ cũng không làm như vậy được, nhưng là có thứ đó, dù là chiến sĩ tập sự, ma pháp sư tập sự đều được. Có thể nói một cách khác, bình dân cũng có khả năng ấy." Phỉ Lệ đem lấy đèn Khổng Minh trong tay mình vứt qua, có đèn Khổng Minh dù không thể cũng đều biến thành là có thể.
"Vật này là cái gì? Tại sao nó có thể?" Á Sắt không dám tin nhìn mô hình đèn Khổng Minh cỡ nhỏ trên tay mình, này không phải chỉ là một cái đèn lồng nho nhỏ phía dưới đặt mồi lửa sao? Như vậy là có thể thần không biết quỷ không hay đem mấy ngàn người dưới mí mắt mình đi ra ngoài, đùa giỡn sao!
"Vật này gọi là đèn Khổng Minh, bởi vì áp suất không khí trong ngoài không giống nhau mà sinh ra khoảng Chân Không, dưới tác dụng của vào sức nổi mà có thể dễ dàng bay lên không trung, mà khoảng không trong đó đương nhiên chính là dùng để chứa người, muội nói như vậy huynh hiểu chưa? Ta lợi dụng Thủy Hệ Ma Pháp chế tạo rất nhiều kính tượng , để cho huynh tin tưởng toàn bộ tất cả các chiến sĩ đều đang chặt cây cối, chế tạo Đầu Thạch Ky, và chiến đấu với những cột đá, kì thực là dùng để che giấu đèn Khổng Minh. Cái này kêu là làm ‘‘minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương’’*!" Phỉ Lệ nhẹ nhàng cầm lấy đèn Khổng Minh trong tay Á Sắt tùy ý mở ra, chiếc đèn Khổng Minh nhỏ này bắt đầu chậm rãi bay lên không.
• Minh tu sạn đạo, ám lộ Thần Thương:
Sạn đạo (棧道) là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.
Ở Trung Quốc, những con đường này đã từng là huyết mạch xuyên qua dãy núi Tần Lĩnh để nối giữa các thung lũng sông Vị và sông Hán Thủy. Con đường san đạo đầu tiên được xây dựng vào thời Chiến Quốc, quân Tần đã đi qua con đường này để đánh Thục và Ba.
Thời Hán Sở tương tranh từ Tam Tần tiến vào Ba Thục có đường chính lộ duy nhất là sạn đạo. Lưu Bang được Hạng Vũ cấp cho đất Ba Thục với mục đích cô lập ông, tránh trở thành mối họa sau này. Khi vào, mưu sĩ của Lưu Bang là Trương Lương đã đốt đường sạn đạo để binh sĩ không còn mơ tưởng đến ngày về, tạo điều kiện cho Hán Vương Lưu Bang chỉnh đốn quân mã chờ ngày tiến khỏi Ba Thục. Sau Hàn Tín lại dùng kế dương đông kích tây, ngày đêm ra sức sửa đường sạn đạo nhưng thực chất lại dẫn đại quân theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương, thua chạy về đất Hạo Trĩ giao tranh tiếp, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung Vương, đi về phía đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung Vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận. Từ tích ấy mà trong dân gian lưu truyền câu thành ngữ "minh tu sạn đạo, ám lộ Trần Thương", ý chỉ kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ.
Mọi người kinh ngạc nhìn điều kỳ diệu này, tất cả mọi người đều toát ra biểu cảm cuồng nhiệt, nếu như có vật như vậy, về sau bầu trời này cũng không phải là thế giới của ma thú phi hành, mà là bầu trời của loài người rồi, trong nháy mắt tất cả đều nhìn biểu tình của Phỉ Lệ tựa như đã biến xa lạ và nóng rực lên.
Có vài người dường như còn muốn lập tức xông lên cướp đi vật trong tay Phỉ Lệ, nhưng mà lại nghĩ đến Gia tộc Đức Cổ Lạp sau lưng Phỉ Lệ thì trong nháy mắt lại yên tĩnh lại, nếu quả thật không sợ chết như lời nói mà ngược lại có năng lực đi chọc gia tộc Đức Cổ Lạp, đúng là lại muốn đi theo vết xe đổ của Lao Lạp, trong nháy mắt lòng của mọi người liền trở lên lạnh dần, lạnh dần.
"Đèn Khổng Minh thật sự có uy lực lớn như vậy sao?" Á Sắt si ngốc nhìn đèn Khổng Minh chậm rãi bay vào trong không trung, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái và kính trọng.
"Có uy lực lớn như vậy hay không muội không biết, ta chỉ biết là hiện tại ta muốn nói là ‘giơ tay lên, huynh đã bị bao vây’." Phỉ Lệ đắc ý nhìn Á Sắt thất thần, những thứ này đều không phải là thứ thuộc về thế giới này, nếu muốn bọn họ tiếp nhận vẫn cần một đoạn thời gian, vì vậy bộ dáng Á Sắt như vậy Phỉ Lệ cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, ngược lại, nếu Á Sắt mang một bộ dáng không kinh sợ, nàng mới cảm thấy quái lạ.
"A! Huynh đã bị bao vây, muội xác định?" Á Sắt nhanh chóng thu hồi bộ dáng thất hồn lạc phách vừa rồi, cặp mắt nóng rực nhìn về phía xung quanh.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Hay là huynh còn có binh lực khác sao?" Phỉ Lệ thấy Á Sắt vẫn mang một dáng vẻ ‘vân đạm phong kinh’ như cũ, cũng không có lộ ra thần sắc kinh hoảng, khẽ nhíu mày một cái.
Không tốt! Đoàn Kỳ hạ ma pháp của Á Sắt không thấy, trước nàng còn tưởng rằng toàn bộ binh lực của Á Sắt đều ở bên người hắn, bây giờ nhìn lại thì không phải, mà là ở địa phương nào.
"Suy nghĩ hiểu rõ chưa? Huynh biết rõ chiến thuật hỏa công như vậy đối với muội là không có tác dụng gì, cho nên huynh giữ lại một phần nho nhỏ, chỉ là ta không ngờ muội vậy mà có biện pháp rời đi miệng hồ lô, hơn nữa còn chiếm đoạt toàn bộ căn cứ của ta, ta vẫn còn quá xem nhẹ muội rồi!" Á Sắt mỉm cười lắc đầu, tựa hồ đối với căn cứ bên kia bị thất thủ cũng không có quan tâm, chẳng qua chỉ có một tia tiếc nuối mà thôi.
Mọi người kinh ngạc nhìn tình cảnh thay đổi nhanh chóng, chuyện gì đã xảy ra? Tình hình ngoắt một cái đã xoay tròn 180°, vốn nghĩ là Phỉ Lệ đã thắng, như thế nào mà Á Sắt còn chưa lộ hết thực lực, chiến trường mô phỏng coi trọng chính là chiến thuật, vì thế đây cũng chính là lý do tại sao chiến trường mô phỏng lại được tất cả đám binh sĩ bọn họ yêu thích.
"A! Chẳng lẽ chỉ có huynh mới có thể giấu, ta sẽ không có sao?" Phỉ Lệ gian trá nhìn vẻ mặt Á Sắt nhanh chóng thay đổi, vốn là nàng cũng cho là đã kết thúc, nhưng tại thời điểm nàng xuất hiện trước mặt Á Sắt, Á Sắt chỉ biểu hiện một chút ngạc nhiên, còn có một tia may mắn. May mắn, hắn tại sao phải may mắn, chẳng lẽ nơi này còn cất dấu cái gì mờ ám? Cho nên Phỉ Lệ quả quyết đem tất cả Ma Pháp Sư hợp lại, khởi động một cái đại cấm chú, đem bao phủ toàn bộ đám người Á Sắt lại.
"Ngạch! Ý muội là sao?" Á Sắt còn chưa cười xong đã cẩn thận nhìn Phỉ Lệ, chẳng lẽ binh lính mình bí mật ẩn núp đã bị nàng phát hiện, không thể nào, toàn bộ những người đó ngay từ lúc trước đã tiến vào miệng hồ lô, căn bản cũng không ở đây.
"Huynh xem huynh bây giờ còn có năng lực đi ra ngoài sao." Phỉ Lệ đưa tay hướng về phía sau lưng sờ sờ, vốn dĩ chiến trường mô phỏng chính là do ma pháp tạo nên, vì thế sẽ căn cứ vào người cung cấp số liệu thích hợp mà thay đổi bố cục của chiến trường.
"Cấm chú." Á Sắt kinh ngạc nhìn Phỉ Lệ.
"Đúng vậy, cấm chú. Về phần đoàn ma pháp của huynh, ta đã sai cung tiễn thủ mai phục thật tốt ở bốn phía miệng hồ lô, chỉ cần vừa có động tĩnh sẽ lập tức đánh ra, cho nên thật ngại quá, trận chiến này lại là muội thắng." Phỉ Lệ thô lỗ vươn vươn vòng eo, giống như yêu nghiệt hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Muội đã phát hiện ra từ khi nào vậy ?" Á Sắt buồn bực hỏi, vốn nghĩ kế hoạch của mình rất hoàn haot, không ngờ vẫn bị thất bại, vậy rốt cuộc đã lộ ra chân tướng lúc nào.
"Tại thời điểm ta vừa nhìn thấy huynh, thật ra thì huynh đã rất xuất sắc, có lẽ qua 5, 6 năm tới, không người nào trong Phi Long đại lục có thể sánh vai cùng huynh." Phỉ Lệ mỉm cười nhìn vẻ mặt khổ sở của Á Sắt, chẳng qua là bởi vì kiếp trước chính mình đã trải qua quá nhiều thế thái nhân tình, đã theo bản năng học được cách quan sát mọi người, phân tích tất cả mọi thứ chung quanh, điều này cũng không phải bẩm sinh, mà sau nhiều ngày từ từ bồi dưỡng.
"Muội nói cái này là khích lệ ta sao?" Á Sắt lắc đầu một cái, buồn cười nhìn Phỉ Lệ an ủi mình, nhưng lời an ủi của nàng thật ra thì rất đả kích người, hơn nữa còn không phải cái loại đả kích người bình thường, thật không rõ trong cái đầu nho nhỏ kia của Phỉ Lệ suy nghĩ những cái gì.
"A!" Phỉ Lệ im lặng nhìn Á Sắt, thật sự thì dường như là lời nói châm chọc người khác mà! Hơn nữa mình hình như là còn nhỏ hơn mấy tuổi hơn so với Bỉ Á Sắt, khó trách Á Sắt mang vẻ mặt gặp quỷ nhìn mình chằm chằm. Chỉ là mình nói chính là lời nói thật có được hay không, hay là nói đầu năm nay nói thật cũng là sai lầm, haiz! Xem ra ta thật sự không thích hợp làm nhiệm vụ khó khăn và thiêng liêng như vậy.
Hai người Phỉ Lệ và Á Sắt khẩn trương bố trí, mọi người chung quanh cũng rõ ràng đã nhận ra ván thứ hai tranh tài so ván đầu tiên dường như càng thêm nghiêm túc, ngay cả một bộ phận người vẫn ôm tâm tình xem cuộc vui cũng khẩn trương lên.
Á Sắt nhanh chóng thành lập căn cứ, đồng thời cũng bày ra rất nhiều cơ quan mật đạo, hiển nhiên đối với ván thứ hai hắn tuyên thệ chắc nịch, hoàn toàn không có dáng vẻ nhẹ nhõm ung dung như ván đầu tiên, lúc này thay vì nói hắn là một Ma Pháp Sư, thì hắn càng thích hợp là một Tướng quân hơn, một Tướng quân đã ‘dày dạn phong sương’, toàn thân tản ra tài trí đã được tích lũy từ rất nhiều năm. Khí chất lúc này cùng vừa rồi nhìn hoàn toàn khác nhau, ngay cả vốn là khinh thường xem như Phí Đa Dĩ và Thiến Á của Hắc Ám thần điện cũng không khỏi hướng ánh mắt tò mò nhìn, về phần Man Nữu Nhĩ còn lại thì bình tĩnh vuốt chòm râu, đối với năng lực của Á Sắt hắn mặc dù nói không hết sức hiểu rõ, nhưng người có thể có được sự yêu thích của Giáo Hoàng đại nhân thì làm sao có thể là người không có năng lực được.
Phỉ Lệ khoanh hai tay, lười biếng nhìn chằm chằm Á Sắt bày bố cục, trong đầu không ngừng chọn phương án thích hợp, nàng sẽ tuyệt đối không thua, cho dù đối thủ là Á Sắt, trên đại lục này không có thiên tài nổi tiếng nào bằng Phỉ Lệ, hiện tại nàng cũng không kiêng kỵ thân phận của mình sẽ bị mọi người cho rằng cái đinh trong mắt hay không, đây là xuất phát từ một loại tôn trọng đối thủ của mình, nàng sẽ toàn lực ứng phó.
Trong 36 Kế có một kế tên gọi là ‘minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương’, hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi một khóa học quân sự chân chính, nói cho các ngươi biết cái gì gọi là chiến thuật, cái gì gọi là không thể nào làm được, nghĩ tới đây Phỉ Lệ thoáng lộ ra nụ cười quỷ dị, ít nhất thì ở trong mắt mọi người là như thế.
Sau khi đã nghĩ đến biện pháp này Phỉ Lệ cũng không có còn kiêng dè gì nữa, ngay sau đó bước vào trong rừng cây không thấy mặt trời, năm ngàn người sai nha nhanh chóng dàn hàng đi theo, trừ Ma Pháp Sư được sắp xếp trong quân đội, tất cả chiến sĩ đều được Phỉ Lệ phân công nhiệm vụ, đó chính là không e dè mà chặt cây cây cối, chế tạo Đầu Thạch Ky cỡ lớn, còn có cộc gỗ, tảng đá. Phàm là người có thể dùng đến võ lực toàn bộ đều bị Phỉ Lệ phân công làm, Á Sắt bên cạnh buồn bực nhìn hành động của Phỉ Lệ, chuyện gì đang xảy ra?
Phải biết bọn họ trước mắt tác chiến đúng là ở tại Mê Huyễn Sâm Lâm, nơi này chính là thiên đường của ma thú, chẳng lẽ ván đầu tiên nàng lại muốn dùng chính sách dụ địch lúc trước đã dùng, muốn dụ cho ma thú tiến đến tấn công hắn sao? Nhưng điều này rõ ràng là không thể nào, bởi vì này căn cứ lần này hắn lựa chọn không phải là ở bên ngoài Sâm Lâm, cũng không giống Phỉ Lệ ở rất gần Sâm Lâm, cho dù Phỉ Lệ thật sự làm như vậy, ma thú còn chưa đi tới quân doanh của Á Sắt thì toàn quân Phỉ Lệ cũng đã bị diệt rồi, chứ đừng nói là đánh bại mình.
Nghĩ tới đây Á Sắt lại trấn định lại, chỉ là hành động càng thêm cẩn thận, thỉnh thoảng sai phái một chút quân lính đi quấy rối Phỉ Lệ, nhưng cũng không ham chiến, gần giống như đánh du kích, đánh một cái thì đi. Dường như mục đích chính là muốn hành hạ binh sĩ trong quân doanh Phỉ Lệ một chút, Cổ Ngữ từng nói: ‘một cỗ tác chiến, tái mà suy, tam mà kiệt, bỉ kiệt ta đầy’. Á Sắt vừa vặn chính là muốn dùng binh lực ít nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất.
Nhưng ngoài dự liệu của Á Sắt chính là dường như Phỉ Lệ đối với chính sách quấy rầy của hắn không có phản ứng gì, vẫn như trước chỉ phân phó chặt cây cối, lúc này Phỉ Lệ đóng quân tại mật cốc bên ngoài Mê Huyễn Sâm Lâm, có chút tương tự hồ lô, vì vậy các dong binh gọi nó là miệng hồ lô, nơi đó là nơi sinh sống quanh năm của ma thú cấp thấp, bình thường địa phương này là nơi một ít học sinh dùng làm nơi thí luyện, cũng không phải địa phương nguy hiểm gì.
Vì vậy, trong lúc nhất thời Á Sắt cũng không dám tùy tiện tiến công, chỉ là ở miệng hồ lô ấy thỉnh thoảng đi quấy rầy một chút, tiếp tục suy nghĩ tìm ra biện pháp đối phó.
"Hai ngàn thiết kỵ vây quanh miệng hồ lô, hỏa công." Á Sắt giống như dã thú có đôi mắt ‘Kim Hoàng Sắc’ không nhúc nhích nhìn chằm chằm hành động của Phỉ Lệ bên kia, bởi vì chiến trường mô phỏng được ma pháp chế luyện mà thành nên có không gian ba chiều rất mạnh, hoàn toàn làm cho người ta có một loại cảm giác lạc vào thế giới kỳ lạ, có vẻ như ngay cả cái chủng loại kia trong Sâm Lâm cũng xuất hiện hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mắt Á Sắt nóng rực nhìn Sâm Lâm bên kia, làm cho người ta không nhìn ra suy nghĩ chân thật của hắn, lại làm cho người khác có một loại cảm giác tang thương.
"Lần này đã có thể thực sự phải là ‘bắt ba ba trong rọ’ rồi, ha ha. . . . . ." Y Lạp Hạ Nhĩ hài hước nhìn chằm chằm chiến trường trước mắt, trong mắt lóe ra tia sáng khó hiểu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Ngươi thật cho là chỉ bằng chiến thuật vụng về như vậy là có thể chiến thắng nàng sao? Đi theo bên người nàng đã lâu như vậy, ngươi hình như còn chưa thấy rõ cách làm người của nàng, nàng há có thể dễ dàng bị người khác chế phục, ngồi chờ chết không phải là phong cách của nàng. Ngươi cứ xem đi!" Tử La khinh thường liếc Y Lạp Hạ Nhĩ, trong mắt đcòn không thèm che giấu khinh bỉ.
Ngay cả bọn người Đan Ni bên cạnh cũng đều mang gương mặt sát khí, mà Lợi Nhã còn trực tiếp phóng ra sát khí của mình, không che giấu chút sát ý nào thẳng tắp uy hiếp Y Lạp Hạ Nhĩ, trong lúc nhất thời sắc mặt của Y Lạp Hạ Nhĩ cũng đổi sang tái nhợt, hắn không có nghĩ đến Lợi Nhã vậy mà không đem thế lực phía sau lưng mình để ở trong mắt, công khai phóng sát khí đối với mình.
Vì vậy, lập tức liền thay đổi chính sách.
"Ha ha! Nói sai, nói sai rồi." Vội vàng nhận sai lầm, chỉ là ở thời điểm cúi đầu trong con ngươi thoáng qua một tia ngoan ý rất nhanh, nhưng lập tức liền bị che giấu đi, gia tộc Đằng Lãng tuyệt đối không hi vọng mình đắc tội gia tộc Đức Cổ Lạp, dù là đệ tử hạch tâm của gia tộc.
Hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ bộ mặt thật sự núp ở dưới lớp mặt nạ của gia tộc Đức Cổ Lạp làm người ta sợ hãi cỡ nào, gia tộc có thể đứng vững trên Phi Long đại lục hơn nghìn năm, làm sao không có thế lực lợi hại ẩn lấp bên trong, huống hồ còn có một Khải Kỳ đế quốc ở ngoài sáng, mà gia tộc Đằng Lãng mặc dù cũng là một trong Thất đại gia tộc trên đại lục, nhưng dù sao chỉ là ẩn núp ở một địa phương khó đi vào trong Phong Hành đế quốc thôi.
Tuy nói thực lực có lẽ sẽ không kém hơn so mấy Đại Gia Tộc khác, nhưng mà thực lực bề ngoài cũng kém bọn họ một chút.
Hơn nữa nghe nói ở trong Học Viện Ma Pháp Phi Long gia tộc Cổ Đức và gia tộc Đức Cổ Lạp cũng có quan hệ thần bí khó lường, càng không nói đến trong gia tộc Đức Cổ Lạp ẩn núp bí mật về hắc ám chi hạ, làm hắn không thể không cẩn thận đối đãi.
"Ta mặc kệ tâm tư của ngươi là gì, nhưng là tâm tư của ngươi tốt nhất đừng đánh trên người Phỉ Lệ tỷ tỷ, mặc dù gia tộc Đức Cổ Lạp ẩn náu nhiều năm, nhưng cũng không hề đại biểu gia tộc Đức Cổ Lạp sợ." Đôi Mắt màu tìm của Đan Ni hiện ra tia màu đỏ, dục vọng khát máu cũng theo đó mà đến, trong nháy mắt sát khí nồng nặc nhanh chóng bao phủ cả mảnh đất này, một số thực lực có vẻ thấp xung quanh khuôn mặt cũng nổi lên màu đỏ khác thường, mồ hôi lạnh trên trán cũng nhanh chóng nhỏ xuống.
Y Lạp Hạ Nhĩ không nghĩ tới là một lời nói vô tâm của chính mình, lại đổi lấy kết quả như vậy, vốn cho là Đan Ni vô hại, lúc trước ở thời điểm đối phó Cách Lôi Ti mặc dù cũng lộ ra một chút thực lực nhưng không có kinh người như vậy. Xem ra trong gia tộc Đức Cổ Lạp thật sự không có một người yếu! Tùy tiện một tộc nhân cũng đều không thể khinh thường.
"Khụ khụ! An tĩnh một chút." A Ma Lạp tùy tiện vung tay lên xóa đi cỗ sát khí nồng nặc, hắn dường như cũng không có ý tứ trách cứ, thời điểm ánh mắt xẹt qua Y Lạp Hạ Nhĩ như có như không, chỉ là không có nói gì.
Nhưng cỗ uy áp cường đại này lại trực tiếp giáng xuống linh hồn Y Lạp Hạ Nhĩ, những người khác chỉ là kinh ngạc nhìn sắc mặt dữ tợn của Y Lạp Hạ Nhĩ, không phải mới vừa còn rất tốt sao? Thế nào lập tức liền thay đổi tựa như hết sức mệt mỏi vậy.
"Vâng!" Tất cả mọi người đều gật đầu, không có nhìn chằm chằm Y Lạp Hạ Nhĩ nữa. Bóng dáng quỷ mị của Lợi Nhã cũng ẩn nấp lần nữa, mà Phỉ Bỉ cùng Lạc Khắc càng thêm ‘hữu ý vô ý’ đem Lợi Nhã bao vây ở giữa.
Chỉ có mình Y Lạp Hạ Nhĩ biết mới vừa rồi mình tựa hồ ở Quỷ Môn quan đi dạo một vòng trở lại, hắn không có nghĩ đến lão sư A Ma Lạp sẽ ra tay trực tiếp đối với mình, rốt cuộc thì A Ma Lạp là ai? Tại sao phải bảo vệ Phỉ Lệ, chẳng lẽ cũng là người của gia tộc Đức Cổ Lạp, không, không có khả năng. Bởi vì lão sư bên trong Học Viện Ma Pháp Phi Long không có một người nào là người của gia tộc Đức Cổ Lạp, lại nói tiếp người của gia tộc Đức Cổ Lạp cũng không thể ở lại Phi Long Ma Pháp Học Viện, vậy thì hắn là ai?
"Hỏa công, thật đúng là ngoan độc." Phỉ Lệ thú vị nhìn hành tung của đám người Á Sắt càng ngày càng gần, đối với ý tưởng của Á Sắt nàng đã sớm biết, miệng hồ lô vốn chính là một nơi dễ thủ khó công, nếu như cố tiến công bằng sức mạnh mà nói, người thất bại cuối cùng chính là hắn. Nếu tiến công không được, đánh lén cũng không được, vậy cũng chỉ có thể đột phá từ phía bên ngoài, hơn nữa hai đầu miệng hồ lô đều là thạch bích thẳng đứng, các phương pháp khác căn bản là không thể thực hiện được, duy nhất có thể làm được là từ bên ngoài dùng hỏa, về phần tại sao không phải dùng nước, đó là bởi vì miệng hồ lô địa thế quá cao, tấn công bằng nước nhất định là không được.
Thời điểm mọi người ở đây vì Phỉ Lệ tiếc hận, một nhánh quân đội thần bí khác đã từ từ mò tới bên cạnh căn cứ quân doanh của Á Sắt rồi, mà thân là chủ soái Á Sắt vẫn thờ ơ như cũ, dường như không có phát hiện hậu đình có nguy cơ bị cháy, vậy mà lại chỉ huy tiên phong nhanh chóng đánh vào miệng hồ lô.
Mà ở phía ngoài chiến trường, trên mặt bọn người Man Nưu Nhĩ cũng là từ trắng đến đen, từ đen đến trắng, trong nháy mắt biến hóa khó lường. Tất cả mọi người đang suy tư Phỉ Lệ làm cách nào đem người từ miệng hồ lô ra ngoài, hơn nữa còn là dưới tình huống thần không biết quỷ không hay.