Beta: Makjyoko & Gynykawai.
Thi đấu ca hát trong Tiêu Hồn Động cũng được coi là một loại hình giải trí lớn ở Thủ Vọng Giác, nơi này hội tụ các con át chủ bài của tất cả thanh lâu, tất cả đều là ca cơ nghệ nữ nổi tiếng. Bởi vì cứ ba năm trận thi đấu ca hát này lại tổ chức một lần, cho nên khi nó được tổ chức, cũng chính là lúc Ngải Nhĩ Phỉ Đặc náo nhiệt nhất, mỗi lần như thế, thời gian cử hành đều không nhất định, đều là do Tiêu Hồn Động phát thiệp mời cho Thủ Vọng Giác, sau đó mới quyết định thời gian cụ thể.
Những người thắng trước đó sẽ được tham gia vào trận trung kết tổ chức ở Ngải Nhĩ Phỉ Đặc, top 10 sẽ được ghi vào danh sách của Tiêu Hồn Động, khi ca cơ đã thực sự tiến vào Tiêu Hồn Động thì thân phận lập tức trở nên khác, bởi vì ở Tiêu Hồn Động, nghệ nữ có quyền lựa chọn, hơn nữa chủ nhân sau lưng Tiêu Hồn Động là chợ đen, cho nên không có kẻ nào dám động thủ ở Tiêu Hồn Động, dù là Ai Phu Lâm có gia tộc Bố Lôi Tiếu đứng phía sau, cũng không dám cướp người ở Tiêu Hồn Động.
Chính là bởi vì như vậy, cho nên Ai Phu Lâm mới có thể vô cùng bực bội khi nghe Ba La Tư nói, Tạp Tây nói với người bên ngoài nàng ta là nữ nhân của Bội Nhân Đặc, mặc dù Tạp Tây chỉ xếp hạng thứ sáu, nhưng mà vì nàng đàn rất hay, nên vẫn rất nổi tiếng ở Tiêu Hồn Động, không ít công tử thế gia vì nàng mà tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, nhưng từ đầu tới cuối cũng không thấy nàng có thiện cảm với người nào cả. Nhưng lần này nàng lại nói nàng là nữ nhân của Bội Nhân Đặc, xem ra chuyện hơn phân nửa cũng là thật.
Chỉ là Ai Phu Lâm lại cho rằng Bội Nhân Đặc sẽ không đưa nàng ta vào cửa gia tộc Bố Lôi Tiếu, hắn hiểu rõ sự cao ngạo của Bội Nhân Đặc hơn bất cứ kẻ nào, Bội Nhân Đặc tuyệt đối sẽ không để một nữ nhân làm ô uế danh tiếng của hắn, cho nên nữ nhân Tạp Tây ngu xuẩn kia là bị Bội Nhân Đặc lừa gạt.
Bởi vì hắn biết rất rõ Bội Nhân Đặc tuyệt đối không vô hại như vẻ bề ngoài của hắn, dã tâm của “hắn” tuyệt đối không nhỏ, tuy nhiên đó cũng không phải điều hắn cần lo lắng, dù sao không có nữ nhân cũng có thể tìm thêm, Tạp Tây sống hay chết chẳng có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ cần làm một thiếu gia quần áo lụa là, là tốt rồi không phải sao?
"Đây chính là Tiêu Hồn Động ư? Rất đẹp ! Nhưng mà ta vẫn cảm thấy là lạ." Phỉ Lệ đáng yêu chun chun cái mũi, hướng về Ai Phu Lâm phía sau lưng bất mãn nói, không hổ là thanh lâu hạng nhất, chỉ với vẻ ngoài xa hoa thì người bình thường đã không thể tiếp nhận được rồi, một cái cửa đơn giản như thế mà lại được làm từ Hỏa Diệu Thạch, bút tích lớn như vậy, cũng không phải là ai cũng có thể tạo ra được! Xem ra Chợ Đen cũng không phải đơn giản như bề ngoài của nó, hẳn là đằng sau nó còn có bối cảnh riêng, nếu không chỉ với mấy tảng Hỏa Diệu Thạch này, sẽ không biết có bao nhiêu người bất chấp tất cả để cướp lấy.
"Ha ha! Quả thật rất đẹp. Ta đã nói rồi đây là nơi nam nhân chơi đùa, cho nên là lạ cũng không có gì kỳ quái!" Ai Phu Lâm vui vẻ trêu ghẹo, cái bộ dáng này của Phỉ Lệ thật sự là rất đáng yêu, Ai Phu Lâm cưng chìu nhìn Phỉ Lệ, đi theo Phỉ Lệ bên người bất tri bất giác liền bị nàng hấp dẫn mất rồi, thân là thành viên của gia tộc Bố Lôi Tiếu, cho dù thiên phú của hắn có kém như thế nào đi nữa, cũng sẽ bị cuốn vào trong vòng phân tranh, cho nên mặc kệ kết giao với ai, Ai Phu Lâm cũng thích tính kế đối phương, để đạt lợi ích lớn nhất, nhưng lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phỉ Lệ, bất tri bất giác đã tiếp nhận nàng, biết rõ hai nữ tử yếu đuối này không thể nào không có một chút thực lực mà xuất hiện ở Ngải Nhĩ Phỉ Đặc, nhưng Ai Phu Lâm vẫn quyết định giữ Phỉ Lệ ở bên người, có lẽ chỉ là bị đôi mắt thuần khiết không hề có tạp chất nào của Phỉ Lệ hấp dẫn mà thôi!
Màu hồng quả quýt tượng trưng cho sự nhiệt tình, làm cho người ta không tự chủ trầm mê không phải sao? Ai Phu Lâm tự giễu cười cười, chỉ là động tác vẫn rất nhanh đi theo bên người Phỉ Lệ, lấy bộ dạng xinh đẹp bây giờ của Phỉ Lệ, nếu như bên cạnh không có mấy nam tử đi theo, lập tức sẽ trở nên rất phiền toái, bởi vì cho tới bây giờ Ngải Nhĩ Phỉ Đặc chẳng phải là nơi tốt lành gì, khắp nơi đều tràn đầy chém giết cùng cướp đoạt.
"Vậy à!" Phỉ Lệ tò mò quan sát chung quanh, bởi vì đứng ở giữa đám người Ai Phu Lâm, hơn nữa bọn họ còn cố ý che lại các ánh mắt tò mò khác, cho nên trước mắt vẫn chưa có người nào phát hiện Phỉ Lệ.
"Ô kìa! Đây không phải là thiếu gia Ai Phu Lâm của gia tộc Bố Lôi Tiếu sao? Ta còn tưởng rằng ngươi không tới cơ đấy." Một giọng nữ kiều mỵ, thanh âm trêu ghẹo từ bên trong truyền ra, ngay sau đó một mùi hương hoa hồng nồng nặc truyền tới, Phỉ Lệ không tự chủ được nhíu mày một cái, mùi này quá nồng, rất khó ngửi. Lợi Nhã thấy vậy liền nhanh chóng lấy ra một túi thơm đưa cho Phỉ Lệ, để Phỉ Lệ che lỗ mũi, miễn Phỉ Lệ bị vạ lây.
Mà đám người Ai Phu Lâm thấy hành động của Phỉ Lệ và Lợi Nhã, sắc mặt nhanh chóng thay đổi mấy lần, lần đầu tiên có người ghét bỏ mùi hương hoa hồng của Nặc Tư ở tiền sảnh trong Tiêu Hồn Động, phải biết không biết có bao nhiêu người vì có thể gần Nặc Tư, mà đánh nhau đến bể đầu, nhưng Phỉ Lệ lại ghét bỏ mùi hương trên người Nặc Tư quá nặng, cái thế giới này thật sự là quá kỳ diệu.
"Là Nặc Tư à? Hôm nay là trận thi đấu ca hát ba năm mới tổ chức một lần, ta làm sao có thể không tới được chứ." Ai Phu Lâm thân thiết cùng trêu ghẹo Nặc Tư, chỉ là lại nhanh chóng kéo Phỉ Lệ ra đằng sau, ngăn cách sự quan sát của Nặc Tư, bởi vì là cuộc so tài ca hát, cho nên cũng không có quy định không thể mang nữ quyến, cho nên Ai Phu Lâm mới có thể yên lặng đồng ý Phỉ Lệ đi cùng.
Đồng thời hắn cũng rất tò mò mục đích mà Phỉ Lệ đi theo hắn, cho nên tương kế tựu kế đồng ý với Phỉ Lệ, chỉ là thấy vẻ tò mò của Phỉ Lệ, cùng với biểu tình nóng lòng muốn biết, hắn hoàn toàn hiểu, Phỉ Lệ vốn không hề nói dối, nàng thật sự là lần đầu tiên rời nhà trốn đi, bởi vì ngay cả cầm thứ gì đó cũng không chịu trả tiền, lại bị Phỉ Lệ cho là rất kỳ quái. ( Thật ra thì Phỉ Lệ tò mò tiền của nơi này, cũng không phải không biết ăn cái gì là phải trả tiền cái đó)
"Hóa ra là thế! Ta còn tưởng rằng thiếu gia Ai Phu Lâm đã quên mất, Tạp Tây còn đang chờ thiếu gia Ai Phu Lâm ủng hộ đấy, không biết người sau lưng thiếu gia Ai Phu Lâm là ai vậy?" Nặc Tư vốn thông minh nên dễ phát hiện, hình như Ai Phu Lâm không muốn để nàng nhìn thấy người kia, nhìn thân thể nhỏ nhắn, xem ra là nữ tử, chỉ là lòng dạ của Ai Phu Lâm với Tạp Tây, mọi người của Tiêu Hồn Động đều biết, cho nên Nặc Tư hơi tò mò, là ai khiến Ai Phu Lâm từ bỏ Tạp Tây thế nhỉ?
"Không liên quan tới cô, dẫn chúng ta đi vào hội trường đi!" Sát khí trên người Ai Phu Lâm chợt lóe rồi biến mất, sắc bén nhìn Nặc Tư vượt quá giới hạn, nữ nhân này quản quá nhiều việc rồi, chỉ là một nữ nhân trong Tiêu Hồn Động, lại lớn gan như vậy, thật đúng là không đặt gia tộc Bố Lôi Tiếu vào trong mắt.
Một tấm lệnh bài đen như mực xuất hiện trong tay Ai Phu Lâm, nhất thời Nặc Tư bị Ai Phu Lâm dọa sợ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Ai Phu Lâm sẽ không để nàng vào trong mắt, cho nên trong lúc nhất thời vẫn không kịp phản ứng, liền bị Ai Phu Lâm dọa sợ.
"A! Thật xin lỗi thiếu gia Ai Phu Lâm, là Nặc Tư lắm mồm, mời đi theo ta, là phòng trước kia hay là cùng phòng với thiếu gia Bội Nhân Đặc vậy." Dù sao Nặc Tư cũng là kẻ đã lăn lộn ở nơi này khá lâu, cho nên lập tức thu hồi sự tò mò lại, cung kính nói, chỉ là càng như vậy lại càng khiến Nặc Tư cảm thấy hứng thú với nữ nhân mà Ai Phu Lâm giấu phía sau.
"Bội Nhân Đặc cũng tới?" Ai Phu Lâm hơi nhíu đầu lông mày một chút, chẳng lẽ Bội Nhân Đặc thật bị bị nữ nhân Tạp Tây kia mê hoặc, nếu không lấy cá tính của “hắn” đáng lẽ lúc này nên ở Học viện Ba Lạp Tư Đặc mới đúng.
Rốt cuộc Bội Nhân Đặc đang đùa cái gì? Người thừa kế tương lai của gia tộc Bố Lôi Tiếu không nên trầm mê ở trong nữ sắc, Ai Phu Lâm hơi bất mãn suy nghĩ.
Hắn và Bội Nhân Đặc khác nhau, việc hắn có thể làm thì Bội Nhân Đặc tuyệt đối không làm được, nó cũng không phải nguyên nhân bởi vì Bội Nhân Đặc là người thừa kế của gia tộc. Hẳn những người đó trong gia tộc cũng đã nhận được tin tức rồi!
"Vâng, thiếu gia Bội Nhân Đặc cùng thiếu gia Á Lực Khắc đã hẹn trước ở phòng số một." Nặc Tư hoàn thành trách nhiệm trả lời, chẳng qua đối mắt vẫn nhìn về phía sau lưng Ai Phu Lâm, chỉ cần mở to mắt nhìn bộ dạng của Nặc Tư là biết nàng ta dang làm cái gì. Mặt của Ai Phu Lâm càng lúc càng đen, may là lúc nãy hắn đã mua cho Phỉ Lệ một cái khăn che mặt, bằng không đợi một một lát nữa sẽ khiến không biết bao nhiêu xôn xao nổi lên. Ai Phu Lâm nhức đầu nhìn Phỉ Lệ nép sau lưng hắn, hắn giống như đã lượm phải một cái phiền phức, mà rõ ràng hắn vẫn luôn rất ghét phiền phức!
Nếu không hắn cũng sẽ không lấy thân phận của một công tử ăn chơi trác táng mà lêu lổng ở gia tộc Bố Lôi Tiếu, thậm chí cả người của Thủ Vọng Giác đều biết rõ thiếu gia Ai Phu Lâm của gia tộc Bố Lôi Tiếu nổi danh là hoa hoa công tử, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, những chuyện khác chưa bao giờ làm.
Mà Phỉ Lệ núp ở sau lưng Ai Phu Lâm, chớp chớp mắt với Lợi Nhã, Ai Phu Lâm này cũng không đơn giản như vẻ ngoài ăn chơi tác táng! Mới vừa rồi sát khí phóng thích ra trong tích tắc đó cũng không yếu hơn so với Lợi Nhã bao nhiêu, chẳng lẽ mình lần này đụng phải kẻ giả trư ăn cọp, chỉ là hình như cũng không phải như vậy! Bởi vì mới vừa rồi Ai Phu Lâm nghe thấy Bội Nhân Đặc cũng xuất hiện ở nơi nà, trong nháy mắt đó hơi thở liền bất ổn, Phỉ Lệ quả thật cảm thấy, gia tộc Đức Cổ Lạp trời sanh cực kỳ nhạy cảm với hơi thở của kẻ khác, cho nên bọn họ mới có danh hiệu là Vuơng giả hắc ám.
"Ba Tắc La các ngươi đi đến phòng đã hẹn trước kia, ta đi phòng số 1. Có chuyện gì sẽ liên lạc lại!" Ai Phu Lâm vẫn với bộ dáng của công tử quần áo lụa là kiêu ngạo như bình thường, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ uy nghiêm, đám người Ba Tắc La liên tục gật đầu, nhanh chóng kéo Nặc Tư đi về phía một hành lang khác.
"Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?" Phỉ Lệ cố gắng khiến sự có mặt của mình thấp hơn, bởi vì đám người Ba Tắc La đã rời đi, nên lại có không ít kẻ để mắt tới Phỉ Lệ, cái ánh mắt ghê tởm đó khiến Phỉ Lệ rất không thoải mái, còn Lợi Nhã bên cạnh cũng phóng thích sát khí càng thêm kinh người, sắc mặt càng lúc càng đen, kiếm trong tay tùy thời chuẩn bị mà giết người.
"Đi theo ta! Chờ một chút cố gắng đừng rời ta, cái chỗ này quá rối loạn." Ai Phu Lâm ôm Phỉ Lệ vào trong ngực của mình, nhanh chóng đi về phía bên kia, không có biện pháp, bởi vì khi hắn ôm Phỉ Lệ vào ngực, sát khí của Lợi Nhã thực sự đã bắn về phía hắn, nếu không phải là Ai Phu Lâm nhanh chóng điều tiết, có thể Ai Phu Lâm sẽ lập tức hộc máu. Không nghĩ tới thực lực của Lợi Nhã cao cường như vậy, khó trách nàng lại dám mang theo Phỉ Lệ đi lại ở Thủ Vọng Giác.
"Ngươi làm sao vậy?" Phỉ Lệ tò mò nhìn Ai Phu Lâm, mới vừa rồi nàng cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng, bởi vì Ai Phu Lâm bị lảo đảo rất mạnh, hơi thở cũng cực kỳ hỗn loạn, nhìn gương mặt tuấn tú của Ai Phu Lâm, Phỉ Lệ không thể không thừa nhận, tiểu tử này quả thật có năng lực làm thiếu gia quần áo lụa là! Thật giống một tên mặt trắng nhỏ, khuôn mặt tuấn lãng như gió xuân, ngũ quan anh tuấn thâm thúy, nếu không tính đến vẻ tà khí, cao ngạo trong cặp mắt phượng kia, thì tiểu tử này quả thực không tệ! Phỉ Lệ không ngừng than thở trong lòng. Đôi tay cũng không có nhàn rỗi, quang minh chánh đại ăn đậu hũ của Ai Phu Lâm, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt quỷ dị của Ai Phu Lâm.