Về chuyện hạ thuốc cho Đằng Huy Nguyệt, Trương Tố Tố sử dụng những lão nhân sống từ thời Ninh Mẫn Công chúa vẫn còn ở trong cung, cứ tưởng thần không biết quỷ không hay.
Thế nhưng Minh đế có thói quen nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay, dù là tiền triều hay hậu cung, tai mắt vô số. Hơn nữa người bị hại còn là bảo bối Đằng Huy Nguyệt của hắn, Minh đế thà rằng giết nhầm một trăm, cũng quyết không bỏ sót một người, nên đã âm thầm điều tra rõ ràng từ lâu.
Biếm Từ Mỹ nhân vào lãnh cung, chẳng qua là thuận thời thuận thế. Chỉ riêng việc nàng sơ suất lãnh đạm với Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm, cũng đủ để nàng phải nhận trừng phạt như vậy. Mà không hề động chạm vào Trương Tố Tố, thậm chí còn tấn phong nàng làm phi, đó không phải là Minh đế tha thứ, mà là tra tấn.
Đối với một Trương Tố Tố mang dã tâm bừng bừng mà nói, những sủng ái hào nhoáng bên ngoài, mới là nguồn gốc cho mọi thống khổ của nàng.
Từ thời khắc nàng lựa chọn ra tay với Đằng Huy Nguyệt, đã được định trước nàng sẽ thất sủng cả đời.
Minh đế lãnh khốc, có thù tất báo, cho tới giờ không hề nhập nhằng nước đôi, sẽ không thay đổi chút gì chỉ vì đối phương là nữ tử.
Nếu Trương Tố Tố có thể an phận thủ thường, còn có thể bình bình đạm đạm trải qua nốt quãng đời còn lại. Nếu nàng vẫn không thay đổi…
Đứng trên cao nhìn nàng sắp sụp đổ bên dưới, khuôn mặt còn mang chút tử khí, sắc mặt Minh đế không biến chuyển, trong đôi mắt phượng là sự bình tĩnh không hề gợn sóng.
Nếu Minh đế phơi bày chuyện này sớm hơn mấy năm, e rằng Trương Tố Tố sẽ chột dạ sợ hãi, hốt hoảng không thôi. Nhưng hiện giờ nàng đã bị ép vào đường cùng, thân thể cũng suy sụp dần, không còn sống được bao lâu. Nỗi tuyệt vọng không thể xoay chuyển khiến nàng trở nên điên cuồng.
“Hóa ra ngươi đã biết tất cả!” Trương Tố Tố cười ha ha. “Cho nên ngươi không chạm vào ta, ngươi dùng cách thức này để làm nhục ta! Biểu ca, ngươi thật sự quá ngoan độc! Thật sự quá ngoan độc!”
Minh đế nhàn nhạt nhìn nàng phát điên, hàng lông mày không hề cau lại dù chỉ một chút. Hắn vô tâm vô tình với Trương Tố Tố, cũng tự nhận chưa từng mắc nợ nàng cái gì. Chỉ để mặc nàng ôm đầy dã tâm trong lòng, từng bước từng bước đi vào đường chết.
“Ngươi không nên động vào A Việt!” Đây là điều mà Minh đế không thể nào nhẫn nại.
“Đằng, Huy, Nguyệt!” Trương Tố Tố nói ra cái tên này một cách thù hằn. “Quả nhiên là vì hắn! Ta chỉ hận lúc trước đã không hạ độc chết hắn, để xong hết mọi chuyện! Trong mắt ngươi, ngoại trừ hắn ra còn có thể thấy ai?”
“Câm miệng!” Sắc mặt Minh đế biến đổi, giận tái mặt!
Nàng dám nguyền rủa A Việt!
“Ha ha ha! Hóa ra là thế! Hóa ra là thế!” Trương Tố Tố chống tay vào cửa cười không ngừng. “Cuối cùng ta cũng nhìn ra! Hóa ra đường đường là Minh đế, lại loạn luân với chính ngoại sanh của mình! Khó trách lạnh nhạt hậu cung, khó trách không thèm nhìn ta! Khoái cảm bội đức này, làm sao mà ta so được? Làm sao mà ta so được?”
Minh đế sủng ái Đằng Huy Nguyệt, sủng ái đến mức ngay cả nàng cũng thấy vô cùng đố kỵ! Hóa ra, nàng nghĩ sai rồi! Sự đố kỵ của nàng chỉ là đánh bừa mà trúng, thế nhưng lại chính là sự thật!
Thật là một thiên đại nực cười!
‘Chát!’
Minh đế tát một cái vào mặt nàng, lực tay rất lớn, khiến nàng va mạnh vào cửa, đầu bị chảy máu!
Một chút ánh sáng trong mắt Trương Tố Tố đã biến mất. Mặt nàng đầy máu, nhìn Minh đế chằm chằm: “Bị ta nói trúng rồi chứ gì? Tiểu tiện nhân Đằng Huy Nguyệt kia không biết liêm sỉ, quyến rũ nam nhân của ta, ta nguyền rủa hắn không được chết… Ưm! Ưm!”
Thái giám nội thị Tô Thuận không biết đã xuất hiện ở cửa từ khi nào, dưới ánh mắt gần như đóng băng của Minh đế, vô thanh vô tức đi đến sau lưng Trương Tố Tố, dùng hết sức bịt miệng nàng lại!
Dù vậy, Minh đế vẫn không bớt giận. Hắn không thèm nhìn Trương Tố Tố, như thể chỉ cần nhìn nhiều hơn một tý sẽ làm bẩn mắt hắn.
“Cắt lưỡi nàng!” Minh đế đi lướt qua Trương Tố Tố và Tô Thuận, ra khỏi Tố Tâm cung, lãnh khốc mà bình thản bỏ lại một câu.
Nửa tháng sau, Trương phi hoăng(1) sau một thời gian bệnh nặng bế cung tĩnh dưỡng, hưởng linh hai mươi bốn tuổi, chỉ để lại tám chữ bằng máu xiêu xiêu vẹo vẹo trên tường ____
Bích lạc hoàng tuyền, tuy tử bất hưu.
…
Minh đế trầm mặt đi khỏi Tố Tâm cung. Lúc này hắn còn chưa biết, dù Trương Tố Tố chết nhưng vẫn khiến hắn buồn nôn một hồi. Huyết thư nàng để lại khiến cho trên dưới Tố Tâm cung không một ai may mắn tránh khỏi sau khi nàng chết, Trương gia của nàng bị chèn ép, huynh trưởng Nghiệp Hầu Trương Sùng Gia bị thu hồi tước vị, đuổi về nguyên quán Dự Châu.
Minh đế hiếm khi tức giận đến thế, không về Thái Cực cung ngay mà là đi vòng qua Ngự Hoa viên. Bởi vì về Thái Cực cung, thế nào cũng gặp Đằng Huy Nguyệt. Đằng Huy Nguyệt cực kỳ nhạy bén đối với tâm tình của hắn, thấy hắn không vui, chắc chắn sẽ lo lắng trong lòng.
Minh đế không muốn những chuyện dơ dáy của hậu cung làm bẩn mắt Đằng Huy Nguyệt. Dù sau này Đằng Huy Nguyệt trở thành Hoàng hậu của hắn, hắn cũng sẽ bảo vệ cậu bên dưới vây cánh của mình, chống đỡ một bầu trời cho riêng cậu, bảo vệ cậu được tôn vinh hạnh phúc cả đời.
Gặp được Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu ở Ngự Hoa viên chỉ là ngoài ý muốn.
Trong số bốn hoàng nhi, Tề Minh Diệu sắp cập quan là người có khả năng được chọn làm trữ quân nhất, bình thường học hành hay tham chính đều rất bận rộn, rất hiếm khi có thời gian rảnh, phần lớn chỉ có thể chơi đùa cùng hoa cảnh. Nói ra cũng kỳ lạ, nhi tử có tính tình ôn hậu nhưng thủ đoạn không hề kém này, lại tương đối yêu thích trồng trọt hoa cảnh, nhất là hoa lan. Hơn nữa hắn cũng có chút thiên phú, có thể nuôi trồng được hoa lan nhã nhặn tinh khiết, mùi thơm dìu dịu, đến cả những người làm vườn có nhiều kinh nghiệm cũng khen ngợi.
Trong mắt các đại thần, sở thích này có vẻ không chính đáng, cho nên thời gian Tề Minh Diệu chăm sóc hoa cũng có hạn. Minh đế thì không thấy có gì không ổn. Long tử phượng tôn cũng là người, có sở thích cũng là bình thường, bản thân hắn cũng am hiểu vẽ tranh, nhiều lúc nhàn hạ cũng thích vẽ mấy nét, sau đó sẽ để Đằng Huy Nguyệt đề chữ vào bên cạnh. Hiện giờ chữ của Đằng Huy Nguyệt đã giống hắn chín phần, không nhìn kỹ sẽ rất khó nhận ra. Đây là chút tình thú nho nhỏ riêng tư giữa hai cữu sanh với nhau.
Lúc này, trong tay Tề Minh Diệu là một chậu thạch hộc(2) xinh xắn, cẩn thận giao cho một thái giám đứng cúi người bên cạnh. Chậu hoa thạch hộc này có nhị vàng cánh trắng, viền ngoài còn có chút tím nhạt, tràn trề sức sống, ai nhìn cũng thích.
“… Mang đến Huy Nguyệt điện… cho Ung chủ…”
Láng máng nghe thấy mấy chữ, Minh đế nhướng mi, đi tới, không hề lên tiếng.
Tề Minh Diệu như có dự cảm, ngẩng đầu lên, thấy một mình Minh đế xuất hiện, hơi bất ngờ.
Hắn tiến đến hành lễ: “Tham kiến phụ hoàng.”
Minh đế khoát tay để hắn bình thân, nhìn sang chậu thạch hộc: “Hoa lan ngươi trồng?”
“Vâng…” Tề Minh Diệu hơi ngạc nhiên. Hắn thật sự không ngờ sẽ gặp Minh đế ở Ngự Hoa viên, còn bị hắn thấy mình đang trồng lan. Minh đế không can thiệp vào sở thích nho nhỏ này của hắn, nhưng Tề Minh Diệu biết các đại thần, ví dụ như Thái phó hay người của Trịnh gia, đều phản đối sở thích này của hắn. Giờ gặp phải Minh đế, ít nhiều hắn cũng thấy không được tự nhiên.
Hơn nữa, hắn trồng chỗ thạch hộc này đều là để tặng cho Đằng Huy Nguyệt. Từ trước đến nay, Minh đế che chở cho Đằng Huy Nguyệt rất chặt chẽ, hận không thể tách Đằng Huy Nguyệt ra thật xa những thiếu niên hào hoa phong nhã như bọn họ, khiến cho Tề Minh Diệu thường xuyên có một loại cảm giác hoang đường, rằng Minh đế rõ ràng là phụ hoàng của hắn, nhưng lại khó chơi giống y như nhạc phụ.
Nếu bị Minh đế biết hắn cố ý tặng hoa cho Đằng Huy Nguyệt để làm cậu vui vẻ… Tề Minh Diệu cảm thấy da đầu mình run lên.
“Chăm sóc rất tốt, trông rất đẹp.” Minh đế đánh giá một câu.
Mi tâm của Tề Minh Diệu giật này một cái: “Tạ ơn phụ hoàng khen ngợi.”
Minh đế lại nói: “Ngươi đã có hiếu tâm như thế, trẫm sẽ lấy thay Trịnh phi.”
“Hả?” Tề Minh Diệu sửng sốt. Hắn nói trồng chậu thạch hộc này cho Trịnh phi bao giờ?
“Trịnh phi rất thích hoa lan, ngươi có lòng.” Minh đế nói chầm chậm.
Nói linh tinh! Rõ ràng Trịnh phi thích hoa sen chứ không phải hoa lan! Chính vì Trịnh phi thích hoa sen, hắn mới không chăm sóc hoa sen, để tránh bị nàng lấy đi hết, không thể giữ lại một ít tặng cho A Việt.
Tề Minh Diệu oán thầm trong lòng!
“Không muốn?” Minh đế hơi trầm giọng xuống.
Hắn có thể không muốn sao? Nếu việc này truyền đến tai Trịnh phi, hắn không thể tốt đẹp được!
Tề Minh Diệu cúi đầu cười khổ, thi lễ nói: “Tạ ơn phụ hoàng thành toàn!” Thạch hộc ba màu hắn mất nửa năm để chăm sóc à…
Minh đế nói với thái giám đang bê chậu hoa: “Mang đến Cam Tuyền cung đi, nói với Trịnh phi, là Đại điện hạ tặng hoa lan cho nàng, không cần nhắc đến trẫm.”
“Nô tài tuân mệnh.” Thái giám kia nói. Dưới sự ra hiệu của Minh đế, bê chậu thạch hậu lui ra, đi đến Cam Tuyền cung.
Tề Minh Diệu càng thêm bất đắc dĩ. Nếu tặng dưới danh nghĩa của Minh đế, nhất định Trịnh phi sẽ rất trân trọng chậu thạch hộc này, quyến luyến không rời. Nhưng đổi thành hắn tặng, cùng lắm Trịnh phi cũng chỉ ngắm nghía mấy ngày vì vẻ mới lạ và nể mặt hắn, sau đó sẽ vứt vào một xó không ngó ngàng đến nữa.
Đáng thương cho bao tâm tư của hắn, đều rơi vào hư vô.
____ Chẳng lẽ Minh đế biết hắn muốn tặng chậu hoa này cho Đằng Huy Nguyệt, nên mới cố ý làm vậy?
Tề Minh Diệu lặng lẽ quan sát Minh đế.
Dựa vào sự sắc sảo của Minh đế, tất nhiên sẽ không để hắn nhìn ra manh mối. Tề Minh Diệu không tồi, nhưng vẫn còn non quá.
Muốn nịnh nọt Hoàng hậu tương lai của hắn? Nhi tử cũng không lưu tình.
“Ham thú chơi bời. Ngươi tự suy ngẫm lại.” Minh đế nói, dĩ nhiên đã quên mất mới vừa rồi hắn còn có thái độ khoan dung đối với sở thích nho nhỏ của đại nhi tử.
Tề Minh Diệu nghiêm mặt: “… Vâng. Tạ ơn phụ hoàng dạy bảo.”
Hắn thở dài trong lòng. Vốn dĩ hắn còn định nhờ vào chuyện Minh đế không có ý kiến gì về sở thích của hắn mà thỉnh thoảng chăm sóc hoa lan. Hiện giờ Minh đế đã lên tiếng, hắn chỉ có thể nhịn đau buông tha cho sở thích này.
Minh đế nhận ra vẻ đau khổ đằng sau thần sắc cố gắng bình tĩnh của nhi tử, vô cùng hài lòng.
“Gần đây phương bắc xuất hiện nạn hạn hán, ngươi viết một tấu chương dâng lên, bố trí tường tận việc cứu trợ thiên tai.” Minh đế tăng thêm bài tập không chút do dự.
____ Đã có thời gian rảnh rỗi, vậy thì làm thêm chút chính sự đi, ít nghĩ những chuyện vớ vẩn.
“… Vâng, phụ hoàng.”
Minh đế ngược đãi nhi tử xuất sắc nhất xong, bao nhiêu buồn bực vì Tố Tâm cung đã tiêu tan bảy, tám phần.
“Đi đi.” Tùy ý phất tay, Minh đế khoanh tay lại, ung dung tao nhã quay về Thái Cực cung. Để lại một mình Tề Minh Diệu âm thầm nắm chặt tay, quyết định nếu không cần thiết, sau này cứ nhìn thấy Minh đế từ phía xa, nhất định phải đi đường vòng.
…
Đến cửa Ngự Thư Phòng, Minh đế thấy mấy thái giám tụ tập ở đó, nhíu mày lại.
“Xảy ra chuyện gì?”
Mấy thái giám vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Thái giám Liễm Vũ bên cạnh Đằng Huy Nguyệt nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, sau khi Nguyệt điện hạ vào Ngự Thư Phòng vẫn không ra ngoài. Nô tài đã gọi, không có tiếng trả lời.”
“Trẫm bảo cậu ấy về rồi.”
“Hoàng thượng, Nguyệt điện hạ không đi ra ngoài.” Thái giám nội thị Tô Thuận nói. Ngự Thư Phòng là trọng địa, bọn họ không có mệnh lệnh của Minh đế, bất cứ ai vào đều bị giết, chỉ có thể đứng ngoài nhìn cửa chăm chú.
Minh đế nhíu mi, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
“A Việt?”
Không ai trả lời.
Minh đế trầm mặt xuống: “Tìm!”
Tô Thuận cúi người, chỉ dẫn Liễm Vũ đi vào xem. Cuối cùng ánh mắt hai người đều dừng lại ở long án.
Minh đế phất tay áo một cái, đi đến đó. Thế nhưng ngoại trừ long án hơi lộn xộn ra, phía sau long án không hề có người.
Minh đế nhíu chặt mày, nhìn Tô Thuận và Liễm Vũ. Hai người đứng quy củ, nhưng mục tiêu vẫn không thay đổi.
Đột nhiên, một vệt màu vàng nhạt xuất hiện bên dưới long án. Bởi vì màu sắc khá giống nhau, không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện. Minh đế thấy yên tâm hơn, một tay vén mành gấm được trải trên long án lên, quả nhiên thấy Đằng Huy Nguyệt cuộn tròn người lại, nằm bên trong ngủ say sưa.
Tiểu đông tây này! Trong Ngự Thư Phòng có giường nhỏ để ngủ tạm, thế mà lại còn ngủ trên mặt đất, không sợ cảm lạnh sao?
Minh đế vừa tức giận vừa buồn cười, thật muốn kéo cậu lên đánh vào mông.
Cúi xuống bế người ra ngoài, Đằng Huy Nguyệt ngửi thấy khí tức quen thuộc, mơ màng mở mắt ra, thấy là Minh đế, theo bản năng cười lên, nói: “Cữu cữu, người về rồi… A Việt chờ người rất lâu…”
Cậu trốn dưới long án chờ Minh đế, định chờ hắn về sẽ dọa cho hắn giật mình. Ai ngờ, Minh đế còn chưa đợi được, cậu đã ngủ trước.
Trái tim Minh đế mềm nhũn, nửa lời nói nặng cũng không thành lời.
“Ừ, cữu cữu về rồi, để A Việt đợi lâu.” Minh đế ôn nhu nói.
Đằng Huy Nguyệt cười, cọ cọ vào ngực Minh đế, nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Không sao cả, cữu cữu về là được rồi…”
“Ngủ đi, bảo bối nhi của ta…”
__Hết chương 53__
Chú thích:
(1) Hoăng: nói một cách đơn giản là chết. Nhưng từ “hoăng” được dùng cho các chư hầu, quan to, những người có địa vị cao thời xưa.
(2) Thạch hộc: 1 loại hoa lan.