Nhưng thân thể nặng trĩu, tứ chi không còn sức lực, hạ thân còn rất đau sau khi sinh sản, cậu cố gắng giãy dụa mấy cái, rồi thở hổn hển, mà vẫn không thể ngồi dậy.
“A Việt…” Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của nam nhân, đỡ lấy lưng cậu, cẩn thận nâng cậu dậy, để cậu dựa vào người hắn.
Đằng Huy Nguyệt tràn ngập mong chờ quay đầu sang nhìn, đường nét quen thuộc làm cho đôi mắt cậu sáng ngời, nhưng nhìn kỹ lại, sắc mặt cậu nhanh chóng ảm đạm xuống.
“A Diệu, là huynh…” Cổ họng của Đằng Huy Nguyệt khô khốc.
Dường như Tề Minh Diệu không phát hiện tâm tình Đằng Huy Nguyệt biến hóa, bưng bát canh băng đường ngân nhĩ thổi mấy cái, đút đến bên môi cậu: “Nào, ăn một chút.”
“A Diệu, lúc ta sinh con, chỉ có huynh vẫn ở cùng ta sao?” Đằng Huy Nguyệt không ăn, cố chấp hỏi.
Tề Minh Diệu đặt bát xuống, bình tĩnh nói: “Nếu không, đệ còn muốn ai ở cùng?” Hắn hít sâu một hơi. “A Việt, công bằng một chút đi. Ta mới là phu quân danh chính ngôn thuận của đệ.”
Đằng Huy Nguyệt thất vọng nhắm mắt lại, thì thào: “Quả nhiên, chỉ là lừa gạt…” Lúc sinh con, rõ ràng cậu cảm nhận được Minh đế đến đây, hắn cầm tay cậu, nói yêu cậu, hứa hẹn sẽ không đi. Thế nhưng mở mắt ra, giống như hoa trong gương, trăng trong nước vậy, chẳng có gì hết.
Tề Minh Diệu nhớ lại những khó khăn khi cậu sinh sản, đau xót trong lòng, suýt nữa đã không nhịn được mà nói chân tướng cho cậu biết. Nhưng họ đã làm nhiều như vậy là vì cái gì? Sao có thể uổng phí tâm tư như thế?
“A Việt, đệ không còn là một người nữa. Có con rồi, đệ phải mạnh mẽ lên vì nó.” Tề Minh Diệu nói. “Muốn nhìn nó không?”
Trong lòng Đằng Huy Nguyệt rất khó chịu. Trong lúc nhất thời, cậu cũng không biết rốt cuộc cậu có muốn nhìn đứa con, con của cậu và Minh đế không.
Tề Minh Diệu đã sai nãi nương bế đứa trẻ đến đây.
Đằng Huy Nguyệt sinh lần này rất khó khăn, một nguyên nhân là vì dáng người cậu nhỏ, đứa trẻ lại hơi lớn. Đứa trẻ sinh ra nặng bảy cân sáu, rất có tinh thần, có lẽ trong khoảng thời gian mang thai đã ăn đầy đủ chất dinh dưỡng, nó không có nhiều nếp nhăn giống trẻ con mới sinh bình thường, làn da bóng loáng non mềm, đôi mắt như hai quả nho đen, chớp chớp mấy cái, đáng yêu đến nỗi làm người ta cảm thấy chỉ muốn tan chảy ra.
Tề Minh Diệu nhìn thấy đứa trẻ nhỏ nhắn mềm mại, trong mắt tràn ngập nhu hòa. Hắn đón lấy đứa trẻ từ tay nãi nương với tư thế hơi vụng về nhưng chuẩn xác, đưa tới trước mặt Đằng Huy Nguyệt đang ngây ngốc: “Đệ xem, giống đệ hồi nhỏ như đúc.”
Đằng Huy Nguyệt mới chỉ nhìn một cái, ánh mắt đã không thể rời đi được.
Một dòng cảm giác huyết mạch tương liên trào dâng, đột nhiên trên người Đằng Huy Nguyệt có thêm sức lực, bế đứa trẻ từ tay Tề Minh Diệu, áp mặt nó vào má mình, ủy khuất khóc lên.
“A Việt, đệ không thể khóc, sẽ hại thân…” Tề Minh Diệu luống cuống, vội vàng lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.
Đằng Huy Nguyệt không dừng được, khắp trong đôi mắt, nước mắt vừa được lau khô lại vương đầy, vô cùng đáng thương.
“Đệ vẫn là Nguyên Trưng Ung chủ xưng bá hoàng cung mà ta biết sao?” Tề Minh Diệu thở dài.
Đừng nói Tề Minh Diệu, ngay cả chính Đằng Huy Nguyệt cũng chẳng thể nhận ra bản thân mình. Nhưng chỉ muốn khóc, chỉ muốn khóc lớn một trận!
“A a…” Anh nhi trong lòng Đằng Huy Nguyệt kêu ra mấy tiếng mềm mại, quơ tay nhỏ chân nhỏ, bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt Đằng Huy Nguyệt.
“… Nó đang đánh ta sao?” Khóe mắt Đằng Huy Nguyệt vẫn còn đọng nước mắt, ngây người hỏi. “Cả bảo bảo cũng không thích ta sao?”
Tề Minh Diệu dở khóc dở cười: “Đồ ngốc. Nó là do đệ sinh, sao lại không thích đệ? Ta thấy nó không muốn đệ khóc, muốn lau nước mắt cho đệ.”
Đằng Huy Nguyệt ôm bảo bảo chặt hơn, nói: “Bảo bảo ngoan quá…”
“Câu này, lúc còn mang thai đệ đã nói rất nhiều lần.” Tề Minh Diệu vuốt ve bảo bảo đang vui sướng hoa chân múa tay.
Đằng Huy Nguyệt nhớ lại những ngày mang thai tĩnh lặng yên bình, trên mặc xuất hiện thần sắc ôn nhu. Thật ra cậu vẫn luôn mong đợi đứa bé này, hiện giờ đã sinh hạ, cảm thấy còn tốt hơn nhiều so với cậu chờ mong, trong lòng trào dâng một niềm kiêu ngạo.
“Nó vẫn chưa có tên, đúng không?” Đằng Huy Nguyệt hỏi.
“Do đệ đặt.” Tề Minh Diệu đáp lại ngay.
“Nhũ danh là A Kiếp…” Đằng Huy Nguyệt hôn lên phần trán nhẵn nhụi của bảo bảo, chậm rãi nói. “Tên chính, là Quân Tuyệt đi!”
A Kiếp? Quân Tuyệt?
Tề Minh Diệu hơi chấn động, quay sang nhìn Đằng Huy Nguyệt, vẻ mặt cậu, vừa trầm tĩnh lại vừa kiên định.
Tại kiếp nan đào hĩ, nhiên tình thâm bất thọ, nãi dữ quân tương quyết tuyệt.
Lúc lâu sau, Tề Minh Diệu nói: “Đệ thích là được rồi.”
…
Đằng Huy Nguyệt thuận lợi sinh hạ được trưởng tử cho Đại Hoàng tử Đoan Thừa Thân Vương Tề Minh Diệu.
Tin tức này vừa được thông báo, người đến chúc mừng nối đuôi nhau không dứt.
Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn giá lâm đầu tiên với khuôn mặt lạnh như băng, trước khi vào thăm đại nhi tử bảo bối đã nghiêm khắc trách mắng Tề Minh Diệu một trận.
Vì Đằng Huy Nguyệt sinh sản vào đêm khuya, bên ngoài còn có tuyết rơi, lại có Minh đế ở trong mật thất, nên Tề Minh Diệu không cho người đến phủ An Quốc công và phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa báo tin ngay. Sau đó Đằng Huy Nguyệt khó sinh, bị giày vò mãi mới sinh hạ được, Tề Minh Diệu trông chừng cậu đang hôn mê bất tỉnh, ngay cả chớp mắt một cái cũng không, càng không nghĩ đến chuyện đó. Đợi đến khi Đằng Huy Nguyệt tỉnh lại, xác định tất cả đều khỏe mạnh, hắn mới lập tức phái người đến báo tin.
Phần lớn những người trong Phượng Tường các đều đến từ phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa, tình cảnh nguy hiểm khi Đằng Huy Nguyệt sinh sản, tất nhiên không thể giấu được. Tề Minh Diệu cũng không muốn giấu, trước đó cũng đã dặn người đi báo tin lựa lời nói lại với nhạc phụ nhạc mẫu.
Nhưng chuyện này vẫn khiến cả nhà ba người Đằng Kỳ Sơn cùng hít một hơi lạnh. Tiểu bá vương Đằng Huy Nhiên vừa mới tròn mười tuổi nghĩ ca ca hắn không tốt, khóc òa lên một tiếng, kêu to “Ta muốn ca ca ta muốn ca ca” rồi chạy ào ra ngoài.
Sau khi bị ngăn cản, mới đi cùng cha mẹ đến Đoan Thừa vương phủ.
Đại nhi tử đã xuất giá, Đằng Kỳ Sơn không thể vào trong nội viện, chỉ có thể lo lắng đi đi lại lại ở đại sảnh ngoại viện. Tề Mẫn dẫn Đằng Huy Nhiên đi thẳng vào trong, trực tiếp vào Phượng Tường các.
Trên đường đi gặp Tề Minh Diệu, Tề Mẫn tức giận vì hắn không thông báo, sắc mặt chẳng hòa nhã gì.
Tề Minh Diệu hiểu nguyên nhân, liên tục chắp tay thi lễ đầy thành khẩn, tỏ vẻ nhận lỗi.
Đằng Huy Nhiên đã ồn ào suốt cả một đường, đẩy cửa vào muốn tìm ca ca của hắn.
“Thập Lục, ca ca con vừa mới sinh xong, không thể gặp gió!” Tề Mẫn cũng không quản Tề Minh Diệu, vừa nói với Đằng Huy Nhiên vừa vào trong phòng.
Lúc trước Kiến Khang đã có mấy ngày tuyết rơi, đúng lúc Đằng Huy Nguyệt sinh hạ A Kiếp, tuyết ngừng rơi. Chuyện tuyết rơi nhiều, mọi người đều ca tùng hết lời này đến lời khác, nói những câu cát tường phúc tinh.
Trong phòng có đốt than củi thượng đẳng, không khí ấm áp vui vẻ.
Đằng Huy Nguyệt bế A Kiếp không nỡ rời tay, mỉm cười tựa vào đầu giường nghe mọi người nói chuyện. Sau khi A Kiếp được Đằng Huy Nguyệt bế, cũng không muốn rời xa lồng ngực cậu nhất, vừa mới chuyển sang tay người khác đã bắt đầu dẩu môi ra. Nhưng dù sao cũng không lạ người giống Đằng Huy Nguyệt hồi nhỏ, chỉ chu môi chứ không khóc lóc ầm ĩ.
Khi Tề Mẫn dẫn Đằng Huy Nhiên vào, đã thấy ngay vẻ mặt vui mừng khoan thai của đại nhi tử, trái tim như treo lơ lửng trên cao rốt cuộc cũng yên tâm lại.
“Ca ca!” Đằng Huy Nhiên là to tiếng nhất, nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt nằm trên giường, tưởng cậu ốm nặng, nước mắt chảy dài: “Ca ca, huynh đừng chết đó!”
“Im ngay, không được khóc!” Đối phó với đệ đệ nhà mình, Đằng Huy Nguyệt luôn có một cách, thấy hắn ăn nói vớ vẩn, nghiêm khắc ra lệnh.
Đằng Huy Nguyệt nghẹn họng, vô cùng đáng thương nhìn ca ca mình.
“Ca ca không sao hết. Lại đây, thăm ngoại sanh của đệ một chút.” Đằng Huy Nguyệt vươn tay.
Đằng Huy Nhiên đến ngay, ngồi ngay sát cạnh tay Đằng Huy Nguyệt.
Sau đó mọi người trong lòng cũng nhìn thấy Tề Mẫn, quỳ xuống hành lễ.
Tề Mẫn khoát tay cho họ lui ra.
“A nương!” Hai mắt Đằng Huy Nguyệt sáng ngời.
Sinh con xong mới biết làm mẫu thân thật không dễ dàng. Nhớ lại trước đây vẫn luôn lấy Minh đế làm trung tâm, trường kỳ sống ở trong cung, rất ít khi về nhà hiếu thuận cha mẹ, cậu thật sự rất hổ thẹn. May mà tình yêu thương của a cha a nương dành cho cậu vẫn luôn như một, chưa từng trách móc cậu.
“A Việt, con chịu khổ rồi…” Tề Mẫn nhìn thấy trên mặt Đằng Huy Nguyệt xuất hiện vẻ yếu ớt và không muốn xa rời hiếm có, trong lòng mềm nhũn, ôm đầu cậu vào trong ngực, vỗ về trấn an.
Đằng Huy Nguyệt đỏ mắt, lắc đầu: “Hài nhi không khổ.”
Hai mẫu tử đang tình cảm, Đằng Huy Nhiên bị ép giữa hai người hiếu kỳ nhìn A Kiếp cũng đang bị chèn ép bên dưới, không nhịn được mà vươn tay, lặng lẽ chọc chọc mặt nó.
“A a a…” A Kiếp đã ăn no ngủ kỹ, tràn đầy tinh thần, nhúc nhích kháng nghị.
Tề Mẫn và Đằng Huy Nguyệt nhìn qua, Đằng Huy Nhiên lập tức rụt tay lại, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì, dáng vẻ chẳng tò mò gì hết. A Kiếp rất tự đắc mà kêu lên sung sướng, bàn tay nho nhỏ nắm lại thành nắm đấm, cho vào trong miệng, đến khi tay dính đầy nước miếng lại tiếp tục quơ quơ.
Đằng Huy Nguyệt nhanh chóng lấy khăn tay, lau khô bàn tay nhỏ bé.
Tề Mẫn nhìn mà tâm mềm nhũn, bế lấy đứa trẻ bé xíu mềm mại: “Trông rất đẹp, giống con hồi nhỏ như đúc, vừa ngoan vừa mềm.” Hôn vào má nom mềm của A Kiếp.
Đằng Huy Nguyệt vẫn có chút ký ức, nhớ rõ khi đó quả thật mình cũng mềm như vậy ____ Lúc còn bé thế kia ai mà không mềm? Nhưng về chuyện ngoan, thật sự không được bao nhiêu. Bất quá, thấy thần sắc kiêu ngạo tự hào của Tề Mẫn, Đằng Huy Nguyệt không nói nên lời. Suy bụng ta ra bụng người, cậu cũng thấy dù A Kiếp thế nào cũng là tốt nhất.
Có thể A Kiếp thấy thú vị, cười toét miệng.
Tề Mẫn cười vui sướng: “Nó biết ta là ngoại tổ mẫu đấy! Cười trông thật đẹp!”
“A nương! A nương! Con cũng muốn xem!” Đằng Huy Nhiên nghe thấy nó giống ca ca, cũng la hét đòi xem ____ Vừa rồi vẫn chưa xem kỹ mà!
Tề Mẫn bị hắn quấy rầy không chịu được, dứt khoát nói: “Thập Lục cũng bế nhi tử của ca ca một chút!” Nói xong đã đặt A Kiếp vào trong lòng Đằng Huy Nhiên.
Đằng Huy Nhiên vươn tay theo phản xạ, trừng to mắt khi thấy thứ mềm mềm mại mại ở khuỷu tay, cứng người không biết làm thế nào.
“Ca ca ca ca…” Đằng Huy Nhiên run rẩy, nhìn sang Đằng Huy Nguyệt để cầu cứu.
“Phải bế chắc, không được làm rơi.” Đằng Huy Nguyệt nói.
Có lẽ bị bế không thoải mái, A Kiếp ngọ nguậy thân mình, kêu “A a”. Đằng Huy Nhiên lập tức siết chặt lại, sợ nó bị rơi xuống, vẻ mặt nôn nóng sợ hãi, hoàn toàn không có sự oai phong ngày thường.
Nhưng A Kiếp lại càng không thoải mái, chu môi, ngọ nguậy mạnh hơn, tròng mắt như quả nho ngập nước.
“A a, ca ca ca ca…” Đằng Huy Nguyệt càng khẩn trương hơn.
Tề Mẫn nín cười, dạy hắn phải bế thế nào. Khó khăn lắm, tiểu tổ tông trong lòng mới không chu môi nữa. Đằng Huy Nhiên chảy mồ hôi đầy đầu, cảm thấy vừa mệt vừa có cảm giác thành tựu. Giờ mới có thời gian để xem diện mạo của A Kiếp thật kỹ, lại còn quay sang nhìn cả Đằng Huy Nguyệt, so sánh một chút, cuối cùng cho ra kết luận: “Ca ca vẫn xinh đẹp hơn.”
Tề Mẫn và Đằng Huy Nguyệt đều cười.