Mùng sáu tháng sáu năm Thái An thứ mười tám, đại cát, nghi giá thú.
Đằng Văn Kỳ thức dậy rất sớm, dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt chải đầu, mặc lễ phục tương tân xong, dẫn theo thị nữ đến chỗ Đằng Huy Nguyệt.
Lúc này phủ An Quốc công đã bận rộn lu bù cả lên, thị nữ người hầu đi tới đi lui. Đa phần trong số họ đều người của phủ Công chúa được Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn điều động đến, ai ai cũng mặc hỉ khánh gọn gàng, làm việc đâu ra đấy, không hề lúng túng bối rối. Họ nhìn thấy Đằng Văn Kỳ, đều cúi người hành lễ, rồi lại tiếp tục bận bịu, rất có quy củ.
Đằng Văn Kỳ đi qua chỗ nào cũng thấy giăng đèn kết hoa, trang trí hoa lệ đàng hoàng, tràn ngập không khí náo nhiệt rộn ràng.
Nhưng khi hắn vào sân của Đằng Huy Nguyệt, lại bất ngờ phát hiện ở đây vẫn im ắng, không hề có vẻ bận rộn sôi nổi như hắn đoán. Điều này làm hắn khó hiểu dừng chân lại.
“Đêm qua điện hạ gặp ác mộng, đến giờ dần mới ngủ được…” Thị nữ đi nghe ngóng tin tức về nói nhẹ bên tai Đằng Văn Kỳ.
Đằng Văn Kỳ lấy làm kinh hãi. Giờ dần? Vậy không phải vừa mới ngủ thôi sao?
Tất cả hững người hầu hạ trong sân của Đằng Huy Nguyệt đều là tâm phúc của Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, người duy nhất là người ngoài, chính là trưởng bối đã được Tề Mẫn đồng ý có thể thường xuyên ở bên cạnh Đằng Huy Nguyệt – Phu nhân thúc tổ phụ của Đằng Văn Kỳ, Triệu Kính. Họ đều chú trọng đến thân thể Đằng Huy Nguyệt hơn bất cứ thứ gì, chăm sóc từ việc nhỏ đến lớn, chu đáo cẩn thận.
Tuy Đằng Văn Kỳ cảm thấy họ cẩn thận một cách quá mức như vậy có chút kỳ quặc, nhưng chỉ nghĩ là do thân phận Đằng Huy Nguyệt tôn quý.
Nhưng ngay cả hôn lễ gả vào hoàng thất, cũng vẫn đắn đo về tình hình giấc ngủ của Đằng Huy Nguyệt như vậy? Nếu để lỡ giờ lành, chẳng phải là thật sự không ổn sao?
Nghĩ như vậy, nhưng Đằng Văn Kỳ không dám có dị nghị, chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa phòng ngủ của Đằng Huy Nguyệt. Thị nữ biết thân phận của hắn khác biệt, muốn dẫn hắn sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Đằng Văn Kỳ vừa định đi theo, phu nhân thúc tổ phụ Triệu Kính của hắn đã tới.
Thấy mấy người Đằng Văn Kỳ đứng bên ngoài, Triệu Kính hiểu ra: “Điện hạ vẫn chưa dậy?”
Đằng Văn Kỳ thật thà gật đầu, nói nhỏ với hắn: “Nói là đêm qua gặp ác mộng, đến giờ dần mới ngủ được…”
Triệu Kính nhíu mi, suy nghĩ một chút, nói với Đằng Văn Kỳ: “Lại đây.”
Hắn dẫn Đằng Văn Kỳ vào phòng từ cửa phụ, thấy hạ nhân trong phòng ngoài phòng Đằng Huy Nguyệt đang nhón chân đi lại, đốt huân y mùi thơm thoang thoảng, chuẩn bị những dụng cụ sơ tẩy xong xuôi, sắp xếp ngay ngắn trật tự, chỉ còn chờ Đằng Huy Nguyệt tỉnh lại.
Hàng lông mày của Triệu Kính giãn ra, biết dù có để Đằng Huy Nguyệt ngủ thêm một lát cũng không có gì phải lo.
Người ra lệnh không cho phép những người khác đánh thức Đằng Huy Nguyệt là Phúc ma ma, lão nhân trong phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa, rất có mặt mũi trong phủ. Lúc này Tề Mẫn muốn cho Đằng Huy Nguyệt một hôn lễ thoải mái, nên phái Phúc ma ma đến, hầu hạ đại nhi tử đang mang thai.
Nhìn thấy Triệu Kính và Đằng Văn Kỳ, Phúc ma ma rất hữu lễ cúi người với họ, mời họ sang phòng bên cạnh trang điểm lần nữa. Đặc biệt là Đằng Văn Kỳ, cả ngày hôm nay hắn đều phải ở bên cạnh Đằng Huy Nguyệt, cũng không thể làm Nguyên Trưng Ung chủ mất hết mặt mũi được.
“Để điện hạ ngủ thêm nửa canh giờ nữa, lão thân sẽ mời người thức dậy.” Phúc ma ma hạ giọng.
Nghe vậy, Triệu Kính càng yên tâm hơn, đáp lời với Phúc ma ma, rồi kéo tay Đằng Văn Kỳ sang phòng bên cạnh.
Sau nửa canh giờ, trong chủ phòng có động tĩnh.
Chỉ một lát sau, sau khi đã thu xếp ổn thỏa, còn dùng bữa sáng, Triệu Kính và Đằng Văn Kỳ đang trò chuyện với nhau đều được mời qua bên đó.
Đi vào chủ phòng, Triệu Kính và Đằng Văn Kỳ thấy quả nhiên Đằng Huy Nguyệt đã dậy. Cậu khoác một chiếc trung y rộng rãi, ngồi tựa trên giường nhỏ, nhắm mắt bán nằm. Mấy thị nữ vây quanh cậu, có người chải tóc cho cậu, có người xoa huyệt thái dương cho cậu, có người thay quần áo cho cậu, bận rộn không ngớt.
Có lẽ vì tối qua không ngủ ngon, sắc mặt Đằng Huy Nguyệt hơi tái nhợt, trong đôi mắt hoa đào to tròn vẫn có chút lim dim, nhưng dung nhan vẫn xinh đẹp tinh xảo, không thấy vẻ tiều tụy.
Triệu Kính và Đằng Văn Kỳ đến hành lễ, Đằng Huy Nguyệt mở mắt nhìn hai người một cái, gật đầu, há miệng nhưng không nói ra lời.
Liễm Vũ đúng lúc đưa một chén nước mật ong đến môi cậu. Dạo này hắn bị Đằng Huy Nguyệt lạnh nhạt thờ ơ, nhưng vẫn giống như trước, không rời Đằng Huy Nguyệt trong phạm vi ba bước để bảo vệ cậu. Đằng Huy Nguyệt không quan tâm đến hắn, cũng không đuổi hắn đi, chỉ coi hắn như không khí, Liễm Vũ cũng trầm mặc cam nguyện làm cái bóng.
Đằng Huy Nguyệt nhìn chén nước mật ong, dừng một chút, cầm chén nhấp mấy ngụm, cũng không ngẩng đầu lên mà đưa cái chén ra, lập tức có người nhận lấy.
Cổ họng hơi khô của Đằng Huy Nguyệt dịu đi một chút, lên tiếng: “Đợi lâu rồi, các ngươi cứ bận chuyện của mình đi. Nếu A Kỳ rảnh rỗi, ngồi với ta một lát.”
Đằng Văn Kỳ ngạc nhiên, Triệu Kính đứng bên cạnh đã nói trước: “Nhiệm vụ chính hôm nay của A Kỳ là ở cùng ngươi, đương nhiên rảnh rỗi.” Sau đó vỗ vai Đằng Văn Kỳ: “Đi đi.”
Đằng Văn Kỳ như tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng gật đầu không ngừng: “Vâng, điện… A Việt.”
Đằng Huy Nguyệt thấy dáng vẻ luống cuống của hắn, khóe môi cong lên một cái.
Đằng Văn Kỳ bị Đằng Huy Nguyệt cười, mặc mũi dần đỏ lên. Tuy được chỉ định làm tương tân cho Đằng Huy Nguyệt, nhưng mấy hôm nay hắn đều phải chăm sóc vết thương do bị Đằng Văn San đánh, còn phải học quy củ với ma ma, được thật sự tới gần Đằng Huy Nguyệt, đây là lần đầu tiên.
Đến gần Đằng Huy Nguyệt, Đằng Văn Kỳ chỉ cảm thấy cậu thật sự rất đẹp, làn da tựa như ngọc dương chi thượng hạng, trơn nhẵn mềm mại, không có chút tỳ vết.
Ma ma trang điểm cho Đằng Huy Nguyệt gần như không biết phải làm thế nào với khuôn mặt cậu, cuối cùng chỉ có thể dùng loại phấn thiên nhiên mà trong cung đặc biệt ban thưởng cho Đằng Huy Nguyệt để thoa một lớp mỏng lên mặt.
Bởi vậy, trang điểm mặt cho Đằng Huy Nguyệt cũng không khó khăn, mấy thị nữ ma ma đặt tâm trí vào mái tóc và hôn phục của cậu.
Tối qua Đằng Huy Nguyệt gặp ác mộng. Trong giấc mơ, cậu đội mũ phượng và phục trang của phẩm cấp Hoàng hậu, một mình bước trên Kim Loan điện. Minh đế mặc áo long cổn đỏ thẫm, đứng chờ cậu phía cuối Kim Loan điện. Cậu sẽ đứng bên cạnh cữu cữu mình yêu nhất, cùng hắn tiếp nhận bái lạy của thần dân thiên hạ. Khi cậu đang vui sướng dạt dào đặt tay mình lên tay Minh đế, lại chỉ chạm vào một vũng máu tươi. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Minh đế cười dịu dàng với cậu, nhưng trên người hắn chỉ toàn một màu đỏ của máu!
Đằng Huy Nguyệt bừng tỉnh, trong lúc kinh hoảng quá mức, suýt đã thốt ra một tiếng “Cữu cữu”!
Mở mắt ra, nhìn thấy tấm màn đã được đổi thành màu đỏ vì hôn lễ, trái tim đau đớn của cậu chậm rãi bình tĩnh trở lại. Thế nhưng cứ trằn trọc, không thể ngủ tiếp được, một lát sau khi mới thiếp đi, bên ngoài đã có tiếng gọi dậy của Phúc ma ma.
Cuối cùng Đằng Huy Nguyệt cũng nhớ ra hôm nay là hôn lễ của cậu với Tề Minh Diệu.
Nhưng dù cậu cố gắng đến đâu, cũng không thể vui nổi. Cậu không muốn nói chuyện, lại cũng không muốn cứ ngồi yên đó mặc cho người khác loay hoay hí hoáy, thấy Đằng Văn Kỳ đến, bèn lên tiếng giữ hắn ở lại.
Bất quá, Đằng Văn Kỳ cũng không phải người lanh lợi hoạt bát, cậu bảo hắn ngồi, cậu ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, cứ thế nhìn cậu, vẻ mặt kinh diễm ngẩn ngơ, cảm giác hơi ngốc một chút, cũng lạ lẫm làm người ta mỉm cười.
“… Mặt ngươi, tốt lên rồi chứ?” Đằng Huy Nguyệt chậm rãi nói.
Đằng Văn Kỳ lúng túng, ngượng ngùng cúi đầu: “Đã tốt rồi. Ma ma xem qua, đã hết sưng, còn thoa phấn nữa.” Cũng may Đằng Văn San là nữ tử, không có nhiều sức lực, dấu tay kia trông có vẻ kinh khủng, nhưng bôi thuốc được một lát là đỡ sưng. Nhưng nhắc tới chuyện này, hắn lại xấu hổ vì bản thân yếu đuối vô năng, còn phải làm phiền Đằng Huy Nguyệt ra mặt giúp hắn.
“Ta giúp ngươi dạy dỗ bọn chúng. Sau này nếu chúng còn dám, ta sẽ dùng danh nghĩa của Diên Ninh Quận Vương phi, đến một lần dạy dỗ một lần, đến khi đánh cho chúng tàn phế mới thôi.” Đằng Huy Nguyệt nói.
Trong nhất thời, Đằng Văn Kỳ trợn trừng mắt vì vẻ “tâm ngoan thủ lạt” của Đằng Huy Nguyệt, sau đó nghĩ đến Diên Ninh Quận Vương phi, đó không phải là chính hắn sao?
Lấy danh nghĩa của hắn để đánh cho Đằng Văn San tàn phế?
Đằng Văn Kỳ khóc không ra nước mắt, vẻ mặt đau khổ. Nhưng nghĩ đến Đằng Huy Nguyệt ra mặt giúp hắn, hắn lại không dám nói gì. Dù hắn không hiểu lắm, cũng không thể trách cứ người tốt với hắn chỉ vì những kẻ bắt nạt hắn.
Đằng Huy Nguyệt lại tưởng vẻ mặt đau khổ kia của Đằng Văn Kỳ là không dám, có chút không vui.
Giữa hai người im lặng một lúc.
Qua một lát, Đằng Huy Nguyệt không nhịn được, nhíu mi nói: “A Kỳ, ngươi nói chuyện đi.”
“A? Nói, nói cái gì?” Đằng Văn Kỳ thốt ra.
Đằng Huy Nguyệt không còn biết nói gì, chỉ nhìn hắn.
Đằng Văn Kỳ nghẹn họng, mãi một lúc lâu mới cho ra được một câu: “A Việt, ngươi ăn sáng chưa?” Vấn đề này của hắn nhận được cái nhìn khen ngợi từ Phúc ma ma.
Đằng Huy Nguyệt dừng một chút, nói: “Chưa…”
“Không bằng ăn một chút đi. Hôm nay ngươi phải bận rộn lắm.” Đằng Văn Kỳ nói. Mấy ngày hôm nay được dạy bảo, hắn biết rõ những quy trình trong hôn lễ. Đến tận tối, Đằng Huy Nguyệt và hắn sẽ không có nhiều cơ hội để ăn chút gì đó.
Đằng Huy Nguyệt ngậm miệng, nhìn Đằng Văn Kỳ không nói gì. Cậu không có khẩu vị.
Trong tay Đằng Văn Kỳ lập tức xuất hiện một bát cháo tổ yến đã được chuẩn bị sẵn. Khi hắn phản ứng chậm chạp mờ mịt nhìn xung quanh, mọi người lại tiếp tục bận rộn, không ai liếc nhìn hắn một cái.
Đằng Văn Kỳ quay sang phía Đằng Huy Nguyệt, bưng bát cháo tổ yến sợ hãi nói: “Điện… A Việt, ngươi ăn một chút đi…”
Đằng Huy Nguyệt nheo mắt, hồi lâu sau mới nói: “Ngươi đút cho ta.” Không vui, nên sai bảo người ta.
Đằng Văn Kỳ không hề buồn bực, lập tức nói: “Được.” Cho đến giờ, Đằng Văn Kỳ mới có chút cảm giác Đằng Huy Nguyệt còn nhỏ hơn hắn, là đệ đệ của hắn.
Đến lúc Đằng Huy Nguyệt mặc hôn phục, chuẩn bị xong xuôi, ngoài sân cũng càng lúc càng náo nhiệt.
Mấy thị nữ chạy qua chạy lại, sôi nổi nói lại tình huống bên ngoài cho mấy người Đằng Huy Nguyệt. Nói đội ngũ rước dâu trùng trùng điệp điệp, nói Thế tử Đằng Huy Nhiên làm khó dễ cho Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu và những người đi cùng hắn như thế nào, nói Đại Hoàng tử đối đáp thế nào, nói mọi người vui mừng sung sướng như thế nào…
Đằng Văn Kỳ và mọi người trong phòng đều cười nghiêng ngả. Trong lúc vô ý, Đằng Văn Kỳ nhìn sang Đằng Huy Nguyệt, trong lòng sợ hãi. Vì Đằng Huy Nguyệt, tuy rằng cũng đang cười, nhưng nụ cười đó, dường như không hề có trong mắt, trong tim.
Thành hôn với Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu, đối với Đằng Huy Nguyệt, không phải là chuyện đáng để vui mừng nhất sao?
Đột nhiên trong đầu Đằng Văn Kỳ xuất hiện một ý niệm, sau đó dứt khoát quẳng nó đi. Trực giác cho hắn biết không thể nghĩ sâu hơn nữa.
Giờ lành đã đến, Phúc ma ma cầm khăn voan đỏ, cẩn thận trùm lên đầu Đằng Huy Nguyệt.
Đằng Văn Kỳ đứng cách Đằng Huy Nguyệt rất gần, định đỡ cậu đứng dậy, bất chợt nghe thấy Đằng Huy Nguyệt ngâm nga với giọng nói cực nhỏ:
“Dạo chơi ngày xuân, hoa hạnh vương đầy đầu. Thiếu niên nhà ai trên đồng ruộng, thật phong lưu. Ta muốn gả cho chàng, suốt đời hạnh phúc. Dẫu bị vô tình vứt bỏ, cũng không hổ thẹn…”
Đằng Văn Kỳ biết lời ca này, nói đến nữ tử hoặc văn tử đang biểu đạt tình cảm sâu đậm, tình yêu không oán không hận của mình với tình nhân.
Đột nhiên Đằng Huy Nguyệt ngâm nga lời ca như thế vào lúc này, vốn dĩ Đằng Văn Kỳ phải nên cảm thấy cậu đang thổ lộ tâm ý với Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu, phải nên cảm động cho mối thâm tình giữa hai người.
Nhưng không hiểu tại sao, Đằng Văn Kỳ nghe vào tai, chỉ cảm thấy bi thương và quyết tuyệt không nói rõ thành lời.
Đây không phải là không được chùn bước khi sắp rơi vào tình yêu, mà là phải buông tay không được chùn bước sau khi bị phụ lòng…
…
Trang phục lộng lẫy của Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt được Đằng Văn Kỳ nâng lên, chậm rãi đi ra khỏi phủ An Quốc công. Sau lưng, là những lời chúc phúc và không nỡ của thân bằng hảo hữu; phía trước, là vẻ vui mừng quá đỗi được như mong muốn của biểu huynh kiêm phu quân tương lai Tề Minh Diệu của cậu.
Giao tay mình cho Tề Minh Diệu, Đằng Huy Nguyệt có thể cảm nhận được sự run rẩy vì kích động của hắn.
Đằng Huy Nguyệt nhắm mắt, vào một khắc ngồi xuống kiệu hoa đó, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ta muốn gả cho chàng, suốt đời hạnh phúc. Dẫu bị vô tình vứt bỏ, cũng không hổ thẹn.