Đằng Huy Nguyệt tuyệt đối không hy vọng Tề Minh Diệu xảy ra chuyện gì. Cậu nghĩ rằng Minh đế còn sống, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ từ từ tốt đẹp lên. Quân Đột Quyết đại bại chính là minh chứng rõ ràng nhất. Đội quân bất ngờ đánh vào hoàng trướng của Đột Quyết đó, chính là quân mai phục của Minh đế đã ẩn nấp từ nhiều năm trước. Tề Minh Diệu vẫn còn quá non, thời gian cho hắn cũng quá ít, chưa nói đến những thế lực lớn rắc rối phức tạp ở Kiến Khang, rất nhiều các thế lực địa phương khác vẫn mang thái độ xem chừng, cho dù quân binh Đột Quyết đến Kiến Khang cũng giống vậy. Nhưng có Minh đế thì khác hẳn, chỉ cần mấy bức thư cũng đủ để điều động những kiêu binh hãn lực đó. Nhưng cậu quên mất Minh đế không phải là thần, trên chiến trường chỉ thay đổi trong phút chốc, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Biểu hiện của Minh đế bình tĩnh hơn cậu nhiều: “Ngươi đừng nóng vội, việc này còn chờ kiểm chứng.”
“Kiểm chứng?” Đằng Huy Nguyệt sửng sốt. Thủ hạ của Minh đế là người truyền tin về, chẳng lẽ là sai sao?
“Kiến Khang vẫn đang rối loạn, sau khi A Viêm đến vẫn chưa từng rời đi.” Minh đế nói.
“Tin tức là do A Viêm truyền ra?” Đằng Huy Nguyệt hiểu ngay ra hàm ý của Minh đế. Nếu tin tức Văn đế tuẫn quốc là do Tề Minh Viêm truyền ra, dựa vào dã tâm của hắn đối với hoàng vị, thật sự thông tin này còn phải chờ thương thảo. Sau khi đã nắm giữ ám bộ trong tay một thời gian, Đằng Huy Nguyệt hiểu rõ Tề Minh Viêm không phải là người cam chịu cúi đầu xưng thần. Hơn nữa thời cơ hành động mà hắn chọn vô cùng thuận lợi, Minh đế và Tề Minh Diệu đều không rảnh rỗi để xử lý hắn, ngược lại thành quả đánh lui quân Đột Quyết lại trở thành công trạng của hắn. Nghĩ lại cũng biết, Tề Minh Viêm sẽ không từ bỏ ý đồ.
Minh đế không gật đầu mà cũng không lắc đầu, chỉ nói: “Chờ một chút!”
“Sao hắn có thể? A Diệu là huynh trưởng của hắn, có công lớn với đất nước!” Đằng Huy Nguyệt giận dữ. Tề Minh Diệu đã phòng thủ cho Nguyên Trưng đến tận một khắc cuối cùng, lẫm liệt can đảm, tận chức tận trách, sao Tề Minh Viêm có thể cướp ngôi của hắn? Nghĩ đến Tề Minh Diệu vừa mới đăng cơ đã gặp phải biến cố liên tiếp, chí lớn ngập tràn của hắn còn chưa thực hiện, trong lòng Đằng Huy Nguyệt khó chịu.
“Nếu A Diệu bình an vô sự, quả thật A Viêm không thể làm dao động vị trí của hắn.” Minh đế nói. Tề Minh Diệu ngồi lên đế vị một cách danh chính ngôn thuận, công tích vẫn đang còn đó, Tề Minh Viêm muốn dựa vào chiến sự để tranh giành chắc chắn sẽ rất khó để phục chúng. Tề Minh Diệu cũng sẽ không dễ dàng giơ tay chịu trói, trừ phi gặp phải biến cố rất lớn.
Đằng Huy Nguyệt nhíu chặt mi: “Ta chỉ hy vọng hắn luôn bình an…” Tề Minh Diệu làm cậu ngất xỉu để đưa ra khỏi cung, dù có thế nào, hiện giờ cậu an toàn đều là nhờ vào hắn, nếu không thành Kiến Khang bị phá, kết cục của cậu sẽ không tốt đẹp hơn ai hết.
Minh đế xoa mi tâm cho cậu: “Ta sẽ cho người điều tra rõ. Nhưng A Việt, bất luận kết quả thế nào, ngươi đều phải cố gắng cư xử bình thường. Hắn ngồi lên vị trí kia, nhất định phải gánh vác trách nhiệm.” Dù thật sự đã tuẫn quốc, cũng là cầu nhân được nhân, giống như hắn sau khi trúng độc sống chết không rõ, vẫn phải làm tròn bổn phận an bài người kế thừa cho Nguyên Trưng.
Đằng Huy Nguyệt ngồi thẳng người ôm cổ Minh đế, vùi mặt vào cổ hắn, nghẹn ngào gật đầu: “Ta muốn một kết quả chính xác.”
Minh đế nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Được.” Dù sao cũng là nhi tử của hắn, Minh đế cũng không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Hơn nữa, Minh đế còn muốn tìm Tề Minh Diệu để giải quyết vấn đề thân phận của Đằng Huy Nguyệt, không muốn Đằng Huy Nguyệt mang danh hào vì người đã mất.
…
Hoàng cung Kiến Khang.
Quảng Liệt Quận Vương Tề Minh Viêm đã cải trang đi vào trong một tiểu điện khuất nẻo trong cung. Tất cả thị vệ ở tiểu điện này đều là tâm phúc của Tề Minh Viêm, canh phòng nghiêm ngặt, không được Tề Minh Viêm cho phép, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào.
Trong tiểu điện được trang trí đơn giản, sạch sẽ thoáng mát, trong không khí luôn có mùi thuốc nồng đậm. Tề Minh Viêm đi vào, một nam tử trung niên diện mạo bình thường mặt mày khôn khéo đến hành lễ với hắn.
Tề Minh Viêm đến ngồi cũng chưa kịp ngồi, hỏi thẳng: “Sao rồi?”
Nam nhân trung niên lắc đầu, hạ giọng xuống: “Tống Thái y đang trông chừng, vết thương của Hoàng thượng quá nặng, vẫn không tỉnh lại.”
“Đã năm ngày rồi!” Tề Minh Viêm không áp chế cơn tức được, chỉ thiếu chưa chỉ thẳng vào mũi hắn mắng là tên lang băm.
Nam nhân trung niên cúi đầu.
Vào ngày quân Đột Quyết phá thành, tuy rằng Quảng Liệt Quận Vương Tề Minh Viêm dẫn quân đuổi tới kịp lúc, nhưng quân Đột Quyết đã xông vào vẫn công kích rất lớn đối với Kiến Khang. Hai quân giao chiến ở Kiến Khang mấy ngày, thành trì bị hủy hoại hơn nửa, thương vong và hư hỏng quá lớn, chiến sự qua đi, Kiến Khang đầy rẫy vết thương. Những vương công đại thần ở lại Kiến Khang chết quá nửa, Văn đế Tề Minh Diệu bị trúng mấy mũi tên rồi ngã xuống, giữ được mạng do các sĩ binh tử trung bảo vệ, nhưng đến giờ vẫn hôn mê.
Sau chiến loạn, Thái y trong Thái y viện hoặc đã chết hoặc đã trốn, Tống Thái y và nam nhân trung niên Cao Thái y kia là cái đuôi còn sót lại trong Thái y viện, hơn nữa còn có y thuật tốt nhất, bị Tề Minh Viêm không chút khách khí bắt về trị liệu cho Tề Minh Diệu.
Là người sống sót trong chiến loạn, Tống Thái y và Cao Thái y vô cùng cảm kích vì Văn đế không hề bỏ rơi mọi người để chạy thoát thân mà là ở lại bảo vệ mọi người, đã dùng hết khả năng của mình để chữa cho hắn. Nhưng hành động tiếp đó của Quảng Liệt Quận Vương Tề Minh Viêm lại khiến họ bất an.
Tề Minh Viêm không cho truyền tin tức Văn đế còn sống ra ngoài, mà là lẳng lặng giấu Văn đế ở một chỗ để chữa trị. Tống Thái y và Cao Thái y bị giam lỏng trong tiểu điện này, không thể ra ngoài.
Hiện giờ bọn họ chỉ cần đoán cũng biết hoàng cung đã bị người của Tề Minh Viêm khống chế. Tâm tư không thần phục của Tề Minh Viêm đã được bóc trần rõ ràng.
Vậy thì hắn muốn để Văn đế sống, rốt cuộc là thật tình hay giả ý? Dù sao Văn đế còn sống cũng không có lợi gì cho hắn.
Tống Thái y lớn hơn Cao Thái y khoảng mười tuổi, tính tình thẳng thắn, một lòng một dạ muốn chữa khỏi cho Văn đế, báo đáp hoàng ân, cực kỳ gai mắt với loạn thần tặc tử như Tề Minh Viêm. Cao Thái y là người khôn khéo hơn, không muốn đắc tội Tề Minh Viêm, tự giác làm người đứng giữa ba phải, không hề nghi ngờ đối với tâm ý chân thực của Tề Minh Viêm.
Tề Minh Viêm nhìn dáng vẻ này của Cao Thái y, tức giận mà không có chỗ phát tiết, ngoan độc nói: “Nếu hắn có mệnh hệ gì, các ngươi cũng không cần sống!”
Cao Thái y cười khổ trong lòng, biết được bí mật này, bọn họ thật sự còn mạng để sống không?
Tề Minh Viêm hừ một tiếng, đi vào trong nhìn Tề Minh Diệu một chút.
Lúc trước khi cứu Tề Minh Diệu về, mũi tên trên người hắn vẫn chưa được rút ra, cả người như được vớt ra từ trong hồ máu, sắc mặt vàng như nến, hơi thở mong manh, gần như không khác gì người chết. Khi Thái y trị liệu, đã mấy lần Tề Minh Diệu không còn hô hấp, suýt chút nữa, Tề Minh Viêm tưởng hắn không qua được. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chịu đựng tiếp, chỉ là vẫn hôn mê bất tỉnh.
Hiện giờ Kiến Khang đã nằm trong tầm khống chế của hắn, số người biết Tề Minh Diệu còn sống rất ít, từng ngầm nhắc nhở hắn không thể giữ Tề Minh Diệu lại.
Đối với Tề Minh Viêm, đại hoàng huynh Tề Minh Diệu này luôn là một sự tồn tại mà hắn không thể vượt qua. Tề Minh Diệu là thiên chi kiêu tử thật sự, xuất thân cao quý, mẫu tộc đắc lực, bề tôi ủng hộ, tất cả những thứ Tề Minh Viêm cầu còn không được, Tề Minh Diệu đều dễ dàng nắm trong tay. Duy chỉ có hai điều mà Tề Minh Viêm từng thấy công bằng, một là Minh đế đối xử bình đẳng, hai là tình cảm của Đằng Huy Nguyệt đối với Tề Minh Diệu và đối với hắn dường như không khác nhau mấy. Thế nhưng cuối cùng, sự công bằng đó cũng không còn, Tề Minh Diệu đăng cơ, Minh đế trải đường cho hắn, Đằng Huy Nguyệt cũng trở thành thê tử của hắn.
Cho nên dù Tề Minh Diệu miễn cưỡng được coi như một vị huynh trưởng xứng chức, Tề Minh Viêm cũng không thể yêu thích hắn nổi. Vì tất cả những điều hắn muốn, đều bị Tề Minh Diệu nắm chắc trong tay.
Mặc dù chính Tề Minh Viêm cũng hiểu rõ trong lòng, hắn có thể đánh bại được một Tề Minh Diệu với biết bao ưu điểm còn khó hơn lên trời, nhưng chung quy hắn vẫn không buông tay. Nếu chỉ làm một Vương gia nhàn tản an phận, hắn cần gì phải mạo hiểm để tòng quân, dùng mạng mình với một đao một thương để có được tiền đồ? Hắn là người cố chấp, mục tiêu đã nhận định, bất luận thành bại, hắn muốn liều mạng đến cùng.
Cho nên khi Minh đế chỉ cho hắn một con đường khác, Tề Minh Viêm đồng ý không hề do dự. Đi theo con đường này, hắn chỉ cần ẩn núp, chỉ cần chờ thời cơ, cũng có lẽ phải đợi một khoảng thời gian rất dài rất dài mà cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, nhưng một khi hắn nắm bắt được cơ hội, cũng chính là con đường ngắn nhất. Hắn sẵn lòng đánh cược một lần.
Nhưng Tề Minh Viêm không ngờ cơ hội này tới nhanh như vậy mà cũng thuận lợi như vậy, gần như chỉ trong một chớp mắt, Tề Minh Diệu ngã xuống, còn hắn vùng đứng lên.
Tề Minh Viêm không cần mạng của Tề Minh Diệu. Bất luận làm Hoàng đế hay làm huynh trưởng, Tề Minh Diệu đều rất xứng đáng, Tề Minh Viêm không thích hắn, nhưng không thể không tôn trọng hắn. Tề Minh Diệu không nên dùng trạng thái này để chết trong tay hắn, lòng tự tôn của Tề Minh Viêm không cho phép, hơn nữa, nếu Đằng Huy Nguyệt biết được, nhất định sẽ không tha thứ cho hắn.
Nhưng Tề Minh Viêm cũng không ngăn cản người khác truyền tin tức Văn đế tuẫn quốc ra ngoài. Từ ngày ra đời đến giờ, đây là lần đầu tiên, vị trí chí tôn cách hắn gần đến thế, hắn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này. Hắn muốn có tất cả, nhất định hắn phải có được!
Nhìn Tề Minh Diệu, gác lại những lời châm biếm, Tề Minh Viêm nhanh chóng rời đi, sau đó hắn đến Văn Anh điện.
Tề Minh Viêm vừa bước vào Văn Anh điện không gặp chút trở ngại. “Đằng Hoàng hậu” đang uống trà, thấy hắn đến đây, rất bình tĩnh đứng dậy hành lễ. Thân phận thật sự của “Đằng Hoàng hậu” này chính là ám vệ Thiên Diện. Hắn thay thế Đằng Huy Nguyệt ở bên cạnh Văn đế Tề Minh Diệu, dần dần hạ thấp sự ảnh hưởng của Hoàng hậu đã rời khỏi Kiến Khang đối với quân tâm. Ngày quân Đột Quyết phá thành, Kiến Khang đã rất quen với việc Hoàng hậu ở trong cung, phụng dưỡng hoàng tổ mẫu cao tuổi Trịnh Thái hoàng thái hậu. Trong lúc rối ren loạn lạc, hắn đã định lặng lẽ rời đi, không ngờ lại bị Tề Minh Viêm đích thân dẫn người đến ngăn chặn. Tề Minh Viêm vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt biến đổi ngay tức thì, nhưng nhẫn nhịn không tức giận vào lúc đó, đưa hắn về cung lén thẩm vấn.
Thiên Diện đã được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, đối mặt với sự thẩm vấn vừa đấm vừa xoa của Tề Minh Viêm, vẫn không tiết lộ tin tức gì. Tề Minh Viêm từng định dụng hình bức cung hắn, sau đó không biết vì nguyên nhân gì lại thôi, rồi giam lỏng hắn ở Văn Anh điện, không cho phép ai tới gần hắn. Tề Minh Viêm thường xuyên đích thân đến, nhìn hắn một lát rồi đi, sắc mặt càng lúc càng không tốt.
Thiên Diện cảm thấy vị Quận Vương vừa đánh bại quân Đột Quyết này thật sự rất kỳ quặc, nhưng hắn tuân theo nguyên tắc ít nói ít sai ít làm ít sai, không dễ dàng mở miệng. Hắn không mở miệng, dường như Tề Minh Viêm lại không tức giận lắm.
Thế nhưng lúc này, Tề Minh Viêm thấy hắn vẫn không nói gì như trước, sự tức giận dần dần tụ tập trong mắt.
Từ năm mười hai tuổi tòng quân đến giờ, hắn chỉ được gặp Đằng Huy Nguyệt một lần, trong đầu vẫn khắc ghi dấu ấn sâu đậm, là một Đằng Huy Nguyệt vẫn chỉ mười hai tuổi đáng yêu xinh đẹp khiến người ta phải lóa mắt. Hắn nhìn thế thân của Đằng Huy Nguyệt trước mắt, cực kỳ bực bội khi phát hiện ra hắn đã thông qua thế thân này để tưởng tượng về Đằng Huy Nguyệt khi đã trưởng thành, nỗi niềm trong lòng không phải là thích, mà là chán ghét.
Tề Minh Viêm bực tức. Hắn vất vả khổ cực đánh vào Kiến Khang, nhớ nhung mong mỏi không chỉ đơn giản là khuôn mặt này!
Hắn muốn gặp là một Đằng Huy Nguyệt chân chân chính chính!
Thế nhưng hiện tại hắn không thể làm gì thế thân này! Một là muốn giữ gìn thanh danh cho Đằng Huy Nguyệt, hai là có thế thân này trong tay, hắn có thể làm được không ít chuyện.
Tề Minh Viêm không ngừng tự an ủi mình “Hắn còn hữu dụng”, mới nhẫn nhịn nỗi xúc động muốn bóp chết hắn. Hắn tuyệt đối không thích có người dùng khuôn mặt của Đằng Huy Nguyệt, chiếm lấy tất cả của cậu.
Hắn cảm thấy mình sắp không thể chịu đựng nổi nữa! Hắn muốn gặp Đằng Huy Nguyệt đến nỗi sắp phát điên!