Đằng Huy Nguyệt nhìn mà ngây ngốc, dựa sát vào hắn, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, chẳng phân biệt ta ngươi.
Cứ nghĩ đến chuyện nam nhân cử thế vô song này sẽ thuộc về mình sau hơn một năm nữa, Đằng Huy Nguyệt lại cười tươi sung sướng.
“Đang nghĩ gì vậy, vui vẻ như thế.” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng chậm rãi vang lên.
Đằng Huy Nguyệt hơi quay đầu, đúng lúc đón nhận một nụ hôn.
Đằng Huy Nguyệt vươn cánh tay trắng ngần ôm cổ Minh đế, vừa cười vừa đáp lại.
Lồng ngực trần trụi của hai người dính chặt vào nhau, truyền tiếng tim đập cho nhau. Đằng Huy Nguyệt có thể cảm nhận được rõ ràng một cái gì đó nóng rực chọc vào đùi cậu.
Lúc này hai người đang ở Tê Nguyệt tiểu trúc trong phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa. Từ khi Đằng Huy Nguyệt bảy tuổi, người ngoài nghĩ cậu và Minh đế đã ngủ tách ra. Nhưng trên thực tế, Minh đế vẫn thường xuyên âm thầm đưa Đằng Huy Nguyệt đến ngủ trong tẩm điện ở Thái Cực cung. Bên dưới Tê Nguyệt tiểu trúc có một mặt đạo dẫn đến thẳng hoàng cung. Dù Đằng Huy Nguyệt về phủ Công chúa, nhưng nếu Minh đế có hưng trí đến đây, cũng sẽ ngủ lại một đêm.
Trước kia Đằng Huy Nguyệt căn bản không phát hiện ra ý đồ của Minh đế, trong lòng chỉ tràn đầy vui mừng vì được gặp Minh đế. Dù sao cũng đã đồng sàng cộng chẩm nhiều năm như vậy, Đằng Huy Nguyệt không hề muốn rời xa cơ thể ấm áp của Minh đế.
Hai năm trước cậu và Minh đế lưỡng tình tương duyệt, tất nhiên khi ở riêng với nhau sẽ có nhiều thay đổi. Ngủ cùng cữu cữu mình thích nhất trên một chiếc giường ngay dưới ánh mắt của cha mẹ, Đằng Huy Nguyệt thừa nhận, thật sự loại cảm giác này vừa khẩn trương lại vừa kích thích.
Khác với trước kia luôn quy củ mặc quần áo khi ôm nhau ngủ, hiện giờ Minh đế hay làm những hành động thân mật với cậu. Minh đế vô cùng kiên nhẫn, thay đổi từng chút từng chút một, chờ đến khi Đằng Huy Nguyệt phản ứng lại, ngoại trừ không thật sự ân ái ra, thân thể trong sạch thuần khiết kiếp này của cậu đã biến đổi rất nhiều bởi những thân mật của Minh đế. Giống như bây giờ, toàn thân cậu đều lây nhiễm hương vị của Minh đế, hơi thở của Minh đế, trần trụi nằm trong ngực Minh đế, da thịt thân thiết, chỉ cảm thấy vô cùng tin cậy và an tâm.
Hôn xong, hai gò má Đằng Huy Nguyệt xuất hiện màu đỏ ửng làm rung động lòng người, đôi mắt hoa đào ngập nước vui sướng nhìn Minh đế.
Đến cả Minh đế có định lực lạ thường, cũng phải vươn tay ra, che mắt cậu lại, giọng nói trầm thấp hơn hẳn so với bình thường: “Đừng nghịch ngợm.”
Đằng Huy Nguyệt cười nhẹ, trong đôi mắt xuất hiện chút mị hoặc, đôi chân dài trơn nhẵn dưới chăn, “vô ý” cọ vào Minh đế.
Minh đế nheo mắt lại, hai chân rắn chắc mạnh mẽ kẹp chặt cái chân không an phận của cậu.
Đằng Huy Nguyệt đỏ mặt, cắn môi cười. Bởi vì dù đang bị Minh đế ngăn cản, nhưng cậu cảm nhận được rõ cái thứ nóng rực đang chọc vào đùi cậu càng cứng như sắt hơn.
Cậu rất thích những phản ứng của Minh đế đối với cậu. Điều này làm cậu cảm thấy mình có mị lực phi phàm.
“Cữu cữu, muốn ta đi…” Đằng Huy Nguyệt nói, kéo dài giọng mũi ngọt lịm mang theo chút kiêu ngạo tự mãn. Tuy vẫn chưa cập quan, nhưng chỉ hơn một tháng nữa cậu sẽ tròn mười lăm tuổi, thân mình đã có thể tiếp nhận chuyện tình dục. Thường xuyên ngủ cùng Minh đế, ngắm nhìn thân thể nam tử hoàn mỹ của Minh đế, người bị mê hoặc nhưng phải chịu áp lực đâu chỉ có Minh đế.
Khuôn mặt của báo bối nhi đã tinh xảo xinh đẹp lên nhiều, thân thể thon dài mềm dẻo, phô bày ra thân thể trần trụi mặc người đến hái, thật sự có thể bức thánh nhân phải phát điên.
Hơi thở của Minh đế nặng nề, nói: “Còn phải chờ một năm.” Câu này nghe thế nào cũng giống như phát ra từ giữa hai hàm răng.
Minh đế kiên quyết làm theo đúng như quyết định của mình. Nhưng không thể không nói, đối với một người yêu nhỏ bé trong sáng nhiệt tình cứ cầu hoan nhiều lần, Minh đế mà muốn từ chối thì càng lúc càng phải dùng nhiều khí lực.
“Lâu lắm đó…” Đằng Huy Nguyệt thở dài thất vọng, đôi mắt to tròn ngắm nhìn Minh đế.
Đột nhiên Minh đế vươn tay đánh vào cái mông vểnh lên của cậu: “Ngươi thật sự muốn đùa tiếp?” Biết rõ hắn sẽ không thật sự muốn cậu, mà vẫn cố trêu hắn!
Đằng Huy Nguyệt cười khanh khách, áp má vào cổ Minh đế cọ cọ, khoát cánh tay lên tấm lưng vững chắc của Minh đế.
Minh đế bóp cằm cậu hôn một cái thật mạnh, Hai người lại quấn vào nhau trên giường.
Bỗng nhiên Đằng Huy Nguyệt giống như cá bơi, trườn xuống dưới dọc theo cơ thể Minh đế. Trong hoàn cảnh tối đen dưới chăn, hai tay cậu cầm thứ to lớn của Minh đế, ngậm vào trong miệng.
Theo bản năng, Minn đế muốn kéo tay cậu định ngăn cản, nhưng cả người bị kích thích!
Miệng Đằng Huy Nguyệt bị nhét đầy, nhưng vẫn chỉ ngậm được một nửa vật kia, chuyển động lưỡi một cách trúc trắc, vừa liếm vừa mút, toàn tâm toàn ý chiều lòng cữu cữu mà cậu thích nhất.
Kiếp trước, dù là lúc cậu và Tề Minh Diệu cầm sắt hài hòa nhất, Đằng Huy Nguyệt cũng chưa từng hạ thấp mình để làm chuyện này với hắn. Nhưng với Minh đế, Đằng Huy Nguyệt cam tâm tình nguyện. Cậu không thể nhìn được Minh đế luôn phải kìm nén khó chịu vì vô cùng quý trọng cậu.
Hơi thở của Minh đế trở nên gấp gáp, trong mắt hiện lên ánh sáng mê loạn mà cũng nhu hòa. Đằng Huy Nguyệt hầu hạ không hề thành thạo, tạo cho hắn một cảm giác trước nay chưa từng có.
Khó có thể hình dung, lại tuyệt không thể tả.
____ Từ tận đáy lòng trào dâng niềm thỏa mãn và vui thích.
Tay Minh đế đang ngăn cản dần dần biến thành giúp đỡ và cổ vũ, đặt tay lên đầu Đằng Huy Nguyệt, vuốt ve khi mạnh khi nhẹ.
Dùng miệng và cả hai tay, dưới sự cố gắng của Đằng Huy Nguyệt, Minh đế phóng thích ra. Hắn đẩy Đằng Huy Nguyệt ra đúng lúc, không trút vào miệng cậu, nhưng vẫn có một ít thứ màu trắng dính vào thân thể trắng noãn của cậu.
Tiểu nhân nhi trần trụi xinh đẹp như búp bê sứ, khuôn mặt vô tội ửng hồng, đôi mắt ngập nước, trên ngực có vết bẩn màu trắng. Hình ảnh trong sáng mà cũng dâm mỹ khiến Minh đế ngừng thở!
“Cữu cữu, thoải mái không?” Đằng Huy Nguyệt ngửa mặt lên cười, vẻ mặt mong muốn được khen.
Hầu kết của Minh đế chuyển động lên xuống, mới gắng gượng áp chế được nỗi xúc động muốn ăn luôn bảo bối này vào bụng.
“… Rất tốt.” Minh đế khàn giọng. “Chỉ là, A Việt không cần làm vậy…” Không cần vì hắn mà ép buộc mình làm chuyện không thích.
Minh đế lấy khăn ở đầu giường, lau sạch vệt trắng trên ngực Đằng Huy Nguyệt.
Cả người Đằng Huy Nguyệt đều biến thành màu hồng, nói khe khẽ: “Nhưng mà ta thích… Cữu cữu, ta thích hầu hạ người, để người thoải mái vui vẻ…” Thân thể lại như không xương dính chặt vào Minh đế, nhìn Minh đế với đôi mắt trong suốt.
Minh đế ôm cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc kia thật chặt, còn chưa nói gì đã đưa môi về phía trước.
Thấy Minh đế vui sướng, Đằng Huy Nguyệt cũng vui sướng.
“Cữu cữu, người là của ta…” Đằng Huy Nguyệt thì thào. Cậu thích Minh đế, thích như thể mỗi ngày đều sâu đậm dần không hề có điểm dừng, thích đến nỗi có thể làm bất cứ chuyện gì vì hắn.
Minh đế ôm cậu, hôn tỉ mỉ lên người cậu: “Ta là của ngươi.”
…
Quấn lấy Minh đế đến tận lúc mặt trời lên cao tít, sau khi mặc quần áo ngay ngắn nói lời tạm biệt với Minh đế, lại dính vào nhau thêm hai khắc nữa.
Lúc Đằng Huy Nguyệt đến chính viện thỉnh an Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, không hề bất ngờ khi nhìn thấy nụ cười nhạo trên mặt Công chúa a nương, giống như đang cười cậu lớn rồi còn lười biếng ham ngủ. Bất quá, Tề Mẫn không hề có ý định quản thúc cậu.
Thỉnh thoảng Đằng Huy Nguyệt cũng cảm thấy, có một đôi cha mẹ như vậy, cậu không bị chiều chuộng đến mức vô pháp vô thiên thật sự là do bản tính cậu thuần lương (?)…
Đang ngồi cùng Tề Mẫn là tức phụ nhi Triệu Kính của nhị chi chi trưởng, và nhi tức của Triệu Kính – Gia Nhu Huyền chủ Vương Tú Quyên.
Có hai vị này ở đây, tất nhiên sẽ không thể thiếu tiểu nhi tử Đằng Văn Nam của Triệu Kính và nhi tử Đằng Vũ Tu của Vương Tú Quyên. Hai đứa nhỏ này là bạn chơi của Đằng Huy Nhiên, thường xuyên ra vào phủ Công chúa. Lúc này, hai đứa đang mặc quần áo chỉnh tề, đứng sau Đằng Huy Nhiên một trái một phải, khuôn mặt nhỏ nhắn thì vẫn đầy thịt, thần sắc nghiêm nghị.
Tiểu đệ đệ Đằng Huy Nhiên của Đằng Huy Nguyệt cũng ăn mặc rất gọn gàng, giắt một thanh kiếm gỗ ở bên hông, đứng ở phía trước.
Thấy Đằng Huy Nguyệt đi vào, Đằng Huy Nhiên đặt tay lên thanh kiếm gỗ bên hông, nói thật to: “Toàn quân nghe lệnh! Hành lễ! Chào Nguyên soái!”
Hai “tiểu binh” đứng sau hắn cũng nói theo: “Chào Nguyên soái!”
“… Chào.” Khóe môi Đằng Huy Nguyệt giật lên.
Gần đây, nhị thiếu gia của phủ Công chúa kiêm An Quốc công Thế tử Đằng Huy Nhiên có chí hướng trở thành một vị Đại Tướng quân oai phong lẫm liệt, quấn lấy Tề Mẫn đòi học võ, còn thu nhận Đằng Văn Nam và Đằng Vũ Tu làm “thuộc hạ”, dẫn hai đứa đi xông pha chiến đấu khắp nơi, ầm ĩ đến nỗi gà bay chó sủa.
Đằng Huy Nhiên còn phong cho ca ca Đằng Huy Nguyệt mà mình sùng bái làm “Nguyên soái”. Đương nhiên, một trong những nguyên nhân là Đằng Huy Nhiên vẫn chưa phải đối thủ của Đằng Huy Nguyệt về mặt võ học. Bất quá, Đằng Huy Nhiên dần trưởng thành, sự khác biệt giữa nam tử và văn tử cũng dần lộ rõ, khi Đằng Huy Nguyệt đánh nhau với Đằng Huy Nhiên cũng càng lúc càng phải cố hết sức.
Cũng may Đằng Huy Nhiên chưa bao giờ dùng hết sức lực để đánh đấm cùng Đằng Huy Nguyệt, vẫn luôn biết điểm dừng. Cho dù ca ca có giỏi võ lạ thường, Đằng Huy Nhiên vẫn ghi nhớ rất rõ cậu là văn tử “yếu đuối mảnh mai, cần hắn bảo vệ”.
Mấy vị văn cha và mẫu thân đang ngồi bật cười vì thần sắc nghiêm trang của mấy đứa nhỏ, thấy Nguyên Trưng Ung chủ luôn kiêu căng cũng mang vẻ mặt hết cách, lại càng buồn cười hơn.
Đằng Huy Nhiên chỉ biết đi theo phương hướng mà mình nhận định, mặc kệ người khác thấy thế nào. Hắn vẫn nghiêm mặt, chắp tay với Đằng Huy Nguyệt, nói: “Khởi bẩm Nguyên soái, mạt tướng dẫn người đi thao luyện. Khi xong sẽ báo cáo với Nguyên soái!”
“Mấy người đi đi.” Đằng Huy Nguyệt khoát tay.
“Tạ ơn Nguyên soái, mạt tướng cáo lui.” Đằng Huy Nhiên nói, rút thanh kiếm gỗ ra chỉ về phía trước. “Các huynh đệ, xông lên ____”
“Xông lên!” Đằng Văn Nam và Đằng Vũ Tu đồng loạt chạy ra ngoài.
Đằng Huy Nhiên vung vẩy thanh kiếm gỗ chạy ra theo sau. Ba đứa chạy huỳnh huỵch ra ngoài, cứ đến chỗ nào là chỗ đó náo loạn ầm ĩ.
Đằng Huy Nguyệt nhìn mà run rẩy cả mắt.
____ Đây thật sự là thao luyện, chứ không phải là giết người cướp của chém giết cướp giật sao?
Mấy người chỗ Tề Mẫn cười nghiêng ngả. Nhưng thấy mấy đứa nhỏ chơi vui vẻ như vậy, ai cũng cảm thấy tràn đầy sinh lực. Nhất là Triệu Kính. Đằng Văn Nam là đứa con mà hắn có khi đã ngoài bốn mươi, sức khỏe yếu hơn một chút so với những nam hài tử cùng tuổi. Bây giờ nhìn hắn, Thế tử và chất tử hợp nhau như vậy, ngày nào cũng vui chơi ầm ĩ tràn đầy sức sống, thật sự Triệu Kính yên tâm hơn không ít.
Sau khi Đằng Huy Nguyệt thỉnh an Tề Mẫn, rồi quay sang vấn an hai trưởng bối Triệu Kính và Vương Tú Quyên, đã được Tề Mẫn kéo xuống ngồi bên cạnh.
“Hôm nay A Việt muốn đi đâu không?” Tề Mẫn ôm vai đại nhi tử, cười hỏi, trong đáy mắt cất chứa một chút thăm dò.
Nữ nhân luôn tinh tế. Cho dù Đằng Huy Nguyệt đang làm ra vẻ không có chuyện gì, cũng không thường xuyên ở phủ Công chúa, nhưng Tề Mẫn vẫn phát hiện được chút ít dấu vết trong ánh mắt cậu.
Đằng Huy Nguyệt đã sắp mười lăm tuổi, diện mạo càng xinh đẹp hơn, chỉ cười nhẹ một cái cũng có thể làm cho những người không có đủ định lực phải thất thần. Tề Mẫn là người từng trải, cảm nhận được một loại quyến rũ thanh thuần tản ra trong lúc vô ý của Đằng Huy Nguyệt, ngẫu nhiên còn có chút xuân tình biếng nhác, như đang nở rộ.
____ Đây là biểu tình chỉ khi sa vào tình yêu mới có.