Thế nhưng sinh hạ A Kiếp xong, Đằng Huy Nguyệt đã thử nhớ lại, trong đầu chỉ có một khoảng không trống rỗng. Cậu từng cảm thấy sợ hãi, nhưng may mắn thay, vì những ký ức đó lúc ẩn lúc hiện, nên cậu không coi trọng chuyện này quá mức, mà là dũng cảm đối mặt với tất cả những thay đổi, cũng đã cố gắng để trả giá.
Chuyện Tề Minh Uyên thất bại không phải là ngẫu nhiên.
Trong cuộc đời hơn mười năm của Đằng Huy Nguyệt, người quan trọng nhất luôn luôn là Minh đế. Đối với việc bảo vệ của Minh đế, Đằng Huy Nguyệt để tâm đến nhất.
Rõ ràng còn rất nhỏ, nhưng vẫn không hề do dự đứng chắn trước mặt hắn. Bao nhiêu cố chấp của Đằng Huy Nguyệt, cho tới giờ Minh đế luôn xúc động và nuông chiều. Dù còn nhỏ tuổi mà Đằng Huy Nguyệt đã mạnh dạn đề xuất, hy vọng Minh đế có thể phái người thời thời khắc khắc giám sát nhất cử nhất động của các Hoàng tử, Minh đế cũng không thấy đó là ngang ngược.
Đứng trước hoàng quyền chí cao vô thượng, bao nhiêu ví dụ về chuyện phụ tử tương tàn, huynh đệ tương tàn bất cứ lúc nào cũng có. Dựa vào dục vọng nắm giữ trong tay rất mạnh của Minh đế, tất nhiên không thể để mặc cho các Hoàng tử có những hành động quá mức khi hắn vẫn đang tại vị.
Cho người trong tối ngoài sáng đến bên cạnh các Hoàng tử, Minh đế đã làm từ trước. Chỉ là, loại chuyện này luôn là ước định mà thành, là một sự ăn ý, bất luận là Minh đế hay các Hoàng tử, dù biết hay không, đều giữ nguyên trầm mặc.
Đằng Huy Nguyệt dám nói ra miệng, cũng là bằng lòng giúp Minh đế gánh vác loại chuyện sẽ làm tổn thương đến tình cảm phụ tử giữa Minh đế và các Hoàng tử thế này. Sau này nếu vị Hoàng tử được đăng cơ biết Đằng Huy Nguyệt từng làm vậy, chỉ e sẽ mang hận với cậu. Hắn không dám trách cứ phụ hoàng Minh đế, nhưng có thể giận cá chém thớt lên Đằng Huy Nguyệt.
Đằng Huy Nguyệt thông minh từ nhỏ, tính tình lại kiêu căng ngạo mạn, nếu không phải vì có ký ức của kiếp trước, vẫn luôn cảm thấy trong số các Hoàng tử có người có tâm tư bất chính, lo lắng bảo vệ Minh đế, sao cậu có thể nhảy xuống hồ nước đục này?
Hơn nữa cậu muốn đối tượng trọng điểm để giám sát chính là Nhị Hoàng tử Tề Minh Uyên và Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm. Dù ở kiếp này quan hệ giữa cậu và Tề Minh Viêm đã hòa hoãn hơn không ít, thế nhưng Đằng Huy Nguyệt vẫn không buông lỏng sự phòng bị của cậu đối với hắn. Bất quá, để phòng ngừa vạn nhất, Đằng Huy Nguyệt vẫn hy vọng Minh đế coi chừng tất cả các Hoàng tử.
Đằng Huy Nguyệt là nhi tử của Công chúa, là Ung chủ tôn quý, nhưng bản thân không có thực lực mạnh mẽ, để có thể ra tay với các Hoàng tử. Cậu cũng không muốn làm Minh đế nghi ngờ và bất mãn, rõ ràng chính là muốn lăn tròn để “tam thân ngũ lệnh” với Minh đế, để hắn nâng cao cấp độ giám sát các Hoàng tử ở mức bình thường lên thành mức độ trọng điểm.
Chỉ cần Minh đế đồng ý để tâm, nhất định sẽ không để kẻ có tâm tư bất chính kia thực hiện được. Đằng Huy Nguyệt tin tưởng như vậy.
Cùng với độ tuổi tăng dần của Đằng Huy Nguyệt, Minh đế càng lúc càng dung túng cậu nhiều hơn, trình độ thiên y bách thuận khiến cho tâm phúc Tô Thuận vốn đạm mạc về tình cảm khi nhìn cũng phải giật nảy mí mắt.
Cái loại tâm tình có thể chơi đùa phá hủy giang sơn vì Tiểu Ung chủ thế này, đã để lộ ra một góc băng sơn.
Lúc các Hoàng tử còn nhỏ tuổi, tất cả đều yên ổn. Nhưng cùng với một vài triều thần bắt đầu xếp hàng luồn cúi, các Hoàng tử lớn dần, nhiều tâm tư hơn, dã tâm cũng không nhỏ, một vài dấu vết, bắt đầu xuất hiện trước mặt Minh đế.
Uy nghi của Minh đế rất lớn, phần lớn các hành động của các Hoàng tử chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, cũng là những kinh nghiệm mà họ phải trải qua. Mấy chuyện đấu đá âm thầm này đều nằm trong phạm vi Minh đế có thể tha thứ, cho nên, Minh đế cũng chỉ thờ ơ, thi thoảng mới giáo huấn một hồi.
Mà Đằng Huy Nguyệt, là do chính tay Minh đế dạy dỗ, làm thế nào để phân tích và giải quyết sự tranh đấu giữa các Hoàng tử.
Có hành động trước chính là Tề Minh Uyên, chứ không phải Tề Minh Viêm mà Đằng Huy Nguyệt vẫn tưởng, quả thật đã khiến Đằng Huy Nguyệt có một loại cảm giác nhẹ nhõm. Trong số bốn biểu huynh đệ, Tề Minh Diệu và Tề Minh Viêm là người có gút mắc sâu nhất với cậu. Bất luận hai huynh đệ này đối xử với người ngoài thế nào, với Đằng Huy Nguyệt, hai người làm gì cũng là làm đến mức tốt nhất, bất kể cái tốt đó có phải thật sự là điều mà Đằng Huy Nguyệt mong muốn hay không, cái thích của hai người cũng là chân thành mà sâu nặng. Đằng Huy Nguyệt không muốn đến một ngày nào đó mình phải tự tay diệt trừ họ vì Minh đế. Nếu có thể, cậu hy vọng hai người đều sống thật tốt.
Nếu Tề Minh Uyên khăng khăng cố chấp, vậy thì cứ để Tề Minh Uyên làm loạn ở trong phạm vi có thể khống chế, để tiến hành thanh tẩy cảnh cáo triều đình một lượt, đây vốn là kế hoạch đã được định sẵn.
Nhưng bất luận là Minh đế hay Đằng Huy Nguyệt, đều nghĩ đó là chuyện mà ít nhất phải đến mười hoặc hai mươi năm sau mới xảy ra. Cho đến khi tình cảm của hai người biến đổi, Đằng Huy Nguyệt gả cho Tề Minh Diệu, sinh hạ A Kiếp, sau này suýt nữa A Kiếp bị hại, Tề Minh Diệu sắp đăng cơ, cuối cùng Đằng Huy Nguyệt mới nhớ ra mối họa ngầm này, ngay lập tức sợ hãi, chảy mồ hôi lạnh.
Tiếp nhận thế lực trong tối mà Minh đế giao cho cậu, Đằng Huy Nguyệt xem lại tin tức, lập tức hiểu ngay âm mưu của Tề Minh Uyên đã vô cùng cấp bách.
Dựa theo ý tứ ban đầu của Minh đế, chuyện về Tề Minh Uyên, cũng là một lần khảo nghiệm Tề Minh Diệu. Chưa tới một khắc cuối cùng, tốt nhất Đằng Huy Nguyệt sẽ không nhúng tay vào. Minh đế đã bố trí ổn thỏa từ trước, có thể sắp xếp tốt cho Đằng Huy Nguyệt, để cậu không phải đối mặt với cảnh mưa máu gió tanh. Nếu Tề Minh Diệu không thể chống lại Tề Minh Uyên, để bảo đảm cho cuộc sống sau này của Đằng Huy Nguyệt, bên cạnh Tề Minh Uyên đã có quân cờ, có thể chuyển bại thành thắng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Thế nhưng Đằng Huy Nguyệt không phải là bông hoa bình thường trong nhà kính, biết bao nhiêu cảm xúc đã tích tụ trong cậu hơn một năm nay, đều cấp bách muốn phát tiết!
Những kẻ trù tính cậu, lợi dụng cậu, làm hại người cậu yêu, cậu sẽ không bỏ qua tất cả!
Toàn bộ những kẻ quên mất uy danh của Nguyên Trưng Ung chủ, đều phải trả một cái giá đắt!
Cả đời Văn đế cũng không thể quên, vào thời khắc hắn bị huynh đệ ruột thịt bức cung mưu phản, Đằng Huy Nguyệt mặc trang phục lộng lẫy nhiễm đầy máu, cầm chiếc roi trong tay, vẻ mặt lạnh băng bước vào Kim Loan điện từng bước từng bước một, trương dương thanh diễm, giống như phượng hoàng ngạo nghễ giáng xuống trần gian.
Đây chính là người hắn yêu nhất!
Văn đế kiêu ngạo vì lẽ đó. Thậm chí vì thu được khá nhiều lợi ích từ cuộc náo động này, ngay cả việc chất vấn Đằng Huy Nguyệt một vài điểm đáng ngờ, ví dụ, thánh chỉ của Minh đế đến từ đâu – hắn biết rõ Minh đế không thể xuất hiện trong cung, Văn đế cũng không đề cập tới. Văn đế khăng khăng tin tưởng Hoàng hậu của hắn sẽ không làm hại hắn.
“A Việt, đệ đến rồi.” Văn đế nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt, muốn đến đỡ cậu.
Đằng Huy Nguyệt lặng lẽ tránh đi, hành lễ với Văn đế: “Tham kiến Hoàng thượng.”
Văn đế cảm nhận được sự xa cách của Đằng Huy Nguyệt, lập tức nhớ lại vào ngày đăng cơ, hắn đã nói lại toàn bộ chuyện về Minh đế với cậu, ánh sáng trong đôi mắt phượng nhạt dần, tâm tình phức tạp.
Biết có thể Minh đế vẫn còn sống, dù thế nào Đằng Huy Nguyệt cũng sẽ không thể mặc hắn thân thiết như trước nữa.
Văn đế nghĩ đến một câu mà Minh đế từng nói: Nếu ngươi muốn A Việt trở thành của ngươi, chỉ có thể khiến trẫm triệt để băng hà…
Quả nhiên rất đúng. Chẳng sợ chỉ có một tia hy vọng, người mà Đằng Huy Nguyệt khao khát, trước sau vẫn chỉ là Minh đế, chứ không phải hắn.
Văn đế không thể vô lương tâm mà giết cha mình, cùng càng thất bại trước Đằng Huy Nguyệt. Kết quả hiện giờ, kỳ thật hắn đã có chuẩn bị tâm lý.
Chỉ là trong khoảng thời gian này bận rộn giải quyết hậu quả của chuyện Tề Minh Uyên mưu phản, bị sự bảo vệ che chở chẳng chút do dự của Đằng Huy Nguyệt làm cho cảm động đến nỗi quên hết mọi thứ. Đến giờ tỉnh lại, thật sự đau đớn quá mức.
“Hoàng hậu… Bình thân.” Văn đế đè nén cảm xúc, giọng nói khàn khàn.
Lơn lên cùng nhau từ nhỏ, sao Đằng Huy Nguyệt có thể không nghe ra sự mất mát trong ngữ khí của Văn đế, trong lòng hơi run lên, rũ mắt xuống, không nhìn hắn: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
“Hoàng hậu ngồi đi.” Văn đế nói, không đến gần cậu nữa, mà là quay về ngự tọa.
Đào Phúc lo lắng cẩn thận nhìn Văn đế, lại nhìn sang Đằng Huy Nguyệt, không rõ vốn dĩ đôi phu thê này đang tốt đẹp sao tự nhiên lại thành như thế. Bất quá hắn không dám nhiều lời, cung kính rót loại trà mà Hoàng hậu yêu thương của hắn thích uống cho hắn.
Văn đế thích tất cả mọi thứ của Đằng Hoàng hậu, ngay cả khẩu vị uống trà cũng tùy theo Hoàng hậu. Từ khi chuyển từ Đoan Thừa vương phủ đến hoàng cung, điều này chưa từng thay đổi.
Văn đế cho Đào Phúc ra ngoài, sau đó hỏi Đằng Huy Nguyệt: “Lần này Hoàng hậu đến vì chuyện gì?”
Phủ An Quốc công là nương gia của Đằng Huy Nguyệt. Phủ An Quốc công dính dáng đến chuyện mưu phản, nhưng lại được công lao cứu giá của Đằng Huy Nguyệt bù đắp, nên không tổn thất bao nhiêu. Nhưng sự vẻ vang như mặt trời ban trưa giống như dưới thời Minh đế, quả thật không thể so sánh bằng. Văn đế luôn áy náy với Đằng Huy Nguyệt. Nếu cậu lên tiếng nói tốt cho người của phủ An Quốc công, dù thế nào Văn đế cũng sẽ bồi thường một phần.
Đằng Huy Nguyệt căn bản không có tâm tư này. Cậu không có hứng thú với chính sự. Văn đế áy náy với cậu, cậu cũng chột dạ với Văn đế. Chuyện Tề Minh Uyên lần này, tuy rằng có kết cục tốt, nhưng trong suốt toàn bộ quá trình, những chuyện cậu giấu Văn đế không phải chỉ có một chút. Ám vệ mà Minh đế giao cho cậu là pháp bảo hộ mệnh của cậu, cậu không có ý định đưa ra.
Văn đế không hỏi cậu, Đằng Huy Nguyệt cũng giả vờ ngu ngốc, coi như không có chuyện này. Về tình cảnh của phủ An Quốc công và Nhữ Nam vương phủ, không nhắc tới Nhữ Nam vương phủ cũng được, Đằng Huy Nguyệt không thân thiết lắm, hơn nữa một vương phủ mà có đến ba kẻ nghịch mưu, thật sự Đằng Huy Nguyệt không còn biết nói gì về cữu công Nhữ Nam Vương Tề Triệt. Phủ An Quốc công có cậu là Hoàng hậu, đã hiển hách đến tột cùng, nếu còn muốn tiến thêm một bước sẽ chính là mưu triều soán vị. Giấu tài giấu cán, làm việc kín tiếng mới là đúng đắn. Chỉ cần Hoàng hậu cậu đây còn sống một ngày, vinh quang của phủ An Quốc công không hề mất đi.
Bởi thế, đối với cách xử lý của Văn đế dành cho phủ An Quốc công và Nhữ Nam vương phủ, Đằng Huy Nguyệt không có ý kiến.
Đằng Huy Nguyệt muốn nói một chuyện khác với Văn đế.
“Hoàng thượng, bản cung nghe nói, kẻ nghịch mưu Lăng thị, đã sợ tội tự sát?”
Văn đế gật đầu: “Không sai. Lăng thị uống thuốc độc tự sát trong Phật đường của Thành Sách quận vương phủ.” Lăng thị là hung thủ thực sự hạ độc Minh đế, rất có thể còn có liên quan đến việc Hưng đế băng thệ khi còn tráng niên, có thể coi là tội nhân của hoàng tộc Tề thị. Nàng đã chết, mọi chuyện lại vẫn chưa xong. Tất cả những người có liên quan đến nàng, cũng đều không có kết cục tốt.
Trong đôi mắt hoa đào của Đằng Huy Nguyệt hiện lên ý hận. Nếu không phải tại nữ nhân kia, cậu và Minh đế đâu đến nông nỗi này? Cậu đang ngại nàng chết là quá được lợi!
“Hoàng hậu muốn trả thù Lăng thị?”
“Người đã chết, bản cung chỉ có chiếc roi, có thể trút giận được bao nhiêu?” Đằng Huy Nguyệt lạnh lùng nói. Sau khi hít sâu một hơi, cậu nghiêm túc hỏi: “Hoàng thượng cho rằng, Lăng thị là người thế nào?”
Văn đế hơi sững ra, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tâm ngoan thủ lạt, lòng dạ âm trầm, nếu để mặc nàng làm bậy, sẽ bất lợi cho triều ta.”
Những cảnh tượng khốc liệt trong chốn hậu cung, khiến Văn đế không dám xem thường sức phá hủy của nữ nhân và văn tử. Đánh giá của hắn về Lăng thị rất đúng trọng tâm, sẽ không vì những tội ác Lăng thị phạm phải mà cố ý hạ thấp nàng.
Có thể trải qua ba triều đại mà không sụp đổ, đùa giỡn các đời đế vương trong lòng bàn tay, ngay cả người anh minh như Minh đế cũng không tránh được, còn mượn tay Tề Minh Uyên để gây ra nội loạn… Có một phụ nhân căm hận hoàng thất Tề thị như vậy tồn tại, dù là Văn đế cũng cảm thấy không rét mà run, hết sức kiêng dè nàng. Nếu không phải dưới thủ đoạn của Minh đế, dần dần để lộ sơ hở, sợ rằng chỉ dựa vào Văn đế cũng khó có thể bắt được nàng.
“Hoàng thượng, bản cung cho rằng, Lăng thị này, đã làm được bốn chữ Tính không bỏ sót.” Đằng Huy Nguyệt nói. “Lần này Lăng thị mất mạng, tất nhiên có công của chúng ta. Nhưng Hoàng thượng không thấy, quá thuận lợi rồi sao?”