Đằng Huy Nguyệt đưa theo A Kiếp mặc cung trang lộng lẫy đi ra ngoài, nhưng cũng không đến tiếp kiến những phu nhân đó ngay, mà là tới Vĩnh An cung thỉnh an Trịnh Thái hậu, nay đã được tấn thăng là Trịnh Thái hoàng thái hậu trước.
Vốn dĩ cần thỉnh an còn có cả Trịnh phi cũng đã được tấn thăng thành Trịnh Thái phi. Nhưng Trịnh phi không cách nào chấp nhận kết quả nàng không được trở thành Thái hậu vì thân phận dưỡng mẫu của Tề Minh Diệu. Sau khi nhận được thánh chỉ, nàng dứt khoát cáo ốm luôn, cứ tưởng sẽ có vài ba người đến khuyên nhủ an ủi nàng, nào ngờ chẳng ai coi chuyện của nàng ra gì. Ở đại điển nhường ngôi và đại điển phong hậu, đều đã có Trịnh Thái hậu làm trưởng bối để chủ trì, Trịnh phi vắng mặt căn bản chẳng hề khơi dậy một chút gợn sóng. Trịnh phi kinh hãi cùng cực, đang giả ốm cuối cùng lại thành ốm thật, nằm trên giường không dậy nổi.
Theo lẽ thường, Đằng Huy Nguyệt làm nhi tức vốn nên hầu hạ, thế nhưng tân hoàng đăng cơ, mọi việc trong hậu cung đều cần Hoàng hậu giải quyết, còn có tay nào để quan tâm đến Trịnh Thái phi rảnh rỗi kiếm chuyện? Dù cậu có bằng lòng hạ bệ để đóng kịch, Trịnh Thái hoàng thái hậu và Tề Minh Diệu cũng lo lắng cậu và A Kiếp bị lây bệnh.
Vì thế Trịnh Thái hoàng thái hậu quyết định, ngoại lệ cho phép Trịnh Linh Yến – chất nữ thân thiết với Trịnh Thái phi nhất, đã được gả làm kế thất cho một vị quan lục phẩm – vào cung phụng dưỡng Trịnh Thái phi. Đối mặt với Trịnh Linh Yến với khuôn mặt hốc hác, rõ ràng oán hận bất cam lại cố tỏ ra bình tĩnh, Trịnh Thái phi đau đầu mà cũng đau lòng, lại không thể đuổi đi. Nếu không Đằng Huy Nguyệt sẽ nhân cơ hội, chụp lên đầu Trịnh Linh Yến tội danh “hầu hạ bất lực”, Trịnh gia vốn đã bất mãn với nàng chỉ e sẽ thật sự ăn thịt nàng.
Trịnh Thái phi yên tĩnh lại, trong hậu cung không còn ai có thể làm Đằng Huy Nguyệt không hài lòng.
Nhưng lúc này, Đằng Huy Nguyệt đang ngồi trên phượng liễn buông rèm, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt xanh xao, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa thái dương.
A Kiếp rúc trong ngực cậu, có lẽ cảm nhận được tâm tình sinh phụ không tốt, đôi mắt to đen như quả nho nhìn Đằng Huy Nguyệt chằm chằm, ngoan ngoãn chơi đùa với ngón tay chứ không lên tiếng.
Một tay Đằng Huy Nguyệt ôm lấy A Kiếp, đang ngẩn người.
Cậu vô cùng mơ hồ về ký ức của tối hôm qua. Chỉ nhớ rõ Tề Minh Diệu nói ra chân tướng của việc nhường ngôi, Minh đế vứt bỏ cậu cho cậu biết, cậu vừa sợ vừa giận, náo loạn một trận, rồi uống rượu không ngừng, chuyện gì xảy ra sau đó, cậu không nhớ rõ…
Sáng ra tỉnh dậy, đã không thấy bóng dáng Tề Minh Diệu đâu. Quần áo trên người Đằng Huy Nguyệt đã được thay toàn bộ, cả người sạch sẽ thoải mái, dường như không có chuyện gì phát sinh hết. Trong lúc nhất thời, ngay cả chính cậu cũng không phân biệt được có phải tất cả mọi chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ không.
Nhưng Đằng Huy Nguyệt vẫn luôn cảm thấy có chút gì đó là lạ, trong lòng còn buồn phiền một cách khó hiểu. Cậu đang do dự có cần hỏi Tề Minh Diệu rõ ràng không, nhưng khi tỉnh lại, thái độ của Tề Minh Diệu…
Đằng Huy Nguyệt khó chịu trong ngực, đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa…
Phượng liễn nhanh chóng đi tới Vĩnh An cung.
Đằng Huy Nguyệt bế A Kiếp xuống phượng liễn, đi vào trong chính điện, sắc mặt bình thường, không còn thấy một chút lo âu.
Trong Vĩnh An cung, Trịnh Thái hoàng thái hậu, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm đều đang ở đây, nói nói cười cười.
Nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt, trong mắt Trịnh Thái hoàng thái hậu và Tề Mẫn đều hiện lên chút ánh sáng, quan sát Đằng Huy Nguyệt từ trên xuống dưới, nét cười nơi khóe môi càng sâu hơn.
Đằng Huy Nguyệt căng thẳng trong lòng, dừng chân lại, nghi hoặc nhìn họ.
Tề Mẫn cười nói: “Hoàng hậu, người thất thần gì vậy?”
Trịnh Thái hoàng thái hậu bật cười một tiếng.
Đằng Huy Nguyệt bị cười mà không hiểu tại sao, bế A Kiếp thỉnh an Trịnh Thái hoàng thái hậu, rồi hành lễ với Tề Mẫn, sau đó là tiếp nhận kiến lễ của Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm, mới ngồi vào giữa hoàng tổ mẫu và a nương, ra vẻ ủy khuất hỏi: “Hoàng tổ mẫu và a nương cười nhạo A Việt?”
Tề Mẫn bế A Kiếp từ trong ngực cậu, nói: “Đã thành Hoàng hậu rồi, không thể có dáng dấp như tiểu nhi nữ nữa đâu.”
A Kiếp đã được nàng bế rất nhiều lần, dần dần phân biệt được, bi bô mấy tiếng, giống như chào hỏi. Tề Mẫn cực kỳ thích thú, nhẹ nhàng cầm bàn tay đầy thịt của nó, chơi đùa cùng nó.
“Thành Hoàng hậu, sẽ không còn là tôn nhi của hoàng tổ mẫu, nhi tử của a nương nữa sao? Hay người chỉ thương A Kiếp, không thương con?” Đằng Huy Nguyệt áp chế nghi hoặc, lẩm bẩm một tiếng.
Tề Mẫn bật cười, nói với Trịnh Thái hoàng thái hậu: “Nhìn xem, vẫn còn lý sự! Còn ghen với A Kiếp! May có mẫu hậu bảo vệ dung túng Hoàng hậu trong cung!”
Trịnh Thái hoàng thái hậu nói: “Tâm tư Hoàng hậu thuần khiết, Hoàng đế rất yêu Hoàng hậu, ai gia cũng thấy Hoàng hậu như vậy là tốt nhất!” Ánh mắt dừng trên người Đằng Huy Nguyệt, mang theo vẻ từ ái và thâm ý: “Hai phu thê hòa thuận hạnh phúc mới là đúng lẽ.”
Tề Mẫn tán thành: “Mẫu hậu từ tâm, Hoàng hậu biết rõ. Hoàng hậu, người nói xem?”
Đằng Huy Nguyệt gật đầu: “Hoàng tổ mẫu và a nương yên tâm, nhi thần và Hoàng thượng chắc chắn sẽ rất tốt.”
Biểu tình của Trịnh Thái hoàng thái hậu càng hiền hòa hơn: “Hoàng hậu thông minh, không nên trách ai gia nhiều chuyện.”
“… Sao thế được? Nhi thần biết hoàng tổ mẫu thương nhi thần nhất, còn thương hơn cả Hoàng thượng.” Đằng Huy Nguyệt cong khóe môi, trong lòng thiên hồi bách chuyển.
Nghe thấy vậy, Trịnh Thái hoàng thái hậu và Tề Mẫn đều cười.
Những lời nói ẩn hàm như thật như giả đều dừng lại. Trịnh Thái hoàng thái hậu biết rất nhiều mệnh phụ đang chờ bái kiến tân hậu Đằng Huy Nguyệt, nên không giữ cậu lại, cho cậu rời đi.
Vì Tiêu Phòng cung vẫn đang được tu sửa, Đằng Huy Nguyệt tiếp kiến các mệnh phụ ở Văn Anh điện.
Đứng đầu chính là Diên Thuận Quận Vương phi Lâu thị với cái bụng to và Diên Ninh Quận Vương phi Đằng Văn Kỳ. Có một vài gương mặt quen thuộc, Nhữ Nam Vương Thế tử phi Chu thị, phu nhân Nam Dương Hầu Thế tử Vương Thừa Kiên, Gia Nhu Huyền chủ Vương Tú Quyên, thê tử Tề Du của thứ tử Tiền Vũ của Sở Quận Hầu đều đứng ở hàng phía trên.
Kế phu nhân Tề Trân của lão An Quốc công bắt đầu sinh bệnh cách quãng từ sau khi A Kiếp ra đời, vắng mặt trong tất cả những buổi yến hội cung đình. Tam tử Đằng Kỳ Dật của nàng đã mười tám tuổi, đến giờ vẫn chưa nghị thân, chỉ ở trong phủ hầu hạ mẫu thân, kiếm chút thanh danh hiếu thuận.
Mặt khác, Đằng Huy Nguyệt nhìn thấy Tề Du, có chút kinh ngạc. Cậu vẫn có một chút ấn tượng về biểu cô cô Tề Du này – một ấn tượng không tốt đẹp gì. Bất quá, sau khi suýt nữa bị đuổi đi, mấy năm nay dường như Tề Du thấu hiểu triệt để, bắt đầu cấm cung trong nhà, ngay cả sự vụ của nội viện cũng giao cho nhị phu nhân đã sinh được tử nữ xử lý. Tiền Vũ cũng bị chỉ trích đôi chút về chuyện nữ sắc, nhưng quả thật có chút tài cán, hiện giờ đã là Phó thống lĩnh của Cấm vệ quân, quản lý hơn một nghìn người, dẫn dắt một đội kỵ binh, không để cho người khác dò xét. Nhưng dù như thế, Tề Du làm chính thất của Tiền Vũ nhưng rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, càng không nói đến chuyện đi lại trong cung.
Đằng Huy Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lưng A Kiếp, ánh mắt sâu xa.
Sau khi cậu trở thành Hoàng hậu, không còn cố ý che giấu phong thái uy nghi đã có từ kiếp trước nữa. Đôi mắt hoa đào to tròn liếc nhìn qua, đã có một loại khí thế khiến người ta không dám nhìn thẳng cậu.
Diên Thuận Quận Vương phi Lâu thị và Diên Ninh Quận Vương phi Đằng Văn Kỳ hành lễ trước tiên.
Vừa mới đứng lên, một thái giám với vẻ mặt hoang mang rối loạn, lảo đảo chạy vào, kêu to với Đằng Huy Nguyệt: “Hoàng hậu điện hạ! Hoàng hậu điện hạ không xong rồi! Xa giá của Thái thượng hoàng bị rơi xuống vách núi, Diên Thuận Quận Vương dẫn người vào cung, nói Hoàng thượng thí quân thí phụ, làm giả thánh chỉ soán vị…”
Lời vừa nói ra, cả điện đều kinh hãi!
Một bóng người lướt rất nhanh từ trong số các nội quyến bên dưới, thanh đoản kiếm trong tay phát ra ánh sáng lạnh lẽo, xông thẳng tới chỗ Đằng Huy Nguyệt đang chấn động vì tin tức kia!