Lại nghĩ tiếp, thế lực hiện giờ Tề Minh Viêm có thể có, không thoát khỏi sự nâng đỡ của Minh đế, một trong những điều kiện là nếu Tề Minh Diệu gặp chuyện chẳng lành, muốn Tề Minh Viêm chăm sóc cậu. Đột nhiên Đằng Huy Nguyệt hung dữ suy nghĩ, cảm thấy rất nên!
Cậu xoa tay liếc sang Minh đế: Cho ngươi nhường ta đi!
Dù sao cậu cũng không có cách gì đối với tình thế hiện nay. Tề Minh Viêm ra mặt, nhưng vẫn là Minh đế giải quyết tốt mọi hậu quả. Chuyện tới giờ, Đằng Huy Nguyệt cũng đã tin tưởng Minh đế sẽ không bỏ cậu nữa. Điều này làm cậu không hề sợ hãi.
Về đến Kiến Khang bước vào Quế Phách viên, Minh đế vừa ôm cậu vừa nói về lai lịch của Quế Phách viên, trái tim Đằng Huy Nguyệt lại nhảy nhót tung tăng. Người mình thích nhất để tâm đến mình như vậy, sao cậu có thể không động lòng? Đối với Minh đế, trái tim cậu chưa bao giờ cứng rắn được lâu.
Đằng Huy Nguyệt dễ dỗ như vậy làm Minh đế vừa yêu vừa thương. Minh đế nuông chiều cậu hơn mười năm, thích nhất là nhìn cậu tựa vào lòng mình cười vui không biết sầu lo. Một năm nay để bảo bối của hắn phải chịu mọi ủy khuất, kẻ có tội lớn nhất là chính hắn, sau này gặp lại, Minh đế hận không thể dâng cả thiên hạ đến trước mặt cậu, để đổi lấy một nụ cười của cậu. Bất luận Đằng Huy Nguyệt vui hay giận, hắn đều tiếp nhận, dung túng hết thảy, khó khăn lắm mới làm cho vẻ lo lắng trên mặt Đằng Huy Nguyệt mất dần.
Tề Minh Viêm vừa ầm ĩ chuyện này ra, trong lòng Minh đế đã có dự định, không khiến Đằng Huy Nguyệt phải quan tâm chút nào. Về chính sự Đằng Huy Nguyệt tin tưởng Minh đế cả mười phần, vui vẻ vung tay mặc kê, dù sao Minh đế cũng đã đồng ý để cậu đi gặp Tề Minh Diệu. Chỉ cần Tề Minh Diệu sống tốt, tảng đá lớn trong lòng Đằng Huy Nguyệt đã có thể buông bỏ.
Ở Quế Phách viên rảnh rỗi không có gì làm, thậm chí Đằng Huy Nguyệt còn gọi cả ca nữ đến hát.
Trong đình giữa hồ, mành mỏng rũ xuống, bên trong có bày một bàn đồ ăn, để ca nữ ngồi hát trên chiếc thuyền nhỏ đung đưa, đúng là mang một vẻ thú vị khác hẳn.
Đằng Huy Nguyệt nằm trên đùi Minh đế như mèo con được chiều chuộng, đôi mắt nheo lại, nghe giọng hát du dương trầm bổng của ca nữ. Minh đế thường xuyên bóc múi quýt đút cho cậu ăn, Đằng Huy Nguyệt cảm thấy cuộc sống không thể tốt hơn được nữa, ký ức về những ngày tháng trôi giạt cũng dần mờ nhạt.
Cậu nhất định là con cháu quý tộc không rời khỏi phú quý được.
Minh đế cười ôn nhu, lúc đút cho Đằng Huy Nguyệt bị cậu liếm ngón tay, hắn cho là cậu mời mọc, cúi xuống hôn vào đôi môi đỏ mọng đang mỉm cười, cho đến khi người bị hôn thở hổn hển.
Vừa hôn xong, mắt hai người giao nhau, tình ý trong mắt tưởng như có thể tràn cả ra ngoài.
Không khí đang tuyệt vời như thế, chưa được bao lâu đã bị một tiếng khóc cắt ngang.
Minh đế đã trở lại, Đằng Huy Nguyệt cự nự một trận, nhưng trong mắt trong tim lại chỉ có hắn, Minh đế cũng chỉ coi như nhìn thấy mình cậu. Một đến hai đi, A Kiếp nho nhỏ liền trở thành cây nến con dựng ở giữa hai người. Minh đế thì cũng thôi, A Kiếp không dám ồn ào, nhưng A Kiếp nhận ra Đằng Huy Nguyệt không lơ là mình, lập tức muốn làm om sòm lên.
Minh đế cướp được Đằng Huy Nguyệt để thân mật, A Kiếp không thấy cha đâu, há miệng gào khóc.
Một lần hai lần còn tạm ổn, nhiều lần hơn, đôi mắt phượng của Minh đế hơi rũ xuống, lộ ra một nụ cười chả có chút ý cười.
A Kiếp khóc, Đằng Huy Nguyệt khó tránh khỏi sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng chỉ một lát sau khi tiếng khóc ngừng lại, cậu muốn ngồi dậy, Minh đế giữ chặt không cho cậu động đậy: “Nam hài tử không thể quá nuông chiều.”
“A Kiếp còn nhỏ.” Đằng Huy Nguyệt nói.
“Không nhỏ, có thể bắt đầu dạy dỗ.” Minh đế nói. “Ngươi không đành lòng, cứ để ta.”
Minh đế không thân thiết với các nhi tử, nhưng cũng đã làm hết chức trách của phụ thân. Bốn nhi tử của hắn không có ai không thành tài, Đằng Huy Nguyệt được hắn chiều chuộng trông thì kiêu căng hống hách, nhưng khi phải đảm đương một mình thì cũng rất nhanh chóng lột xác thành một vị Hoàng hậu vĩ đại.
Minh đế chủ động muốn dạy A Kiếp, tất nhiên Đằng Huy Nguyệt sẽ đồng ý. Hơn nữa Đằng Huy Nguyệt cũng rất xấu hổ khi phát hiện ra tim cậu quả thật không đủ lớn, không thể chứa được nhiều người. Minh đế ở đây, ánh mắt cậu căn bản không khống chế được mà chỉ vây quanh hắn, trong tim trong mắt đều chỉ có hắn, rất khó để phân chia tâm tư cho những người khác, ngay cả nhi tử ruột của cậu. Trước kia cậu yêu thương A Kiếp như vậy, cốt lõi là coi nó như vật thay thế của Minh đế để trút tình cảm vào. Hiện giờ chính chủ đã trở lại, vật thay thế trở nên không quan trọng nữa.
Sau khi cảm nhận được mình xem nhẹ A Kiếp, Đằng Huy Nguyệt hít một hơi lạnh, áy náy chột dạ muốn chết. Nhưng ngay cả như vậy, cậu cũng không thể tự dối lòng mình rằng A Kiếp quan trọng hơn Minh đế, cho dù đây rất có thể là cốt nhục duy nhất của cậu.
Đằng Huy Nguyệt nhẫn nhịn, nhưng sau cùng vẫn vươn tay chọc chọc Minh đế, cực kỳ gian nan để nói bản thân mình “lãnh khốc vô tình”. Ai ngờ Minh đế không giận mà còn vui mừng, ôm chặt cậu, nói vào tai cậu: “Trong mắt A Việt chỉ có cữu cữu là được.” Chỉ cần coi như những người khác không hề tồn tại.
Ở trong ngực Minh đế, Đằng Huy Nguyệt có thể thích làm gì thì làm.
…
Cuối thu, trong tiểu điện khuất nẻo của hoàng cung Kiến Khang đã đốt than lửa.
Tề Minh Diệu hôn mê hơn mười ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, trải qua hơn mười ngày điều dưỡng, đã có thể ngồi dậy. Hắn gầy gò yếu ớt, vẻ mặt tiều tụy, chỉ có đôi mắt phượng vẫn sáng rõ.
Dưới tấm chăn, bên chân bị mũi tên xuyên thủng của hắn đã được nối xương, Thái y khẳng định, dù sau này có khỏi hoàn toàn, hắn cũng không thể cưỡi ngựa, hơn nữa đi đường cũng sẽ khập khiễng.
Vết thương như vậy, hắn bị Tề Minh Viêm nắm giữ tính mạng trong tay, xem như được bảo vệ hoàn toàn.
Phản ứng của Tề Minh Diệu bình tĩnh một cách bất ngờ. Hiện tại hắn đang uống thuốc, Tề Minh Viêm bực dọc đi qua đi lại trước mặt hắn, khoảng chừng đã được một khắc.
“Ta kính trọng ngươi là hoàng huynh, nhưng ngươi phải nói thật, rốt cuộc A Việt đã đi đâu?” Tề Minh Viêm không nhịn được mà hỏi. Hắn chờ đợi nhiều năm mới chờ được đến giờ khắc này, thế nhưng Đằng Huy Nguyệt lại không thấy đâu, làm cho mọi mong đợi của hắn đều thất bại. Bất luận hắn đã mượn tên đồ dởm kia để nói chuyện như thế nào, không có chính Đằng Huy Nguyệt lên tiếng, hắn cảm thấy không có gì thú vị.
Hắn nỗ lực cứu Tề Minh Diệu như thế, chỉ là tưởng Tề Minh Diệu biết Đằng Huy Nguyệt đang ở đâu. Ngờ đâu Tề Minh Diệu khó khăn lắm mới tỉnh lại, nghe thấy câu hỏi của Tề Minh Viêm còn kinh ngạc hơn cả hắn, sau khi hiểu ra hắn không hề gặp Đằng Huy Nguyệt thì sa sầm mặt mày: “Không phải ngươi đã bố trí xong xuôi rồi sao? Ta mới phải là người hỏi ngươi A Việt có khỏe mạnh không!”
Tề Minh Viêm sửng sốt. Nói ra mới biết, trong lúc hắn tức giận vì Tề Minh Diệu để Đằng Huy Nguyệt ở Kiến Khang, Tề Minh Diệu đã đưa Đằng Huy Nguyệt rời đi, mà còn đi tới chỗ hắn.
Tề Minh Viêm lập tức phái người tìm kiếm tung tích Đằng Huy Nguyệt dọc đường đi, thậm chí còn gọi tất cả những ai mà hắn biết là do Minh đế sắp xếp bên cạnh hắn đến hỏi, nhưng không thu được kết quả gì. Nghĩ đến trong lúc chiến tranh loạn lạc, một người tuyệt sắc kim tôn ngọc quý như Đằng Huy Nguyệt có thể sẽ có kết cục gì, Tề Minh Viêm và Tề Minh Diệu đều xanh mặt.
Chỉ có thể tự an ủi mình không có tin gì chính là tin tốt, sau đó lại tăng số lượng người đi tìm. Còn về quyết định muốn đăng cơ và lập Đằng Huy Nguyệt làm hậu của Tề Minh Viêm, hắn không nói rõ với Tề Minh Diệu, Tề Minh Diệu cũng coi như không biết.
Nhưng hiển nhiên Tề Minh Viêm cũng không định giấu giếm tiếp, hơn nữa trong lòng hắn vẫn luôn ngờ vực, cảm thấy thật ra Tề Minh Diệu biết Đằng Huy Nguyệt đang ở đâu, cho nên lại đến hỏi một lần nữa.
Tề Minh Diệu đặt bát thuốc xuống, tựa lưng vào giường nhìn hắn, trong mắt có chút chế giễu.
Nếu thật sự kính trọng hắn là huynh trưởng, sao lại không ngừng truy hỏi tung tích của tẩu tử?
Chân hắn đã hỏng rồi, hoàng vị cũng không giữ được, nhưng không có nghĩa là đầu hắn cũng vô dụng. Tề Minh Viêm đang có ý định gì, dù không ai nói cho hắn biết, hắn cũng hiểu rõ. Huống chi, sau lưng Tề Minh Viêm còn có sự ngầm đồng ý của Minh đế.
Hắn vô năng, không bảo vệ được A Việt, phải thoái vị nhượng hiền cũng không thể oán trách người khác. Trong lòng Tề Minh Diệu ngán ngẩm.
Hiện giờ hắn chỉ lo nếu A Việt thật sự rơi vào tay Tề Minh Viêm, hai người đó sẽ ầm ĩ thành thế nào. Dựa vào tính cách của A Việt, nhất định sẽ không đồng ý dùng thân phận tẩu tử để tái giá với Tề Minh Viêm. A Việt một lòng một dạ chờ Minh đế, Tề Minh Diệu cố gắng hơn mười năm vẫn không thể có được trái tim cậu, chỉ dựa vào Tề Minh Viêm, thật sự có thể làm cậu động tâm sao?
Hơn nữa Tề Minh Viêm không có sự khoan dung như hắn, nếu hắn ép buộc A Việt, A Việt sẽ càng phản kháng mạnh mẽ hơn… Hắn lo lắng Tề Minh Viêm làm A Việt bị thương.
Đừng nói Tề Minh Diệu thật sự không biết Đằng Huy Nguyệt đang ở đâu, dù biết, có muốn nói cho Tề Minh Viêm hay không hắn đều phải cân nhắc đủ điều.
Tề Minh Viêm đối diện với ánh mắt không có chút chùn bước của Tề Minh Diệu. Đằng Huy Nguyệt là chấp niệm của hắn, có ý nghĩa phi phàm đối với hắn, như thể chỉ cần có được Đằng Huy Nguyệt, tất cả mọi thứ mà hắn không giành được đều có thể chiếm được. Vì Đằng Huy Nguyệt, hắn bất chấp sai lầm to lớn trong thiên hạ! Sao có thể để mắt đến cách nghĩ của Tề Minh Diệu?
Giữa Đằng Huy Nguyệt và Tề Minh Diệu, Đằng Huy Nguyệt không có tình ý với Tề Minh Diệu đương nhiên là tốt nhất. Nếu Đằng Huy Nguyệt nhớ mãi không quên với Tề Minh Diệu, chẳng khác nào hắn có thêm một lợi thế để bắt Đằng Huy Nguyệt thỏa hiệp. Không có được trái tim Đằng Huy Nguyệt, hắn cũng muốn có được thân thể Đằng Huy Nguyệt. Hắn có thể dùng cả cuộc đời này để dây dưa với Đằng Huy Nguyệt!
_