Đằng Huy Nguyệt phục hồi tinh thần, phát hiện trong lúc bất giác, cậu đã lên xe ngựa đi đến hoàng cung.
Nguyên Trưng Ung chủ từng được Minh đế hạ lệnh, có thể ngồi xe ngựa vào thẳng trong cung, không cần xuống xe. Cho nên dựa vào lệnh bài của Đằng Huy Nguyệt, đoàn người đi thẳng đến nơi ở của cậu trong cung – Huy Nguyệt điện.
Xe ngựa đã dừng được một lúc, nhưng mãi vẫn không thấy Đằng Huy Nguyệt đi ra ngoài. Mọi người quay sang nhìn nhau, không ai bảo ai mà cũng nhìn Liễm Vũ vẫn nhăn mặt nhíu mày.
Liễm Vũ cẩn thận gọi một tiếng, Đằng Huy Nguyệt nhân tiện nói: “À, tới rồi.” Sau đó không đợi Liễm Vũ có động tác gì, cậu vén mành lên, tự mình xuống xe.
Cả người Liễm Vũ căng thẳng, vươn tay đỡ eo cậu, để phòng cậu không bị ngã.
Nếu là bình thường, chỉ e Đằng Huy Nguyệt đã nhận ra sự bất thường của Liễm Vũ. Nhưng giờ tinh thần cậu đang rối loạn, căn bản không chú ý đến một vài chi tiết nhỏ nhặt.
Cậu xuống xe ngựa, lập tức đi tới Thái Cực cung, đi đến đâu, cung nhân vẫn như ngày thường, cung kính quỳ xuống.
Thế nhưng Đằng Huy Nguyệt luôn cảm thấy ánh mắt buông xuống của bọn họ có ý tứ khác thường nào đó, giống như chế nhạo, giống như thông cảm, lại giống như không có gì hết.
“Nói cho bản cung, Hoàng thượng đang ở đâu?” Đằng Huy Nguyệt hỏi, ánh mắt hoa đào hiện lên vẻ uy nghiêm.
Từ hảo hữu Vương Thừa Kiên và Công chúa a nương Tề Mẫn, cậu đã biết Minh đế đón một nữ nhân nghe nói dung mạo giống cậu tám phần vào cung, hơn nữa nữ nhân này mới thực sự là người trong lòng của Minh đế.
Tuy rằng Vương Thừa Kiên và Tề Mẫn không cần thiết phải lừa cậu, tuy rằng lúc cậu nghe thấy tin tức này đã cảm thấy kinh hãi phẫn nộ, nhưng chưa chứng kiến tận mắt, Đằng Huy Nguyệt vẫn không muốn tin.
Cậu có thể hoài nghi những người khác thích cậu sủng cậu là có nguyên nhân, có lẽ là vì thân phận của cậu, có lẽ là vì dung mạo của cậu, thế nhưng Minh đế! Minh đế đã nâng niu cậu trong lòng bàn tay suốt hai kiếp, Minh đế đã làm rất nhiều chuyện để cậu được hạnh phúc vui vẻ suốt hai kiếp! Ngày tháng sớm chiều bên nhau của hai người là vô số, mỗi một câu nói, mỗi một cái ôm, mỗi một lần triền miên, sao có thể là giả đây?
Không có ai trả lời.
Cung nhân chỉ có thể cúi đầu thấp hơn. Bọn họ không biết Minh đế ở đâu, dù có biết, dựa vào thân phận của họ cũng tuyệt đối không dám nói ra hướng đi của Minh đế, dù người hỏi có là Nguyên Trưng Ung chủ rất được đế sủng.
Đằng Huy Nguyệt cất cao giọng hơn, hỏi lại một lần: “Nói cho bản cung, Hoàng thượng đang ở đâu?”
Đám cung nhân run rẩy dưới áp lực trong ánh mắt Đằng Huy Nguyệt, không dám thở mạnh một hơi. Bình thường bọn họ cũng rất sợ vị Nguyên Trưng Ung chủ bá đạo kiêu căng nổi tiếng hoàng cung này, nhưng chưa bao giờ giống như hiện tại, sợ hãi từ tận đáy lòng. Chỉ trong một chớp mắt, thậm chí bọn họ còn có ảo giác, người trước mặt sát phạt quả quyết không hề kém Minh đế.
Sắc mặt Đằng Huy Nguyệt cực kỳ khó nhìn. Cậu sờ vào chiếc roi giắt bên hông đã cố ý mang tới đây, ánh mắt xuất hiện vẻ tàn nhẫn.
“A Việt, không được!” Từ phía sau truyền đến một tiếng kêu, có người nhanh chóng chạy đến gần Đằng Huy Nguyệt.
Đằng Huy Nguyệt nhanh chóng xoay người lại, quất một cái vào bên chân đối phương, quát lên: “Không được tới đây!”
Người tới – Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu dừng bước, nhìn thấy khuôn mặt Đằng Huy Nguyệt tái nhợt không chút huyết sắc, ánh mắt hiện lên đau lòng và phức tạp.
“A Việt, đệ bình tĩnh một chút, đừng làm mình bị thương.” Tề Minh Diệu ôn nhu nói.
Đằng Huy Nguyệt không thèm nghe, nhìn chằm chằm vào Tề Minh Diệu: “Hắn đâu? Hắn đang ở đâu?”
Tề Minh Diệu hơi cứng người lại, đương nhiên hắn biết Đằng Huy Nguyệt đang tìm ai, cũng biết tại sao Đằng Huy Nguyệt muốn tìm người đó, nhẹ giọng nói: “A Việt, người… đang bận. Chờ người bận xong rồi, ta sẽ đưa đệ đi tìm người, được không?”
“Không, ta muốn gặp hắn ngay lập tức.” Đằng Huy Nguyệt khăng khăng.
Tề Minh Diệu nhìn cậu thật sâu, hạ giọng: “A Việt, đừng đi…” Đi cũng chỉ thêm thương tâm đau đớn. Chuyện mà họ không muốn làm nhất, chính là khiến cậu thương tâm đau đớn.
Đằng Huy Nguyệt nhìn hắn, đột nhiên cười lên, trong mắt lại chẳng có chút nét cười: “Huynh không đưa ta đi gặp hắn, ta tự đi.”
Trong lòng Tề Minh Diệu đau đớn xót xa, hắn không quan tâm chiếc roi trong tay Đằng Huy Nguyệt chỉ chờ quất ra, đi đến cạnh cậu, nắm chặt tay cậu: “Ta đưa đệ đi.”
…
Đó là một bức tranh tuyệt đẹp đến nhường nào!
Nam nhân cao lớn uy nghiêm, khoanh tay đứng nhìn, chuyên tâm dõi theo; nữ tử xinh đẹp dịu dàng, ngước mắt lên nhìn, cười tươi như hoa với nam nhân. Hai người đứng chung dưới ánh nắng rực rỡ, cho dù chỉ là cái bóng, cũng xứng đôi tựa như trời đất tạo nên.
Đằng Huy Nguyệt nhìn chằm chằm vào nữ nhân có dung mạo giống cậu tám phần, trái tim đau đớn như bị xé rách.
Trước đây chỉ cần Đằng Huy Nguyệt xuất hiện, Minh đế như có linh cảm ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó trong ánh mắt hắn cũng chỉ có mình cậu, nhưng hiện tại, Đằng Huy Nguyệt đã đứng đây một khắc, Minh đế vẫn không liếc sang cậu một cái.
Tề Minh Diệu đứng bên cạnh Đằng Huy Nguyệt, vươn tay đỡ sau lưng cậu, vẫn chỉ nhìn cậu, tràn ngập lo lắng.
“Cữu cữu… Cữu cữu…” Đằng Huy Nguyệt chăm chú nhìn Minh đế, thì thào gọi, ngữ khí mang nỗi khó hiểu, mông lung, thường tâm, ủy khuất, phẫn nộ.
Cậu không hiểu, cậu không rõ…
Minh đế và nữ nhân nghe thấy, cùng quay đầu, nhìn Đằng Huy Nguyệt.
“A Việt.” Như thể đến giờ mới phát hiện ra Đằng Huy Nguyệt, Minh đế nhàn nhạt nói.
Đằng Huy Nguyệt chấn động, đôi mắt sáng lên, nhìn Minh đế chằm chằm, có chút cầu khẩn hy vọng.
“Hoàng thượng…” Nữ nhân lên tiếng, giọng nói như chim hót, trầm bổng du dương. “Vị này chính là Nguyên Trưng Ung chủ Nguyệt điện hạ?”
Minh đế lập tức rời tầm mắt về phía nàng, gật đầu. “Không sai, đó là đích trưởng văn tử của Phúc Khang, ngoại sanh của chúng ta. A Việt, đến đây chào Trân phi. Sau này, thấy nàng như thấy trẫm.”
“Của chúng ta”, “Trân phi”, “Thấy nàng như thấy trẫm”… Mấy chữ này như những mũi tên, đâm nát trái tim Đằng Huy Nguyệt.
Sắc mặt Đằng Huy Nguyệt vốn đã tái nhợt chuyển thành trắng bệch, không dám tin nhìn Minh đế.
Minh đế nhìn cậu, ánh mắt nhu tình dịu dàng ngày xưa giờ chỉ còn lạnh lùng, không có một chút dao động.
Trái tim Đằng Huy Nguyệt rơi thẳng xuống, rơi thẳng xuống đất.
Đằng Huy Nguyệt vẫn mãi không có động tĩnh gì, Minh đế trầm giọng: “A Việt, lễ nghi của ngươi đâu?”
Trân phi nói: “Thôi bỏ đi, Hoàng thượng. Thần thiếp thấy sắc mặt Nguyệt điện hạ không được tốt, có lẽ thân thể không khỏe, không cần đa lễ.”
“Lễ nghi không thể bỏ.”
“Pháp lý không nằm ngoài nhân tình. Diện mạo của Nguyệt điện hạ cũng khá giống thần thiếp, thần thiếp vừa gặp đã thấy có duyên…”
“Vậy thì, cứ để A Việt vào cung với nàng.”
“Thật sao? Vậy thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng.”
…
Đằng Huy Nguyệt ngây ngốc đứng nhìn Minh đế và Trân phi nói nói cười cười, khuôn mặt Minh đế tràn đầy vui sướng, không khác gì lúc ở cùng cậu. Cổ họng Đằng Huy Nguyệt tắc nghẹn, không nói nên lời, không nghĩ được cái gì, cả người trống rỗng.
Những tiếng nói chuyện, hình ảnh trước mắt đều mất đi màu sắc. Mãi một lúc sau, cậu ôm hai tay mình, từ từ ngồi xổm xuống mặt đất, như một đứa trẻ lạc đường, đôi mắt ướt nhòe, thì thào: “Cữu cữu, người không cần Tiểu Hoàng hậu của người nữa sao?”
Nói xong, trước mặt cậu tối sầm, ngất xỉu.
Tề Minh Diệu đang ở cạnh cậu, nhanh chóng đỡ được thân thể mềm nhũn của cậu.
Vì đã ngất xỉu, Đằng Huy Nguyệt không nhìn thấy, Minh đế nghe thấy câu nói kia của cậu, kêu lên một tiếng đau đớn, một vệt máu trào ra bên khóe môi, sắc mặt vàng như nến, được Trân phi thay đổi sắc mặt cố gắng đỡ lấy, mới không ngã xuống đất.